Buổi tối nằm ở trên giường, Thẩm Phục gọi điện thoại cho Lâm Thục Ý.
Điện thoại bên kia vang lên rất lâu sau đó mới có người nhận, thanh âm lành lạnh của Lâm Thục Ý truyền tới.
"Mới vừa đi tắm cho Đào Đào.”
Tựa hồ là để chứng minh Lâm Thục Ý nói là thật, Đào Đào đột nhiên ở bên kia cười khanh khách, sau đó nghe thấy Lâm Thục Ý nhỏ giọng nói chuyện với bé, bé chỉ mấy bước từ giường bên kia đi tới, tới bên cạnh điện thoại di động, cười híp mắt kêu một tiếng "Ba ba".
Thẩm Phục không tự chủ cong đôi mắt,
"Đào Đào ngoan."
Nghe đến âm thanh Thẩm Phục từ trong điện thoại di động truyền tới, Đào Đào giật mình trợn mắt lên, sau đó liền đưa tay lấy điện thoại di động, ôm ở trong tay nhìn tới nhìn lui, cũng không biết âm thanh rốt cuộc là từ nơi nào truyền tới, nhìn Lâm Thục Ý lại đem điện thoại di động kề sát ở trên lỗ tai, kêu lên.
"Ba ba."
Thẩm Phục liền đáp ứng một tiếng.
Lần này Đào Đào kích động vui sướиɠ lắm, đưa điện thoại di động cầm ở trong tay lăn qua lộn lại gọi.
"Ba ba, ba ba..."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cũng không nhịn được cười rộ lên.
Tiểu Ngộ tắm xong mặc một cái qυầи ɭóŧ nho nhỏ đi ra, nhìn thấy Đào Đào ôm điện thoại di động không ngừng mà gọi ba ba, cũng đi tới trước mặt.
Đào Đào nhìn thấy anh trai đi ra, chập chững vài bước đi tới bên giường, đưa điện thoại di động giơ lên, đặt ở bên tai Tiểu Ngộ, đôi mắt trợn lên tròn vo nói với Tiểu Ngộ, "Ba ba~." Ra hiệu bé đang nói chuyện với ba ba đó.
Tiểu Ngộ biết là Thẩm Phục gọi điện thoại tới, liền đưa tay cầm điện thoại di động cầm lên.
"Là Thẩm ba ba ạ?"
Thẩm Phục ở bên kia đáp một tiếng.
"Còn chưa ngủ sao?"
"Dạ, chuẩn bị đi ngủ, ba ba vẫn chưa ngủ?"
Thẩm Phục đem đèn bên giường vặn nhỏ lại một chút nói rằng.
"Vẫn chưa, ngày hôm nay ba về H thị, không nói cho con, xin lỗi."
Tiểu Ngộ cong lên khóe miệng, lộ ra hai cái răng nanh.
"Không sao, Lâm ba ba đã nói với con, ba ba có chuyện không cần nói xin lỗi với con, ba ba là trở lại xem ông bà nội ạ?"
Thẩm Phục cười trả lời.
"Ừ, coi như thế đi."
Tiểu Ngộ còn nói,
"Ông bà nội thường thường không nhìn thấy ba ba, nhất định cũng sẽ nhớ ba ba, ba ba yên tâm bồi ông bà nội đi, Lâm ba ba giao cho con chăm sóc."
Thẩm Phục nở nụ cười,
"Được."
Tiểu Ngộ quay đầu lại xem Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, cao hứng vô cùng.
"Vậy con đi ngủ, ba ba ngủ ngon~."
"Tiểu Ngộ ngủ ngon."
Tiểu Ngộ đem điện thoại đưa cho Lâm Thục Ý.
Đào Đào xem điện thoại di động, rõ ràng còn muốn đem ra chơi một hồi, lại bị Tiểu Ngộ dắt tay.
"Đào Đào, cùng anh trai đi ngủ, anh hát cho em bài anh mới học ở trường.”
