A Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn nhóm người Bắc Địch cùng hung cực ác này, trong con ngươi nàng lóe ra sắc thái điên cuồng, trong cổ họng phát ra
một
tiếng rống như thú hoang. Trong lúc xung yếu, đám người Bắc Địch ở đây lao tới, nàng nhặt lên
một
đại đao dính máu ở bên cạnh, điên cuồng xông vào đám người Bắc Địch chém gϊếŧ.
Nàng từng làm tướng quân, cũng từng làm thổ phỉ, nàng cũng từng gϊếŧ người.
con ngươi nàng trừng lớn đỏ lên,
không
cam lòng nhìn đám người
không
bằng cầm thú này, trong miệng phát ra từng tiếng tê dại: "Ta có thể chết, ta chết nhiều lần như vậy, có thể tiếp tục chết! Nhưng các ngươi vì sao bắt nàng chết, vì sao phải để cho nàng chết! Nàng chết
đi, cho dù đầu thai chuyển thế, nàng cũng
không
phải Tiểu Linh nhi
hiện
tại!
không
bao giờ nữa!"
Đám người Bắc Địch kia lúc đầu bị khí thế điên cuồng của nàng trấn trụ,
không
tự giác lui về phía sau, nhưng đến cùng vẫn là quân Bắc Địch gϊếŧ người như ma, bọn họ phản ứng lại, tụ tập phản kích về phía A Nghiên.
"Gϊếŧ chết ả!" Có binh lính Bắc Địch nghiến răng nghiến lợi
nói.
Nhưng người này vừa
nói
xong, có
một
thanh kiếm thẳng tắp đâm vào trán
hắn,
hắn
thậm chí chưa kịp phản ứng, hai mắt
đã
trợn to nhìn về phương xa, sau đó thẳng tắp ngã xuống.
sự
tình kế tiếp, mọi người nhìn thấy
một
nam tử áo bào đen như thần binh từ
trên
trời giáng xuống,
một
tay ôm lấy nữ tử điên cuồng trước mắt vào trong ngực, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo từ
trên
cao nhìn xuống tướng sĩ Bắc Địch.
Tất cả bắt đầu sửng sốt, sau này rất nhanh hiểu được, đám người phát ra tiếng la hét, có hoảng sợ cũng có kích động: "Tiêu Đạc, đây là Tiêu Đạc! Gϊếŧ chết Tiêu Đạc!"
"Bắt sống, nhất định phải bắt sống!"
Từ đám người các loại thanh
âm
truyền đến, tướng sĩ Bắc Địch chung quanh bỏ qua
không
đuổi theo dân chúng vô tội
đang
bị bức cung, tất cả vây lại, muốn bắt Tiêu Đạc.
Gió lạnh phần phật thổi, Tiêu Đạc đứng giữa đám người,
trên
khuông mặt góc cạnh
rõ
ràng phiếm
một
tia nhu ý,
hắn
cúi đầu thấp giọng
nói
bên tai nàng: "Ta
sẽ
gϊếŧ bọn họ, gϊếŧ sạch
sẽ, báo thù cho ngươi, báo thù cho Tiểu Linh nhi."
Nhưng con ngươi A Nghiên điên cuồng theo dõi
hắn, lúc nhận
rõ
là
hắn, cũng đẩy
hắn
sang
một
bên: "Ngươi
đi
ra, ngươi tránh ra, ta hận ngươi, ta
thật
hận ngươi! Ta cũng hận chính mình, hận các người! Nếu
không
phải ngươi,
không
phải ta, thế gian này
sẽ
không
thay đổi thành như vậy, nàng
sẽ
không
chết, Tiểu Linh nhi vốn
không
phải chết!"
Tiêu Đạc nghe những lời đó,
hắn
không
nói
gì, chỉ nâng tay lên, giữ đầu nàng lại, để nàng dựa vào ngực mình.
