Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 31: Hoa Điền Thịnh Hội

Hội Hoa Điền mỗi năm một lần được tổ chức rất trọng đại ở Lang Quốc, chỉ cần là nam nữ chưa kết hôn đều có thể ăn vận phấn son, tìm nhân duyên của mình trong hội hoa đăng. Tương truyền, trong hàng ngàn chiếc đèn l*иg nơi đây mà hai người cùng cầm trên tay hai chiếc giống nhau thì nhất định là kiếp trước có duyên, kiếp này nhất định nên phận, tương thân tương ái, bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.

Ánh đèn chiếu sáng đường phố như ban ngày, khắp nơi chốn đều có thể thấy được những thanh niên nam tử hoặc bình thường hoặc phong độ cùng với các thiếu nữ trang điểm lộng lẫy, các loại đèn l*иg độc đáo với vô vàn hình dạng khác nhau khiến người ta hoa mày chóng mặt cũng không nhìn hết được.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ lại nơi cửa thành, rèm xe là loại vải xa hoa đắt tiền màu tím đậm, người hầu đi bên cạnh xe vừa nhìn đã biết là một cao thủ, cùng với đó là một nữ tử áo tím mĩ mạo anh khí ngồi trên xe ngựa, khiến người đi đường đều phải quay lại ngắm nhìn.

“Dừng xe!” Từ trong xe truyền ra một giọng nam tử lạnh lùng, tiếp theo một bàn tay to lớn khẽ vén màn che lên, ngón tay trắng dài nổi bật trên sắc tím hoa lệ càng thêm dụ hoặc.

Mĩ nữ khí khái anh hùng lập tức đánh xe đến chỗ đỗ, bất an khuyên chủ tử: “Trên đường nhiều người, công tử vẫn nên…”

“Các ngươi đến dịch quán trước đi!” Một bóng dáng áo tím cao lớn từ trong xe ngựa nhẹ nhàng đáp xuống đất, khí chất tôn quý băng lãnh từ trên người hắn tỏa ra khiến những người qua đường bất giác say mê ngắm nhìn nhưng cũng không dám đến gần.

“Vâng! Công tử!” Thái độ ra lệnh lạnh lùng khiến trong mắt nữ tử xẹt qua một tia buồn bã đau thương…”

“Nha Nha! Lúc này chúng ta đi xem đèn l*иg thì cần phải cẩn thận một chút!” Hồ ly một thân bạch y lóe sáng vừa kéo cái tay đầy thịt của ta vừa đẩy dòng người phía trước để đi, không ngừng lải nhải bên tai ta: “Nhớ kỹ, không nên nhìn nam nhân xa lạ, lại càng không được cười với bọn họ, gặp phải nguy hiểm nhớ kêu to gọi vi sư, biết chưa?”

“Vâng!” Ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn làn da hồ ly càng thêm sáng bóng lấp lánh, khuôn mặt hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, trong đám người nhốn nháo hỗn loạn, nếu như không phải hắn cẩn thận chu đáo che chở ta thì sớm đã bị cái đoàn người với đèn hoa lóa mắt này đẩy đi đến chỗ nào không biết.

“Vật nhỏ! Chúng ta lại gặp nhau rồi!” Một giọng nói rất không thức thời vang lên bên tai làm gián đoạn cảm xúc hăng hái ngắm đèn hoa của ta.

Ta quay lại liền thấy một vị áo mũ chỉnh tề, đôi mắt sói màu lam đầy hứng thú nhìn ta, ánh mắt càn rỡ dán chặt khiến cả người ta đều khó chịu, đúng là một con sói háo sắc, nhất định là đang nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tuy rằng bản tiểu thư rất muốn một trảo xé rách cái bản mặt tươi cười khiến người ta sôi máu kia của hắn, có điều, trên con đường đông đúc người qua lại như vậy ta cũng không dám phát tác, vì vậy đành lui về phía sau một chút, khách sáo đối đáp lại nụ cười của hắn: “Vương gia tới sớm thật đấy!”

“Bản vương đêm nay đợi nàng từ rất lâu rồi sao?” Mỗ lang không có ý tốt gì cười cười dụ hoặc rồi bỡn cợt nhìn ta chằm chằm: “Ừm! Toàn bộ nữ tử trong hội Hoa Điền này, vẫn là tiểu Nha Nha của ta đẹp nhất!!’

“Ha ha! Ánh mắt của vương gia thật đặc biệt.” Tư sắc của ta như thế nào tự ta biết, cái con sói này, rất rõ ràng liền nói dối không chớp mắt: “Xin lỗi!! Xin cho ta đi qua được không?”

