Dưới cái than ngắn thở dài đạo đức giả của ông già đẹp lão cùng khuôn mặt đau xót thật lòng lo âu của mẹ mĩ nhân, Vương Nha Nha ta cuối cùng được tuyên bố là “Hoa đã có chủ”, bị ép thành đôi với Cổ hồ. Lườm lườm cái cười gian đắc chí của Cổ hồ cùng những giọt nước mắt nóng hổi đầy vẻ an ủi của Cổ Ba lão bá tiếp tay cho giặc. Vương Nha Nha ta, lẽ nào, cả đời phải sống như vậy???
“Nha Nha! Vui mừng cũng không cần phải khóc đến như thế mà!” Mẹ mĩ nhân cũng rưng rưng ngấn lệ lấy khăn tay thơm ngào ngạt, dịu dàng lau lệ châu đang lăn dài trên hai gò má xinh xinh.
“Mẹ……….”
Vừa nghĩ tới cuộc sống bị Cổ hồ áp bức chà đạp sau này, nước mắt ta càng rơi tợn! Mẹ yêu dấu, con trông như vậy, con mắt nào của mẹ nhìn thấy con vui vẻ chứ?
“Nhạc mẫu đại nhân! Giờ cũng không còn sớm! Chúng ta lên đường thôi!” Kéo ta về cạnh mình, mỗ Hồ biếи ŧɦái đáng ghét nở ra nụ cười nho nhã dịu dàng, hàm răng trắng đều tăm tắp khoe ra, mê hoặc tới mức mẹ mĩ nhân lập tức thu lại nước mắt!
“Nha Nha sau này đều phải nhờ cậy Nguyệt Lan con chăm nom rồi!” Lâm Đại Đại đang soi xét hiền tế, càng nhìn càng thấy ưng, sớm đã bị vẻ ngoài đẹp đẽ của Cổ hồ lừa gạt tới mức công nhận địa vị của hắn rồi!
“Nhạc mẫu đại nhân, xin người an tâm!” Lục ý trong đôi mắt hồ ly hẹp dài thoáng bồng bềnh, khóe miệng quyến rũ khẽ nhếch lên: “Có tiểu tế bên cạnh, đảm bảo Nha Nha sẽ HẠNH phúc vô bờ!”
“Hừ! Tri thức bất lương!” Nhìn quan hệ chàng rể với mẹ vợ hòa hợp không biên giới, ta cùng ông già không hẹn mà đồng thanh nghiến răng kèn kẹt hừ lạnh!
Trước Huyền Nguyệt sơn trang là hai cỗ xe ngựa hoa lệ lệ, đương đứng chờ sẵn theo mưu tính. Để tránh Cổ hồ trước ngày thành thân lại gây ra chuyện trái với luân thường đạo lý, mẹ mĩ nhân bất chấp phản đối kịch liệt của ông già, kiên quyết cùng ta ngồi 1 xe, còn hai gã đàn ông luôn gầm ghè gườm gườm nhau với Tiểu Bạch Thái đáng thương ngồi trên chiếc xe còn lại.
Ngày đầu tiên xuất phát, Dược Vương cha dựa vào cớ lo lắng cho sức khỏe mà gạt mẹ mĩ nhân lên xe ngựa của ổng 3 lần, Cổ hồ ý đồ quấy rối tìиɧ ɖu͙© ta 10 lần, dưới phản kháng kiên trì đến cùng của ta, mỗ Hồ chỉ còn cách “quên Nha” thở dài bất lực, đành xoa xoa nắn nắn cánh tay mũm mĩm, hôn hôn liếʍ liếʍ bé môi xinh xinh dễ thương của ta!
Ngày thứ hai, ông già dắt mẹ mĩ nhân đi đâu đó nguyên một canh giờ, nhân cơ hội, sắc Hồ tận lực cưỡng bức dụ dỗ, mưu đồ lột quần áo lôi ta ra ăn cùng nuốt tận, giữa đường bị Tiểu Bạch Thái xông vào quấy phá, mỗ Hồ “sắc dục công tâm” (nhịn sắc, dục mà đau đớn) chỉ còn nước “vắt chân lên cổ bỏ chạy” khi mẹ mĩ nhân ập về!
Tối ngày thứ 3, tại căn phòng chữ “Thiên” của khách điếm…….
“Hừ! Ngươi tới làm gì?”
“Nhạc phụ đến làm gì thì tiểu tế đến làm cái đó!”
“Cổ Nguyệt Lan! Ngươi!”
