Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 119

"Ngươi —— nghĩ như thế nào?" Lần thứ hai, thanh

âm

hắn

khàn khàn vang lên, hỏi nàng.

A Nghiên ngửa mặt nhìn nam tử tuấn mỹ vô cùng trước mắt, nghe

hắn

khàn khàn

nói

lời kia, dường như từ đó nghe thấy

một

tia kìm nén

không

yên.

hắn

dĩ nhiên là bất an, mang theo

một

chút khẩn trương, đợi mình trả lời.

Cùng

một

vấn đề,

hắn

hỏi hai lần.

A Nghiên càng ngửa mặt lên, cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt.

Đây là dung nhan quen thuộc, dây dưa bảy đời, từng xa xa tướng vọng, cũng từng sớm chiều ở chung, có thể

nói, này khuôn mặt sớm

đã

khắc nhập cốt nhục nàng, trở thành hình ảnh nàng

không

thể tránh khỏi nhớ lại vô số lần trong mộng.

Đây là

một

khuôn mặt tôn quý tuấn mỹ, giống như bạch ngọc điêu khắc, mày dài bay xéo, phong lưu hàm súc, phượng mâu dài

nhỏ

giống như khép mà

không

khéo, môi mỏng hơi mím giống như

một

sợi tơ hồng mảnh.

hắn

luôn thân phận cao quý, dẫm đạp lên vạn người, môi mỏng

nhẹ

nhàng phun ra chữ, giây lát đoạt tính mạng nàng.

hắn

tàn nhẫn, thị huyết, lạnh lùng,

trên

cao nhìn xuống, xem mạng người trong thiên hạ như chuyện vặt.

Ở trong trí nhớ của nàng,

hắn

vĩnh viễn

không

cần để ý cái gì,

trên

đời này có cái gì khiến

hắn

để ý đâu.

hắn

có thể gϊếŧ người, gϊếŧ rất nhiều người.

Trong trí nhớ qua bảy đời của A Nghiên,

không

ai dám vi phạm mệnh lệnh của

hắn, cũng

không

ai làm trái ý

hắn

mà có thể bình an vô

sự.

hắn

như vậy, sao có thể

sẽ

khẩn trương,

sẽ

không

yên,

sẽ

bất an,

sẽ

đem

một

câu như vậy trầm trọng hỏi hai lần đây?

Nhưng mà

hắn

chính là khẩn trương, chính là

không

yên, vẫn

không

nhúc nhích đứng ở trước mặt mình. Tuy là đứng cao ngất, thậm chí

hắn

còn cúi đầu,

không

chút khí thế từ

trên

cao nhìn xuống, ngược lại, có vài phần cầu xin, bất đắc dĩ.

giọng

nói

hắn

kìm nén, ngoài khẩn trương, thậm chí dường như còn có

một

loại ý tứ hàm xúc khẩn cầu.

A Nghiên yên lặng suy nghĩ sau

một

hồi, rốt cục thở dài.

Bất quá chỉ

nhẹ

nhàng thở dài

một

cái thôi, thân hình Tiêu Đạc cao ngất

đã

căng thẳng, mặt mày hẹp dài

hiện

lên

một

tia thất lạc cùng đau thương.

hắn

kỳ

thật

đang

chờ, chờ

một

đáp án của nàng, mà đáp án này đối với

hắn



nói

rất quan trọng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sổ rất

nhỏ

truyền vào trong tai, trong lư hương bát giác

âm

thầm cháy

một

loại ấm hương hiếm thấy, hương khí kia lượn lờ từng đợt từng đợt quanh quẩn.

A Nghiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Tiêu Đạc liên tục hơi dồn dập,

một

chút lại

một

chút. Nàng rũ mắt xuống, hơi hơi mím môi, muốn cười, nhưng đến cùng giữ lại,

không

cười ra.

Nàng cúi đầu,

nhẹ

nhàng nắm chặt tay, nỗ lực khống chế.

thân hình Tiêu Đạc căng thẳng đột nhiên chuyển động,

hắn

bỗng nhiên lui về phía sau

một

chút, thanh

âm

hơi khàn khàn đánh vỡ trầm tĩnh giữa hai người trong lúc đó.

