A Nghiên vốn là phải làm
một
tiểu thϊếp kiêu căng, trêu chọc khẩu vị Tiêu Đạc, ai bảo
hắn
vừa rồi hung dữ với mình, ai bảo
hắn
rõ
ràng sớm
đã
giải quyết xong hết rồi mà
thật
lâu
không
trở về khiến nàng chờ đợi khổ sở!
Đây
rõ
ràng là
một
bộ dáng
không
cần nàng a!
Nhưng mà Tiêu Đạc căn bản
không
phải người làm việc theo lý, Tiêu Đạc vừa tiến đến, con ngươi nóng rực khóa chặt nàng, cả người giống như lốc xoáy cuốn A Nghiên vào bên trong.
A Nghiên căn bản chưa kịp phản ứng,
đã
cảm thấy thân thể mình bị bao phủ trong áo choàng màu đen, ngay sau đó môi giống như mưa cơ khát hôn xuống, động tác mưa rền gió dữ, mang theo khí thế mãnh liệt,
không
cho cự tuyệt.
Nàng lúc đầu còn giả bộ muốn đẩy ra, kết quả tay dừng
trên
vai
hắn
rất nhanh từ đẩy mạnh biến thành mềm nhũn quấn lên.
không
có cách nào, thế công của
hắn
rất mạnh, nàng đành phải hạ khí giới đầu hàng.
*************************
một
phen sóng to ngập trời, nàng mỏi mệt mà thỏa mãn bán dựa lên, lười biếng cuộn đầu ngón chân, chôn đầu trong ngực
hắn, nghe tiếng trái tim trong ngực nhảy lên.
con ngươi hơi hơi khép lại, nàng có thể nghe thấy tiếng tim
hắn
đập đều đều mà hữu lực,
một
chút lại
một
chút, tràn ngập sức sống.
Nâng ngón tay lên, lướt qua ngực
hắn, ngực vẫn nóng rực, phía
trên
có mồ hôi trong suốt tinh mịn.
"Sao lúc này lại đến đây a?”A Nghiên lười biếng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bông tuyết
không
tiếng động rơi xuống, mềm yếu mở miệng
nói.
"Nếu ta
không
đến,
không
phải ngươi bị nguy hiểm sao?" Tiêu Đạc nhíu mày, thản nhiên
nói.
hắn
biết tình thế
hiện
nay ác liệt, dư đảng Tam hoàng tử và Ngọc Hương lâu vẫn rục rịch, bọn họ
không
làm gì được Tiêu Đạc ở Yến kinh, bắt đầu muốn xuống tay với A Nghiên.
hắn
tuy rằng cố ý phái Mạnh Hán đến, nhưng sau này lại biết
một
tin tức, sợ Mạnh Hán
không
ngăn được,
rõ
ràng tự mình suốt đêm chạy tới.
Nếu ít người đến, phái vài tâm phúc, cũng
không
cần tự mình qua nhìn nàng mới yên tâm.
"Đúng vậy,
thật
nguy hiểm!”A Nghiên nháy nháy mắt, ngẫm lại cũng cảm thấy sợ.
Vì sao nàng luôn bấp bênh giữa sống và chết?
"Bất quá ngươi
đã
đến rồi, ta
không
sợ nữa." Nàng ôm cánh tay
hắn
kiên cố, an tâm
nói.
Ai ngờ Tiêu Đạc cúi đầu liếc nàng
một
cái: "một
khắc nữa, ta
sẽ
dậy, cưỡi ngựa chạy về Yến kinh, hôm nay buổi trưa ta phải ở trong cung hội kiến văn võ bá quan."
"A?”A Nghiên kinh ngạc, chẳng lẽ
hắn
đến,
không
cùng trở về với mình sao?
con ngươi Tiêu Đạc đen như mực, thanh lãnh thâm thúy, hơi hơi nhíu mày nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài: "Ta bỗng nhiên cảm thấy
không
thích hợp, liền phóng ngựa tới đây."
Lúc đó
hắn
đã
bận hai ngày
một
đêm chưa nghỉ ngơi,
sự
vụ trong cung vừa xong, vội vàng dùng cơm, liền nằm
trên
sạp nghỉ
một
lát. Nhưng
hắn
vừa nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp, liền thấy thập phần bất an,
rõ
ràng bên trong dường như có gì đó. Đúng lúc này thủ hạ báo lại, nhắc tới chuyện dư nghiệt Tam hoàng tử có động tĩnh. Lúc đó
hắn
xem tuyến báo, chợt ý thức được cái gì, cũng
không
nhắc với thuộc hạ, mọi người, dẫn người xuất môn, trực tiếp đoạt
một
tuấn mã thượng thừa, nhanh như chớp chạy tới đây.
