Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 128-3: Ngoại truyện cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới (3)

Mà bên kia Bối Bối thấy em trai không để ý đến mình, chạy đi tìm chị Tinh Tinh chơi, mặt bực tức, chu cái miệng nhỏ nhắn tìm tiểu Lam tử trong đám người, hừ! Em trai thối, ai bảo em không chơi với chị! Có tiểu Lam tử theo chị, còn lâu mới cần em!

Thư Tử Nhiễm đứng bên cạnh nhìn long phượng thai, chỉ cảm thấy ấm áp khác thường.

Colin ôm bà xã, cười nói: “Em cũng có thể sinh vài đứa, khẳng định càng náo nhiệt hơn ở đây.”

“Không muốn, anh nói sinh thì sinh đi!” Thư Tử Nhiễm nhéo eo chồng, tỏ ý bất mãn.

Mà bên kia Bảo Bảo đang toàn lực tìm kiếm tiểu Lam tử của cô trong đám người, khi thấy cha nuôi lập tức chạy đến, “Cha nuôi, tiểu Lam tử đâu?”

Đoạn Tử Lang ôm lấy Bảo Bảo, kinh ngạc nói: “Nó vừa mới nói đi tìm con, hai đứa không gặp nhau sao?”

Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn quét mắt nhìn quanh đám người, bởi vì bây giờ đứng thật cao, bé rất nhanh nhìn thấy tiểu Lam tử mặc bộ âu phục màu trắng rồi, vội vàng tránh khỏi tay ôm của cha nuôi, “Cha nuôi, cha thả con xuống, con thấy tiểu Lam tử rồi, con muốn đi tìm anh ấy.”

Đoạn Tử Lang vội để tiểu tổ tông này xuống, Bảo Bảo thật sự xứng đáng là tiểu tổ tông của nhà họ Thư, dfienddn lieqiudoon mới hai tuổi, chính là đối tượng khiến mọi người trong nhà nhức đầu, gần như tất cả mọi người đều bị con bé chỉnh. Để cho anh không khỏi hoài nghi đứa nhỏ này giống ai? Yến khi còn bé thì trầm lặng, mèo nhỏ cũng nói khi còn bé cô không như thế, Nhiễm Nhiễm vẫn luôn nói Bảo Bảo giống mình, đoán chừng thật sự có thể như vậy.

“Tiểu Lam tử.” Giọng nói mềm mại của Bảo Bảo vang lên.

Đoạn Tư Lam đang đứng chung với anh Hách, chị Tinh Tinh, tiểu Bối lập tức quay đầu, đi về phía Bảo Bảo, cầm tay của cô bé, “Anh vừa mới đi tìm em một vòng, cũng không tìm thấy.”

“Bảo Bảo, ai bắt nạt em, cong môi khó coi đó.” Thư Nhĩ Hách vốn rất thương em gái mình.

“Anh Hách, tiểu Bối bắt nạt em.” Bảo Bảo dẩu môi mặt uất ức đi tới bên cạnh anh Hách.

Tiểu Bối lập tức biện bạch, “Em không có, là Bảo Bảo bắt nạt em.”

Thư Nhĩ Hách cầm tay em trai và em gái đặt chung một chỗ, “Hôm nay là sinh nhật của hai em, tại sao có thể gây gổ chứ, hơn nữa hai em còn là long phượng thai, phải hòa thuận với nhau mới đúng chứ.”

Bảo Bảo và tiểu Bối liếc nhìn nhau, đều nghĩ: Tại sao có dáng dấp giống người ta như đúc chứ!

“Bảo Bảo, chúng ta đi ăn bánh pho mát có được không?” Đoạn Tư Lam cầm tay Bảo Bảo, giọng bi bô kiểu con nít giống nhau nói.

Vì vậy, trận “Chiến tranh” giữa mấy đứa bé tan thành mây khói.

Buổi trưa, sau khi chờ toàn bộ khách đến đông đủ, hai tay Thư Yến Tả mỗi tay ôm một, giống như nói giỡn hỏi, “Sau khi lớn lên Bảo Bảo và tiểu Bối muốn làm cái gì nhỉ?”

“Con muốn làm lão đại hắc bang!” Bảo Bảo bi bô lớn tiếng tuyên bố, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cha, vậy con làm lão đại bạch đạo!” Tiểu Bối cũng không cam chịu yếu thế.

“Xem ra Bảo Bảo và tiểu Bối nhà chúng ta có chí hướng thật cao xa, đều muốn làm lão đại, rất tốt!” Thư Yến Tả cười ha hả nói, quả nhiên thai long phượng hơi không giống.

Mọi người đều cho rằng Bảo Bảo nói sau khi lớn lên làm lão đại hắc bang chỉ là lời nói lung tung của đứa trẻ, không thể tin.

Ngay cả vợ chồng Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi cũng không hề để ý, dù sao Bảo Bảo mới chỉ có hai tuổi,

lời của con bé sao có thể có hiệu lực! Nhưng chưa từng nghĩ đến ngày sau, Bảo Bảo thật sự vẫn tiếp nhận thay cha Thư Yến Tả ngồi lên chiếc ghế quan trọng nhất của bang Viêm Ưng, đây là nói sau, tạm thời không nhắc tới.