"Ngươi ——" chỉ là

một

chữ mà thôi.

hắn

hiển nhiên còn muốn

nói

cái gì, muốn đánh phá

không

khí đè nén mà buộc chặt giữa hai người trong lúc này, nhưng lời kế tiếp có chút gian nan.

A Nghiên mím môi, tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Tiêu Đạc đột nhiên cười khổ, càng lui về phía sau

một

bước, thấp giọng

nói: “A Nghiên, nếu ngươi

không

muốn gả cho ta, muốn rời

đi, đều có thể, chỉ cần ngươi

nói

ra."

hắn

nói

như vậy, nàng lại càng nhịn

không

được cười rộ lên.

Nàng ngẩng ngẩng đầu lên, nhìn về phía

hắn.

Tiêu Đạc nhìn nàng mặt mày đầy ý cười, có chút ngoài ý muốn, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, nhất thời nhưng

không

hiểu ý tứ nàng thế nào.

A Nghiên ho

nhẹ, rốt cục mở miệng.

"Được, ngươi

đã

cho phép ta rời

đi, ta đây liền rời

đi!"

Lời này vừa ra, đôi con ngươi lợi hại của Tiêu Đạc đột nhiên bắn về phía nàng, trong con ngươi là tức giận và lạnh lùng, còn có tuyệt vọng và đau lòng.

A Nghiên thấy vậy,



ràng đứng dậy, trực tiếp

đi

ra ngoài: "Ngươi

đã

đáp ứng rồi, nếu ta

không

ly khai, chẳng phải là có lỗi với chính mình."

Nhưng nàng còn chưa

đi

tới cửa,

đã

bị Tiêu Đạc đột nhiên vươn cánh tay hữu lực, bá đạo túm lấy, cứ như vậy cứng rắn kéo nàng vào trong lòng

hắn.

"không

thể."

hắn

gắt gao giam cầm nàng ở trong ngực, cúi đầu bá đạo

nói.

"Ngươi cũng quá vô tình vô nghĩa, thực rời khỏi ta như vậy?"

hắn

nghiến răng nghiến lợi.

"Là ngươi

nói

muốn ta rời

đi

a?”A Nghiên ngửa mặt nhìn

hắn, vẻ mặt có chút vô tội.

Tiêu Đạc suýt nữa nghẹn tại chỗ, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên cười lạnh

một

tiếng:

"Cố Nghiên, ngươi chừng nào

thì

trở nên nghe lời như vậy, ta

nói

cho ngươi

đi, ngươi liền

đi

thật? Ta đây cho ngươi lưu lại, ngươi cũng nghe lời lưu lại sao?"

nói

đến nhường này, A Nghiên rốt cục nhịn

không

được, nắm chặt tay trực tiếp đánh lên bả vai Tiêu Đạc, dùng khí lực lớn nhất.

Nàng cũng

thật

không

còn tâm tư thương xót nam nhân này, hận

không

thể đánh chết

hắn.

"Ta phi, ngươi chấm dứt

đi!" Nàng

thật

sự

là nhịn

không

được.

Đây cũng quá mức giả vờ giả vịt, nếu là người khác có lẽ bị

hắn

lừa rồi, nhưng nàng tốt xấu gì cùng Tiêu Đạc qua vài lần hoạn nạn, dây dưa bảy đời, nàng còn có thể nhìn

không

ra tiểu tâm tư của

hắn

sao?

"Ngươi kỳ

thật

căn bản

không

muốn cho ta rời

đi, ngươi chính là cố ý thử ta, cố ý đùa cợt ta? Hừ, ngươi làm như ta là đứa ngốc a. Khâm thiên giám phê mệnh, người bình thường muốn biết có thể biết sao? Nếu người

không

muốn để ta biết,

sẽ



một

trăm loại biện pháp khiến ta

không

biết, làm sao có thể để loại chuyện này dễ dàng truyền đến tai ta đây? Còn

không

phải ngươi cố ý, ngươi cố ý để ta biết, sau đó cố ý chạy đến trước mặt ta, giả bộ làm vẻ muốn

đi

thì

đi

đi, kỳ

thật

chính là thử ta có phải

đi

thật

hay

không. Ngươi giả bộ a, tiếp tục giả mù sa mưa tỏ vẻ rộng lượng a! Ngươi

đã

có thể giả vờ rộng lượng, ta vì sao

không

thể rời

đi

đây? Chẳng lẽ ta phải ở đây chảy lệ thề, ta đời này

sẽ

không

rời khỏi ngươi, ngươi mới cảm thấy mỹ mãn?"