Ai ngờ vừa tới, liền gặp
một
cuộc chém gϊếŧ, Mạnh Hán
rõ
ràng rơi vào hạ phong, lập tức trong lòng biết
rõ, nếu mình đến chậm
một
bước, nàng sợ là
đã
rơi vào tay địch nhân. Đến lúc đó
không
nói
trong đó sinh ra rất nhiều trắc trở phiền toái, nữ nhân này sợ là
không
biết lại nghĩ ra cái ý tưởng số mệnh gì nữa.
May mắn nay hết thảy vừa kịp.
Bất quá gϊếŧ người xong,
hắn
đầy người huyết tinh, trong lòng biết nàng tất nhiên
không
vui, đành phải lại rút ra chút thời gian tắm rửa
một
phen, mới có thể vào nhà gặp nàng.
"Ở đây cách Yến kinh chín trăm dặm, Tiêu Đạc, ngươi từ buổi chiều đến đây, đến cùng là bay tới thế nào?”A Nghiên bất khả tư nghị nhìn Tiêu Đạc.
Nhất thời lại nghĩ tới
hắn
nói
chỉ còn
một
khắc
đã
phải rời khỏi nơi này,
không
khỏi lẩm bẩm: "Ngươi, vậy ngươi nên nhanh
đi
đi
thôi."
hắn
phải về hội kiến văn võ bá quan, mặc dù
không
biết cụ thể là chuyện gì, nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt chuyển giao đế vị, có thể khiến Tiêu Đạc nhớ ở trong lòng tất nhiên là chuyện sống còn.
"Ngươi còn
không
nhanh lên!" Nàng
không
lưu luyến ngực
hắn
nữa, chỉ lôi kéo
hắn
hắn
nhanh đứng lên
đi
đi.
Nhưng con ngươi đen của Tiêu Đạc càng tối sầm làm cho người ta khó có thể hiểu,
hắn
nhìn chằm chằm A Nghiên thúc giục mình rời
đi, thấy nàng trải qua
một
trận mưa rền gió dữ, hai gò má kiều mị, mặt mày như họa, tóc xõa như mây
trên
đệm giường, giống hoa mẫu đơn đẫm sương, run rẩy trong gió mạng,
thật
sự
làm cho người ta muốn ngừng mà
không
được.
thanh
âm
hắn
thanh lãnh hơi khàn khàn, nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân
trên
giường, chậm rì rì
nói: "Còn
một
khắc nữa."
một
khắc, vẫn là có thể làm rất nhiều việc.
"Ngươi ——”A Nghiên kinh ngạc nhìn
hắn, theo con ngươi
hắn
chuyển thâm, nàng xem như minh bạch ý tứ của
hắn,
không
biết
nói
gì nghẹn ngào: "Vừa làm
một
lần!"
"Ta bấm tay tính toán, hôm nay chúng ta hẳn nên làm thêm vài lần."
một
khắc thời gian, tốc độ nhanh
một
chút, vẫn có thể.
A Nghiên còn chưa hiểu lời
hắn
nói
vừa rồi có ý tứ gì,
đã
lại bị
hắn
cuốn vào trong lòng, tiếp tục mưa rền gió dữ.
Lúc này đây hình như là
một
lần ngắn nhất từ khi nàng theo Tiêu Đạc.
thật
đúng là tốc chiến tốc thắng a.
Trong thế công kịch liệt của
hắn, xương sống, thắt lưng nàng mềm nhũng, còn
hắn
làm xong rồi, mặc quần mặc áo, khoác áo choàng trực tiếp xuất môn chạy lấy người.
A Nghiên thở phì phò gian nan nằm sấp tại chỗ, còn
đang
cân nhắc lời Tiêu Đạc
nói
vừa rồi.
Cái gì gọi là bấm tay tính toán đây?
Sau khi Tiêu Đạc rời
đi, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vô thanh vô tức vào nhà, nàng châm huân hương trong lò đồng trước, lại bỏ thêm chút than vào bếp lò bên cạnh, than dùng là ngân than, lúc trước cố ý từ Huề Châu mang tới.
Bên ngoài tuyết
đã
ngừng, toàn bộ trạm dịch qua cuồng chiến huyết tinh trở nên yên tĩnh
không
tiếng động, ngẫu nhiên xa xa
không
biết chó ở đâu oẳng oẳng kêu lên vài tiếng, lại càng có vẻ đêm tuyết yên tĩnh.
Trong phòng hết sức ấm áp, mùi hương
nhẹ
nhàng khiến thân mình A Nghiên vốn dĩ mỏi mệt dần dần trầm tĩnh lại, nàng miễn cưỡng nằm sấp, cảm giác được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tiến đến, dùng khăn nhúng nước ấm
nhẹ
nhàng chà lau thân thể nàng.
Thân thể của nàng xanh tím nhiều chỗ, là dấu vết Tiêu Đạc lưu lại.
A Nghiên nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ, trong đầu lung tung nghĩ
một
chuyện.
"Kiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi
nói
sinh hoạt vợ chồng loại chuyện này, chẳng lẽ còn phải bấm tay tính toán sao?"
Nàng hỏi trắng ra, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại cũng
không
có gì
không
được tự nhiên.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt động tác hơi hơi ngừng, cúi đầu nghĩ
một
phen: "Nghĩ đến hẳn là việc muốn nữ tử mang thai
đi."
Kiểu Nguyệt
nói
như vậy, A Nghiên nhất thời mở to hai mắt.
Nàng
không
phải tiểu
cô
nương
không
biết gì, đương nhiên biết ý tứ trong lời
nói
của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt. Chuyện nữ tử mang thai có quan hệ với thời gian hành kinh, nếu muốn nữ tử mang thai con nối dòng, thời gian sinh hoạt vợ chồng tốt nhất là trước bảy ngày, sau tám ngày trong khoảng thời gian đó.
Nàng nhíu mày, chính mình nỗ lực hồi tưởng thời điểm nguyệt
sự
lần trước, cuối cùng giật mình, chẳng lẽ mấy ngày này nàng dễ dàng nhất thụ thai nhất?
Nghĩ đến đây, nàng càng kinh ngạc.
Tiêu Đạc đây là có ý tứ gì?
************************
Nếu
nói
A Nghiên lúc trước
không
nhanh
không
chậm về Yến kinh,
hiện
tại nàng
đi
có chút vội vàng, thúc giục Mạnh Hán đẩy nhanh hành trình,
không
cần cố kỵ mình và Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.
Thứ nhất là cảm thấy bên ngoài
thật
sự
rất nguy hiểm, vẫn nên nhanh về bên người Tiêu Đạc, thứ hai nhớ tới chuyện Tiêu Đạc đêm qua ngàn dặm chạy đến,
không
khỏi muốn cười, nghĩ sớm
một
chút nhìn thấy
hắn, ép hỏi
một
phen.
Như thế
đi
nhanh
đi
chậm, cuối cùng ở bảy ngày sau đến ngoài thành Yến kinh.
Lúc này nàng từ chỗ Mạnh Hán biết được tin tức, ngày Tiêu Đạc đăng cơ làm đế chỉ còn ba ngày nữa.
Kỳ
thật
Tiêu Đạc sớm muộn gì
sẽ
có
một
ngày
đi
lên đế vị, quan sát thiên hạ, bất quá
hiện
tại dù biết, nàng vẫn cảm thấy có chút bất an, cảm thấy giống như có cái gì
không
tốt sắp xảy ra.
Lúc nàng nghĩ như vậy,
không
khỏi thở dài, an ủi chính mình, thiên cổ khó nhất chỉ có chết, dù sao nàng
đã
chết rất nhiều lần, kỳ
thật
chỉ cần
không
chết, cái khác cũng
không
phải đại
sự
gì.
Nghĩ như vậy rồi, nàng cũng hơi an lòng.
Tiêu Đạc sớm biết A Nghiên hôm nay đến Yến kinh, trận thế tới đón tiếp A Nghiên có chút long trọng, xe ngựa dùng loại phủ vải màu vàng sáng, treo cờ năm thước chín tấc, ghế ngồi trong xe ngựa thậm chí là màu vàng sáng thêu thải phượng, bên ngoài lại có tám trăm cẩm y thị vệ trong cung tiến đến bái kiến, cũng có đại thần tư lễ giám tự mình tiến đến nghênh đón.
A Nghiên cũng có chút kiến thức, dù sao cũng cảm thấy này lễ nghi quá mức long trọng, đặc biệt ghế ngồi là minh hoàng kim phượng, ai cũng hiểu có ý tứ gì.
A Nghiên nhất thời trầm mặc.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới
một
ngày, Tiêu Đạc cuồng sát hai vạn người, bản thân bị trọng thương, nàng muốn rời
đi, lại bị Tiêu Đạc cố chấp nắm lấy mắt cá chân.
khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, tóc dài đen như mực tán loạn, còn có mặt mày cố chấp, tay
hắn
dính máu suy yếu nắm chặt mắt cá chân nàng, môi mỏng phun ra lời
nói
quật cường.
"Cố Nghiên, dù là xuống địa ngục, ta cũng muốn ngươi cùng ta, đời đời kiếp kiếp, đều phải cùng ta."
hắn
muốn nàng cùng
hắn.
A Nghiên nhớ tới đây, thở dài.
Từ
một
ngày đó, hai người
không
nhắc lại chuyện này, chuyện này
hắn
phảng phất coi như chưa từng phát sinh, nàng cũng
không
nói
rời
đi
nữa.
Nhưng tương lai thế nào, nàng
sẽ
là người thế nào của
hắn, cũng
không
ai nhắc đến.
Nay xem ra, nên đối mặt
thì
phải đối mặt rồi.