Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 1: Nha Nha đụng hồ Ly

Translator: feilunhai1010

Beta: Kun xinh

“Nguyệt công tử, chàng đã trúng Xuân Ý Điệp Song Phi của nô gia, cứ ngoan ngoãn thuận theo ý nô gia có phải hay hơn không?” Đôi môi đỏ chót tỉ tê lời lẽ dụ dỗ mê hoặc.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua đôi gò bồng vốn là niềm hãnh diện của mình, Điệp Luyến Hoa si dại nhìn chàng trai thanh liệt tao nhã như ngọc trước mặt. Vừa nói ả ta vừa chầm chậm bước tới thân hình kiêu ngạo của hắn vốn hoàn toàn mất đi lực phản kháng, thân thể ả ta trần trụi, đôi nhũ hoa dựng đứng, khu rừng rậm dưới hạ thể như ẩn như hiện dưới bóng cây rực rỡ sắc màu càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

“Ưm…….” Đôi tay ngọc ngà vuốt ve thân mình, đôi mắt hút hồn dán chặt vào phần nam tính đang căng cứng vì tác dụng của thuốc dưới lớp quần của bạch y nam tử. Từ lần đầu gặp chàng, ả ta luôn luôn mơ tưởng tới cảnh tượng mình bị chiếm hữu cực lực: “Lại đây đi…Nô gia muốn chàng……Ưm……Mau đi mà……” Ngón tay búp măng từ từ hướng về thân thể cường tráng của hắn, toan chạm vào thì bị đối phương túm chặt.

“Tại sao chàng vẫn cử động được?” Đôi mắt to trợn tròn kinh ngạc, đôi môi đỏ hồng nay run lên vì sợ. Ả ta biết tuy hắn có bề ngoài vô cùng chính nhân quân tử song thực ra lại mang trong mình rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc khiến người khác hồn xiêu phách lạc, rụng rời chân tay vì hoảng sợ.

“Điệp Luyến Hoa, đáng lẽ ngươi không nên chọc tức ta!” Đôi mắt phượng ngọc bích xanh như nước hồ lóe lên tia hàn quang lạnh như băng như sương nhưng lại đầy ắp trào phúng. “Nếu thèm muốn đàn ông như vậy, trước khi chết ta sẽ cho ngươi

được toại nguyện, thế nào?” Giọng nói trầm khàn đầy từ tính luôn khiến người khác mê đắm si dại song lời thốt ra lại lãnh tàn băng khốc cực độ, bất giác khiến người ta run lẩy bẩy.

Theo sau cái phất tay, mười vị sứ giả áo xanh mang theo mười tên ăn mày quần áo rách rưới bẩn thỉu, tướng mạo xấu như quỷ, ngay ngắn đứng thành hàng trước mặt Điệp Luyến Hoa.

“Môn chủ, độc của người………?” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì của chủ nhân, sứ giả áo xanh đứng đầu hàng nhẹ giọng quan tâm.

“Không sao! Chỗ này giao lại cho các ngươi” Việc đã đến nước này thì không thể chậm trễ, giờ chàng ta bắt buộc phải đi tới một nơi.

“Không, các người tránh ra!” Những kẻ tơ tưởng ả ta không là con quan quyền quý thì cũng là danh hiệp tiếng tăm trên giang hồ, người luôn kiêu ngạo như ả sao có thể để lũ hạ nhân thấp hèn này đυ.ng chạm đây?

“Lũ tiện nhân các người, mau dừng tay lại cho ta!”

Thân thể quyến rũ vốn đã trần trụi của ả giống như món ngon bày ra trước mắt lũ đàn ông háo sắc, làm sao có thể bắt chúng bỏ lỡ cho được? Thân hình yêu kiều bị từng đôi tay thô lỗ mặc sức nắn bóp giày vò, đôi môi hồng thắm non nớt bị nhét một cây “gậy th*t” to cứng: “ Ưm…….Ưm………Ưm…….” Đau đớn ở “không huyệt” và “tiểu cúc môn” dưới hạ thể như muốn xé nát người ả ra vậy, từng đợt công kích hung hãn khiến miệng không thể thốt lên lời càng làm ả ta rơi vào địa ngục. Trong đôi mắt ngày càng đờ dại là bóng áo trắng ngày càng mờ nhạt ……..

