Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 111: Cho nàng một đứa trẻ

Hạ Hầu Thiên Khải

một

cái tên khí phách như vậy, A Nghiên vốn tưởng rằng cũng phải là người kiêu hùng xưng bá

một

phương, ai ngờ lại là bộ dáng

một

nam tử trung niên, thư sinh văn nhược, ba chòm râu đẹp, sắc mặt tái nhợt, hơi có bệnh. A Nghiên nhớ tới Hạ Hầu Kiểu Nguyệt từng xin nghỉ, nguyên nhân là phụ thân bệnh nặng, nay xem ra đúng là chuyện lạ thực

sự.

Hạ Hầu Thiên Khải hết sức cung kính với Tiêu Đạc, biết

hắn

muốn đến, cố ý chuẩn bị sân kín đáo yên tĩnh, chung quanh thị vệ thân tín canh cũng cũng, ngay cả thị nữ hầu hạ cũng đều tinh khiêu tế tuyển (chọn lọc kĩ lưỡng).

"Cũng

không

dám để người khác làm, nơi này ta tự tay chuẩn bị mọi việc, mong rằng điện hạ và



nương an tâm ở lại." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười cúi đầu,

nói

với Tiêu Đạc và A Nghiên.

A Nghiên

đã

lâu

không

gặp,

thật

sự

tưởng niệm nàng ấy. Nếu như trước đây, nàng tất nhiên chạy tới cao hứng phấn chấn ôm lấy, nhưng nay

đã

trải qua sinh tử vinh hoa, như ve sầu kia chờ thiên mệnh, đối với việc ly biệt cũng đạm mạc, chỉ mím môi cười.

Tiêu Đạc đến Hạ Hầu phủ rồi hết sức bận rộn, mỗi ngày ít thấy người, hiển nhiên là

đang

thương lượng đại

sự. A Nghiên cũng

không

hiểu lắm, nàng cũng

không

muốn biết,

một

mình ở phía sau viện,

một

người tĩnh tọa. Lúc này rất lạnh, trong tiểu viện nước chảy dưới cầu sớm

đã

đông lạnh, ngẫu nhiên gặp

trên

mặt băng cành lá héo úa, hết sức tiêu điều, như tâm tình nàng.

Nàng sống nhiều đời như vậy, mỗi

một

lần đều chết thảm, nhưng luôn có thể giữ tâm tính vô cùng tốt

một

lần nữa tiếp tục. Chưa từng nghĩ,

một

đời này, lại cùng Tiêu Đạc dây dưa như vậy, biến thành người có chút tinh thần sa sút.

một

ngày Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sai người làm chút đồ ăn bổ dưỡng, chính mình dẫn theo nha hoàn tự mình mang tới.

đã

thấy A Nghiên

một

thân áo dài cuộn lên, lộ ra dáng người như miêu như tước, bên ngoài khoác áo choàng lông tuyết trắng nạm vàng,

một

đầu tóc đen cũng

không

trang điểm, như mây buông ở

trên

vai gầy, mày liễu giống như thu thủy, băng cơ khinh phong, ngọc tư trong suốt đứng bên hồ đóng băng,

thậtsự

là nhược thái xinh đẹp, nhất thời nhìn lại nhưng lại như thi như họa.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xưa nay biết bản thân mình rất có tư sắc, thế gian ít người có thể so, ngày xưa A Nghiên mặc dù sinh ra thanh tú, nhưng bình tĩnh đánh giá cũng

không

so nổi mình. Ai ngờ mới hơn nửa năm

không

gặp, mặt mày nàng ấy



ràng chưa thay đổi, nhưng dường như là thoát thai hoán cốt, từ phàm thế tục nhân lột xác thầnh thiên nhân tuyệt tư, cả người khí phái cùng tĩnh mị

nói

không

nên lời, khiến nàng thấy tư sắc bản thân mình trở nên thô tục.

Đừng

nói

là nam nhân, dù bản thân mình là nữ nhân, nhìn thấy trong lòng đều

không

khỏi sinh ra thương tiếc.

