“Ưm…A Ngưu ca, huynh nấu ăn
ngon quá.” Ta vừa ăn mỹ thực cao cấp vừa cười ngọt ngào sung sướиɠ, đã lâu
không được ăn thịt, bộ dáng ta bây giờ có thể dùng từ ‘lang thôn hổ yết’ để
hình dung, không để ý đến hai kẻ bên cạnh kè kè giám sát với vẻ đố kị hiện rõ
trên mặt, ta nở một nụ cười đáng yêu, chân thành cảm ơn: “May mà có huynh,
nếu không Nha Nha cũng không biết mình sẽ thành cái dạng gì nữa. Nào nào,
huynh ngồi xuống đi.” A Ngưu ca đã vất vả nửa ngày trong bếp giờ lại phải
ngây ngốc đứng phục vụ: “Đừng đứng mãi thế, chân huynh không thấy mỏi hay
sao?”
“Tiểu đồ nhi, ăn no chưa?” Hồ
ly hài lòng nhìn ta ăn một miếng thịt to, rồi lại vươn ngón tay thon dài sờ
sờ đôi má phúng phính của ta, trong mắt vốn tràn ngập ấm áp yêu thương lẫn
vui mừng, nhưng khi nghe ta nói xong, khuôn mặt tuấn tú chợt sa sầm, ngay lập
tức hướng về phía tên đầu bếp chương mắt kia mà nói: “Ở đây không còn việc
của ngươi nữa, mau đi xuống đi.”
“A Ngưu ca, huynh đừng đi.” Dù
cho nụ cười có tươi sáng như ánh dương, nhưng bóng dáng áo vải tím cao ngất
kia lại luôn có vẻ cô độc, thê lương. Nhìn mỗ hồ độc ác khiến một chàng thanh
niên tốt như vậy trở nên buồn bã thương cảm, người lương thiện đáng yêu như
ta càng thêm phần áy náy bất an, tay nhỏ vội vàng kéo bàn tay to lớn của hắn,
vội vã làm công tác an ủi: “Xin lỗi, A Ngưu ca, huynh là đầu bếp riêng của
ta, những lời sư phụ ta nói huynh không cần để ý đến.”
“Vương Nha Nha, nàng lại đây
cho ta.” Nở một nụ cười lạnh lùng mị hoặc, mỗ hồ một tay ôm eo nhỏ, một tay
kéo bàn tay kia của ta lại, sau đó làn môi ghé sát bên tai: “Tiểu đồ nhi ái
thê thân yêu, nàng lại quên mất thân phận của mình rồi hay sao?”
“Vật nhỏ, lúc này đây bản vương
cũng không thể bênh vực cho nàng nữa.” Đôi mắt xanh lam sáng rỡ nhìn về phía
ta đầy cưng chiều, sau đó thoắt cái lại trở nên hằm hè khi nhìn về phía chàng
thanh niên tuấn tú kia: “Tăng A Ngưu, hi vọng ngươi không quên thân phận của
mình, đừng vọng tưởng chiếm được những gì không thuộc về mình.”
“Tại hạ ngu dốt, không biết
Vương gia muốn nói cái gì?” Đôi mắt đen như mực thoáng xoẹt qua một ánh tử
quang, đôi mắt lam lập tức tối sầm bốc lửa ngùn ngụt những cũng ngay tức khắc
trở về trạng thái dửng dưng bình thường. (*tử quang: ánh sáng tím)
Ta tròn mắt hết nhìn người này
lại nhìn người kia rồi rụt người lại, ba nam nhân này, đến cùng là đang muốn
chơi trò gì đây?
“Tiểu Nha Nha, mau đi chơi với
tiểu Bạch Thái đi, ăn nhiều như vậy nên vận động một chút.” Nhìn ta khôi phục
lại thân thể nhỏ bé êm ái, Cổ Nguyệt Lan và Lang Minh Thần ngầm trao đổi với
nhau một cái nhìn đầy ẩn ý.
“Vật nhỏ, Cổ Nguyệt Lan nói
đúng đó, không phải nàng muốn biến thành một chú heo béo ú chứ?” Đôi mắt sói
da^ʍ tà xấu xa rơi thẳng xuống bộ ngực sữa cao vυ't, không cần nhìn cũng biết
trong đầu hắn đang chứa cái tư tưởng hạ lưu gì đó.