Sứ giả áo xanh lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, không thèm để ý tới tiếng rêи ɾỉ đau khổ của ả ta cùng với tiếng thở dốc hổn hển của mười tên ăn mày.

Dám ám hại môn chủ đẹp như thần của bọn họ, kết cục này cũng là quá dễ cho ả rồi…..

“Một chú ong mật xinh xinh a, vù vù vù vù ư”

“Hai chú ong mật xinh xinh a, anh hỏi tôi đáp ư”

“Ba chú ong mật xinh xinh a, cãi nhau cãi không dừng ư”

“Bốn chú ong mật xinh xinh a,…………….”

Bồ tát ơi! Xin Người tha thứ cho đứa con gái sớm 20 tuổi nhưng vẫn giả bộ ấu trĩ ngân nga bài hát trẻ con này. Nghĩ lại đường đường là một sinh viên đại học, khi tỉnh lại phát hiện mình bị biến thành đứa con nít 5 tuổi, còn có hai đấng sinh thành suốt ngày chơi trò “gϊếŧ người cướp răng”, nỗi đau kiểu này Người không thể nào tưởng tượng được đâu.

Lúc này, hai kẻ đang diễn trò “chàng chàng thϊếp thϊếp” sến đến cực điểm kia chính là Dược Vương cha phong thần tuấn lãng cùng Đại Ngọc muội muội,mẹ mỹ nhân.

Qua lời nói bóng nói gió của dăm ba cô nha hoàn nhiều chuyện, ta tự xưng là Bát quái nữ vương ở hiện đại cũng phải phục sát đất hành vi “đi trước thời đại” của cha ta, người dám phá tan xiềng xích xã hội phong kiến, thành công dụ dỗ con gái nhà lành.

Chuyện kể rằng, năm đó Thiên kim nhà thừa tướng tuy xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nhưng vì từ nhỏ thân thể suy nhược đau yếu nên bị đám hoàng thân quốc thích liệt vào danh sách đen, ông ngoại đại nhân nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng mời được Ngọc Diện Thần Y danh tiếng lẫy lừng bốn phương về chẩn trị. Người cha đa tình của ta vừa gặp mẹ mỹ nhân liền bị sét đánh cái roẹt, yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, quyết định xuất ma chưởng với mẹ. Tuyệt đại mỹ nhân đáng thương chưa từng rời khuê phòng nửa bước cuối cùng không thoát nổi cám dỗ mị hoặc của lãng tử phong lưu, kết quả “dưới trăng trước hoa” làm ra một seri xì – căng – đan phản lại thanh quy ngàn năm của khuê nữ chúng ta. Đương lúc ông ngoại đại nhân đang tìm mọi cách để bóp chết tình yêu chớm nở của họ, người cha gan to hơn trời của ta nhân một đêm ‘trời giông, gió lộng, mây mờ, trăng khuất’, tự ý dẫn mẹ mỹ nhân về Dược Vương Cốc. Mắt thấy gạo đã nấu thành cơm, ông ngoại danh vang khắp chốn của ta dưới chính sách cường quyền “một khóc gào, hai làm loạn, ba thắt cổ” của bà ngoại đành ngậm đắng nuốt cay chính thức tuyên bố danh phận của cha ta, vậy nên mới có câu chuyện tình yêu lãng mạn, cảm động trời xanh lưu truyền khắp nhân gian như thế này.