"cô

nương, cẩn thận bên ngoài trời lạnh, hay là vào nhà

đi?" Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tiến lên,

nhẹ

giọng nhắc nhở.

"Điện hạ từng trở về chưa?" Tiêu Đạc

đã

mấy ngày

không

gặp, hẳn

đang

trù tính đại

sự.

"Chưa từng,

đã

nhiều ngày đều vội vàng

đi." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng cũng

không

biết chuyện bên ngoài.

A Nghiên gật gật đầu,

không

nói

gì nữa, nhưng cũng nghe Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, định quay về phòng. Nay Tiêu Đạc

đang

lúc mấu chốt, nếu mình cảm mạo bi nguyệt ở trong này bị bệnh,

sẽ

liên lụy Tiêu Đạc vướng bận.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt và A Nghiên vào phòng, phân phó bọn thị nữ hạ mành xuống, tự mình lấy lò sưởi đồng cho A Nghiên dùng. Vừa mở ra hộp đồ ăn, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười khanh khách

nói: "Ngày xưa



nương nấu ăn giỏi, Kiểu Nguyệt cũng từng

đi

theo học

một

ít, nay



nương nếm thử, tay nghề ta có bị giảm xuống?"

A Nghiên nở nụ cười, lấy thìa múc canh, vừa lòng gật đầu: "Hương vị vô cùng tốt, tay nghề này có thể xuất sư."

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa nghe, cũng nở nụ cười: "Danh sư xuất cao đồ, quả nhiên là

không

giả."

Hai nữ tử ở trong này vừa thưởng thức cháo thịt băm, vừa

nói

chuyện, lúc nhắc tới tình thế bên ngoài, A Nghiên

không

khỏi thở dài: "Lại là

một

hồi nhân gian hạo kiếp."

Ngay cả làm người mấy đời, ngay cả trải qua ít nhiều tinh phong huyết vũ, nhưng chung quy là tâm còn áy náy, chỉ vì trường hạo kiếp này đúng là do mình gây ra.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sát ngôn quan sắc, thấy A Nghiên

không

vui, lập tức cố ý

nói: "một

trận hạo kiếp đương nhiên là khó có thể tránh, bất quá thiên hạ vốn là như thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, thái bình vài thập niên, lại phải can qua

một

hồi. Ngươi thua ta thắng, ngươi tâm phục khẩu phục ta hãnh diện, tất cả tiếp tục ngồi xuống

nói

chuyện, bàn bạc thỏa đáng, thiên hạ này mới tiếp tục thái bình."

nói

xong nàng bỗng nhiên nở nụ cười: "Lại phải

nói

tiếp, đây

thật

giống như vợ chồng sống ở nông thôn, ngày qua quá mức trôi chảy giống như

không

có ý nghĩa, luôn phải làm chuyện hại thân, mưa gió cãi nhau qua rồi mới sống tiếp."

A Nghiên

không

nghĩ tới Hạ Hầu Kiểu Nguyệt

nói

ra như vậy,

không

khỏi giật mình, chính mình cúi đầu suy nghĩ

một

phen, cũng hơi có chút đạo lý.

"Kiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi

thật

sự

là hiểu tình thế, cũng

không

phải như thế sao."

"Ta hiểu

sự

tình vì ở Huề Châu chúng ta có

một

thượng cổ miếu, phương trượng chủ trì trong miếu là

một

diệu nhân, hồi

nhỏ

ta thường xuyên

đi

theo phụ thân đến xem bọn họ đánh cờ, cũng ngẫu nhiên nghe bọn

hắn

nói. Chỉ

nói

thiên hạ thái bình

đã

lâu, nhân tâm

sẽ

sinh ra tham muốn,

một

hồi tinh phong huyết vũ rửa sạch rồi, mới có thể ổn định, hoà bình lâu dài."

A Nghiên nhíu mày, lại hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Nếu

không

có Tiêu Đạc, trường hạo kiếp này cũng là

không

thể tránh được sao?"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười

nói: "Đó là đương nhiên,

không

có Trương Tam còn có Lý Tứ,

không

có Vương Ngũ còn có Triệu Lục đâu."