“Thật hả? Ta béo lên rất nhiều
sao?” Không thể nào? Nghiêm túc nhìn lại dáng người, nhéo nhéo eo nhỏ đầy
thịt, mới có vài ngày thôi, tuy rằng tài nghệ của A Ngưu ca khiến ta ăn không
dứt mồm, nhưng không đến nỗi bành trướng bề ngang như vậy chứ?
“Không đâu, dáng người tiểu thư
Nha Nha như vậy rất đẹp.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi tay nhỏ bé
mập mạp, cái eo nhỏ trơn mịn, Tăng A Ngưu thật thà nói đúng trọng tâm: “Thế
nhưng, sau khi ăn xong vẫn nên vận động một chút mới tốt.”
“Chuyện này, ta đi A Ngưu ca sẽ
không xảy ra việc gì chứ?” Nhìn thôi cũng biết hai tên hồ sói kia không vừa
mắt mỗ Ngưu, không có ta ở đây không biết chừng hai tên kia sẽ ăn tươi nuốt
sống mỗ Ngưu mất.
“Vật nhỏ, nói vậy là nàng không
tín nhiệm bản vương sao?” Hắn đau lòng nhìn ta rồi lại hung tợn lườm A Ngưu:
“Ta hết lòng quan tâm thương yêu nàng, nàng gặp nguy hiểm, chỉ cần nghĩ đến
việc nàng không còn nữa là ta không ăn không uống nổi, ta vì nàng bôn ba khắp
nơi bây giờ nàng lại vì nam nhân khác mà hoài nghi ta? Có phải nàng muốn vứt
bỏ ta hay không? Ta vì nàng mà làm tất cả nhưng đến cùng vẫn không thể sánh
bằng hắn đúng không? Tên nam nhân nửa đường nhảy vào như hắn có điểm nào sánh
được với ta chứ?”
“Lang vương gia, ngài đừng quá
kích động…” Nhìn nỗi đau thương trong mắt hắn ta cũng không sung sướиɠ gì
hơn, những lời hắn nói đều là sự thật, đánh sâu vào trái tim nhỏ bé yếu đuối
của ta, không biết vì sao ta không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ bi thương của
tên sói này: “Là ta sai rồi, ngài đừng kích động như vậy nữa, nếu không
thương thế của ngài càng thêm nặng hơn.” Sau khi trấn an xong, ta lập tức
đứng lên: “Chuyện này, ta lập tức đi tìm tiểu bạch thái, ba người cứ từ từ
trò chuyện nhé.”
“Tiểu bướng bỉnh, đừng đi xa
quá đấy.” Ánh mặt trời xuyên qua vòm lá rơi trên người hắn, bạch y tỏa ra ánh
sáng chói mắt, gió từ đâu khẽ thổi tới khiến làn tóc đen khẽ vuốt ve khuôn
mặt hoàn mỹ không tì vết, trong lời nói chan chứa yêu thương cưng chiều dịu
dàng lẫn say đắm.
“Biết rồi.” Ta lén vỗ nhẹ
ngực nơi trái tim đang đập thình thình khác
thường, cái tên hồ ly xấu xa, cười mị hoặc đến như vậy làm gì.
“Ha ha ha…tiểu bạch thái, xem
ngươi chạy trốn được chỗ nào?” Nắm nhẹ cái chân béo mập của viên cầu kia,
nhấc nó lên cao, nhìn thân thể tròn vo vo của nó không ngừng ngúng nguẩy
kháng nghị, ta càng đùa giai lấy tay cù cù vào cái bụng nhỏ khiến nó không
ngừng lúc lắc.
“Chi chi…” Tiểu hồ ly nhỏ bị
trêu ghẹo liền thè lưỡi nhe răng, hung hăng nhìn ta kêu gào.
“Ha ha…” Ôm viên cầu nhỏ ngã
nhào xuống thảm cỏ, để nó nghịch ngợm liếʍ liếʍ liên tục trên mặt ta.
