*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Đạc
không
nghĩ tới con mình giảo hoạt như thế, trong lòng
đang
nghiến răng nghiến lợi, nghe A Nghiên hỏi,
không
khỏi hừ lạnh
một
tiếng: "Hỏi con trai của ngươi!"
"Hỏi con?”A Nghiên nhất thời hết chỗ
nói
rồi: "hắn
mới bao lớn, chỉ ba tháng, ngươi bảo ta hỏi
hắn?"
Tiêu Đạc nhíu mày, mắt lạnh nhìn hài tử của mình kia ghé vào trong lòng nhũ mẫu khóc ủy khuất. Được nhũ mẫu chụp dỗ dành,
hắn
đã
không
kêu khóc giống lúc ban đầu, chỉ ủy khuất khóc nức nở, khóc đến nhũn cả thân mình
nhỏ
bé, vừa vặn vẹo, vừa
không
kịp thở.
Cái dạng này,
thật
sự
là khó có thể tưởng tượng vừa rồi
hắn
còn hướng về phía mình đắc ý cười a.
Tiêu Đạc hừ lạnh
một
tiếng: "Bớt giả bộ!"
Lúc trước khâm thiên giám
nói
hắn
khắc thê khắc tử, hài tử này sinh ra đến nay,
hắn
còn chưa để khâm thiên giám phê mệnh. Nay xem ra, phải tìm người xem thử, nhi tử này đến cùng là lộ thần tiên nào?
không
thích phật lý, vừa nghe phật
âm
đã
phiền chán
không
chịu nổi đá đạp lung tung, còn hết sức
không
đúng với mình, nhìn thấy mình
thì
trợn mắt, hư hỏng thêm quyền cước, đây nên là thần thánh phương nào?
Tiêu Đạc
hiện
đã
rõ
ràng, nhi tử này tất nhiên
không
phải người qua đường hạ phàm đầu thai, vì pháp lực quá mức cường đại, mới tới nhân thế, kiếp trước đủ loại trí nhớ sợ là còn còn sót lại ở trong đầu, mới kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình các kiểu.
Đợi thời gian dài, đương nhiên
sẽ
quên hết hồng trần kiếp trước thôi.
Dù sao thế gian có mấy người như A Nghiên đâu.
Tiêu Đạc nghĩ như thế, lúc đầu đương nhiên là vì trong đầu nhi tử này còn có kiếp trước mà
không
vui, nhưng sau này nghĩ lại, cũng tiếp nhận rồi.
Dù sao chính mình quả
thật
là từ
nhỏ
mệnh cách
cô
tinh, khắc thê khắc tử, nay mạnh mẽ buộc A Nghiên bầu bạn bên cạnh, tương lai thế nào còn
không
biết.
hiện
tại thêm con trai như vậy,
nói
thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của mình, mình đương nhiên
không
để
hắn
có gì
không
hay xảy ra. Nếu
thật
sự
là phàm thai tục tử, sợ là khó có thể sống được lâu dài,
nói
không
chừng
đã
sớm chết non. Ngược lại có chút lai lịch, cố nhiên mình
sẽ
vì thế đau đầu, nhưng ít nhất hẳn là có thể giữ được tính mạng, chống đỡ được sát khí hung ác
trên
người mình.
Dù
hắn
trời sinh tính tình bất hảo,
thì
sao, chỉ cần mình giáo dưỡng tốt, khiến tính tình
hắn
bất hảo phải phục tùng, lại thỉnh danh sư hướng dẫn tiếp, tương lai tất nhiên có thể trở thành
một
thế hệ minh quân.
hắn
đang
nghĩ tới đây, thấy A Nghiên ôm Tiêu An vào trong lòng, ôn nhu dỗ, còn
không
quên quay đầu kể lể Tiêu Đạc
một
phen.
