Hoắc Nhĩ Phi đi, đi tới phát hiện một sân, còn khá lớn, trong vườn hoa trồng đầy các loại hoa cỏ, không khỏi bĩu môi: Ác ma biết thưởng thức sao?
Ánh sáng lúc chạng vạng nhuộm lên cả vườn, cực kỳ sặc sỡ nhiều màu.
Cô ngồi trên ghế đu bằng dây mây và dây leo, nhắm mắt lại hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, hưởng thụ sự đẹp đẽ trong thoáng chốc. Chỉ cảm thấy có thể tạm thời quên mất sự thật mình đã trở thành nô ɭệ.
Đột nhiên, một giọng nói rất không thân thiện vang lên sau lưng cô, “Tôi còn tưởng rằng cô đã chết rồi, thì ra vẫn còn sống rất tốt.”
Hoắc Nhĩ Phi xoay đầu lại, đang suy nghĩ dường như cô không biết ai cũng không đắc tội người nào, lại thấy An Tình Hủy mặt cười lạnh nhìn mình, chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, “Tôi chết hay chưa thì mắc mớ gì đến cô!”
“Mặc dù không liên quan đến tôi, nhưng tôi rất ghét nhìn thấy cô.” An Tình Hủy nói thẳng thừng.
“Tôi và cô có thù oán sao? Chúng ta cùng bị bắt tới, sao không thể hợp tác, ngược lại giống như kẻ thù.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy không nghĩ ra cách nghĩ của người phụ nữ An Tình Hủy này.
“Hợp tác? Thật buồn cười, vì sao tôi phải hợp tác với cô? Tôi ghét nhất là hạng người như cô vậy, dáng vẻ không rành việc đời, cố ý đùa bỡn một chút thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của đàn ông!” Lời An Tình Hủy nói rất ác độc.
“An Tình Hủy! Cô xong chưa, tôi xem cô cùng bị bắt tới với tôi nên có chút ấn tượng tốt với cô, sao cô lại có dáng vẻ như thâm thù đại hận với toi! Thật buồn cười!” Hoắc Nhĩ Phi chưa bao giờ coi mình là người lương thiện, mặc dù bình thường cô hơi tùy tiện, không đi làm ác với người, nhưng cũng không có nghĩa rằng cô sẽ không nổi giận, chọc tới cô sẽ đánh người! Chó nóng nảy còn nhảy tường, huống chi là người!
“Không buồn cười chút nào, Hoắc Nhĩ Phi, đại tiểu thư lớn lên không buồn không lo như cô vĩnh viễn sẽ không rõ...” An Tình Hủy nói còn chưa dứt lời, đã bị người trách móc rồi.
“Chà! Đây là thế nào? Còn cãi vã die nda nle equ ydo n ở đây, coi đây là chợ bán thức ăn!” Giọng nói bén nhọn của vυ' Thư vang lên.
An Tình Hủy lập tức ngậm mồm, đổi vẻ mặt nịnh họt, “Vυ' Thư, vυ' cũng ra ngoài giải sầu.”
“Không đi ra, sao có thể nghe thấy đối thoại đặc sắc như thế!” Vυ' Thư nhìn hai cô cười lạnh.
“Vυ' Thư, tôi đi cùng vυ' một lúc đi, mỗi ngày vυ' quan tâm vì cái nhà này, quá cực khổ, ban ngày nhị thiếu đều bận rộn ở bên ngoài, nhà này phải dựa vào vυ' lo liệu, cần phải chú ý thân thể đó, về sau mỗi ngày sau khi ăn xong tôi đều đi ra ngoài một lúc với vυ'. Ít ngày trước vυ' nói đau thắt lưng, trước kia tôi thường xoa bóp cho mẹ, về sau tôi xoa bóp cho vυ', bảo đảm thoải mái.” An Tình Hủy thân thiết kéo vυ' Thư cùng đi, cô nhất định sẽ suy đoán lòng người, đúng lúc đúng chỗ sẽ nói đến đáy lòng người khác.
“Phiền cô có lòng này...” Vυ' Thư lập tức mặt mày hớn hở.
Cả đời này bà không lập gia đình, kể từ khi mười sáu tuổi đến nhà họ Thư, từ một hầu gái vô danh tiểu tốt đến bây giờ, không thể nói không gian khổ. Bởi vì tính nết của bà, luôn có rất ít người của mình tương đối tri kỷ, mà An Tình Hủy lại rất hiểu ý của bà, luôn có thể khiến cho bà vui vẻ, để cho bà rất thích.
Giọng nói hai người từ xa truyền vào trong tai Hoắc Nhĩ Phi, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, An Tình Hủy này thật sự là người nịnh bợ! Khi cô khinh bỉ An Tình Hủy, vừa đúng lúc An Tình Hủy nghiêng người lườm cô, độc ác lộ ra trong ánh mắt khiến Hoắc Nhĩ Phi không rét mà run.
Cô lập tức mất hứng ngồi lại, không khỏi lại có người nào đó chạy tới gây gổ với cô, đứng dậy đi về phía gian phòng, lại phát hiện mình lạc đường, cái gì chứ! Không một dấu hiệu, các phòng xây dựng giống như mê cung, thật lãng phí!