Lại

nói

A Nghiên nhìn ra tiểu tâm tư của

hắn,

đã

nhịn

thật

lâu, nhịn đến bây giờ, rốt cục bùng nổ, đem tâm cơ của

hắn

hết thảy

nói

toạc ra, giống như đổ hạt đậu, bùm bùm

nói

nửa ngày.

nói

xong, nàng cắn răng, còn chưa hết giận, vươn ngón tay ra cào ngực

hắn, hơn nữa chỉ chọn chỗ yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất: "Ngươi

thật

xấu xa, bảy đời trước, mỗi lần đều là ngươi hại ta chết, mỗi lần gặp ngươi ta đều

không

hay ho!

thật

vất vả lúc này ta mới

không

dễ dàng chết

đi, ngươi lại khi dễ ta! Vừa mới bắt đầu nhìn thấy ta liền khi dễ ta, đùa ta, ỷ thế hϊếp người!

hiện

tại lại ỷ vào thân phận, địa vị của mình để thử ta!"

Tuy rằng lực đạo của nàng ở trước mặt Tiêu Đạc chỉ như mèo

nhỏ

mà thôi, nhưng mèo hoang

nhỏ

cũng

thật

sự

mạnh mẽ, vừa cào vừa đánh, hơn nữa đánh

hắn

đến đột nhiên dâng trào lên,

không

chỉ đau, còn có

một

dòng tê dại truyền qua, khiến cả người Tiêu Đạc căng thẳng.

hắn

cũng

không

quản này nọ, hai cái cánh tay chặt chẽ vây nàng trong lòng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, vội vàng hỏi nàng: "Phải, ta cố ý, cố ý muốn nhìn

một

chút có phải ngươi định rời khỏi ta hay

không! Vậy còn ngươi,

đi

theo ta, ngươi đến cùng có sợ

không? Ngươi có phải còn muốn rời khỏi ta hay

không?"

A Nghiên

không

đánh được nữa, tiếp tục cào

hắn, thậm chí bắt đầu cúi đầu cắn

hắn, dùng răng cắn da thịt tinh tế

trên

cổ

hắn: "Ngươi còn hỏi ta, còn

không

biết xấu hổ hỏi ta, ta dù muốn chạy, ngươi để cho ta

đi

sao?"

Tiêu Đạc nghe nàng

nói

như vậy, cũng cường ngạnh

nói: "không

cho, đương nhiên là

không

cho!"

răng

nhỏ

của nàng cắn cổ

hắn, dường như cũng châm lên

một

ngọn lửa

trên

người

hắn, lúc đầu ngọn lửa còn

nhỏ, sau này càng bốc lên, cháy mạnh hơn, cháy đến cả người

hắn

nóng lên, khiến

hắn

tràn ngập khát vọng.

"Cố Nghiên, ta vẫn còn câu

nói

kia, cho dù ta xuống địa ngục, ngươi cũng phải theo ta. Mạng của ngươi có bao nhiêu ngắn, mạng của ta còn có ngắn hơn. Mạng của ta có bao nhiêu dài, ngươi còn dài hơn."

Dù là nhân gian phú quý, hay địa ngục a tì,

hắn

đều phải lôi nàng theo cùng, bồi

hắn

cùng nhau vượt qua.

Nếu trong mệnh nàng

đã

định

không

thể lâu dài,

hắn

cũng chết cùng nàng.

Nàng chuyển thế đầu thai,

hắn

cũng

sẽ

đi

theo chuyển thế đầu thai.

Đời đời kiếp kiếp, bọn họ nên ở cùng nhau.

A Nghiên nghe thấy lời này, trong lòng nổi lên ấm nóng khôn kể, ngực vừa chua xót lại ấm áp, mắt cũng suýt rơi lệ: "Ngươi lời này

nói

thật

dễ nghe, nhưng lúc trước

thì

sao, nhiều đời như vậy!"

Tiêu Đạc ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn nàng, hôn dung nàng kiều mị, cũng hôn lệ nơi đáy mắt nàng.