"Nhất định là vừa rồi ngươi dọa đến
hắn, cũng
không
phải ta
nói
ngươi, ngươi bình thường
nói
chuyện với văn võ bá quan
thật
sự
nghiêm khắc, người khác đều sợ ngươi, cũng
không
có gì, quân là quân, thần là thần. Nhưng đây
không
phải người khác, là cốt nhục ta tân tân khổ khổ sinh hạ, là hài tử thân sinh của ngươi a. Ngươi xem mặt mày
hắn
này, thấy thế nào cũng giống ngươi.
trên
đời này, ngươi
không
thương
hắn, còn có thể thương ai? Lại
nói,
hắn
còn
nhỏ
như vậy, ngươi hù dọa
hắn
làm gì, nhìn
hắn
đáng thương thế này."
A Nghiên
nói
đến đây, Tiểu An nhi ghé vào vai mẫu thân, ủy khuất quệt miệng
nhỏ, cúi đầu,
thật
sự
là có bao nhiêu đáng thương.
Tiêu Đạc nghe xong, cũng hơi có chút hối hận, nghĩ rằng đây là con trai của mình,
hắn
có nghịch ngợm
một
ít
thì
sao? Đến cùng mới trăm ngày mà thôi, chính mình cùng
hắn
so đo làm gì.
Lập tức muốn
nói
vài câu mềm mỏng, ai biết còn chưa
nói
ra miệng,
đã
thấy ở chỗ A Nghiên và nhũ mẫu nhìn
không
thấy, Tiểu An nhi liền
không
còn dáng vẻ ủy khuất.
hắn
nâng tay
nhỏ
mập mạp, ôm lấy cổ A Nghiên, sau đó nhếch môi, thỏa mãn cười cười. Lúc cười còn thè lưỡi với Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc vừa thấy, sắc mặt nhất thời khó coi xuống.
hắn
sao lại có con trai như vậy a, xem ra về sau biết thế nào là đau đầu.
Nhìn chằm chằm nhi tử, trầm ngâm,
hắn
bắt đầu nghĩ, nên thỉnh danh sư nào đến làm thái tử thái phó, dạy dỗ tiểu tử này. Nhất định phải già cả kinh nghiệm, phải khắc nghiệt ngay thẳng, càng có thể quản chặt được tiểu tử này...
Đáng thương Tiêu An, đắc ý thè lưỡi rồi, thỏa mãn ghé vào vai mẫu hậu
hắn
nhắm mắt lại. Đến cùng chỉ là tiểu hài tử mấy tháng, khóc nửa ngày,
hắn
cũng mệt mỏi,
không
bao lâu
đã
ngủ.
Bên này Tiêu An ngủ say, A Nghiên
nhẹ
tay
nhẹ
chân giao
hắn
cho nhũ mẫu, để nhũ mẫu đưa
đi
nghỉ. Còn nàng nhìn Tiêu Đạc: "nói
đi, vừa rồi đến cùng sao lại thế?"
Tiêu Đạc đạm
nói: "không
nói."
A Nghiên thấy vậy,
không
khỏi mím môi nở nụ cười: "nói
đi."
Tiêu Đạc sắc mặt khó coi, phất áo choàng đứng dậy: "Ta còn phải tiếp tục xem tấu chương."
Làm hoàng đế, chính là mệnh xem tấu chương,
hắn
đã
nhận mệnh.
Ai biết A Nghiên lại tiến lên, kéo tay áo
hắn, dịu dàng
nói: "Ngươi
nói
đi
mà."
Giọng
nói
mềm mại, như ướp hương mật, nghe vào tai cũng ngọt.
Tiêu Đạc quay người lại, thấy nàng hai gò má phảng phất như hoa đào tháng ba, hai tròng mắt như nước xuân tháng hai, bớt
đi
nở nang lúc mang thai, nàng
đã
khôi phục dáng người như miêu như tước, trong suốt đứng tại chỗ, sóng mắt mỉm cười động lòng người, tư thái kiều mị.