--- ----

Đêm đó, chờ ba đứa nhỏ ngủ say xong, hai người Thư Yến Tả và mèo nhỏ nhẹ chân nhẹ tay bò dậy, cầm va ly hành lý giấu ở ngoài phòng ngủ, chạy thẳng tới bãi đậu xe.

Trên xe, Hoắc Nhĩ Phi nhìn căn nhà qua gương chiếu hậu càng lúc càng xa, lo âu hỏi, “Yến, anh nói mấy đứa Bảo Bảo tỉnh dậy không tìm được chúng ta, có thể khóc lớn náo lớn không!”

“Không có chuyện gì, có cha mẹ ở đó còn lo lắng cái gì, hơn nữa Hách nhi sẽ chăm sóc tốt cho em trai em gái.” Thư Yến Tả nói lời an ủi bà xã.

“Em vẫn cảm thấy hai chúng ta chạy đi hưởng tuần trăng mật, ném bọn nhỏ lại vẫn không được tốt.” Hoắc Nhĩ Phi ai oán liếc nhìn ông xã.

“Kể từ sau khi chúng ta kết hôn, vẫn chưa từng đơn độc ra ngoài, khi kết hôn em nói đang mang thai không tốt cho thai nhi; sau

đó đợi đến khi đứa nhỏ ra đời, em lại nói bú sữa mẹ tốt; chờ đến khi hai đứa một tuổi rồi, em lại nói đứa bé quá nhỏ, bây giờ đủ hai tuổi rồi, em lại nuốt lời thì thành có lỗi với anh.” Giọng Thư Yến Tả buồn bã hơn, trong hai năm qua, cuộc sống hạnh phúc của anh cũng bị bọn nhỏ chiếm lấy rồi, hoàn toàn mất hết không gian chung sống riêng với mèo nhỏ, có thể không khiến cho anh phiền não sao?

Khó khăn lắm mới xui khiến được mèo nhỏ cùng đi hưởng tuần trăng mật với anh vào buổi tối sinh nhật hai tuổi của Bảo Bảo và tiểu Bối, mèo nhỏ còn do do dự dự không bỏ được đứa bé, haizzz... Quả nhiên có con quên ông xã.

“Thật sao! Em biết rõ trong hai năm qua bạc đãi anh, nhưng ai bảo Bối Bối và tiểu Bảo còn nhỏ chứ!” Hoắc Nhĩ Phi lượn vòng vòng trên vạt áo sơ mi của ông xã, dáng vẻ lấy lòng.

Thư Yến Tả chỉ muốn bây giờ nhanh chóng bay đi Maldives, mèo nhỏ hoàn toàn đang dụ dỗ mình, lâu như vậy chưa ngọt ngào, lại còn chống lại trêu chọc trắng trợn của cô!

Trên máy bay, Hoắc Nhĩ Phi dựa vào ông xã ngọt ngào ngủ, trong lòng vẫn còn nhớ tới ba đứa bé, chỉ hy vọng cha mẹ có thể quản được ba đứa.

Sáng sớm ngày hôm sau đã đến nơi, Hoắc Nhĩ Phi mê mê man man mở mắt, bị Thư Yến Tả dắt xuống máy bay đã hạ cánh, hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một hơi thở của biển đập vào mặt.

“Yến, em muốn ở nhà trên nước đó, còn có phòng tắm riêng, không nên quá hào hoa, xưa cũ một chút là được rồi, thiết bị phải đầy đủ hết.” Hoắc Nhĩ Phi ôm cánh tay ông xã làm nũng nói.

“Chỉ cần em muốn, không có gì anh không làm được.” Thư Yến Tả cười đến quyến rũ, những chuyện này anh đã sớm sắp xếp xong xuôi.

Hoắc Nhĩ Phi cười đến ngọt ngào với ông xã, thừa dịp chỗ ít người, hôn lên má anh một nụ hôn, sau đó thầm vui.

“Tối nay, anh muốn trừng phạt em một trận, để cho em hai ngày hai đêm không bò được xuống giường.” Thư Yến Tả cúi đầu ghé vào bên tai mèo nhỏ cố ý nói mập mờ.

“Đừng... Chúng ta còn phải ở đây thật nhiều ngày, anh không thể ngay ngày đầu tiên đã để cho em không bò dậy nổi, em còn chưa vui đùa tử tế một chút đâu.” Hoắc Nhĩ Phi làm nũng không thuận theo.

“Vậy... Em phải thỏa mãn anh mới được.” Thư Yến Tả giả bộ suy nghĩ một chút, rất miễn cưỡng nói.

“Thật sao! Nhất định sẽ thỏa mãn anh.” Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn không biết mình đã bị dắt mũi rồi, còn ngây ngốc hồ đồ đồng ý.

Tâm tình Thư Yến Tả cực tốt ôm eo con mèo nhỏ, bắt chiếc taxi, tiến về nhà trên nước đã đặt trước.