Bán Lộ Phu Phu

Chương 52: Khoản nợ

Phần lưng ép sát vào vách tường, Lâm Dực chật vật mà ngồi dưới đất, hiện tại cũng không còn chổ nào khác để trốn, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Minh càng lúc càng đến gần mình.

“Mày sợ sao?”

Tựa hồ hết sức hài lòng với phản ứng của Lâm Dực, Ôn Minh ngược lại không vội vả làm gì, đáy mắt hiện lên khoái ý dày đặc, dừng lại trước mặt Lâm Dực, khinh miệt cười nói.

“…” Lâm Dực nói không ra lời, y ngay cả thở cũng cảm thấy đau nữa là, chỉ có thể bắt buộc ý thức của mình thanh tỉnh một chút, cắn chặt răng, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía đối phương.

“Chậc chậc, ” phát ra vài tiếng tiếc hận, Ôn Minh không nhanh không chậm mà quăn đi giấy gói, sau đó sờ sờ túi, lôi ra một cái bật lửa cùng một miếng giấy bạc, “Sớm biết vậy thì tao đã mang theo ống chích rồi, như vậy mày sẽ càng thêm thoải mái.”

Nói xong, tiến tới Lâm Dực gần hơn một ít, Ôn Minh mồi lửa, viên thuốc trên giấy bạc dưới sức nóng dần dần bóc lên một làn khói trằng: “Phương thức hơi đơn sơ một chút, bất quá đây là lần đầu tiên của mày, trước chơi cái này đã.”

Mắt nhìn thấy đối phương đem tờ giấy bạc chuyển hướng về mình, Lâm Dực biết rõ nếu hít vào đống khói mù kia thì hậu quả sẽ là gì, cho nên không chút do dự, Lâm Dực quay đầu, liều mạng ức chế hô hấp.Rồi sau đó không hiểu sao, trong bầu không khí khẩn trương như vậy, Lâm Dực lại chợt nhớ tới Ôn Kỳ.

Y tưởng niệm Ôn Kỳ, điên cuồng mà tưởng niệm, mặc kệ bọn họ mới làm vài chuyện trước khi tách ra buổi sáng. Nhưng y vẫn rất muốn gặp hắn, y không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, y rất sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại đối phương nữa.

Nhanh chóng mím môi, Lâm Dực nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện mà y có thể làm được trước đó. Ví dụ như bọn họ chưa từng có một cuộc hẹn đàng hoàng nào, y cũng chưa ở trong thời gian yên bình trước đó mà nói ra một câu hứa hẹn với đối phương, càng không có dũng khí thẳng thắn nói với hắn tất cả những chuyện luôn vùi sâu dưới đáy lòng, thậm chí —— y còn chưa tặng cho người ta một mòn quà cho ra hồn nữa?

“Cảm giác rất tốt, mày không nếm thử sao?” Đem giấy bạc đẩy gần thêm vài phần, Ôn Minh lạnh mắt nhìn Lâm Dực đã sắp kiềm chế không nổi, “Tao đang rất hiếu kì mày sẽ nhịn được bao lâu.”

“…” Chóp mũi cơ hồ chạm đến tờ giấy bạc, Lâm Dực biết rõ cách làm của mình chỉ là phí công, nếu còn không hô hấp, y nhất định sẽ vì thiếu dưỡng khí mà bỏ mình.

Nhưng vô luận thế nào, y tuyệt sẽ không để cho cuộc đời của mình bị hủy trong tay của Ôn Minh —— nếu như y còn có thể sống sót.

Vì vậy cố nén toàn thân đau đớn, Lâm Dực mạnh mẽ quay đầu, thân thể nghiêng về phía trước, cắn một ngụm lên tay Ôn Minh.

“×!”

Một tiếng kêu đau vang lên, không ngờ tới Lâm Dực sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy, mắt thấy tờ giấy bạc rơi xuống đất, Ôn Minh tức giận chữi tục, đá một cước vào bả vai Lâm Dực.Kêu rên một tiếng, Lâm Dực vẫn gắt gao cắn chặt đối phương, như muốn cắn đứt cổ tay của lão ra, thẳng cho đến khi máu của lão ta chảy đầm đìa khắp mặt của Lâm Dực.

“Con mẹ nó!”

Tay kia dùng sức tách ra người Lâm Dực ra, Ôn Minh vô cùng tức giận dùng hết sức lực, trong không khí truyền đến tiếng trật khớp rõ ràng, nhanh chóng rút tay về, ngay sau đó tung một quyền đánh lên mặt Lâm Dực.

“Mày muốn chết mà!” Táo bạo mà chữi một câu, Ôn Minh liên tiếp dẫm đạp lên lưng Lâm Dực, “Đừng tưởng tao nhìn không ra mày muốn làm gì, mày bất quá cũng không làm gì được tao!”

Nói xong, nhặt lên bịch thuốc còn lại, Ôn Minh xoay người xách Lâm Dực lên, ánh mắt hung ác ngoan độc, cứ như vậy đổ cả túi bột ma túy vào miệng Lâm Dực.

Một hồi ho khan kịch liệt, Lâm Dực vốn tưởng rằng chuyện vừa rồi có thể làm chuyển dời lực chú ý của Ôn Minh một chút, nếu như chỉ là nổi đau trên da thịt y vẫn có thể tiếp tục chịu đựng tiếp.

Chỉ tiếc, kẻ giảo hoạt như Ôn Minh, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái đã thấu hiểu cả tâm tư của y.

Bị sặc đến yết hầu đau nhức, Lâm Dực cố gắng nôn ói, định nhổ hết thuốc ra khỏi miệng, nếu như không phải chính hoặc tiêm vào người…, thời gian phát tác sẽ đến không quá nhanh.

Nhưng chưa được vài giây, cằm Lâm Dực đã bị xốc lên, Ôn Minh không lưu tình chút nào mà chế trụ miệng Lâm Dực, ánh mắt vô cùng tàn bạo: “Mày nói nếu mày chết đi, con tao sẽ sống như thế nào?”

“…”

Không còn khí lực trả lời, Lâm Dực không thể làm gì mà nuốt xuống toàn bộ thuốc phiện, thở khẽ lấy, hơi có chút tuyệt vọng.

Bởi vì khi thời gian dần trôi qua, y phát hiện mình đã chẳng thể chống đỡ được nữa, mí mắt đã không khống chế được rũ xuống, ý thức càng ngày càng không rõ ràng, y cố gắng chắp vá ra bộ dáng của Ôn Kỳ trong đầu, nhưng lại vì hô hấp quá khó khăn mà y thậm chí chẳng xác định được trái tim mình có còn đập hay không.

Rất nhiều người rất nhiều chuyện vụn vắt bắt đầu xẹt qua trong tiềm thức, nhưng y chẳng mảy may bắt được cái nào.Y chỉ cảm thấy mình nên nói xin lỗi với một người, y đã bỏ rơi hắn, vì một cái lý do vô cùng buồn cười. Lại vì một người khác, đã phá vỡ cái lý do buồn cười kia, còn làm cho y học được cách liều lĩnh. Cảnh ngộ của y hôm nay, bất quá hoàn toàn là một hồi nhân quả, là do chính những lựa chọn của y dẫn đến.

Trước khi triệt để không còn ý thức, Lâm Dực đã nghe thấy một tiếng bước chân dũng mãnh xông tới.