Tiêu Đạc trái tim cứng lại, cảm thấy thân thể nơi nào đó bắt đầu cứng rắn, đăm đăm, bắt đầu
không
có cách nào khống chế, ngay cả hô hấp cũng
không
khỏi nặng nề lên.
hắn
trước khi gặp A Nghiên, chưa bao giờ hưởng thụ nam nữ hoan ái, cũng
không
biết gì. Sau này có A Nghiên, ba ngày
không
có liền cảm thấy hết sức nhớ nhung tư vị đó. Nay A Nghiên mang thai sinh con rồi, thân mình so với trước kia nở nang no đủ, giống như quả đào no trướng lộ ra phấn nộn,
thật
sự
làm cho người ta hận
không
thể
một
ngụm cắn xuống. Nhưng
hắn
lại
không
dám, biết nàng lúc sinh bị thương nguyên khí, sợ như vậy đối với thân mình nàng
không
tốt, cho nên luyến tiếc để nàng ngủ riêng, đêm đêm vẫn ôm ấp cùng nhau,
thật
sự
là quá mức tra tấn mình.
Quá mức tưởng niệm tư vị kia,
thật
sự
là giống như vạn kiến cắn xương, tâm ngứa khó nhịn.
Mấy ngày này,
hắn
cũng
không
biết mình chạy
đi
tắm nước lạnh bao nhiêu lần,
Thậm chí đêm hôm
đi
ra ngoài luyện kiếm cũng có.
Vì vậy,
một
đám thị vệ đau đầu
không
thôi, bởi vì hoàng thượng luyện kiếm, bọn thị vệ cũng chỉ đành đả khởi tinh thần theo cùng a.
Nhìn hoàng hậu nhà mình bên cạnh xinh đẹp động lòng người, mũi cảm nhận được hương sữa
trênngười nàng phát ra trong veo, ngực
hắn
nóng lợi hại, cơ hồ khắc chế
không
được, muốn xúc động làm chút gì.
"Hảo hảo bảo dưỡng thân mình
đi."
hắn
đến cùng vẫn nhẫn xuống, tiếng
nói
càng nặng nhọc.
Ai biết A Nghiên căn bản là lửa cháy đổ thêm dầu, nàng
đi
tới, thân mình mềm nhũn, ôm lấy ngực
hắn, còn thuận thế kéo cổ
hắn.
Giống như dây mây leo lên, nở nang no đủ, kề sát
ẩn
dấu nóng bỏng, nhất thời giống như thiên lôi đánh xuống, Tiêu Đạc căn bản
không
cầm giữ được.
hắn
bàn tay to hữu lực hung hăng nhéo vào vòng eo mảnh khảnh, mắt tối lại khàn khàn khác thường
nói: "Ngươi, ngươi là tự tìm..."
A Nghiên từ trong lòng
hắn
ngửa mặt nhìn, đôi môi hơi mở, hai mắt vẫn hàm chứa
một
tầng sương mù, mang theo vài phần kiều mị của nữ nhân, vài phần ngây thơ của tiểu hài tử, hơi nghịch ngợm nhìn
hắn, nghiêng đầu nghi hoặc
nói: "Ta muốn a, ngươi đối với ta có hiểu lầm gì sao?"
Nàng
một
câu này,
thật
sự
là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà,
một
mồi lửa dẫn theo núi lửa xúc động bùng nổ mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, như trời sụp đất nứt bẻ gãy nghiền nát, nàng chóng mặt quay
một
vòng,
không
biết chính mình bị ném tới long sàng thế nào.
Nàng cảm thấy mình biến thành
một
cọng cỏ trong gió, bị mưa rền gió dữ tùy ý tàn phá, thống khổ phát ra tiếng kêu, nhưng trong tiếng kêu lại đầy sung sướиɠ.