Dưới ánh mắt dịu dàng trìu mến của mẹ mỹ nhân, ta chỉ còn cách ngân nga bài ca ấu trĩ, nhảy tới nhảy lui trên đám cỏ, thỉnh thoảng lại giơ đôi tay mũm mĩm xinh xinh ra đập bướm tóm sâu, hoặc cố nhẫn nhịn toàn thân đang nổi da gà gai ốc quay đầu lại, dịu giọng kêu: “Cha………Mẹ……..”

Căm hận bứt mấy nhành cỏ đáng thương bên cạnh, bi ai chết được! Bao giờ mới kết thúc tháng ngày hành hạ nhau này đây?

Chàng trai đang gắng hết sức để kháng cự lại dược tính của Xuân Ý Điệp Song Phi, bỗng càng thêm dày vò khi nghe thấy giọng hát trẻ con du dương nhẹ nhàng. Từ trước tới giờ đối với việc lăn sả bổ nhào của đủ loại mỹ nữ thập cẩm, chàng đều không thèm đếm xỉa tới, nay lại bị tiếng hát mềm mại mê hồn ấy quyến rũ đến dục hỏa thiêu đốt. Giờ chàng ta chỉ hận không thể đè chủ nhân của giọng hát đó ra ăn cùng nuốt tận!

“Thật xứng với danh xưng vang khắp thiên hạ, Nguyệt công tử, dù trúng Xuân Ý Điệp Song Phi vẫn có thể xông vào Dược Vương Cốc!” Ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ suối tóc mềm mại của ái thê, trong đôi mắt nhìn bạch y nam tử lộ ra ý tán thưởng.

“Dược Vương chắc cũng rõ tại hạ sao lại tới đây rồi phải không?” Dù phải cố kháng cự lại tác dụng của xuân dược, Cổ Nguyệt Lan vẫn giữ được vẻ tao nhã ung dung tuấn dật bất phàm.

“Điệp Song Phi không có thuốc giải, đành mời công tử rời khỏi đây vậy!” Chăm chăm cản trước mặt ái thê, dù bản thân mang danh “Tuyệt thế mĩ nam” nhưng cha ta vẫn không muốn ái thê bị chàng trai đẹp đẽ mê hồn rạng rỡ như ánh trăng trước mắt thu hút.

“Thật không thể ngờ, khắp thiên hạ cũng có độc Dược Vương không thể giải nổi” Đôi mắt ngọc bích lướt qua bé gái mũm mĩm mặc bộ đồ màu hồng phấn đang rượt theo bươm bướm ở ngoài xa, lục hồ không có chút băng lãnh nay lăn tăn gợn sóng: “Con gái Dược Vương quả nhiên là hoạt bát đáng yêu”

“Thật ra công tử chỉ cần tìm một cô gái rồi giao hợp thì có thể giải được độc Điệp Song Phi” Nghe thấy có người khen ngợi Nha Nha nhà mình, Dược Vương cha tự nhiên cũng thấy hời lòng hời dạ.

“Huyền Nguyệt Công của tại hạ sắp đạt đến tầng thứ 9, đương lúc then chốt này, há lại đem đổ sông đổ biển?” Khuôn mặt trắng nõn nà dưới ánh nắng càng thêm quyến rũ bội phần, nhìn thân hình vừa lùn vừa mũm mĩm của bé gái, du͙© vọиɠ vốn bị nội công nén xuống nay lại được thể dâng lên ồ ạt!

“Việc này……..thực ra không phải là không có cách”. Xem ra lời đồn trên giang hồ là có thật, không thể ngờ chàng trai mới 15 tuổi trước mặt đã luyện được Huyền Nguyệt Công tầng thứ 8!

“Chỉ cần có thể, tại hạ sẽ đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của Dược Vương” Tấm thân xử nam bị hủy, bao cố gắng của chàng cũng hóa thành công cốc, người luôn coi võ công là lẽ sống như chàng sao có thể cam lòng đây?