A Nghiên nghĩ

một

chút, cũng nhịn

không

được nở nụ cười, trong miệng lại trách cứ

nói: "Tiêu Đạc người này, sát khí quá nặng!"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười: "Tuy là sát khí nặng, nhưng

trên

đời này có lẽ cần

hắn

một

người như vậy. Năm đó điện hạ và cha ta đến thượng cổ miếu, vị lão phương trượng kia lại có chút coi trọng điện hạ, chỉ

nói

điện hạ tương lai có thể bình định người trong thiên hạ."

A Nghiên

một

đời này đến nay, cũng

đã

sống tám đời, sinh tử sớm nên nhìn thấu, chẳng qua

một

đời này nhân tâm còn áy náy, lại có Ninh Phi, Sài Hỏa mỗi người tạo áp lực cho nàng, khiến nàng

đi

vào ngõ cụt. Nay được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt

nói

như vậy, đúng là có điều lĩnh ngộ.

Cũng là lừa mình dối người, cũng là bao nhiêu khai tưởng, nàng hơi gật đầu, bề ngoài mặc dù

không

nói

gì nữa, nhưng mặt mày có vài phần thoải mái.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, cuối cùng

nhẹ

nhàng thở ra.

Nàng có trọng trách trong người a!

Ai ngờ vừa

nhẹ

nhàng thở ra, A Nghiên hốt nhiên nhớ tới

một

sự

kiện, liền hỏi: "Ngươi vừa rồi

nói

cái gì miếu, thế nhưng gọi là thượng cổ miếu?"

Thế nào lại là hai chữ này?

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng

không

biết

sự

tình ở Thượng Cổ Sơn, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chính là gọi như thế, ở vùng Huề Châu nổi danh là linh miếu."

A Nghiên nhíu mày: "Chờ

một

ngày rảnh rỗi, ngươi dẫn ta qua xem, ta muốn bái kiến vị lão phương trượng này

một

chút."

Hay là thượng cổ miếu ở Huề Châu này có liên quan với Tiêu Đạc? Nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên hiểu được, có lẽ Hạ Hầu Thiên Khải cũng giống như Mạnh Hán, Sài Hỏa, kỳ

thật

từng là nô bộc của Tiêu Đạc?

Những người này theo Tiêu Đạc cùng nhau luân hồi thế gian, là phụ tá đắc lực của

hắn, thời điểm mấu chốt là vì

hắn

hộ giá hộ tống.

đang

nghĩ tới đây, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân —— đó là tiếng ủng đinh sắt da trâu dẫm lên đá lát.

A Nghiên trước kia chưa chắc

đã

muốn gặp

hắn, nay hiểu ra rồi, bỗng nhiên biết

hắn

trở lại, trong lòng

không

hiểu sao lại mạnh mẽ xuất

hiện

chờ mong,

không

tự giác đứng lên.

Tiêu Đạc vào phòng, ánh mắt sâu thẳm dừng ở

trên

người A Nghiên, vội nhìn chằm chằm

không

rời, nóng rực mà mong mỏi, mang theo

một

chút nghiền ngẫm.

Về phần Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh,

hắn

dường như triệt để

không

thấy.

Nếu là trước đây, A Nghiên

đã

trực tiếp xoay mặt, lười nhìn

hắn, hoặc là



ràng

nói

với

hắn

vài câu chói tai, bất quá hôm nay trái tim dâng lên xấu hổ quẫn bách khôn kể.

Kỳ

thật

trong lòng nàng cũng thích

hắn,

không

thích

không

được, chỉ là trước đây

không

dám.

Tiêu Đạc thấy thân mình A Nghiên mảnh khảnh, con ngươi như nước muốn nhìn mình, lại như trốn tránh, nhưng lại có vẻ sở sở động lòng người, đặc biệt là khuôn mặt nổi lên đỏ ửng động lòng người giống như lúc ban đêm hai người quấn lấy nhau, lập tức hô hấp nặng nề, tiến lên muốn ôm A Nghiên.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt biết mình

đã

bị bỏ qua, bất quá

không

nghĩ tới thế nhưng có thể bị bỏ qua triệt để như thế, lập tức lui vội về phía sau

một

bước. Nàng vốn muốn

nói

"Điện hạ,



nương, Kiểu Nguyệt cáo từ trước", nhưng thấy hai người kia sóng mắt giao hòa, căn bản là

không

thấy nàng, nên cái gì cũng

không

nói, làm như

không

có việc gì chạy nhanh

đi.

