Editor: Puck
Gần như không có người phụ nữ nào không yêu hoa tươi, lại còn là hoa tươi qúy giá như vậy, tươi mới, vẫn còn đọng nước, mang theo mùi thơm, nhàn nhạt tỏa ra trong không khí.
Hoắc Nhĩ Phi cắn răng nghiến lợi nhìn một bó to hoa Lavender, bệnh của ác ma quả thật không nhẹ, lại tặng hoa cho cô!
Mặc dù cô ném hằng ngày, nhưng đối diện vẫn đưa hằng ngày, hình như những thứ hoa này đều không lấy tiền, quả nhiên là kẻ có tiền!
Còn có mỗi bữa trưa tình yêu, quả thật không khiến Hoắc Nhĩ Phi ngán chết, mỗi khi cô cắn răng nghiến lợi muốn chống lại thì Thư ác ma lại lấy hiệp nghị ra dọa cô.
Ví dụ như bây giờ, ba người lại tay nắm tay đi trên đường cái vào ban đêm, vẫn là Lucus đi chính giữa, vừa nắm tay mỗi người, nhất định la hét muốn đi xem phim gì mà Cừu vui vẻ vào Sói xám.
Vì vậy, trên tay Hoắc Nhĩ Phi cầm popcorn, trong tay Thư Yến Tả bưng cola, một nhà ba người vào rạp chiếu phim.
Một ngày kia, Lucus theo đề nghị của cha nuôi, quyết định để dì Phi Phi và cha ở chung một chỗ, để cho bọn họ chịu khó bồi dưỡng tình cảm.
Thư Yến Tả cực kỳ tán thưởng với săn sóc của con trai, nhưng Hoắc Nhĩ Phi không vui, cô không muốn ở cùng một chỗ với ác ma, khiến cho cô có cảm giác gặp nguy hiểm.
“Em sợ tôi ăn em sao?” Ngồi lên chiếc Cayenne Porsche màu đen của Thư ác ma, Hoắc Nhĩ Phi nghĩ tới tâm tư của mình, đột nhiên bên tai phun tới một luồng khí nóng.
Cô lập tức phản xạ có điều kiện hất cằm lên, vì vậy đôi môi nhẹ nhàng lướt qua mặt Thư Yến Tả, túng quẫn khiến cho cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Thì ra mèo nhỏ không thể chờ đợi được như vậy!” Thư Yến Tả xấu xa nhếch môi, trong tròng mắt đen chớp động ham muốn không thể giải thích.
“Ai bảo anh áp sát như thế chứ!” Hoắc Nhĩ Phi mạnh miệng cố chấp nói.
Tay phải Thư Yến Tả chỉ nhẹ nhàng gạt tóc rơi bên tai Hoắc Nhĩ Phi, lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng bật hơi, “Tôi còn có thể gần thêm chút nữa.”
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy giống như một luồng điện xuyên qua toàn thân, rất muốn bật dậy, nhưng ác ma đáng ghét lại nhốt mình trong vòng tay, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích.
“Anh không thể ép buộc tôi!” Hoắc Nhĩ Phi rất chán ghét nói.
Đau thương thoáng qua trong mắt Thư Yến Tả, trong nháy mắt rồi biến mất, “Em đã đồng ý để tôi theo đuổi, như vậy, hôn môi, cũng cần thiết.”
Nói xong, không chờ cô chống lại, túm lấy cằm cô, hung hăng hôn lên, gần như xâm lược giống như công thành chiếm đất, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng Hoắc Nhĩ Phi, dây dưa với đầu lưỡi cô.
“Ưmh... Ưmh...” Hoắc Nhĩ Phi giãy dụa không thuận theo, trong miệng phát ra tiếng chống lại, hai tay dùng sức đẩy Thư Yến Tả, nhưng bằng sức lực yếu ớt của cô nào lay động được Thư Yến Tả chút nào! Không khác nào mèo nhỏ gãi ngứa.
Thư Yến Tả đã sớm biết sự lợi hại của Hoắc Nhĩ Phi, đương nhiên có lòng đề phòng cô, một tay giữ chặt cố định hai tay cô, không để cho cô lộn xộn, từ mưa to gió lớn ban đầu về sau dần thành hôn dịu dàng tỉ mỉ, Hoắc Nhĩ Phi mới chậm rãi bình tĩnh lại, cô cảm giác mình sắp thiếu dưỡng khí rồi, còn có sao ác ma phải hôn dịu dàng như thế!
Khi cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Thư Yến Tả mới buông cô ra.
