Hai ngày nay Thư Yến Tả hơi đứng ngồi không yên, nhắm mắt lại, trong đầu
lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của mèo nhỏ, nhất là sau
khi biết gần đây cô nôn nghén lợi hại, càng thêm lo lắng, ngay cả chính
anh cũng không nói rõ ràng cảm giác khó hiểu này.
Xử lý xong chuyện công ty đã gần mười giờ, anh lái ô tô chạy thẳng đến biệt thự nông thôn.
Kể từ sau khi mẹ qua đời lúc năm tuổi, chỗ đó đã trở thành nỗi đau trong
lòng anh, anh từng thề sẽ không bao giờ đặt chân đến đó nữa.
Nhưng tối nay, anh vì một người phụ nữ mà phá bỏ lời thề của mình.
Bởi vì trước đó đã thông báo cho vυ' Trần và Lang, cũng không khóa cửa, anh
lặng yên không tiếng động mở cửa vào nhà, quen cửa quen nẻo đi tới căn
phòng của mèo nhỏ.
Lúc này, đêm nồng đậm, ban đêm ở nông thôn
luôn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có cỏ, côn trùng đồng ruộng, tiếng ếch kêu “Ộp ộp” vui mừng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Thư Yến Tả nhìn người nằm chỏng quèo * ngửa mặt đang ngủ say, khóe mắt xẹt qua nụ cười nhợt nhạt.
(*) nguyên gốc: 四仰八叉
Khi ngủ cô có vẻ đẹp dễ thương, lông mi thật dài hơi vểnh lên, khom thành
hình trăng lưỡi liềm, khóe mắt như có vệt nước
mắt chưa khổ, đôi môi trề ra, ngủ say “khò khò”.
Nửa tháng không thấy cô, chỉ cảm thấy thời gian trôi thật lâu, gương mặt cũng gầy đi.
Anh ngập ngừng vươn tay, muốn sờ khuôn mặt khi ngủ của cô, khi đầu ngón tay chạm đến gương mặt mèo nhỏ, chỉ nghe thấy cô lẩm bẩm một tiếng: “Đại ác ma, tránh ra!”
Thư Yến Tả bị sợ đến vội vàng thu tay lại, cho
rằng cô tỉnh, lại phát hiện cô chỉ nói mơ, chép chép miệng nhỏ nhắn, lật người, ngủ tiếp rồi.
Ngay cả nằm mơ cũng nói ghét anh, xem ra mèo nhỏ thật sự hận anh thấu xương.
Chua xót nơi khóe miệng Thư Yến Tả nhanh chóng tràn ra, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên âu phục màu đen trên người Thư Yến Tả, gần như hòa nhập vào với màn đêm thành một thể.
Anh tựa vào xe, đốt một điếu thuốc, nhìn phía trước, không biết suy nghĩ gì.
Đoạn Tử Lang mặc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen còn buồn ngủ mà thẳng bước đi
tới, chạm vào Thư Yến Tả đang dựa vào xe, trên tay anh cầm lấy một điếu
thuốc, châm lửa, đốt.
Hai người cùng nhả ra một vòng khói nhàn nhạt, khói mù ngập tràn trước mắt, làm cho người ta không nhìn rõ chân thật.
“Tôi cho rằng cả đời này cũng sẽ không tới đây.” Thư Yến Tả rít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra.
“Ai cũng sẽ thay đổi, chuyện của tương lai không ai nói rõ được.”
“Tôi nhớ khi còn bé nhìn mẹ mang thai Nhiễm Nhiễm thì không phải như thế.” Thư Yến Tả cau mày.
“Thể chất mỗi phụ nữ là khác nhau, phản ứng như vậy cũng bình thường, qua
tháng này là tốt rồi. Lại nói khi đó phu nhân mang thai thứ ba rồi, dĩ
nhiên tốt hơn một chút.” Tay trái Đoạn Tử Lang ôm ngực, tay phải phủi
bụi thuốc.
“Tháng sau không có việc gì rồi?” Hình như Thư Yến Tả rất kỳ quái.
Đoạn Tử Lang bật cười, “Yến, lần đầu tiên tôi phát hiện cậu rất có tế bào hài hước.”
Thư Yến Tả rất bình tĩnh bĩu môi, xem thường Lang nhạo báng, “Tôi không học y.”
“Ai nói chỉ học y mới biết.” Đoạn Tử Lang cảm thấy tối nay Yến thật đáng yêu, rất chân thật.
“Tôi đi đây, mèo nhỏ nhờ cậu.” Thư Yến Tả dập đầu thuốc lá trong tay, mở cửa xe, chuẩn bị đi về.
Anh mới không cần tiếp tục thảo luận chuyện có học y hay không với Lang,
rất hạ thấp bản thân, ai nói anh không biết, anh chỉ thấy kỳ quái thôi.
Đoạn Tử Lang nhìn chiếc hummer màu đen dần đi xa, khẽ thở dài, quả nhiên Yến thay đổi rất nhiều, tình yêu quả thật có thể làm mờ đầu óc người ta,
chỉ có điều giữa Yến và mèo nhỏ, thật sự...
Xoay người trở về phòng, bóng đêm đang nồng đậm.