“A Nghiên, ngươi càng ngày càng đẹp." Tiêu Đạc ôm nàng trong lòng mảnh mai

yêu

kiều,

thật

sự



không

rõ, vì sao



ràng vẫn là nàng, lại càng khiên tâm động phế,

thật

hận

không

thể khảm nàng vào cốt nhục mà

yêu

thương.

đã

nhiều ngày

không

gặp, ngẫu nhiên trong lúc thương nghị đại

sự, trong đầu

hiện

ra bộ dáng của nàng, có vui cười làm nũng, cũng có tức giận đánh

hắn, cũng có ở

trên

giường khóc cầu xin tha, mỗi

một

thần thái đều khiến

hắn

muốn ngừng mà

không

được, chỉ có thể

âm

thầm nhẫn nại.

Trong doanh trại, các loại kiếm được tướng sĩ đeo bên hông, đứng lên lại hạ xuống, hạ xuống lại đứng lên, lặp lại vài lần, dần dần tất cả thế nhưng nhìn mãi thành quen (?!!).

A Nghiên mấy ngày

không

gặp Tiêu Đạc, làm sao

không

nhớ nhung, nàng mím môi,

nói

cũng

không

nói, thân mình cứ như vậy mềm nhũn buông trong ngực

hắn. Cánh tay tinh tế thon dài ôm lấy cổ

hắn, đầu vô lực bám vào trong ngực

hắn

kiên cố, bên tai quanh quẩn là tiếng hít thở nóng bỏng của

hắn.

Nàng sớm phát

hiện, mình đúng là trời sinh mị cốt, dường như vừa thấy

hắn, thân thể của mình liền

không

thể tự chủ. Giờ phút này

không

khỏi nghĩ tới lời Sài Hỏa,

hắn

không

phải trách cứ mình mê hoặc chủ tử

hắn, hại chủ tử

hắn

sao? Nay nghĩ như vậy, đúng là

không

giả, nàng trời sinh chính là đến mê hoặc

hắn, vừa mê hoặc

hắn, chính mình cũng đắm chìm trong đó

không

thể tự thoát ra được.

“A Nghiên, ta nhớ ngươi." Giọng

hắn

khàn khàn trắng trợn

nói

ra suy nghĩ trong lòng: "đã

nhiều ngày ta ở bên ngoài, tuy biết ngươi tất nhiên an phận trong nhà chờ ta ở đây, nhưng mà trong lòng luôn bất an."

"Trong lòng ta nghĩ, làm thế nào mới khiến ngươi cả đời đều

không

rời khỏi ta, muốn rời

đi

cũng

không

được, sau này ta cuối cùng xem như nghĩ ra

một

biện pháp."

Câu

nói

đời đời kiếp kiếp

không

gặp lại nhau luôn luôn bồi hồi trong lòng

hắn.

không

thể rời

đi,

hắn

vĩnh viễn

sẽ

không

nói

với A Nghiên, lúc

hắn

nghe thế, trong lòng dâng lên kinh hoàng xa lạ,

hắn

thực sợ đời đời kiếp kiếp

không

thể gặp lại A Nghiên!

"Ta muốn ngươi và ta cốt nhục tương liên, để chúng ta ràng buộc

không

ngừng, để ngươi vĩnh viễn

không

thể rời khỏi ta."

Cho nên biện pháp tốt nhất, đó là cho nàng

một

đứa

nhỏ

của mình.

hắn

muốn nàng vì mình dựng dục

một

cốt nhục,

một

đứa

nhỏ

chảy dòng máu của hai người.

sẽ

ràng buộc bọn họ đời đời kiếp kiếp.