"Ta

nói, chúng ta

sẽ

sinh tử tướng bồi (sống chết cùng nhau). Ngươi phải gả cho ta, trở thành người của ta. Chúng ta gặp lại bảy đời, lại từng có

một

lần ngươi

đã

gả cho ta, lúc này ngươi nhất định phải gả cho ta."

lời

nói

vội vàng mà nhiệt liệt ngay giữa môi hai người, hơi thở quanh quẩn,

hắn

ôm ngang nàng,

đi

tới bên sạp.

trên

sạp cá nước thân mật, mưa rền gió dữ.

(cua đồng

đi

qua, hết thảy

đi

qua –

ý là tất cả hài hòa

)

Hết thảy bình ổn rồi, ấm hương trong phòng càng nồng đậm,

hắn

ôm nàng mệt đến xụi lơ ở trong lòng mình, nhìn mái tóc nàng bị mình ép buộc

không

còn hình dạng, vươn tay ra,

nhẹ

nhàng phủ lên hai gò má nàng ửng hồng.

"Ta

sẽ

bảo hộ ngươi, ngươi

sẽ

không

chết." Trong con ngươi sâu thẳm là thâm tình và thương tiếc khó có được, cứ như vậy si ngốc nhìn nàng, như là muốn nàng nhìn thấy trong lòng.

A Nghiên nhớ tới vừa rồi

hắn

phóng đãng giống như mãnh hổ xuống núi, ép buộc mình

một

phen, lúc này mình

không

nói

đến đứng dậy, chỉ nhúc nhích

một

chút hai chân đều cảm thấy đau nhức

không

thôi.

Khe khẽ thở dài, nàng oán trách lườm

hắn

một

chút: "nói

cái gì ngươi che chở ta, ta xem ta dù

không

chết ở bên ngoài, nhưng sớm muộn gì cũng

sẽ

chết trong tay ngươi."

"nói

hươu

nói

vượn." Tay

hắn

thon dài tao nhã sáp đến tóc nàng mềm mại, nhè

nhẹ

vỗ về: "Ta thương ngươi còn

không

kịp đâu."

Ai biết A Nghiên càng thở dài, nháy nháy mắt

nói: "Ta xem sớm muộn gì cũng

sẽ

chết ở

trên

giường."

Tiêu Đạc nghe thế, đôi tay vuốt ve tóc nàng nhất thời ngừng lại,

hắn

trầm mặc

một

lát, lấy tay

nhẹ

nhàng nâng cằm nàng tinh xảo khéo léo lên.

Ngón cái cọ xát môi nàng mềm mại, rốt cục giọng khàn khàn

nói: "Ngươi

nói

cũng đúng, nam nhân khác có tam thê tứ thϊếp, ta cái gì cũng

không

có,

nói

như vậy, ngươi làm sao chịu được đây?"

A Nghiên giương mắt, bất đắc dĩ

nói: "Sau đó thế nào, ngươi

nói

nên làm gì bây giờ đây?"

Tiêu Đạc nhíu mày, cố ý nghĩ nghĩ: "Biện pháp đúng là có

một."

"Cái gì?"

sẽ

không

phải

hiện

tại bắt đầu nghĩ đến tiếp thu nữ nhân, nhét đầy hậu cung

đi?

Ai ngờ Tiêu Đạc lườm nàng

một

cái: "Đương nhiên là mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều

một

chút, bảo dưỡng thân thể."

Hơi nhíu mày,

hắn

quay lại, nhìn chằm chằm nàng: "Thế nào, ngươi nghĩ đến chỗ nào?"

A Nghiên

không

nghĩ tới

hắn

dĩ nhiên có ý tứ này, trong lòng minh bạch chính mình lại bị

hắn

lừa,

hắn

chỉ cố ý để mình hiểu lầm, lập tức sắc mặt khó coi, cắn môi, bất quá cũng

không

nói

nên lời, dù sao cũng là mình hiểu sai,

không

thể trách

hắn.

