Hoàng Phủ Diệp Nam thô bạo xách áo cô, bàn tay nhanh chóng luồn vào trong, xoa nắn thứ cao vυ't kia, mặc cho Tịch Khả điên cuồng gào thét, hắn cũng không quan tâm.
Hắn rút thắt lưng, dùng nó quấn chặt tay cô.
"Hoàng Phủ Diệp Nam, anh buông tôi ra" - Tịch Khả vừa hét, vừa đạp mạnh vào người hắn, nhưng cô không biết, làm như thế chỉ khiến cho du͙© vọиɠ của hắn càng tăng thêm.
Hắn giữ chặt cằm cô, không hề thương hoa tiếc ngọt cắи ʍút̼ lấy đôi môi cô.
"Tiểu Khả, máu của em, ngon thật~"
"Xin anh, thả tôi, xin anh" - Tịch Khả năn nỉ nói, cô không thể mất đi sự trong trắng được, không được! Thiên Lãnh, anh ở đâu, mau chạy đến cứu em khỏi đây đi!
"Chát" - Hoàng Phủ Diệp Nam đưa tay lên tát vào khuôn mặt cô, mạnh đến nỗi khiến làn da trắng mịn của Tịch Khả hằn lên dấu vết một bàn tay - "Ở trên giường với tôi mà cô còn nghĩ đến hắn ta sao?".
"Chát" - một cái tát nữa lại trực tiếp gián xuống má bên kia của cô. Dù đau, nhưng Tịch Khả không có khóc! Cô không muốn rơi một giọng nước mắt nào trước mặt kẻ điên!
"Còn không trả lời, có phải thằng kia đã cho mày uống thuốc mê gì không, tao mới là chồng mày, làm việc ấy cũng đúng thôi".
Nói xong, hắn từ từ hôn xuống xương quay xanh, rồi nơi cao vυ't kia, rồi dần dần trượt xuống phía dưới, nơi thần bí ấy.
"Đoàng"
"Đoàng"
Hai viên đạn chuẩn xác bắn thẳng vào tim hắn.
Thiên Lãnh đứng bên ngoài, cả người như được phủ một lớp băng. Nếu không phải hắn đến kịp thì bây giờ cô đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chạy đến ôm lấy cô, dùng chăn bọc lấy thân thể trần trịu kia. Tịch Khả gục đầu vào vòm ngực của hắn, oà khóc.
"Thiên Lãnh, huhuhuhu.....".
Tịch Khả cứ như cá gặp nước, quấn chặt lấy Thiên Lãnh. Giây phút cô bị Hoàng Phủ Diệp Nam ném lên giường, cô đã mong hắn đến bao nhiêu, giờ hắn đến rồi, cô mới có cảm giác an toàn
Thiên Lãnh nhìn cô, nhìn hai bên má cô đều có dấu tay, toàn thân cô đều là dấu hôn đỏ chói, hắn điên rồi, hắn thật sự điên rồi.
"Đoàng".
"Đoàng".