Ba đôi mắt cách đó không xa
cùng nhìn về phía nữ tử đang đùa nghịch cùng tiểu hồ ly, này đôi mắt tròn
chớp chớp đầy vui vẻ, này đôi má phúng phính hồng hồng, còn có thân thể mềm
mại kia nữa, dưới tán cây, ba người không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt say đắm
si ngốc.
“Vật nhỏ kia, lúc hoạt bát
nghịch ngợm là đáng yêu nhất.” Trên khuôn mặt hoàn mỹ lạnh lùng như băng kia
lại chứa đầy ý cười, đôi mắt lam không hề chớp một lần đầy thâm tình không
chút hối hận dán chặt lên thân hình nữ tử đang lăn qua lăn lại trên thảm cỏ.
“Hừ, tiểu bướng bỉnh kia lại
chơi đùa vui vẻ như vậy với tiểu hồ ly, đêm nay chắc lại muốn ngủ sớm nữa.”
Đôi mắt xanh bích lộ rõ vẻ bất mãn, vì Nha Nha, đã mấy ngày nay hắn vẫn cố
nén du͙© vọиɠ, giờ đây đã không nhịn nổi nữa.
“Tiểu nha đầu này, béo một chút
vẫn là đẹp nhất.” Khuôn mặt vẫn luôn âm trầm lạnh lùng giờ đây cũng ngập tràn
hạnh phúc, dưới ánh mặt trời càng làm sáng rõ thêm tử quang trong mắt.
“Hứ, vật nhỏ nhà ta có đẹp hay
không liên quan gì đến ngươi.” Đôi mắt lam đang nổi giông nổi bão nhìn tên
đầu bếp Tăng A Ngưu không mời mà đến kia, làn môi phun ra từng câu từng chữ
mỉa mai: “Nghe nói thái tử Bắc quốc trước giờ thành hôn đã đào thoát không rõ
tung tích, khiến hai vị mỹ nhân tân nương kia cả ngày dùng nước mắt rửa mặt,
không biết Tăng A Ngưu nhà ngươi đã nghe qua hay chưa?”
“ Chuyện của thái tử Bắc quốc
kia thì liên quan gì đến tại hạ?” Không hề sợ hãi nghênh chiến với đôi mắt
lam đang muốn ngay lập tức gϊếŧ chết hắn, mỗ Ngưu điềm tĩnh đáp trả.
“Phải không? Hai nữ nhân kia,
một người là đệ nhất tài nữ Bắc quốc, người còn lại là nữ trung hào kiệt Bắc
quốc, thế nhưng tên thái tử kia lại ngại bọn họ một kẻ bị hủy dung, một kẻ bị
phế võ công, dĩ nhiên vứt bỏ trốn tránh.” Khóe môi khẽ nhếch lên tỏ vẻ khinh
miệt, đôi mắt xanh bích hẹp dài có hơi suy tư nhìn về phía nam tử không hề
biểu lộ chút cảm xúc kia: “Ngươi nói loại nam nhân này có đúng nên bị người
đời phỉ nhổ thóa mạ hay không?”
“Thế thì đã sao, bị ép phải
chung sống với nữ nhân độc ác mà mình không thích, không bằng vì tình yêu mà
từ bỏ tất cả.” Nghe Cổ Nguyệt Lan ám chỉ, thân hình Tăng A Ngưu hơi cứng đờ
lại, thế nhưng trong lời nói tỏ rõ ý chí kiên định sâu sắc: “Vì người mình yêu,
có gì còn quan trọng được hơn nữa.”
“Hay cho một câu vì tình mà từ
bỏ tất cả, đường đường là thái tử gia lại có thể hạ mình làm một tên đầu bếp
vô danh.” Mỗ lang lạnh lùng cười rộ lên, giọng cười cuồng dã khiến người ta
phải lạnh sống lưng dựng tóc gáy: “Ngươi nói xem, nếu ta để vật nhỏ biết được
thân phận thật của ngươi, nàng sẽ thế nào đây?” Dứt lời, nam nhân kia vẫn giữ
nguyên vẻ trầm lặng, làm sói ngứa răng bồi thêm một câu: “Tăng A Ngưu, không,
phải gọi là Bắc Ngao Liệt mới đúng, ngươi nghĩ nàng còn có thể giữ ngươi lại
bên cạnh sao?”
“Nếu các ngươi muốn nàng gầy
yếu như trước đây thì cứ thử nói cho nàng biết xem.”