Lại ngước mắt lên, ánh mắt
hắn
đảo qua thiên quân vạn mã Bắc Địch
đang
vây xung quanh.
môi mỏng gợi lên
một
cái cười miệt thị,
hắn
nhướng mày, lạnh nhạt
nói: "Tất cả mọi người ở đây, các ngươi
sẽ
không
nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai."
Trong đám người Bắc Địch, có
một
gã cao lớn lên tiếng: "Tiêu Đạc, khẩu khí ngươi
thật
lớn. Hôm nay ta dốc toàn lực cũng phải bắt sống ngươi."
Lúc gã
nói
xong, ánh mắt của
hắn
quét về phía A Nghiên trong lòng Tiêu Đạc.
Lam mâu khẽ nhúc nhích,
hắn
không
nhìn A Nghiên nữa.
Quân lệnh như núi,
hắn
muốn bắt Tiêu Đạc, hoặc là gϊếŧ chết Tiêu Đạc.
Người khác,
hắn
không
bận tâm.
Tiêu Đạc nhướng mày, ánh mắt ngụy tàn tiêu lãnh,
một
tay
hắn
ôm lấy A Nghiên,
một
tay nâng trường kiếm lên, trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh, mũi kiếm vẫn còn giọt máu đỏ tươi.
đang
lúc này,
hắn
bỗng nhiên nhớ tới Sài Hỏa, người từng là nô bộc của
hắn,
trên
thực tế là người dạy
hắn
kiếm pháp.
Sài Hỏa
nói, ta biết kiếm pháp từ
một
vị tông sư dùng kiếm, kiếm
trên
đời này đều phải nghe hiệu lệnh của
hắn, kiếm pháp
trên
đời này đều truyền thừa từ
hắn.
Ta nay dạy cho ngươi, chính là từng lời của
hắn, ngươi nếu có thể lĩnh hội hết, có lẽ có thể truyền thừa
một
hai, ngươi nếu
không
thể lĩnh hội, ta đây cũng
không
thể làm gì.
hắn
từng
không
hiểu, nhưng
hiện
tại
đã
biết
rõ.
tông sư dùng kiếm trong truyền thuyết kia, khởi nguyên kiếm và kiếm pháp
trên
đời này, cũng chính là
hắn.
Cho nên Sài Hỏa dạy
hắn
mười năm, cũng
không
dám tự xưng làm thấy, chỉ dám làm nô.
Lại cúi mắt,
hắn
nhìn về kiếm vẫn dính máu trong tay.
Chưa bao giờ có
một
khắc như vậy,
hắn
tinh tường cảm giác được máu mình
đã
cùng sát khí trong thanh kiếm linh thông dung hợp thành
một
thể,
hắn
chính là kiếm, kiếm chính là
hắn.
hắn
muốn gϊếŧ người, cho nên kiếm muốn gϊếŧ người.
Ngước mắt lên, ánh mắt
hắn
ngụy lãnh, lạnh thấu xương đảo qua mọi người ở đây, phàm là chỗ bị ánh mắt
hắn
chạm đến, mọi người tất cả đều lui về phía sau ba bước.
Lúc này con ngươi đen của Tiêu Đạc lạnh lẽo khát máu, huyền bào ở trong gió bay phất phới, cả người giống như bị hàn sương vạn năm bao phủ,
hiện
ra sát ý ngập trời, dường như nháy mắt có thể khiến mọi người rơi vào địa ngục.
Sau lưng
hắn, xa xôi phía chân trời, có
một
hùng ưng phát ra
một
tiếng kêu dài, giương cánh xẹt qua chân trời.
Tiếp theo là mây đen kéo đến che kín mặt trời ban ngày, nghìn nghịt cuồn cuộn, khiến
một
mảnh thiên địa nháy mắt từ ban ngày biến thành đêm tối.
