Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 36

Thái độ của Nghiêm Qua gần đây rất kì quái, ví dụ như chuyện nào anh cũng ôm đồm, ngay cả chuyện thay phiên nhau làm cơm cũng vậy, anh không chịu để Tô Tần thay phiên với mình.

Tắm cho mèo, cho mèo ăn, hay thậm chí cả việc chơi với mèo anh cũng đều nhận, đột nhiên Tô Tần không có gì để làm cả.

Cuối tuần nghỉ ngơi, Tô Tần ngồi trên sô pha xem tivi, ánh mắt vô thức đảo tới thân ảnh cao lớn đang lau cửa sổ. Nghiêm Qua ngâm nga vài giai điệu, Meo Meo chạy tới chân anh cọ tới cọ lui.

Ánh dương ghé tới bệ cửa sổ, khiến hình ảnh trước mặt trở nên vô cùng ấm áp và có chút gì đó không chân thực.

Người trong TV nói gì Tô Tần đều không nghe được, cứ cầm điểu khiển vô thức chuyển kênh.

Màn hình tivi dừng ở kênh thể thao, Nghiêm Qua quay đầu lại, “Ồ! Em thích xem cái này?”

“A?” Tô Tần sửng sốt, phát hiện trong lúc thất thần, hai mắt mình vẫn dừng trên bắp thịt rắn chắc của người đàn ông trên tivi.

“Không phải.” Cậu nhanh chóng đổi kênh, dừng ở một kênh

phim cuối tuần, kênh chiếu mười tập phim một ngày, đương nhiên đều là mấy bộ phim cũ.

Nhìn diễn viên trên tivi, bọn họ đã sớm không còn trẻ trung như ngày ấy, minh chứng cho tháng năm không ngừng thay đổi.

Nghiêm Qua giặt rèm che xong lại bắt đầu đi lau nhà, mèo con nhào tới cây lau nhà kéo kéo nghịch nghịch, Nghiêm Qua túm lấy cổ nó, “Mày đừng quấy rầy anh.”

Tô Tần đứng lên tìm từ để nói: “Tôi đi.. thu dọn phòng.”

“Đừng nhúc nhích.” Đột nhiên Nghiêm Qua kêu một tiếng, đặt Meo Meo sang một bên nói: “Lát nữa anh sẽ dọn, em lấy quần áo cần giặt ra đặt bên cạnh máy giặt đi.”

“…” Tô Tần không tự nhiên nói: “Anh làm cả một buổi sáng rồi, phần còn lại để tôi.”

“Đừng.” Nghiêm Qua lấy cây lau nhà ngăn phía trước Tô Tần, “Em không để anh rèn luyện cơ thể sao?”

Nhớ tới lần Nghiêm Qua chơi bóng, Tô Tần tỏ vẻ nghi hoặc: Người anh thế này mà còn cần phải rèn luyện?

Tựa như nhìn ra cậu đang nghĩ gì, Nghiêm Qua cười nói: “Phải liên tục rèn luyện để duy trì thể trạng chứ.”

Tô Tần đành phải ngồi trở lại sô pha, tiếp tục đờ người ra xem tivi. Nghiêm Qua lau nhà xong quả nhiên đi thu dọn phòng, ôm đống quần áo cần giặt ra hỏi: “Giặt cái này sao? Cả cái này?”

Tô Tần gật đầu, lại thấy anh mở máy giặt lên, ngâm nga giai điệu gì đó rồi cho bột giặt vào.

Qua một lúc chủ thuê nhà tới gõ cửa, Nghiêm Qua phản ứng nhanh hơn Tô Tần mà chạy ra mở cửa, chủ thuê nhà ôm một rổ hoa quả đến.

“Con dì về chơi, còn mang theo đặc sản, ăn không?”

Nghiêm Qua nhận lấy nói lời cảm ơn, chủ thuê nhà thấy Tô Tần còn đang ngơ ngác, hỏi: “Gần đây Tiểu Tần xảy ra chuyện gì vậy, hình như không có tinh thần gì?”

Nghiêm Qua cười cười, “Không có gì, thanh niên mà, thi thoảng cũng có lúc như vậy.”

Chủ thuê nhà chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Nói yêu đương?”

Nghiêm Qua cười hắc hắc, không trả lời. Chủ thuê nhà nghĩ đúng rồi, giơ tay lên che miệng khẽ cười, “Vậy cậu phải chú ý một chút, nếu như thằng bé dẫn em nào về, cậu nên lựa thời điểm, đừng quấy rầy người ta.”