Nghe anh trai nói hát cho nghe, Đào Đào bị mê hoặc ngoan ngoãn tùy ý để anh trai nắm tay trở về phòng.
Lâm Thục Ý theo đuôi phía sau, nhìn hai đứa bé đều lên giường, đem chăn mềm đắp cho Đào Đào, Tiểu Ngộ cũng đã đem chính mình bọc trong chăn rồi, nói rằng.
"Ba ba, ba đi nói chuyện với Thẩm ba ba đi, con sẽ hát ru cho Đào Đào ngủ.”
Đào Đào cao hứng trở mình, ngủ ở bên trong giường nhỏ của mình hướng Tiểu Ngộ, ngáp một cái.
"Anh trai."
Tiểu Ngộ bắt đầu ca hát, cổ họng non nớt nhẹ giọng hát nhạc thiếu nhi, dỗ Đào Đào ngủ, một bên hát một bên cùng Lâm Thục Ý phất phất tay, ra hiệu ngủ ngon.
Lâm Thục Ý cười đem đèn tắt đi, rời khỏi phòng trẻ em.
"Làm sao vậy?"
Ý thức được Thẩm Phục cũng không có cúp điện thoại di động, Lâm Thục Ý cười nói,
"Tiểu Ngộ đang ca hát dỗ Đào Đào ngủ, ngoan vô cùng."
Thẩm Phục trầm mặc một chút nói rằng,
"Hai đứa bé này là bảo bối trời ban, em cũng vậy."
Lâm Thục Ý mặt hơi ửng đỏ một chút, bất quá may mà Thẩm Phục cũng không nhìn thấy.
"Ở bên kia có sao không?"
Lâm Thục Ý biết Thẩm Phục vội vội vàng vàng trở lại như thế nhất định là có chuyện gì xảy ra, bất quá cậu còn phải chăm sóc hai đứa bé, coi như trở lại cũng không giúp được gì, hơn nữa nhìn thần sắc Thẩm Phục hẳn là cũng không phải sự tình gì quá nghiêm trọng.
"Ừ, kỳ thực không phải chuyện gì trọng yếu, là anh suy nghĩ nhiều, liên quan tới....Thẩm ca ca.”
Lâm Thục Ý nở nụ cười,
"Ừ, vậy em chờ nghe anh nói tin tức tốt.”
Thẩm Phục gối lên cánh tay, nói rằng.
"Đại khái không quá hai ngày là có thể nghe tin tức tốt."
Đặc biệt là sau khi cùng Thẩm lão gia tử nói qua, Thẩm Phục cảm thấy sự tình tựa hồ so với hắn tưởng tượng đơn giản nhiều.
Liền nói với Lâm Thục Ý một hồi rồi cúp điện thoại, Thẩm Phục suy nghĩ một chút có nên hay không nói rõ với Thẩm ca ca một chút, hắn từ chỗ Thẩm lão gia tử thăm dò tin tức, cuối cùng vừa nghĩ, vẫn là không có nói.
Làm cho anh ấy sốt ruột một chút cũng tốt.
Ngày thứ hai Thẩm Phục mới vừa dậy, lại nghe phía ngoài tựa hồ hơi có động tĩnh, mở cửa đi xuống dưới, thời điểm nhìn thấy, Thẩm Phục cả người đều kinh hãi.
Hắn xưa nay chưa từng thấy Thẩm ca ca có bộ dáng này.
Thẳng tắp lưng không nói một lời quỳ gối trước mặt Thẩm lão gia tử, một câu cũng không nói, nhưng chỉ qua cái tư thế này cũng đủ để biểu lộ tất cả thái độ của anh.
Ngoại trừ Thẩm ca ca, phía trước còn quỳ một người, tự nhiên chính là Giang Trình.
Thẩm Phục đôi mắt đều trợn tròn.