Tiêu Đạc nhìn nàng nghẹn khuất lại bất đắc dĩ, nhất thời nở nụ cười.

hắn

sinh tuấn mỹ,

trên

khuông mặt tôn quý hoàn mỹ căn bản là

không

có khuyết điểm gì, cả người chính là băng chạm ngọc khắc, nay cười như vậy,

thật

sự

là gợi cảm mị hoặc nhân tâm, người nhìn thấy tâm đều hóa mở.

hắn

lại nâng tay ôm thân mình nàng mảnh khảnh vào trong ngực, ôn nhu

nói

bên tai nàng: "Ngươi

không

cần nghĩ có được hay

không

này đó, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên ta, ngươi muốn gì, ta đều

sẽ

đưa đến tay ngươi."

"Nếu ta

không

ngoan ngoãn ở lại bên người ngươi?" Tâm tình động lòng người như thế, bất quá A Nghiên bỗng chốc nghĩ tới chuyện này mặt

âm

ám.

Tiêu Đạc nghe thế,

trên

mặt

không

có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên lườm nàng

một

cái: "Nếu ngươi

không

ngoan ngoãn ở lại bên ta, đương nhiên ta cũng

không

gϊếŧ ngươi. Bất quá đến lúc đó chắc chắn tính tình ta đại biến, cũng

không

biết

sẽ

xảy ra chuyện gì."

Đây là uy hϊếp, cũng là

sự

thật.

Nếu nàng thực rời khỏi

hắn, a

hắn

còn có cái gì cố kỵ,

trên

đời này

hắn

còn có thể để ý cái gì?

A Nghiên nghe lời này, nhất thời cũng nở nụ cười.

Chỉ là

hắn

thay đổi phương pháp, muốn mình hứa hẹn thôi, lúc mình mình đùa với

hắn, chính là

không

nghĩ kỹ. Kỳ

thật

cũng là

không

có tâm nhãn, trả thù

hắn

từng

không

tốt với mình, trả thù bảy đời chết thảm của mình.

hiện

tại

đã

đáp trả

hắn, chơi

đã, nàng rốt cục sát lại, kéo cổ áo

hắn

lên, xem xét trước ngực

hắn.

Tiêu Đạc cũng

không

biết nàng muốn làm cái gì, bất quá cũng

không

trốn, chỉ nằm tại chỗ, mặc cho nàng nhìn,

A Nghiên cẩn thận nhìn cổ và xương quai xanh của Tiêu Đạc nửa ngày,

đã

thấy răng và móng tay mình để lại rất nhiều dấu vết, xanh xanh tím tím, hết sức gây chú ý.

Nàng nhìn thấy, chẳng những

không

thương xót, ngược lại có chút đắc ý: "Về sau nếu ngươi dám khi dễ ta,

sẽ

để ta cắn ngươi, khi dễ ta

một

lần ta liền cắn mười ngụm, khi dễ mười cần liền cắn

một

trăm ngụm, khi dễ

một

trăm lần ta

sẽ

cắn chết ngươi."

Tiêu Đạc chưa

nói

đồng ý, cũng chưa

nói

phản đối,

một

đôi mặc sắc chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hỏi ngược lại: "Về sau, về sau, là bao lâu về sau?"

A Nghiên nở nụ cười, nâng tay nhéo nhéo gương mặt

hắn.

Gương mặt

hắn

cũng

không

mềm mại so như mặt nữ nhân, kỳ

thật

nhéo vào, xúc cảm

không

phải đặc biệt tốt,

thật

sự

cứng rắn.

A Nghiên cười

nói: "Về sau thôi, đương nhiên là ta sống bao lâu chính là về sau bấy lâu."

Tiêu Đạc nghe được, con ngươi trầm tĩnh vốn

không

có cảm xúc nhất thời phụt ra ra

một

ánh sáng, vội nhìn chằm chằm nàng

không

rời.

Mâu quang

hắn

nóng rực, khiến A Nghiên có chút đỏ mặt.

A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, rũ mắt xuống, thấp giọng

nói: "Ngươi cũng

đã

nói

như vậy, ta đành cùng ngươi cả đời vậy. Kiếp này chúng ta

đã

gặp nhau, có đủ năng lực

yêu

nhau,

thì

hẳn là hữu duyên."

"đã

là hữu duyên, ta dùng cả đời ta, dùng mạng của ta đến đổi

đi."

Bình sinh lần đầu tiên, A Nghiên cảm thấy, kỳ

thật

cho dù chết cũng

thật

đáng giá.

Dùng chính mệnh của mình, đổi lấy kiếp này cùng

hắn