Nghiêm Qua gật đầu, cầm rổ hoa quả lên, cọ cọ vào áo rồi đưa lên gặm.

Quả mọng nước, cắn một miếng đã thấy ngọt lừ.

“Ừm, ngon phết!”

Chủ thuê nhà liếc nhìn một cái, “Rửa một chút rồi ăn thì sẽ chết sao, hả?”

“Cháu tưởng dì rửa rồi.” Nghiêm Qua giả ngu, “Nếu mà có thuốc trừ sâu thì cháu đến nhà dì đòi bồi thường.”

“Xì.” Chủ thuê nhà quay đầu đi.

Nghiêm Qua cười cười, xoay người thấy Tô Tần vẫn đang ngẩn ra, thu nụ cười trên môi lại.

Anh cầm rổ đi vào phòng bếp cẩn thận rửa sạch, đi tới đưa cho Tô Tần một quả.

Tô Tần đưa tay ra nhận lấy, Nghiêm Qua đột nhiên nói: “Em ăn cả vỏ sao? Hay là để anh giúp em gọt?”

“Không cần.” Tô Tần giơ lên, cắn một miếng, sau đó lại ngẩn ra, “Ừ, ngon.”

Nghiêm Qua đặt rổ lên trên bàn, sau đó ngồi xuống bên sô pha, vươn tay ra ôm lấy hông Tô Tần.

Cơ thể Tô Tần cứng hơn một chút, Nghiêm Qua còn tưởng cậu không biết, kéo cậu vào trong lòng.

Cánh tay đàn ông rắn chắc lại có lực, giống như một bức tường phòng hộ an toàn. Tô Tần ngồi giữa hai chân Nghiêm Qua, hai tay Nghiêm Qua vòng ra phía trước ôm lấy cậu.

Lưng Tô Tần thẳng tắp, cứng ngắc gặm quả trong tay.

Meo Meo bắt đầu nhảy lên, không thèm nhìn ai mà ngồi vào lòng Tô Tần.

Người lớn ôm người nhỏ, người nhỏ lại ôm mèo con.

Tốc độ nhai nuốt của Tô Tần mỗi lúc một chậm, cảm động rót đầy trong lòng.

Bỗng nhiên cậu hiểu được hành động quái dị của Nghiêm Qua mấy ngày nay, chỉ là anh ấy muốn cậu vui vẻ mà thôi. Thậm chí còn không nể mặt chủ nhà mà mang ra nói giỡn, thi thoảng kể chuyện cười trên bàn cơm.

Cậu vốn nghĩ hành động của mình ngày hôm ấy đã phá hỏng quan hệ của hai người, đến mức hôm sau cậu còn không dám nhìn thẳng mặt Nghiêm Qua.

Nhưng Nghiêm Qua coi như không nhớ chuyện này, so với trước đây còn đối xử tốt với cậu hơn.

Lúc tới tiệm net làm thêm Nghiêm Qua sẽ tới đúng giờ, chọn một máy gần quầy cậu ngồi, lúc tới nhà trẻ anh cũng đi theo, mang đồ ăn vặt và trêu chọc bọn trẻ, cậu có ngồi đờ ra cũng không sao, bởi vì có anh trông coi bọn trẻ.

Mấy ngày liên tiếp mất ngủ và mỏi mệt, dường như cuối cùng cũng thấy phấn chấn hơn, cậu xem tivi, nghe tiếng tim đập an ổn ở phía sau, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Lần này cậu ngủ rất say, cả người như nằm trên chiếc thuyền đầy lau sậy. Trong mơ mặt nước xanh biếc, cánh chim trắng lướt qua làm nước gợn sóng.

Tâm an tĩnh bình ổn, thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi qua tai, cỏ lau đong đưa trong gió, phát ra tiếng vì vù.

Nghiêm Qua cẩn cẩn trọng trọng ôm lấy Tô Tần, thấy cậu đã say giấc, vùng lông mày thôi cau lại, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Anh biết mấy ngày gần đây Tô Tần liên tục mất ngủ, nửa đêm có thể nghe thấy tiếng cậu mở cửa đi ra ngoài, sau một lúc lại mở cửa đi vào, tới tới lui lui như vậy, tựa như một người đang mất phương hướng, không tìm thấy lối ra.

Thế nhưng anh không biết làm cái gì, anh không thể thay đổi cách sống của cậu. Có một số việc đối phương phải tự mình trải qua, sau đó tìm ra cách sinh tồn cho bản thân, anh chỉ có thể tận lực làm những chuyện khác để dời đi sự chú ý của cậu.

