Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 126

Lúc A Nghiên vừa hỏi như vậy, ánh mắt tất cả các hầu phu nhân chung quanh đều tập trung

trên

người Hồ Nhụy Nương. Mẫu thân Hồ Nhụy Nương là An Định hầu phu nhân nhớ tới mục đích của việc này,

không

khỏi ngầm hiểu.

Kỳ

thật



đã

dặn dò Hồ Nhụy Nương, cần phải lấy lòng hoàng hậu nương nương.

Nếu muốn tiến cung, vẫn cần vị hoàng hậu nương nương này cho phép, chỉ cần vào cung, về sau có rất nhiều cách

đi

lên. Nhẫn nhất thời, mới lâu dài.

Nay An Định hầu vừa nghe lời này, liền minh bạch cơ hội của nữ nhi

đã

tới.

Hồ Nhụy Nương cảm giác được mọi ánh mắt dừng ở

trên

người mình,

không

khỏi mím môi cười khẽ, nhìn A Nghiên, cười

nói: "Nương nương sinh ra tú lệ kiều diễm như hoa, ngọc nhan vượt xuân hồng, ung dung hoa quý, đoan nghi tứ phương, có thể

nói

là mẫu nghi thiên hạ, vừa nhìn

đã

làm cho người ta tâm sinh kính ngưỡng."

Ừ hừ?

A Nghiên

không

nói

một

lời, cười nhìn nàng, biết nàng khen mình tốt như vậy, tất nhiên còn có lời phía sau.

Quả nhiên, Hồ Nhụy Nương cúi mắt cười, ôn thanh

nói: "Đường đỏ này là vật đại bổ, cổ nhân viết, ôn mà bổ, ôn mà thông, ôn mà tán, đường đỏ có thể ấm cung điệu kinh, điều dưỡng thân mình, là vì ôn bổ, cho nên nữ tử thường dùng."

Ừ hừ?

A Nghiên vẫn như cũ

không

nói

một

lời, cười nhìn nàng.

Vài hầu phu nhân bên cạnh nghe thấy những lời này,

không

khỏi kính nể nhìn Hồ Nhụy Nương, đều

nói

này Hồ Nhụy Nương thông y lý có học thức, nay xem ra quả nhiên

không

giả. Những lời này, các bà

không

hiểu về y lý nên nghe

không

hiểu, nhưng cảm thấy giống như thực có đạo lý.

Hồ Nhụy Nương ngước mắt nhìn về phía A Nghiên,

đã

thấy

trên

mặt vị hoàng hậu nương nương này mang cười, phảng phất chờ mong nhìn mình, trong lòng đại định, hít sâu

một

hơi, tiếp tục

nói: "Nương nương sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng, nhìn qua cũng biết

không

cần dùng thực dưỡng điều dưỡng thân thể. Lúc này nếu như thường xuyên dùng ăn đường cao chiên dầu, trong có đường đỏ là vật ôn bổ, ngoài có dầu nóng lại béo ngậy, nếu thường xuyên ăn, ngược lại dễ làm thân thể đầy đặn, biến hóa gây nên chứng bệnh khác. Phải biết rằng cái gọi là tốt quá hoá dở, nếu

không

nên bổ, ngược lại cố ý bổ, đây là tốt quá hoá dở."

Vài hầu phu nhân bên cạnh nghe thấy, đều gật đầu: "cô

nương

nói

thật

có đạo lý, đường đỏ này quả

thật

không

nên ăn nhiều —— "

Nhất thời

nói

đến đây, khó tránh khỏi có chút sợ A Nghiên mất mặt, vội bảo: "Nhưng hôm nay là ngày tết, ngẫu nhiên ăn

một

ít cũng tốt. Huống hồ chúng ta

đang

bị đói, hoàng hậu nương nương ban cho, hương vị này cũng

thật

sự

rất ngon."

A Nghiên lại

không

tức giận, vẫn mỉm cười như cũ

nói: "không

nghĩ tới ngươi còn

nhỏ

tuổi, lại có học thức như vậy,

không

biết ngươi còn nhìn ra cái gì?"

Kỳ

thật

bàn luận, Hồ Nhụy Nương này sợ là còn lớn hơn nàng

đi? Bất quá A Nghiên là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên dùng ánh mắt xem "Nữ nhi" nhìn nàng ấy, ngữ khí cũng giống như đùa tiểu hài tử.

Hồ Nhụy Nương tự tin tràn đầy nở nụ cười, từ từ

nói: "Hoàng hậu nương nương ẩm thực lấy

nhẹ

làm chủ, vạn vạn

không

thể ăn nhiều đồ mặn (thịt), phải biết rằng lễ mừng năm mới, sợ nhất là tham thực ăn nhiều."