“Tiểu Nha Nha!” Mỗ lang vừa nói vừa chặn lối đi của ta, lại thổi khí bên tai, nhỏ giọng trêu đùa: “Có cơ hội chúng ta lại tiếp tục làm cho xong chuyện hôm qua!!” Ánh mắt nhìn ta đầy thâm thúy lại còn thoáng lên ý cười tỏ ra ý định quyết tâmlafm cho được.

“Đồ nhi Nha Nha thân ái, có thể đi được chưa?” Một đôi tay tráng kiện ôm chặt lên người ta, mỗ hồ ly rốt cục cũng không thể nhịn được nữa: “Hay là nàng muốn tiếp tục cùng vương gia nói chuyện trên trời dưới đất nữa sao?”

“Ta mới không muốn để ý đến hắn!” Ai, quên mất ở đây vẫn còn một vị đại phiền phức nữa! Ta cật lực kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: “Được được, sư phụ chúng ta đi!” Ta giãy giụa trong lòng hắn muốn hắn nới lỏng ràng buộc, thế nhưng cánh tay hắn vẫn kiên quyết ôm ta, nhìn ánh mắt tò mò của những người xung quanh, ta đè nặng giọng điệu nói: “Này! Có thể buông tay ra được không?”

“Được!” Liền đổi sang kéo tay ta, không thèm quan tâm đến con sói kia, ngang nhiên bỏ đi.

“Nguyệt công tử, chờ ta với!” Ta nhìn lại thấy biểu tỷ Mẫn Kiều xinh đẹp sắp bị đè bẹp thành đậu côve đang nỗ lực chen lấn trong biển người đi tới.

“Tỷ tỷ, cẩn thận một chút!” Vội vàng đỡ lấy vị nữ tử bị người xô về bên, giữa lúc Lâm Lệ Kiều

đang cật lực đỡ tỷ tỷ nhà mình dậy thì đột nhiên hai mắt sáng ngời: “A! Là tứ vương gia! Người cũng ở bên đó.”

“Minh Thần ca ca! Chúng ta ở chỗ này!” Tiếng nói thanh lệ từ đằng sau truyền tới, là biểu ca tuyệt đại giai nhân, mà theo phía sau nữa đi đến còn có vị biểu ca nhãn nhặn cùng mỹ nữ yêu kiều.

“Mọi người đều tới!” Ta cứng nhắc thay đổi thái độ, tươi cười nhìn qua các vị mỹ mạo kia từng người từng người một.

“Nha Nha biểu muội!” Liếc nhìn hai vị hồ lang bên cạnh ta, Lâm Nhã Thần cười đầy vẻ quỷ dị, nhìn tới mức khiến lòng ta kinh sợ, tay tứa ra đầy mồ hôi lạnh…Nam nhân này, sau này nên ít tiếp xúc thì hơn.

“Nha Nha muội muội, Nguyệt công tử, Tứ vương gia, mọi người đang làm cái gì vậy?” Đầu tiên là liếc mắt nhìn ta…rồi nhìn nhìn hai nam nhân bên cạnh ta…tiện đà khóe miệng buông ra lời trào phúng…như thể là nghiêm trọng lắm vậy…

“Không có gì, ta và sư phụ vừa lúc gặp được Tứ vương gia, tùy tiện nói chút chuyện thôi!”

“Vật nhỏ” Một âm thanh xót xa vang lên, rốt cục nam nhân hắc y yêu mị vẫn không chịu được bị giai nhân lạnh lùng, đôi mắt sói xanh gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử đáng yêu nhất vẫn luôn coi mình như không khí kia.

“Tứ vương gia cứ theo chúng ta như vậy không thấy mệt sao?” Đôi mắt khách sáo mở to

nhìn hắn, cái nam nhân này, người nhà bên cạnh ta không phải ai cũng đẹp hơn ta vài phần sao, không nhìn bọn hắn mà cứ nhìn ta làm gì?”

“Tứ vương gia! Người cũng đến tìm nhân duyên của mình sao?” Lâm Lệ Kiều trải qua nhiều gian khổ đi tới thở phì phò, dung mạo lịch sự tao nhã dưới ánh đèn liếc mắt đưa tình với hắc y Tứ vương gia.

“Nguyệt công tử! Ta cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!” Lâm Mẫn Kiều đồng dạng yếu đuối đầy cõi lòng say đắm nhìn chăm chú vào bạch y mỹ nam tiêu sái, phong tư lỗi lạc.