Nghe Lang Minh Thần đe
dọa, lãnh khí trên người hắn phảng phất tỏa ra khiến cho không khí xung quanh
trở nên băng lạnh, nhìn biểu tình đông cứng của hai tên kia, sâu trong đôi
mắt đen một luồng tử quang xoẹt qua đầy nguy hiểm.
Hắn vẫn luôn cao cao tại
thượng, chưa từng bị bất cứ kẻ nào uy hϊếp. Lang Minh Thần cười như tu la
khát máu trong đêm, lạnh lùng nói: “Bắc Ngao Liệt, ngươi cho rằng vật nhỏ
không có ngươi sẽ không chịu được hay sao?”
“Rốt cuộc có chịu được hay
không, các ngươi thừa biết rõ ràng. Nếu như không có ta, tiểu nha đầu này có
thể hoạt bát khỏe mạnh như bây giờ hay sao? Các ngươi cũng không phải chưa
từng thấy dáng vẻ yếu ớt đau khổ của nàng, loại cảm giác đau thấu tim như
vậy, các ngươi muốn trải nghiệm thêm lần nữa hay sao?” Si mê nhìn về phía búp
bê đang nô đùa như điên kia: “Ta hiện tại không phải Bắc Ngao Liệt, chỉ là
một Tăng A Ngưu vì tình mà vứt bỏ tất cả mà thôi. Chỉ cần mỗi ngày được ở bên
cạnh nàng, nhìn nàng như này là ta đã thấy rất hạnh phúc. Hơn nữa, một ngày
nào đó, nàng nhất định sẽ nhận thấy điểm tốt của ta, tiếp nhận ta.”
“Ngươi muốn tranh giành với ta
sao? Hứ, bản vương khuyên ngươi mau chết tâm đi, tiểu yêu tinh đã là người
của ta, ngươi nghĩ ta sẽ nhường nàng cho ngươi chắc?”
“Ngươi nói cái gì?” Tử quang
trong mắt lóe sáng, cố nén lại lửa giận hít sâu một hơi, thế nhưng, giọng nói
vẫn không ngừng tỏa ra khí lạnh: “Ngươi đám đυ.ng đến nàng?”
Nói xong lại hung
hăng lườm Cổ Nguyệt Lan: “Ngươi dám để hắn cường ép tiểu nha đầu.”
“Nha Nha lúc đó cho rằng hắn là
ta.” Nhớ tới một màn lúc đo, Cổ Nguyệt Lan hung hăng nắm chặt tay đến trắng
bệch: “Thế nhưng sai lầm như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không để xảy ra bất cứ lần
nào nữa. Bắc Ngao Liệt, cho dù ngươi có lưu lại ta cũng sẽ không để ngươi có
cơ hội ở cùng một chỗ với nàng. Còn ngươi nữa, Lang Minh Thần, hai hôm nữa là
ngày Nha Nha cập kê, sau đó ta sẽ thành thân với nàng, thế nên cổ mỗ khuyên
ngươi nên vứt bỏ những suy nghĩ không thực tế kia đi.”
“Hứ, Cổ Nguyệt Lan, đó chỉ là
cách nghĩ của riêng ngươi mà thôi. Bản vương đã nói rồi, dù chết cũng không
buông tay. Ta tuyệt đối không vì nàng đã gả cho ngươi mà không nghe thấy,
không để ý tới, hơn nữa…” Trong đôi mắt lam chợt lóe sáng, khóe môi cong lên
một nụ cười tà ác: “Một đêm Huyễn Trì kia, không biết chừng vật nhỏ đã mang
thai cốt nhục của ta.”
“Lang Minh Thần, ngươi muốn chết.”
Rắc một tiếng đã bóp nát cái chén trong tay, lại chậm rãi làm nó hóa thành
phấn bụi: “Cho dù là vậy, con của ngươi cũng vẫn phải gọi ta một tiếng cha.”
“Hứ, chỉ cần hài tử được sinh
ra, màu mắt nhất định không lừa được người khác, thân là cha đứa nhỏ, ngươi
nói tiểu yêu tinh sẽ không để ý đến ta hay sao?” Mỗ sói vẫn đang trong quá
trình dưỡng thương vẫn tiếp tục đắc ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Thế nên, cuối cùng vẫn là
ta thắng.”