Cô há to miệng thở một hơi, quả đấm liên tiếp đấm tới, Thư Yến Tả bị đánh một lần sao có thể dẫm lên vết xe đổ lần nữa, một tay anh nắm được quả đấm đang vung tới của cô, cau mày nói: “Có sáng kiến mới hay không.”
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy hết sức uất ức, nước mắt “Tí tách” rơi xuống, đôi môi bị anh hôn đến nóng hừng hực, tay còn bị anh nắm chặt nữa, đau chết, nước mắt lập tức tuôn ra, tại sao lại gặp phải ác ma này! Tại sao năm năm rồi, còn không buông tha cho cô!
Thư Yến Tả thấy cô khóc rồi, lập tức buông lỏng tay nắm cổ tay cô, không biết an ủi cô như thế nào mới phải, mặc dù trước kia đã từng thấy cô khóc, nhưng không giống tình huống bây giờ.
“Năm năm qua, tôi sống rất tốt, rõ ràng cũng sắp quên anh, nhưng... Tại sao anh còn phải xuất hiện trước mặt tôi, còn phải dây dưa không dứt với tôi, nhất định để tôi nhớ tới cơn ác mộng ở Hương Cảng!”
“Anh còn mang Lucus tới uy hϊếp tôi, tôi biết rõ thằng bé vô tội, tôi biết rõ mình không xứng làm mẹ thằng bé, nhưng anh không nên cho bé đi tới đây, nói cho cùng ngoài ý muốn này do anh tạo thành, sao anh lại trách tôi!” Hoắc Nhĩ Phi thút tha thút thít khóc kể, hoàn toàn không ý thức được trong lời nói của mình mơ hồ mang theo ý nũng nịu.
“Đừng khóc.” Thư Yến Tả cau mày nói một câu, giơ ngón tay cái lên lau nước mắt nơi khóe mắt cho mèo nhỏ.
“Lấy tay thúi của anh ra!” Hoắc Nhĩ Phi rất lưu loát gạt tay ác ma ra.
Thư Yến Tả không nóng không lạnh, tiếp tục lau nước mắt giúp cô.
“Tôi kêu anh lấy tay thúi của anh ra!” Hoắc Nhĩ Phi mặt đầy nước mắt, gào lớn một câu.
“Phụt...” Thư Yến Tả lần đầu tiên cười, khóe miệng mở rất rộng, trong tròng mắt đen tràn đầy ý cười.
Hoắc Nhĩ Phi làm ra một vẻ mặt tự nhận là vô cùng hung hãn, hung tợn nhìn chằm chằm người nào đó cười đến rút gân.
“Rất khó coi, giống như con mèo mướp nhỏ.” Thư Yến Tả thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nói.
Hoắc Nhĩ Phi giơ cánh tay lên lau mặt, lập tức, mặt hề nhỏ biến thành mặt hề lớn.
Thư Yến Tả thấy cô càng lau càng bẩn, dứt khoát kéo tay cô ra, lấy khăn giấy trong xe, rất nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt giúp cô.
“Tự tôi lau.” Hoắc Nhĩ Phi muốn cướp khăn giấy trong tay anh.
Thư Yến Tả né tránh bàn tay duỗi ra của cô, nhìn mặt mèo mướp của cô: “Trên mũi còn có nước mũi đó, em lại không nhìn thấy.”
“Nào có nước mũi chứ!” Mặc dù Hoắc Nhĩ Phi rất 囧, tuy nhiên mạnh miệng cãi lại.
“Tại sao không có, vừa rồi em khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi chảy khắp nơi rồi.” Thư Yến Tả không hề nói câu đùa giỡn hiềm nghi nào, vừa nói tay cũng không ngừng lại.
Vì vậy, Hoắc Nhĩ Phi rất tự nhiên cho rằng anh nói đúng, dù sao vừa rồi mình khóc đến rất đau lòng, nhưng cũng đều do người trước mặt làm hại!
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía anh cũng ai oán lên.
Thư Yến Tả chỉ tập trung lau vệt nước mắt trên mặt cô, ánh mắt rất dịu dàng.
Hoắc Nhĩ Phi bị tình cảm dịu dàng của anh thắt chặt, một phát vung tay lên gạt tay anh còn đang lau, ngồi ngay ngắn, “Tôi phải về nhà.”
Ánh mắt Thư Yến Tả phức tạp nhìn cô một lúc, rồi khởi động xe.
Suốt dọc đường, hai người không trao đổi bất cứ điều gì, giống như dịu dàng vừa rồi chỉ là một ảo giác, nhưng mà trong lòng hai người đều rất rõ ràng, đây không phải ảo giác.