Đây là
một
ngày gϊếŧ chóc.
thiên quân vạn mã Bắc Địch đều muốn đưa Tiêu Đạc vào chỗ chết.
Nhưng Tiêu Đạc cũng muốn gϊếŧ người, A Nghiên của
hắn
bị thương,
hắn
muốn gϊếŧ người, khiến nàng vui vẻ.
*************************
Đây là
một
trận gϊếŧ chóc
không
có thiên lý, lúc chém gϊếŧ kết thúc, bao nhiêu binh mã quân Bắc Địch đều
đã
bị tiêu diệt, máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất như núi,
không
biết bao nhiêu trường kiếm
đã
bị gãy.
Tiêu Đạc gϊếŧ
không
biết bao nhiêu người, cũng
đã
ngã xuống, bản thân
hắn
vốn bị trọng thương, chưa khỏi hẳn, nay miệng vết thương lại vỡ ra, vô lực ngã xuống như tịch dương buông xuống.
thân thể
hắn
được A Nghiên cõng
trên
lưng, nàng khập khiễng từng bước giẫm lên thi thể nhiều người
đi
ra ngoài,
đi
mãi
thật
lâu, mới xem như
đi
ra khỏi lò sát sinh này.
Nàng biết ngoài quân Bắc Địch, vẫn có rất nhiều người muốn đẩy Tiêu Đạc vào chỗ chết, mà nơi này mấy vạn quân sĩ trong
một
ngày bị diệt sạch, dù là người Bắc Địch hay Đại Hạ cũng muốn truy cứu nguyên nhân. Bọn họ rất nhanh có thể biết Tiêu Đạc rời núi, Tiêu Đạc gϊếŧ người, hơn nữa đoán được Tiêu Đạc cũng
đã
bị trọng thương.
Cho nên
hiện
tại Tiêu Đạc căn bản là đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, nàng phải cõng
hắn
đi
đến
một
nơi an toàn.
Nàng cũng
không
quen thuộc địa hình nơi này, may mắn ở trong này là núi, làm
một
người hành nghề y từng
đi
qua vô số dãy núi, nàng coi như cũng quen thuộc.
Nàng cứ cõng
hắn
đi
về phía trước như vậy,
đi
trên
sơn đạo gập ghềnh, nhìn máu
hắn
bắt đầu theo cánh tay mình chảy xuống.
Nàng xoa xoa mặt mình,
trên
mặt cũng là máu, bất quá nàng
không
để ý, cõng
hắn
tiếp tục
đi
lên phía trước.
Cuối cùng nàng cũng tìm được
một
chỗ
ẩn
nấp trong sơn động, thả
hắn
trước cửa động, lại
đi
chung quanh nghĩ cách tìm chút thức ăn. Nàng tìm hạt dẻ lông, quả rừng, trứng chim, còn có mấy con chim trĩ, và
một
ít cỏ tam thất, dược thảo.
Nàng quỳ gối bên cạnh
hắn, lại
một
lần nữa rửa sạch miệng vết thương cho
hắn, giúp
hắn
băng bó tốt.
Lúc nàng làm như vậy,
trên
khuôn mặt
hắn
tuấn mỹ là
một
mảnh trắng bệch, con ngươi hẹp dài nhắm chặt.
nhìn qua
hắn
giống như
đã
chết.
Bất quá A Nghiên biết,
hắn
sẽ
không
chết,
hắn
ở trong luân hồi bao nhiêu lần vẫn là Kiếm Thần sát khí
không
giảm như cũ, nhất định phá hủy
không
biết bao nhiêu mạng người
trên
thế gian,
hắn
làm sao có thể dễ dàng chết được.
Nếu
hắn
phải chết, Diêm Vương gia cũng
không
dám nhận.
Nàng có thể làm bây giờ, bất quá là giúp
hắn
một
chút trong khả năng.
Cuối cùng giúp
hắn
một
chút thôi.