Nàng là cỏ,
hắn
là gió, nếu nàng là thuyền con bằng lá,
hắn
chính là người cầm bánh lái, thậm chí có
một
khắc, nàng bị nhấc lên đầu sóng lớn, suýt nữa ném vào giữa
không
trung, nàng cảm thấy khả năng mình sắp chết.
một
loại cảm giác liều chết hít thở
không
thông đập vào mặt, như thủy triều tập kích bao phủ nàng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới vận mệnh cuối cùng của nàng.
Khâm thiên giám, Sài đại quản gia, còn có Ninh Phi Hoắc Khải Căn, bọn họ đều
nói, nếu
đi
theo Tiêu Đạc, nàng tất nhiên
sẽ
chết.
Thậm chí chính nàng từng hạ nguyền rủa với mình.
Nàng là người sợ chết như vậy, nằm mơ cũng khát vọng trường mệnh trăm tuổi, nhưng nàng tình nguyện ở lại bên Tiêu Đạc, cùng
hắn
xem hết thế gian trăm cảnh, cùng
hắn
canh giữ ở hoàng cung đại viện, trải qua thế gian vui buồn, cùng
hắn
đối mặt với tử vong cuối cùng
sẽ
đến.
Vì thế nàng ở trong sóng to ngập trời, nghe thấy mình nức nở dùng thanh
âm
khàn khàn
nói: "Ta đời này nhất định vì ngươi mà chết. Nhưng vì thế mà chết, cũng cam tâm tình nguyện."
Tiêu Đạc nghe thế, thân hình
đang
cuồng động nhất thời giống như bị giữ chắt, cứng đờ tại chỗ, cúi đầu yên lặng nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng nổi lên sóng gió lớn hơn nữa, khiền nàng lâm vào vũng bùn của
hắn, cũng
không
có cách nào tự kềm chế.
Ta đời này nhất định vì ngươi mà chết. Nhưng vì thế mà chết, cũng cam tâm tình nguyện.
Đây là lời nàng
nói
với
hắn, sau này, nàng
không
nhắc lại. Nhưng nàng biết, nàng luôn nhớ, Tiêu Đạc cũng luôn nhớ.
Thế cho nên rất nhiều, rất nhiều năm sau, lúc Tiêu Đạc truyền ngôi hoàng đế cho con trai của mình, buông bỏ hết thảy, cùng nàng
đi
khắp ngũ nhạc tam xuyên, nàng ở cạnh
một
cây khô, bỗng nhiên
thìthào
nói
lên những lời này.
Lúc đó, bọn họ ngồi cạnh gốc cây khô, xa xa là dãy núi mênh mang trập trùng, gần đó còn có cầu
nhỏnước chảy, cũng có khói bếp nhà ai lượn lờ bay lên.
Đúng lúc trời chiều ngã về tây, thời khắc hoàng hôn, nàng và
hắn
lưng tựa lưng ngồi ở đó.
Cúi đầu, nàng thấy gió thu thổi bay tóc
hắn.
Vẫn nhớ được, lúc mới gặp
hắn,
một
đầu tóc đen cuồng vọng
không
kềm chế được khiến mình kinh diễm thế nào, lúc đó nàng cũng
không
nghĩ tới, nàng
sẽ
tận mắt thấy sợi tóc đen kia dần dần nhuộm thành sương trắng.
Gió thu thổi, nàng và
hắn, tóc bạc trộn vào nhau, ở trong gió
nhẹ
nhàng rung động.
hắn
dường như phát
hiện
cái gì, nâng tay lên, ôm nàng, ôn thanh hỏi: "Cảm thấy lạnh sao?"
A Nghiên lắc đầu, cũng
không
nói
chuyện.
Bọn họ
đã
già
đi, có thể buông hết thảy, tùy ý
đi
khắp nơi.
Hoàng đế nhi tử tuy rằng xưa nay
không
hòa hợp với Tiêu Đạc, bất quá vẫn thực hiếu thuận, vài lần lo lắng thân thể của nàng, thương nghị cùng Tiêu Đạc muốn bọn họ mang thêm
một
ít nhân mã, nhưng nàng đều cự tuyệt.