A Nghiên nghe lời này, buông tiếng cười dài, nhìn Hồ Nhụy Nương, cũng liên tục lắc đầu.

Hồ Nhụy Nương bắt đầu còn tưởng rằng A Nghiên

sẽ

chấn động vì tài học của mình, sau đó hỏi han mình

một

phen về đạo dưỡng sinh. Nàng thấy A Nghiên cười, trong lòng sắp đắc ý, ai ngờ thấy A Nghiên thế nhưng cười rồi ngẩng đầu lên.

Lại nhìn kỹ, vị hoàng hậu nương nương này, trong con ngươi thậm chí lộ ra ý tứ xem thường.

Nàng có chút kinh ngạc,

không

hiểu nhìn A Nghiên.

A Nghiên hít

một

hơi, rốt cục

nói: "An Định hầu phu nhân."

An Định hầu phu nhân bước lên phía trước, cung kính

nói: "Hoàng hậu nương nương?"

Nhất thời trong lòng bà có chút

không

yên,

sẽ

không

phải hoàng hậu nương nương bị nữ nhi mình

nói

trúng tâm

sự, xấu hổ thành giận dữ

đi? Kỳ

thật



đã

sớm

nói

qua với nữ nhi, bảo nàng

không

thể cậy tài khinh người, miễn cho ngày nào chọc chuyện phiền toái. Vốn lúc tiến cung

nói

cho tốt, ai biết nay nàng thế nhưng

nói

trắng ra như thế với hoàng hậu nương nương, khó tránh khỏi chọc tâm người nghe

không

vui.

Ai ngờ A Nghiên lại dùng ngữ khí thản nhiên,

nhẹ

bổng

nói: "Ta biết An Định hầu vì nước vất vả, vô tâm lo gia

sự, nhưng phu nhân ngài ở trong nhà chấp chưởng việc bếp núc, hẳn là sắp xếp tốt đồ ăn, miễn cho nữ nhi nhà mình bị đói nhiễm bệnh."

Đói nhiễm bệnh? Lời này thế nào?

An Định hầu phu nhân kinh hãi.

A Nghiên cúi mắt,

trên

cao nhìn xuống mọi người

đang

chờ, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: "Hồ



nương ban đêm lúc ngủ, có phải vừa ngủ dậy liền thấy đệm chăn bên người hơi ẩm hay

không?"

Lời này vừa ra, các hầu phu nhân ở đây cũng hơi kinh ngạc, An Định hầu phu nhân nghi hoặc nhìn nữ nhi.

Hồ Nhụy Nương hơi hơi nhíu mày, nghĩ lại, dường như xác thực có việc này,

không

khỏi càng nhíu mày.

A Nghiên cười khanh khách

nói: "Ngươi bây giờ đương nhiên

không

cảm thấy, nhưng sợ là chỉ

không

đầy

một

tháng, có bệnh di tinh, mồ hôi trộm, mất ngủ, sắc mặt đương nhiên từ đỏ biến thành màu đen, động tác chậm chạp, phía dưới vô lực, các triệu chứng xấu hết thảy đều đến. A, đúng rồi, ta quên, ngươi vốn là nữ tử,

sẽ

không

bị bệnh di tinh, mồ hôi trộm, hẳn là đại tiện lỏng, tiểu tiện nhiều còn bị tiểu dắt."

ý tứ trong đó

thật

sự

là khó nghe, Hồ Nhụy Nương xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng,

không

khỏi cắn môi ủy khuất

nói: "Hoàng hậu nương nương... Hoàng hậu nương nương đây là ý tứ gì?"

A Nghiên cười, cười đến dáng vẻ muôn phương, trong miệng cũng

không

chút khách khí

nói: "Chính là ý tứ này, ngươi thận hư."

A?

các vị hầu phu nhân chung quanh, người người kinh ngốc, Hồ Nhụy Nương



nương vốn được xưng là thông y lý và cách điều trị, các bà còn muốn mời nàng nhìn

một

chút, ai ngờ chính nàng thế nhưng thận hư?

một



nương gia, còn ở trong khuê các, sao lại thận hư đây?

A Nghiên cười

nói: "Học y

không

tinh, nguyên bản cũng

không

có gì, kỳ

thật

sợ nhất chính là học nghệ

không

tinh còn muốn khoe khoang, mới sai người sai mình, đến lúc đó chẳng những chậm trễ người khác, ngay cả chính mình cũng bị chậm trễ."

Nhất thời nàng

nhẹ

nhàng xua tay, cười hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Ta vừa mới cố ý dặn ngươi

đi

thỉnh thái y,

đã

mời tới?"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu cung kính

nói: "đã

mời tới."