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng! Thiết nghĩ, Nhạc phụ đại nhân vẫn nên ra tay sớm thì hơn!”
“Nha Nha trúng mê dược ta đặc biệt chế ra! Cho dù có vận động kịch liệt nó cũng không thể tỉnh lại, nhớ kĩ là trước khi trời sáng thì trả nó về phòng!”
“Tiểu tế rõ rồi!”
“Nha Nha vẫn còn nhỏ, ngươi nhớ phải biết tự kiềm chế!”
“Tiểu tế tự biết định đoạt!”
Hai gã đàn ông gian manh thảm hại, mỗi kẻ ôm lấy người đàn bà của mình, biến mất trong màn đêm………
“Nha Nha! Vẫn còn ngủ sao?” Nuốt lấy cánh môi non nớt mơn mởn của ta, đầu lưỡi linh hoạt của Cổ Nguyệt Lan cứng rắn tách hai hàm răng của tiểu nhân nhi bên dưới, luồn vào tìm đầu lưỡi nhỏ xinh thơm tho……..
“Ua….”Cảm giác phía trên bị đè nặng, ta khẽ ngọ nguậy cơ thể quyến rũ, vốn muốn mở mắt ra nhìn thì lại bị cơn buồn ngủ ập tới bao trùm!
“Nha Nha……….ngủ đi……….sư phụ không làm nàng thức giấc đâu…….” Gã đàn ông bên trên dùng lưỡi và môi “vẽ chân dung” thân hình yêu kiều, từ bầu ngực căng tròn tới hai đôi chân ngọc ngã trắng nõn, khẽ mυ'ŧ, khẽ liếʍ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng tấc từng tấc một.
Trong mơ màng, ta chỉ nhìn thấy đôi con ngươi xanh lục sâu không thấy đáy luôn dán chặt vào người mình, luôn nhìn ta chìm đắm, đê mê trong mắt hắn…….
“Không muốn………” Bàn tay mũm mĩm đấm mạnh một phát, con hồ ly biếи ŧɦái, lẽ nào, hắn còn chui cả vào trong giấc mộng của ta quấy nhiễu?
“Quả dưa tròn, quả nhiên là ương bướng!” Bắt lấy nắm đấm, mỗ Hồ nham nhở liếʍ quanh lòng bàn tay nhỏ nhắn hồng hào thơm tho, bàn tay càn rỡ bắt đầu ngao du trên cơ thể mềm mại, yêu kiều. Bờ môi lướt tới trước ngực, qua lớp áo cách trở, liếʍ láp kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai trái anh đào đang dựng đứng của ta, cảm nhận thấy người con gái bên dưới đã bị du͙© vọиɠ thiêu đốt nóng như lửa, hắn khẽ hừ một tiếng, nhổm dậy, vội vàng cởi bỏ quần áo của mình……….
“Hức……..Nặng………Cút đi…..” Trọng lượng bên trên càng ngày càng nặng, chìm trong cơn mê không thể tỉnh lại, ta chỉ còn cách khẽ rên kháng nghị.
“Đừng động đậy!” Động tác của Cổ Nguyệt Lan càng thêm mãnh liệt, hai tay bóc từng lớp áo đáng thương của mĩ nhân, một tay dỡ thắt lưng, một tay nhanh chóng luồn vào giữa hai chân non mịn, sờ soạng, rờ rẫm………..
“Hức………ta không muốn……..” Trong mơ, đầu ngón tay lạnh ngắt cùng bờ môi nóng bỏng khiến ta dấy lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ, làm cơ thể nhỏ bé rùng mình không ngớt, ta chỉ có thể khe khẽ rêи ɾỉ, bàn tay nắm chặt lấy ga giường bắt đầu run rẩy, tại sao, giấc mơ này lại thật như vậy?
“Nha Nha! Chuẩn bị xong chưa?” Mỗ Hồ bên trên nhắc bé mông mềm mại của ta lên, banh banh tách tách, khiến cho “hoa khẩu” của ta phơi bày ra trước mắt hắn……Chậm rãi cúi đầu, Cổ Nguyệt Lan há miệng ngậm hai cánh hoa ở hai bên, chốc chốc lại liếʍ láp, cắn cắn, cạ cạ “bé hạt nho” mẫn cảm, ánh mắt thỉnh thoảng lại dán chặt vào biểu cảm “động tình” trên khuôn mặt ta…….
“A!!!!” Trời ơi, giấc mộng này còn tiếp diễn tới khi nào nữa?