Cảnh tượng yên tĩnh như vậy, lần đầu tiên xuất hiện giữa hai người giống như vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện, giống như, có thứ gì đó không giống với lúc trước.
Vừa về đến cửa nhà, Hoắc Nhĩ Phi như chạy trốn mở cửa xe, chạy vào trong cầu thang, giống như đằng sau có thứ gì đó đuổi theo cô.
Thư Yến Tả ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt hiện lên vẻ khiến cho người ta không nhìn thấy rõ thần sắc, quay kính xe xuống, đốt một điếu thuốc, thở ra một hơi thật dài
Hút xong một điếu thuốc, mới khởi động xe chạy đi.
Hoắc Nhĩ Phi chạy về nhà, trong lòng vẫn còn đang nhảy “Thình thịch” như cũ, soi gương, trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng khả nghi, nhất định do vừa rồi chạy trốn quá nhanh rồi.
May mà cha mẹ đã ngủ, bằng không mẹ sẽ lại hỏi cô rồi.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, cô bị dọa cho hết hồn, vội vàng cầm di động, phía trên hiển thị người gọi đến chính là anh Tuyết Luân.
[Phi Phi, đã ngủ chưa?]
“Vẫn chưa đâu, sự việc bên đó xử lý như thế nào rồi? Tiến triển thuận lợi chứ?”
[Ừ, rất thuận lợi, nhưng còn có chút chuyện phía sau phải xử lý, cho nên còn phải ngây ngốc một tuần nữa.]
“Vậy anh làm việc cho tốt, về sớm một chút.”
[Phi Phi, anh nhó em, một tuần lễ không nhìn thấy em, cảm giác giống như một tháng vậy.] Trong giọng nói trầm lắng của Chử Tuyết Luân lộ ra nhớ nhung nồng đậm.
“Em cũng nhớ anh, Tuyết Luân, em...” Hoắc Nhĩ Phi vừa định nói chuyện Hoắc nhị thiếu theo đuổi cô với chồng chưa cưới, cô cảm thấy không thể kéo dài được nữa, nhất định phải nói cho anh ấy biết.
Bên kia đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, Chử Tuyết Luân mệt mỏi nói: [Phi Phi, xin lỗi, anh có chút chuyện cần phải xử lý tiếp, ngủ ngon, bảo bối.]
“Ngủ ngon, anh đừng quá mệt mỏi.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường, nghĩ vẫn nên chờ anh về rồi nói sau đi, anh đang bận rộn như vậy.
Sau khi Thư Yến Tả về nhà, thấy con trai đã được Lang dỗ dành đang ngủ, nên đơn giản dội một trận nước lạnh, khoác áo ngủ đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn sáng rỡ trước mắt trong thành phố này, bóng dáng lập tức chìm vào trong màn đêm, sương mù vây quanh hết vòng này đến vòng khác.
“Vừa rồi lại đi đánh nhau?” Lang cũng một bộ áo ngủ màu đen giống vậy đã đi ra tới.
“Cậu rất hy vọng chúng tôi đánh nhau?” Thư Yến Tả nhíu mày.
“Tính tình hai người quật cường, giống như sao hỏa va chạm trái đất vậy, khả năng đánh nhau rất lớn.” Đoạn Tử Lang rất lười biếng tựa lưng vào lan can.
Thư Yến Tả phun ra một vòng khói, “Quả nhiên không thể cứng ngắc với cô ấy.”
Đoạn Tử Lang kỳ quái mà nhìn cậu ta, cười đến không có ý tốt, “Thay đổi sách lược?”
“Chẳng lẽ tôi là người cổ hủ như vậy sao?”
“Vậy, lần này có tiến triển mới?”
“Không phát triển thành tệ hại thôi. Đúng rồi, chuyện của cậu như thế nào?” Sở dĩ Lang ở chỗ này, đương nhiên không phải bởi vì anh, mà bởi vì người tình thuở ban đầu của cậu ấy – nghệ sỹ đương nổi danh Coral của Á Ninh.
“Đang trong gặp gỡ lui tới.” Đoạn Tử Lang rất đẹp trai mà châm một điếu thuốc.
“Cô ấy là nghệ sỹ, bị truyền thông phát hiện sẽ rất phiền toái, tự cậu cẩn thận một chút.”
“Biết, với bản lĩnh của tôi còn có thể bị đám chó săn phát hiện sao.” Đoạn Tử Lang nói không thèm để ý chút nào.
“Cậu nghiêm túc sao?”