“Lang Minh Thần, con của tiểu
nha đầu chỉ có thể là của ta.” Mỗ Ngưu vẫn làm bộ trấn tĩnh đã không thể giấu
được hàn khí, dựa vào cái gì đến Lang Minh Thần cũng đã đắc thủ, ngược lại
mình chỉ có thể lo lắng trông chờ, xem ra, vẫn nên suy xét có cần phải hạ
xuân dược vào thức ăn hay không, cũng làm một màn gạo nấu thành cơm?”
“Hừ, các ngươi đừng mộng tưởng
nữa.” Đôi môi khêu gợi cười đầy đắc ý: “Dược vương đã cố ý để Nha Nha uống
thuốc tránh thai, mà đơn giải dược nằm trong tay ta. Nàng mang thai con ai,
sẽ sinh mấy đứa đều do ta quyết định.” Đôi mắt lục bích lóe lên tia sáng lạnh
lùng: “Bởi vậy, cha đứa nhỏ nhất định chỉ có thể là ta.”
“Cổ Nguyệt Lan, ngươi là đồ
tiểu nhân đê tiện.” Nghĩ đến cảnh vì con mà thành thân trong chốc lát tan vỡ,
đôi mắt đen của Lang Minh Thần tràn ngập sự đau khổ lẫn không cam tâm. Khó có
được cơ hội tốt như vậy lại bị tên hồ ly này phá hủy. Thế nhưng chỉ cần ngày
nào đó nàng vẫn ở bên cạnh mình, hẳn vẫn còn hi vọng.
“Đừng đắc ý quá sớm, tiểu nha đầu
hiện tại ăn cơm do ta nấu, bởi vậy, mặc kệ nàng gả cho ai, nàng vẫn như vậy-không
thể rời xa ta được.”
“Hi…ta đã trở lại.” Đôi mắt đen
láy nhìn ba nam nhân mỗi người một vẻ, quái lạ thật, sau không khí lại nghiêm
trọng như vậy. Thế nhưng ngoài trừ nụ cười lạnh hơn băng của mỗ hồ, mỗ lang
cũng chỉ hắng giọng nhiều hơn một cái, đôi mắt mỗ ngưu hơi bi thương thêm một
chút, hình như chẳng có gì khác thường.
“Tiểu đồ nhi, đã về rồi sao.”
Móng vuốt hồ ly ôn nhu lau mồ hôi trên trán ta, thân mật kéo ta vào lòng, sau
đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý: “Cả người đầy mồ hôi thế này,
để vi sư đưa nàng đi tắm.”
“Ừm…” Lời nói đầy đen tối đó
nhưng vào tai ta cũng chẳng có gì lạ, cho tới giờ mỗ hồ chưa từng bỏ qua cơ hội
tốt như vậy. Xoay người lại, ta nhìn thấy hắc y nam nhân đang lộ rõ vẻ đố kị
trên mặt: “Lang Vương gia còn chưa đi sao?”
“Hứ, muốn ta đi hả, không dễ
như vậy đâu. Ta đã nói với tướng quốc rồi, để tiện cho việc dược vương chữa bệnh,
trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, ta sẽ ở lại phủ tể tướng.”
“Thật hả?” Ta lại nở nụ cười
ngọt ngào hướng về phía A Ngưu áo tím: “A Ngưu ca, tối nay có món gì ngon không?”
“Tiểu thư Nha Nha, xin cứ yên
tâm…” dường như hắn cố nghiên răng nghiến lợi nói: “Món ăn tối nay nhất định
sẽ khiến tiểu thư rất thích thú…”
“Thật vậy không? A Ngưu ca,
huynh cười đau khổ như vậy, có phải không muốn nấu ăn cho ta nữa đúng không?”
“Không phải vậy, giờ ta đi làm
ngay đây.”
“Đi thôi, tiểu Nha Nha thân ái,
cả người đầy mồ hôi, mau đi tắm sạch sẽ nào…” Sau đó, mỗ hồ ly nghênh ngang
kéo ta đi, chỉ còn lại hai kẻ hậm hực không ăn được nho là mỗ lang với mỗ ngưu…