Này là đang làm gì? Khổ nhục kế? Giang Trình người này thoạt nhìn hoàn toàn không giống người sẽ quỳ xuống trước mặt người khác. Nhưng Thẩm Phục ngẫm lại mình lúc trước ngả bài với Thẩm lão gia cũng quỳ xuống lại lập tức minh bạch, đàn ông dưới gối có hoàng kim, có thể có một số việc, rõ ràng so với hoàng kim còn nặng hơn.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đều đứng ở trước mặt Thẩm lão gia tử, Thẩm cô cô cùng chồng đứng ở xa nhìn, cũng không có xen vào nói cái gì, hiển nhiên Thẩm Phục đi ra cũng không phải lúc, chuyện mấu chốt nhất, tựa hồ đã nói xong.
Nửa ngày, Thẩm lão gia tử mới nói, cũng không phải nói cho Thẩm ca ca, mà là Giang Trình.
"Tiểu Nham đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chưa từng có chấp nhất qua thứ gì, chúng ta cưỡng cầu không được, ông chỉ muốn hỏi cháu, cháu thật sự nghĩ xong rồi?"
Giang Trình quay đầu lại xem Thẩm ca ca liếc mắt một cái, trong đôi mắt ôn nhu giống như có thể khiến người ta chết đuối, biểu tình này Thẩm Phục không thể quen thuộc hơn, hắn nghĩ, cuối cùng cũng không phụ Thẩm ca ca một phen khổ tâm.
"Cháu biết, vấn đề này bảy năm trước cháu cũng đã nghĩ xong, là lỗi của cháu, cháu đã bỏ qua cậu ấy bảy năm, chúng ta không quyết định được liền bỏ lỡ bảy năm.”
Thẩm ca ca cũng ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời, tay nắm chặt lấy nhau, so với thiên ngôn vạn ngữ càng làm chấn động hơn.
Thẩm lão gia tử thở dài đứng lên.
"Chúng ta là không quản cháu, Giang Trình, ba mẹ cháu thì sao? Nếu như cháu không thuyết phục được ba mẹ, ông sẽ không để Tiểu Nham bị người khác khinh thường.”
Mẹ Thẩm cũng thở dài tiến lên đem hai người đỡ dậy, cô từ trước cũng không phải thật sự chán ghét Giang Trình, nhưng hôm nay người này biến thành như vậy... Ai! tâm tình có chút phức tạp.
Thẩm ca ca đang muốn há miệng nói cái gì, liền bị Giang Trình lắc lắc đầu ngăn lại.
"Mẹ cháu có chút cực đoan, mà xin ông yên tâm, cháu sẽ không để cho cậu ấy chịu ủy khuất."
Thẩm lão gia tử triệt để không nói một lời, nửa ngày nói rằng,
"Cháu nói được thì phải làm được."
Nói xong hướng nữ phục vụ khoát tay áo một cái.
"Đi bưng đồ ăn sáng đi."
Sau đó hướng trên thang lầu liếc mắt nhìn, nói rằng.
"Không xuống dưới ăn sáng,còn nhìn cái gì?"
Thẩm Phục một bên đi xuống một bên cười híp mắt hướng, xem biểu tình trên mặt Thẩm ca ca Thẩm ca ca cực kỳ hiếm có có chút lúng túng, hướng Giang Trình lui về phía sau một chút.
Giang Trình cười híp mắt che ở trước mặt Thẩm ca ca, một bộ dạng sói đuôi to, nói rằng,
"Tiểu Phục, đã lâu không gặp."
Thẩm Phục cười cười,
"Đã lâu không gặp… Chú Giang.”
Mọi người
“…..”
Thẩm Phục tâm tình tốt cực kỳ.
Giang Trình đi nhiều năm như vậy mới về nước, nhưng tựa hồ đối với Thẩm gia không có chút nào xa lạ, chỉ có xưng hô từ trước có thay đổi, nên gọi ông nội sẽ gọi ông nội, nên gọi chú sẽ gọi chú, tựa hồ đối với danh xưng này chuyển đổi không có chút nào lúng túng.