Meo Meo vẫn vùi bên người Tô Tần, cuốn đuôi ngồi lên bụng dưới của cậu. Nó ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn Nghiêm Qua. Nghiêm Qua chép miệng một cái, “Cho nên mới nói bọn thú cưng luôn chiếm tiện nghi, chẳng cần làm cái gì cũng có thể leo lên người người khác.”

Anh cũng muốn ghé vào người Tô Tần, gào khóc gào khóc.

Cẩn thận đặt Tô Tần nằm xuống giường, giúp cậu cởϊ qυầи áo, đắp kín chăn. Cũng may hôm nay là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi bù lại chuỗi ngày mệt mỏi vừa rồi.

Meo Meo ghé vào mép giường, xem chừng cũng muốn đánh một giấc. Nghiêm Qua xoay người muốn đi, nhưng suy nghĩ một chút lại xoay người lại, ngồi xổm xuống.

“Dù sao cũng phải trả ít thù lao.” Anh nói nhỏ, cúi người phủ xuống môi Tô Tần một nụ hôn.

Tô Tần ở trong mơ ậm ừ một tiếng, ánh mắt Nghiêm Qua trầm xuống, trong lòng ngứa ngáy, nụ hôn lại càng sâu.

Đầu lưỡi cậy cánh môi hé mở của Tô Tần, tựa như đang thưởng thức món ngon tuyệt trần mà nhẹ nhàng cắи ʍút̼.

Thẳng đến khi đôi môi kia bị chà đạp đến đỏ tươi, Nghiêm Qua mới hài lòng đứng dậy, anh liếʍ môi một cái, có chút khổ não nhìn thân thể mình nổi lên phản ứng.

Đi tắm đi.. Nghiêm Qua ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

Sớm hôm sau Tô Tần tỉnh dậy, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Hôm qua cứ mơ màng tỉnh rồi lại ngủ, đến hôm nay là ngủ đủ mười mấy giờ, đến cơm tối cũng không ăn.

Sáng dậy, dạ dày kêu rột rột, cậu đẩy cửa đi ra ngoài, trên bàn đã bày xong bữa sáng. Sữa đậu nành, bánh quẩy, bát cháo, bánh bao, còn hai bát trứng chưng.

Sợ chưa đủ, Nghiêm Qua còn lấy bánh ngọt ra.

“Gì nhiều vậy?”

Tô Tần lấy làm kinh hãi.

“Hôm qua em không ăn tối, vốn muốn gọi em, nhưng nhìn em ngủ ngon như vậy..” Nghiêm Qua cầm một bát trứng chưng lên ăn, nói: “Nhiều loại như vậy, quân vương tùy ý lựa chọn.”

Tô Tần nhịn không được cười rộ lên.

Nghiêm Qua cầm bát sửng sốt một chút, ôn nhu nói: “Suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên em cười.”

Tô Tần ngẩn ra, gương mặt hơi đỏ lên. Cậu ngồi xuống từ từ ăn, Nghiêm Qua cười, cũng không nhiều lời, hai người cứ như vậy mà ăn, buổi sáng đầy an lành.

Tô Tần còn chưa nghĩ xem nên trả lời Thường Dịch thế nào, hoạt động của các câu lạc bộ đã bắt đầu.

Hoạt động tháng này là đại hội thể thao mùa thu và kể chuyện thần quái cuối hè, khiến sinh viên vô cùng hứng thú.

Trên diễn đàn bắt đầu sục sôi, thậm chí có người đề nghị, nếu đã kể chuyện ma, phải tới học viện y mượn một tòa nhà, như vậy mới có ý tứ.

Cũng nhân cơ hội này, mấy truyền thuyết ma quái

của trường lại được người ta kể say sưa.

Tô Tần đổi sim di động, tạm thời vứt chuyện của Thường Dịch qua một bên, để đám Lưu Bị kéo vào tham gia mấy hoạt động hội nhóm.

Đây là một trải nghiệm rất mới mẻ, có đôi khi sự náo nhiệt của mọi người khiến bạn quên mất cảm giác cô đơn, chí ít thì lúc này đây Tô Tần cảm thấy như vậy, trong đầu cậu bị những chuyện khác chiếm cứ, chẳng còn chỗ trống cho mấy chuyện linh tinh.