“Mẹ, mẹ, hoa hoa, hoa hoa, xinh đẹp!” Tay cầm một nhành cỏ đuôi chó, ta nhào vào lòng mẹ mỹ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào bộ ngực mềm mại thơm ngát. Hic! Xem ra bản thân giả vờ đáng yêu thành tính mất rồi!

“Nha Nha, Đại Đại là của cha mà!” Cha mĩ nam với du͙© vọиɠ chiếm hữu siêu cường dường như sắp ghen tới bốc hoả! Không thèm đoái hoài đến ánh mắt lên án của con gái bé bỏng, cứng rắn mà dịu dàng kéo ái thê về phía mình.

“Không chịu, mẹ là của con chứ!” Đôi tay dịu dàng mềm mại toan vỗ về bảo bối bé bỏng, chỉ tiếc là cánh tay to lớn đang quàng qua eo không cho mẹ mỹ nhân động đậy nửa phân.

Thân hình bé nhỏ hờn tủi ôm đầu gối ngồi xổm, cuộn tròn như quả bóng, bặm chặt đôi môi hồng non nớt, giương đôi mắt ươn ướt đáng thương nhìn phụ thân.

Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cuối cùng tụ thành khe suối nhỏ chảy xuống vạt áo.

“Vương Tử Hiên, chàng bỏ tay ra cho thϊếp!” Dưới uy lực công kích của nước mắt cá sấu, mẹ mỹ nhân nhịn không nổi, cuối cùng cũng ra uy, còn ông già vô lương tâm bị khiển trách chỉ lưu luyến không dứt mãi mới chịu buông tay. Lập tức ta tươi cười rạng rỡ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ ánh mắt không phục của ổng. Hừ! Ta đường đường là đội trưởng câu lạc bộ ca kịch của trường, không tin đấu không lại ổng!

“Lệnh ái thật sự rất dễ thương!” Cổ Nguyệt Lan cố gắng nhẫn nhịn khát vọng ôm bé gái mũm mĩm vào lòng. Chàng từ trước tới giờ luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người, đương nhiên sẽ cực kỳ bất mãn khi bị đá sang một bên: “Tại hạ cũng muốn có một muội muội dễ thương như vậy”

“Đại ca rất khó chịu sao?” Nhìn vẻ đau khổ trên khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc, vì cao chửa tới eo nên ta chỉ còn cách ngửa cổ lên ngắm ngũ quan xuất chúng của hắn.

Ta vốn dĩ là tiểu hồng hoa thiện lương luôn tuân theo truyền thống tốt đẹp của tổ quốc, từ nhỏ mang trong mình nguyên tắc giúp đỡ người khốn khó làm vui nên ta giật giật vạt áo hắn, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, Dược Vương cha sẽ giúp đại ca mà!” Chàng trai ưu nhã cúi người, ngón tay thon dài trắng muốt dịu dàng vuốt ve đôi má non nớt hồng hào, cảm giác trơn mịn đầu ngón tay làm tim chàng ngừng đập một nhịp, đôi mắt ngọc bích ngập tràn sủng ái: “Nha Nha ngoan thật đó!”

“Ca Ca, sẽ không đau nữa đâu! Cha sẽ giúp ca ca mà” Kéo đôi tay to lớn của chàng trai, đôi mắt đen láy như hạt nhãn đầy ắp khẩn nài nhìn về phía cha ta.

Đôi mắt phượng hẹp dài như có toan tính nhìn cặp trai gái trước mặt, Dược Vương gian manh nói với Cổ Nguyệt Lan: “Nguyệt Công tử, Điệp Song Phi ta có thể giúp người giải, nhưng………..”

Dưới sự chứng kiến của ánh sáng lấp lánh muôn màu là hai bàn tay đan vào nhau của bé mập dễ thương và bạch y nam tử; trong làn gió nhẹ thổi qua là những sợi tóc kết vào nhau cùng với giọng nói thâm trầm ưu nhã của nam tử, câu chuyện của ta và Cổ Nguyệt Lan cũng chính thức bắt đầu.