Mỹ nhân biểu ca đầu tiên thưởng cho ta một cái nhìn đầy oán hận, rồi đôi mắt thê lương xinh đẹp mông lung nhìn về phía hắc y nam nhân cao to, ai oán nũng nịu: “ Minh Thần ca ca! Hiên nhi tìm huynh lâu lắm rồi!”

Một tay đẩy ra Lâm Lệ Kiều và Lâm Nhã Hiên đang bám dính quá thân mật, Lang Minh Thầm chỉ chăm chú nhìn ta – kẻ đang muốn tàng hình: “Vật nhỏ, chúng ta nhất định sẽ tìm được hai đèn hoa giống nhau như đúc.” Dung nhan tuấn tú mị hoặc lại ghé sát đến, ánh mắt xanh kia càng thêm thâm sâu.

“Vương gia là người cao quý, đương nhiên sẽ tìm được giai nhân mỹ mạo! Nha Nha ta chỉ là cỏ dại ven đường, tuyệt đối không xứng với người cao quý như vương gia!” Nhìn ánh mắt mỗ lang bày ra với ta càng lúc càng tà ác, nụ cười càng lúc càng ý vị sâu xa, ta chỉ còn cách nắm chặt tay hồ ly, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ mong con sói này không phát điên lên mới tốt: “Thật ra biểu tỷ Lệ Kiều của ta, văn nhã tiêu sái, cùng với vương gia đúng là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”

“Dừng! Vật nhỏ!” Không nhìn thấy làn thu ba tràn ngập tình ý chân thành của Lâm Lệ Kiều, ánh mắt xanh thâm thúy của Lang Minh Thần hung hăng trừng tiểu nữ nhân không hề đặt hắn trong lòng kia, ánh mắt càng lúc càng sâu, khiến người ta phải sợ hãi: “Đừng mong thoát khỏi ta!”

“Ha ha!” Ta vừa mạnh mẽ tự trấn định vừa tươi cười khả ái: “Vương gia, xin cứ tự nhiên!”

“Nàng cứ vội vã như vậy mà rời ta đi sao?”

Cánh tay mạnh mẽ nắm lấy bàn tay khéo léo của nữ tử, đôi mắt xanh lộ vẻ bất đắc dĩ ưu thương, cố gắng khống chế nỗi tức giận trong lòng, không dễ phát hiện trong giọng nói có chút run run: “Bản vương vì nàng làm vẫn chưa đủ hay sao?”

“Nha Nha!” Bóng hình cao to mạnh mẽ bao phủ quanh người nữ tử, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo bàn tay khéo léo hướng về phía mình, đôi mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng như suối băng, giọng nói đầy vẻ ngạo mạn bá đạo nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Được.” Sắc lang mặc dù tà ác nhưng ta biết sư phụ hồ ly nhà mình âm hiểm phúc hắc không đối thủ, sau khi cười gượng vài tiếng, ta chỉ đành ngoan ngoãn thuận theo hắn kéo rời đi.

“Vương Nha Nha! Nàng đúng là vật nhỏ vô tâm vô phế!” Nhìn bóng lưng thân mật của hai người họ, Lang Minh Thần siết chặt nắm tay, hai tay buông rồi lại nắm chặt, lửa nóng đố kị hừng hực bốc lên thiêu đốt lý trí hắn, cố gắng hít thở trấn tĩnh, nỗ lực đè xuống lửa nóng trong lòng, nhưng ngọn lủa này không những không dập tắt, ngược lại càng cháy càng dữ dội…

Hai vị tiểu thư Lâm gia tận mắt chứung kiến cũng không cách nào tin được, một kẻ thua xa họ về vóc dáng yểu điệu, khuôn mặt không mỹ lệ như bọn họ, khí chất thua bọn họ sự cao nhã, lễ nghi cũng không bằng bọn họ, một nha đầu suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, vì sao cùng một lúc có thể bắt giữ trái tim hai tuyệt thế nam tử…

Mà Hồ Yên Nhiên đứng tại hiện trường cùng với huynh muội Lâm gia vẫn dửng dưng nhìn ba người dâng trào cảm xúc mãnh liệt, dưới ánh đèn mờ ảo là Lâm Nhãn Thần có chút sâu xa suy nghĩ cùng nụ cười nhạt khinh miệt của Hồ Yên Nhiên, một giọt nước mắt thanh lệ chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhã Hiên.