Lưu Bị cắn kẹo que vịn vào người cậu, hai người đi tới sân tập đông nghịt, “Muốn tham gia hoạt động gì? Nghe nói người thắng có thể đổi phiếu, cuối cùng dựa vào số phiều nhiều hay ít để

đổi lấy quà tặng.”

Còn có cả cái này? Tô Tần mở to mắt, lại càng thêm tò mò.

“Qua bên thổi bóng bàn chơi thử không?” Lưu Bị kéo cậu tiến vào trong đám người.

Trước mặt là một bàn bóng bàn, phía trên có bày hai cốc giấy song song, trong cốc giấy có nước, bóng nổi trên mặt nước.

Tô Tần hoài nghi, “Đây cũng là môn thể thao?”

“…Ừ, môn thể thao dưỡng khí.. gì đó.” Lưu Bị cũng thấy buồn cười, lập tức nhìn sang chỗ khác, “Hay chơi vòng sắt không?”

“.. Đây cũng là môn thể

thao?”

“Đại khái là rèn cánh tay và thị lực.”

Hai người vừa đi vừa nhìn, lại chậm chạp không quyết định chơi cái gì.

Khắp sân đều là người, bên chỗ đổi quà cũng đầy ắp người tới.

Đột nhiên Lưu Bị nhìn thấy Trần Miểu trong đám đông kia.

“Trần Miểu!” Cậu ta giơ tay lên bắt chuyện.

Trần Miểu quay đầu, nhìn quanh một lúc mới thấy Tô Tần và Lưu Bị, cô nàng cười cười, đi ra từ trong đám đông.

“Cậu nhận được phần thưởng?” Lưu Bị vô cùng kinh ngạc, nhìn búp bê vải trong tay Trần Miểu.

“Người khác thắng xong tặng mình.” Trần Miểu thuận miệng giải thích, lúc này Tô Tần mới nhớ ra, Trần Miểu và Trương Dũng Nghĩa đã cãi nhau một tuần, bởi vì chuyện kia mà cậu lại quên mất.

Hiển nhiên Lưu Bị hiểu rõ hơn cậu, cũng không nhiều chuyện, chỉ hỏi: “Có những phần thưởng gì?”

“Nhiều lắm, lần này câu lạc bộ thể thao kia mất máu không ít đi.” Trần Miểu nói: “Nhỏ thì có giấy vệ sinh và đồ dùng hằng ngày, lớn thì có đèn bàn túi sách vân vân.. còn có cả thẻ game.”

“Ồ.” Lưu Bị hứng thú, “Thẻ game phải đổi bao nhiêu phiếu?”

“100 đến 200 gì đó.” Trần Miểu đề cử, “Chơi mấy trò nhỏ không kiếm được nhiều vậy đâu, cậu tới bên kia đi, tennis, bóng rổ, chạy 500 met và ném bóng sẽ kiếm được nhiều phiếu hơn.”

“Cảm ơn.” Lưu Bị nhanh chóng kéo Tô Tần đi, Trần Miểu cũng quay lại chỗ bạn mình.

Tô Tần suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Đại Dũng không tới sao?”

“Tên ấy đang vùi đầu trong phòng ngủ nhấm nháp tư vị thất tình.” Lưu Bị nhún vai.

Tô Tần cả kinh, “Bọn họ.. chia tay sao?”

“Còn chưa, nhưng mình nghĩ nhanh thôi.” Lưu Bị bĩu môi, “Đại Dũng ôm tư tưởng nam quyền lớn quá, tên ấy không chịu cúi đầu

xin lỗi, Trần Miểu cũng không phải người biết nhường, cứ giằng co như vậy sớm muộn gì cũng chia tay.”

Tô Tần hỏi: “Rốt cuộc vì sao mà bọn họ lại cãi nhau?”

“Con gái thích mấy anh chàng đẹp trai mà.” Lưu Bị nói: “Thật ra mình thấy cũng không có gì, có lẽ bởi Trần Miểu không phải bạn

gái của mình. Nhưng mà Đại Dũng thấy trước mặt người ngoài cô ấy luôn như vậy.. thấy mất mặt.”

Tô Tần hết biết nói gì, “Vậy cậu ấy cũng có thể nhìn những cô khác.”

Lưu Bị cười nói: “Tên ấy không phải người như vậy đâu, có nhìn cũng chỉ có chê, có lẽ cũng bởi vậy, bởi vì cậu ta không nhìn mà Trần Miểu lại nhìn, nên cảm thấy không công bằng.”

“…” Tô Tần nghĩ trong lòng, mấy cái này thật phức tạp.