Lúc năm tháng, hiện tượng nôn nghén của Hoắc Nhĩ Phi cuối cùng yên ổn, cũng không khó chịu giống như lúc trước.
Khẩu vị cũng khá hơn rất nhiều, hơn nữa thích đồ ăn chua, vì thế vυ' Trần mua cho cô không ít ô mai táo chua... Đồ ăn vặt, vυ' Ngô cũng làm vị hơi
chua, đều theo khẩu vị Hoắc Nhĩ Phi, điều này khiến cho cô cảm thấy cũng không tệ lắm.
Cứ cách một tuần Đoạn Tử Lang lại kiểm tra cho cô, có thể nói săn sóc che chở đủ điều. Vậy mà tất cả chỉ là đứa nhỏ trong
bụng cô, cô nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy rất buồn cười!
“Tôi muốn uống nước ô mai, sữa chua, còn có sơn tra, cà chua, anh đào, dương mai, hải đường, lựu, nho, còn có dưa chua, vυ' Ngô, buổi trưa vυ' làm cá nấu
cải chua ăn, thêm cay chút nha.” Hoắc Nhĩ Phi dựa trên ghế sa lon, nhàn
nhã chọn món ăn.
“Được, Hoắc tiểu thư, chỉ có điều dưa chua...”Vυ' Ngô cảm thấy phụ nữ có thai ăn dưa chua hình như không được tốt.
“Dưa chua không thể ăn, thực phẩm die enda anle equu ydonn ướp gia vị đó ăn
không tốt.” Đoạn Tử Lang cất bước ngồi trên ghế sa lon đối diện Hoắc Nhĩ Phi.
“Tôi chỉ nghĩ nếm thử, cũng sẽ không ăn nhiều.” Hoắc Nhĩ Phi lẩm bẩm, bất mãn nói.
“Vυ' Ngô, dưa chua mua loại tốt nhất, không thể quá nhiều, cá nấu cải chua
không cần làm quá cay.” Đoạn Tử Lang cảm giác càng ngày mình càng có xu
hướng trở thành một bà lão càu nhàu.
Hoắc Nhĩ Phi hung hăng trợn mắt nhìn một kẻ rất đáng ghét, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tản bộ sau vườn thì bé cưng trong bụng đột nhiên đá cô một cái, mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy, cô hơi không dám tin dán tay lên.
Chỉ vào giờ khắc này, cô mới cảm thấy mình sắp trở thành mẹ, mới không
chán ghét cục cưng không nên tới này, thì ra làm mẹ, chính là cảm giác
như vậy, rất kỳ diệu...
Thoáng cái cũng sắp tới mùa xuân, khí hậu nơi này khiến cho cô không cảm thấy một chút xíu không khí của mùa
xuân, nếu không phải trên lịch chứng tỏ thời gian, cô cũng không biết
ngày tháng năm nào rồi.
Buổi tối đêm ba mươi, cô nhìn cao lương
mỹ vị rực rỡ muôn màu, sắc thái tươi đẹp đầy bàn, chỉ cảm thấy vô vị tẻ
nhạt, một mình làm cái gì, ăn cái gì cũng không có ý nghĩa, huống chi
tối này hàng năm cô đều cùng cha mẹ, năm nay...
Cũng không biết cha mẹ thế nào? Chắc cũng giống như cô, vô vị tẻ nhạt...
Đúng như cô đoán, hai người cha Hoắc và mẹ Hoắc nhìn về một bàn đầy đồ ăn,
thật sự không gợi dậy nổi không khí vui vẻ của mùa xuân năm trước, năm
nay trong nhà gần như không chuẩn bị gì, cũng không có tâm tình đi chuẩn bị, con gái mất tích hơn năm tháng rồi, còn không hề có một chút tin
tức gì, có thể không làm cho người ta lo lắng sao?
Tiêu Tiêu và
mẹ Từ Lan ăn xong cơm tất niên lập tức đi nhà họ Hoắc, bón người ngồi
chung một chỗ tán gẫu câu được câu chăng, cũng không ai nhắc tới Phi
Phi.
Khi bốn người vừa nói chuyện vừa nhìn die nda nle equ ydo nn bàn tiệc cuối năm, có người gõ cửa, Tiêu Tiêu biết ngay là Tuyết Nghê
và anh trai cậu ấy đến.
Chử Tuyết Luân thể hiện là người rất biết kiềm chế và lễ phép, khiến cha Hoắc mẹ Hoắc hết sức hài lòng, ân cần
thăm hỏi bọn họ cũng đồng thời cam kết chắc chắn với bọn họ nhất định sẽ tìm Phi Phi về, cũng nói gần đây đã có tin tức cho thấy Phi Phi không ở Hương Cảng, hình như bị mang về trong nước, chỉ có điều trong lúc này
không thể điều tra ra được là bị ai mang đi, đi chỗ nào, hy vọng chú
Hoắc dì Hoắc không nên quá lo lắng, anh lập tức đăng báo trong cả nước,
dĩ nhiên phải tìm Phi Phi về.
Tin tức này dĩ nhiên do Đinh Thận
lộ ra, có thể nói ông tốn quá nhiều tâm tư, đã làm một phần tài liệu giả về Hoắc Nhĩ Phi, đặt trong danh sách đoàn đội nào đó, rời khỏi
Hongkong.
Lời nói này của Chử Tuyết Luân không nghi ngờ khiến hai người nhà họ Hoắc rất cảm động, người trẻ tuổi này là phú nhị đại *,
lại chất phác chân thành, không quen không biết nhà bọn họ lại chu đáo
như vậy, làm được toàn diện như vậy.
(*) phú nhị đại: đời nhà giàu thứ hai, chỉ cậu ấm cô chiêu, con nhà giàu.
Đứa nhỏ Phi Phi này thật sự có phúc, chỉ có điều...
Haizzz...