“Nha Nha! Sư phụ đến đây!” Nói đoạn, hạ thân đột nhiên thúc mạnh, vật cứng ngắc nóng bỏng hoàn toàn không đi vào hết, vì hai vách tường bỏng rẫy, chật chội đương nút lấy vật nóng rực của hắn, co bóp kịch liệt khiến kɧoáı ©ảʍ như đại hồng thủy ập tới bao phủ toàn cơ thể hắn. Mồ hôi trên trán, nương theo gương mặt như ngọc, tí tách nhỏ xuống bụng của mĩ nhân bên dưới. Lý trí còn sót lại hoàn toàn không cho hắn bất chấp tất cả mà co rút, hắn chỉ từ từ di chuyển, không quá gấp gáp cũng không quá chậm chạp, thỉnh thoảng lại xoay xoay vật cứng dựng đứng, để cho người yêu bên dưới dần dần thích ứng với tần suất ra vào…..
“Hồ ly thối! Ta muốn ngủ! Nhanh lên chút được không?” Trong mơ, bị hắn ngược đãi hành hạ tới sắp phát điên, ta lớn tiếng mắng nhiếc.
“Ha ha! Bé con nghịch ngợm! Nàng có biết bản thân đang nói gì không? Được! Ta sẽ chiều theo ý nàng!” Hừ một tiếng, Cổ Nguyệt Lan như ngựa hoang đứt cương, phi như điên dại trong cơ thể ta, phần nam tính cực đại mỗi lần đều rút ra toàn bộ, sau đó lại cắm thẳng ngập vào trong, kɧoáı ©ảʍ sản sinh do xung động kịch liệt như bão táp cuốn cả hai vào vòng lốc xoáy. Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, ra ra vào vào càng thêm nhanh chóng mãnh liệt dị thường, hai tay bóp lấy “nậm ngọc” không ngừng đong đưa trước mặt, nhào tới lặn lui, bờ môi cũng bắt đầu theo sau mυ'ŧ mát…….
“Cổ hồ ly! Xong chưa? Ngươi rốt cuộc có để ta ngủ không?” Mệt lử, ta dùng đầu móng tay rẹt một đường máu lên lưng hắn: “Hừ! Cho ngươi đau chết đi!”
“Sắp rồi!” Tiếng thở dốc vang lên bên tai, trong mộng hoàn toàn bất lực phản kháng, ta chỉ có thể cùng hắn trầm luân hết lần này tới lần khác…….
“Nha Nha! Lại ngủ quá giấc rồi!” Đập vào mắt là dung nhan tuyệt mĩ cùng nụ cười dịu dàng vô bờ bến của mẹ mĩ nhân.
“Tối qua mẹ luôn ngủ cạnh con sao?” Nhìn quần áo chỉnh tề không có một nếp nhăn, ta thử cử động cơ thể mệt mỏi rã rời, hạ thân khẽ đau buốt, tối qua, thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?
“Đương nhiên rồi!” Mẹ mĩ nhân trìu mến khẽ dí tay vào trán ta: “Mau dậy đi thôi! Nguyệt Lan đã chuẩn bị bữa sáng chờ sẵn rồi đó!”
Khi ta thay xong quần áo, bước xuống lầu, mỗ Hồ đương nhàn nhã dựa người vào thành ghế, toàn thân cơ hồ đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ưu nhã nhâm nhi tách trà.Vây quanh hắn là một đoàn mỹ nữ với trái tim ngưỡng mộ cuồng nhiệt sớm đã nhảy vọt lên trên hai tròng mắt……….
“Nha Nha! Ăn chậm một chút!” Không màng tới đám fan girl xinh tươi rạng rỡ mỗi người một vẻ bên cạnh, Cổ Nguyệt Lan vừa mờ ám nhẹ nhàng lau lau khóe miệng còn dính thức ăn của ta, vừa giúp ta chan bát cháo thịt gà xé nhỏ: “Tối qua ngủ ngon không?”
“….Rất……..ngon……..” Nhìn con hồ ly trước mặt, ta không thể không nhớ tới giấc mơ tối qua, ngoạm một miếng bánh bao nhân thịt rõ to! Hừ! Hồ ly thối! Nếu không có ngươi, ta còn ngủ ngon hơn!
“Ha ha! Vậy thì tốt!” Trước khi cúi đầu nhâm nhi ngụm trà, đôi mắt xanh lục thoáng lóe lên tia đắc chí……….