Nàng nướng xong chim trĩ, dùng lá cây bọc lại, còn muốn bóc vỏ hạt dẻ núi. Lông hạt dẻ đâm vào tay nàng đến đổ máu, bất quá nàng cũng
không
để ý.
Nàng biết Tiểu Linh nhi so với nàng càng đau hơn, những người chết
đi
cũng đau hơn nàng, Tiêu Đạc nằm ở trong này càng đau hơn.
Lúc nàng chuẩn bị tốt hết thảy, đồ ăn, đồ dùng, còn có thuốc trị thương dự bị tốt cho
hắn, nàng rốt cục quỳ xuống bên cạnh, cúi đầu hôn vết máu hôn lưu lại
trên
khuôn mặt kiên cường.
"Tiêu Đạc, ta
yêu
ngươi,
yêu
ngươi, cho dù lại
một
lần nữa chết trong tay ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện."
"Tiêu Đạc, ta cũng hận ngươi,
thật
hận ngươi. Nếu
không
phải vì ngươi,
không
phải vì ta, nhiều người
sẽkhông
chết như vậy, Tiểu Linh nhi cũng
không
sẽ
chết, thế gian này cũng
sẽ
không
tràn ngập nhiều sinh ly tử biệt như vậy."
"Có lẽ Sài đại quản gia đúng, Ninh Phi cũng đúng, ta vốn
không
nên xuất
hiện
ở bên người ngươi.
một
khi ta xuất
hiện, vận mệnh nào đó
đã
bị mở ra, ngươi càng ngày càng huyết tinh tàn bạo, thế gian này người chết càng ngày càng nhiều. Có lẽ tương lai còn có thể có nhiều người nữa chết
đi. Vốn ta cho rằng mình có thể ích kỷ
không
nghe,
không
tin, nhưng
hiện
tại ta phải nghe, phải tin."
con ngươi nàng mờ mịt nhìn về phía trước, trước mắt lại
hiện
ra thảm trạng của Tiểu Linh nhi trước khi chết.
Nàng ấy vốn chỉ là
một
tiểu
cô
nương bình thường đáng
yêu, lớn lên
sẽ
thành
một
cô
nương xinh đẹp, gả cho nam hài tử trong tim, bình thường sống qua ngày. Tương lai cũng
sẽ
già
đi, cũng
sẽ
chết, nhưng vốn
không
nên tàn nhẫn tuyệt vọng chết
đi
như vậy.
"Ngươi chính là máu, ngươi chính là kiếm, ngươi chính là gϊếŧ chóc. Ta
không
muốn nhìn thấy ngươi, cả đời cũng
không
muốn nhìn thấy ngươi. Tiểu Linh nhi trước khi chết
nói
muốn ta sống, ta muốn sống, còn sống mãi, ta muốn sống cách ngươi
thật
xa."
Lúc nàng
nói
xong, nước mắt từ mũi chảy xuống, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc vô lực nằm ở trong sơn động, lẩm bẩm: "Ta làm được cho ngươi, cũng chỉ có thế này. Từ nay về sau, chúng ta
không
thiếu nợ nhau."
Nàng giãy dụa thân thể mỏi mệt đứng lên, bàng hoàng
nói: "Chỉ mong kiếp sau, kiếp sau, vĩnh viễn
không
gặp gỡ."
nói
xong, nàng gian nan cất bước
đi
ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, có cái gì gắt gao nắm lấy mắt cá chân nàng, giữ chân nàng
không
động nổi.
Đờ đẫn cúi đầu, nàng thấy
một
đôi tay,
một
đôi tay thon dài tái nhợt, dính đầy vết máu, cứ như vậy gắt gao giữ chặt mắt cá chân gày yếu của mình.
Trong khe núi có diều hâu xẹt qua bay về phía chân trời, nàng nghe thấy
một
thanh
âm
của nam tử suy yếu mà cố chấp.
"Ta
không
cho ngươi
đi."