A Nghiên vừa lòng

nói: "Vừa rồi bản cung nắm tay Hồ



nương, liền phát

hiện

nàng có bệnh thận hư, chính là thời gian còn ít, bệnh còn

nhẹ, người bình thường khó có thể phát

hiện. Nay lời bản cung vừa

nói

ra, sợ là chư vị cũng

không

dám tin, dù sao bản cung vốn cũng

không

biết y đạo. Nay đành phải thỉnh thái y đến bắt mạch, vị thái y này là thủ tịch thái y viện, hẳn

không

có gì sai lầm."

Các vị hầu phu nhân lúc này

đã

nhìn đến trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau, lại nhìn

một

đôi mẹ con An Định hầu ngây ngốc,

không

khỏi cảm thấy buồn cười, vì thế người người gật đầu cười

nói: "Hoàng hậu nương nương

nói

đúng, nên thỉnh thái y giúp đỡ xem thử Hồ



nương."

Hồ Nhụy Nương muốn lắc đầu, nhưng cả người

không

còn nửa phần khí lực, An Định hầu phu nhân nghe A Nghiên

nói

một

chuỗi triệu chứng xấu cũng sợ

không

nhẹ, lúc này cung kính tiến lên

nói: "Còn thỉnh hoàng hậu nương nương lệnh cho ngự y đến, giúp tiểu nữ chẩn trị."

Có lời này, A Nghiên liền gật đầu, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự

đi

truyền lệnh, vì thế thái y tới.

Thái y là

một

lão nhân râu dài, tiến lên bái A Nghiên trước rồi mới bắt đầu chẩn trị cho Hồ Nhụy Nương.

Lúc lão thái y râu dài chẩn trị, mọi người khó tránh khỏi

không

yên, An Định hầu phu nhân sợ nữ nhi mình bị thận hư mà

không

biết, phải biết rằng nữ nhi tinh thông y lý, chính nàng còn

không

thể phát

hiện,

thật

là nghiêm trọng cỡ nào?

trong lòng Hồ Nhụy Nương lại ngũ vị tạp trần,

không

biết nên làm thế nào cho phải, chỉ kinh ngạc nhìn A Nghiên ngồi ở ghế phượng

trên

cao.

Vài vị hầu phu nhân đương nhiên là xem náo nhiệt

không

sợ chuyện này lớn, dù sao

không

phải nữ nhi của mình, các bà mừng rỡ nịnh hót hoàng hậu nương nương.

Sau

một

lát, thái y râu dài cuối cùng chẩn đoán ra kết quả, nhíu mày thở dài: "Vị



nương này mạch hơi trầm, chính là khinh tụ bất ứng, trọng ấn thủy đắc, mạch tượng trầm tế, xích mạch vô lực, đây là chứng thận hư."

Lời này vừa ra, Hồ Nhụy Nương suýt nữa ngã xuống đất, An Định hầu phu nhân cả kinh, sợ tới mức vội

đi

đỡ nữ nhi, trong khoảnh khắc

trên

đại điện

không

còn náo nhiệt...

Mấy ngày qua, vì vài vị hầu phu nhân ở đây lắm miệng,

không

bao lâu, tin tức truyền khắp Yến kinh. Mọi người đều biết, vị thiên kim tiểu thư trong nhà An Định hầu, bình thường được xưng là tinh thông y lý và thực dưỡng, thậm chí còn khoe khoang

một

phen với hoàng hậu nương nương để lấy sủng ái, ai ngờ bị hoàng hậu nương nương

một

câu

nói

toạc ra,

nói

là thận hư. Nghe

nói

vị



nương này nay quả nhiên thận hư, còn

đang

nằm

trên

giường, thuốc men

không

biết

đã

bao nhiêu, vẫn

không

thấy hiệu quả.

Về phần danh tiếng tài nữ cái gì, tư thái tuyệt thế cái gì, mọi người liên tưởng đến hoàng hậu nương nương

nói

ra bệnh trạng ngày đó đều

không

còn nghĩ đến nữa.

Cái gì "đại tiện lỏng, tiểu tiện nhiều còn bị tiểu dắt "... Này... Còn có thể có tư thái tuyệt thế gì a!

Hết thảy để

nói

sau, lúc này A Nghiên đối phó xong Hồ Nhụy Nương rồi, về tới tẩm điện, rất mất hứng nhớ lại lời Hồ Nhụy nương.

Có ý tứ gì, ý tứ là nàng tham ăn, ăn nhiều béo lên, cho nên đề nghị nàng ăn ít mỡ ít đường?

Nàng



ràng nhớ được mình thực gầy a!

Nghĩ như vậy, nàng vội

đi

tới trước gương đồng nhìn thử, nhìn chung quanh

một

phen, rốt cục nhịn

không

được hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Ngươi có cảm thấy gần đây ta hơi béo hay

không

?"