Ung dung không vội thay Thẩm ca ca múc một bát cháo gà nấm hương, một bên ôn nhu dặn Thẩm ca ca ăn đi, một bên tao nhã ăn uống, quả thực đem tinh anh Thẩm ca ca cho rằng giống như đứa trẻ chăm sóc.
Thẩm Phục hung hăng thể nghiệm mùi vị cẩu hội độc thân, vì vậy vô cùng tưởng niệm Lâm Thục Ý.
Tâm tình lập tức không thể tốt.
Không đánh mà thắng thay Thẩm ca ca báo thù, Giang Trình câu lên đôi môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn Thẩm ca ca càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
Thẩm Phục không nhịn được học Thẩm ca ca lườm một cái, quả nhiên có thể coi trọng phúc hắc cũng chỉ có cực phẩm phúc hắc.
Đã nhiều năm như vậy hắn ngược lại quên mất, lúc trước Giang Trình cùng hai anh em bọn họ tình cảm rất tốt, bất quá lúc đó hắn cùng Thẩm ca ca đối nghịch nếu như ý kiến của hai người xuất hiện bất đồng, Giang Trình luôn luôn đứng ở bên cạnh Thẩm ca ca,
Thẩm Phục ngửa mặt lên trời thở dài, hắn khi đó tại sao không có phát hiện hai người có gian tình đây!
Nguyên bản chỉ có Thẩm ca ca là đối thủ, hiện tại liền thêm một người...
Thẩm Phục lại lẳng lặng nhớ.
Cũng đừng hỏi hắn lẳng lặng nhớ là ai.
Cơm nước xong, Giang Trình trước hết tạm biệt về nhà, sự tình hai người bọn họ chỉ là chiếm được tán thành của Thẩm gia, nhà họ Giang... Còn kém xa, lại như Thẩm lão gia tử nói, Giang Trình không muốn để cho Thẩm Nham chịu bất kỳ ủy khuất gì, chuyện nhiều năm về trước hắn không biết, lại không thể làm bộ chưa từng xảy ra gì cả, bắt đầu từ bây giờ, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay hắn thương tổn Thẩm Nham dù chỉ một cọng tóc.
Hai người ở trong góc lưu luyến hôn môi bị Thẩm Phục lơ đãng đi qua nhìn thấy, Thẩm Phục che mắt bộ dạng "em sẽ bị đau mắt hột mất."
Hai người kia tuổi đều so với hắn lớn hơn, làm sao thủ đoạn chán ngán lại cao hơn so với hắn?!! Chẳng lẽ là bởi vì chia lìa quá lâu?
Đợi đến Giang Trình lên chiếc xe của mình lãnh khốc phóng đi, Thẩm ca ca mới giả vờ mặt không thay đổi hướng vào phòng.
Giả bộ cái người mới vừa bị nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai căn bản cũng không phải là anh.
Thẩm Phục một trận trêu chọc cười quái dị, rốt cục khiến Thẩm ca ca cười giận.
"Em xong chưa."
Thẩm Phục lại cười to hai tiếng, nói rằng.
"Chúc phúc anh."
Thẩm ca ca trên mặt nổi giận, bình tĩnh lại một chút, cuối cùng một điểm điểm tiêu tan, anh mím môi nội liễm cười cười, trong mắt ánh sáng lại chói mắt không thôi.
"Cảm ơn."
Thẩm Phục quả nhiên là xưa nay chưa từng thấy bộ dạng này của Trầm ca ca, hắn không khỏi nghĩ, thời điểm Lâm Thục Ý đang nhớ tới hắn, có phải là cũng sẽ có cái biểu tình này hay không?
Vì vậy hắn nói rằng,
"Vậy lúc nào có thể cho em nghỉ? Em đã muốn từ chức rất lâu rồi.”
Thẩm ca ca mặt trong nháy mắt kéo xuống, trả lời hắn hai chữ.
"Không được!!"
Thẩm Phục
“….”
Hết chương 104.