Lớp Trưởng Lưu Manh

Chương 11

Ngày hôm sau, Tịch Khả đã kéo Thiên Lãnh dậy từ rất sớm.

"Thiên Lãnh, anh còn không dậy?".

Thiên Lãnh ngáp một cái, đưa tay kéo cô vào lòng, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên trán cô.

"Bác trai vừa nói, hiện tại bác gái không muốn gặp ai".

Vẻ mặt Tịch Khả tối đi, không muốn gặp ai? Chẳng nhẽ, bệnh tình lại chuyển nặng?

Nhưng Tịch Khả không biết, hai ông bà hiện đang du lịch trên một hòn đảo.

"Này ông, ở đây sướиɠ nhỉ!".

Tịch Cố Lăng đang nướng thịt, bất mãn nhìn về phía vợ đang nằm bôi kem chống nắng, nói.

"Cứ lừa con gái thêm vài ngày đi, đằng nào bên kia chẳng có bà sui gia với con rể rồi".

"Thế có quá không?".

Tịch Cố Lăng nhún vai.

"Khi bàn diễn kịch không phải muốm chúng ta được 'nghỉ ngơi' sao?".

Nhìn thấy ánh mắt Tịch Cố Lăng loé sáng, Tịch Phu Nhân mặt đỏ bừng bừng, vợ chồng đã bao nhiêu năm, bà không hiểu ông thì còn ai hiểu cơ chứ!

Dưới sự khuyên bảo của Thiên Lãnh, Tịch Khả mới hoàn toàn bỏ suy nghĩ bay sang bên kia thăm hai ông bà Tịch, nhưng ngược lại, người chịu khổ lại là Thiên Lãnh.

"Chắc mẹ em không sau đâu nhỉ?".

"Không sao!".

"Bố em có nói gì với anh không?".

"Không có!".

"Sao bố em lại báo cáo mọi tình hình ở bên cho anh nhỉ?".

"Sợ em quên".

"Thiên Lãnh, có phải bố em quý anh hơn em không?".

"Không đâu, đừng nghĩ lung tung".

Một giờ đồng hồ, mà Thiên Lãnh sắp phát điên đến nơi, hắn không ngừng giải đáp mọi thắc mắc của cô. Mang tiếng lại muốn gắn ghép hắn và cô, thế nhưng, người được hưởng lợi nhiều nhất lại là bố mẹ vợ hắn! Quá bất công mà!!!! Tập đoàn Tịch thị hiện là do hắn quản, còn hai ông bà thì đi du lịch, hắn thì ở nhà chơi trò 'anh hỏi tôi đáp' với cô. Aaaaaaaa!!!!!! Hắn thực sự muốn nói hết cho cô nghe quá!!!!! Nhưng chỉ vì hai người không tim không phổi kia đang đi du lịch doạ hắn, nếu mà nói sẽ không gả người!!!! Hắn ghim nha!!!

"Khả Khả, anh đưa em đi một nơi nhé?".

"Nơi nào?".

"Đi đến sẽ biết".

Trong lúc cô thay quần áo, Thiên Lãng lén gọi một cuộc điện thoại.

"Nhanh cái tay lên, tôi cho mấy người trong vòng hai tiếng đồng hồ thôi đấy!".

"Dạ vâng Thiên thiếu".

Đúng hai tiếng sau, Thiên Lãnh cùng Tịch Khả lên một chiếc máy báy trực thăng.

"Oa, phong cảnh ở dưới này thật đẹp!". Tịch Khả reo lên.

"Thích không?". Thiên Lãnh hỏi.

"Có, rất thích".

"Thiên Lãnh, anh nhìn xem....!".

Lần này, Tịch Khả không nói được nên lời. Lòng cô bỗng chốc được lấp đầy bằng một thứ tình cảm nào đó từ Thiên Lãnh.

Phía dưới cả một đồng hoa oải hương màu tím thật đẹp. Nhưng điều đó đã là gì! Giữa đồng, từng bông hoa oải hương được đúc kết với nhau tạo nên dòng chứ:"1314 - Tịch Khả".

"Thiên Lãnh".

"Ừ".

"Chúng ta thật sự sẽ trọn đời trọn kiếp sao?".

"Sẽ, dù em không yêu anh, anh cũng sẽ bám lấy em nửa bước không rời".

[ 1314: Trọn đời trọn kiếp ]