Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 107

Chưa bao giờ A Nghiên bội phục Tiêu Đạc như bây giờ.

Nàng

hiện

tại mới hiểu được,

hắn

có thể

đi

lên đế vị bảy đời chẳng phải bởi vì vận khí tốt.

hắn

chẳng những có thể chất bách độc bất xâm, hơn nữa có thân thể và ý chí cứng rắn như sắt, người bình thường khó có thể với tới.

Thí dụ như

hiện

tại,

hắn



ràng bị nội thương, ngoại thương bức bách, người bình thường sợ là

đã

sớm ngã xuống, nhưng

hắn

lại có thể giữ ý chí kiên định, bất chấp tất cả tiếp tục mang nàng

đi.

Gió bên tai gào thét, nàng có thể nghe thấy hơi thở

hắn

nóng rực ngay bên tai, ổn định mà đều đặn. Cánh tay

hắn

cường hãn, có lực che chở thân mình nàng, vừa nắm dây cương, vừa che gió cho nàng.

Cúi xuống, nàng có thể nhìn thấy đôi tay luôn tao nhã thong dong, lúc này gân xanh

hiện

ra, nắm chặt cương ngựa, thỉnh thoảng lay động dây cương.

Nàng

không

khỏi rụt thân mình về phía sau, lui cả người vào trong lòng

hắn, cảm nhận được bộ ngực rắn chắc

đang

phập phồng.

hắn

hơi hơi cúi đầu, thân thể mạnh mẽ có lực, tràn ngập cảm giác áp bách kề sát phía sau lưng nàng.

Nàng cắn cắn môi,

không

khỏi nâng tay lên, nắm chặt cánh tay cứng rắn của

hắn, ôn nhu

nói: "Muốn nghỉ ngơi

một

chút

không?"

Kỳ

thật

nàng có thể ngửi được mùi máu tươi, miệng vết thương của

hắn

vỡ ra, cả người

không

biết

đã

chảy máu bao nhiêu chỗ,

hắn

thoạt nhìn

không

sao, nhưng nàng vẫn rất

không

thoải mái.

Bây giờ nàng mới biết, nàng sợ chết, sợ mình chết, cũng sợ người khác chết.

Càng sợ

hắn

chết.

Nàng hi vọng

hắn

có thể mạnh khỏe, hi vọng

hắn

san bằng trở ngại ngồi lên ngai vàng kia,

không

cần quá nhiều huyết tinh như vậy.

Nhưng

không

như mong muốn, tám đời, hầu như nguyện vọng của nàng đều

không

thực

hiện

được.

Tiêu Đạc vừa ra khỏi núi,

không

biết bao nhiêu người theo dõi, quân Bắc Địch, nhân mã Đại Hạ Quốc, có nhân mã của Kiến Ninh đế thực muốn đưa Tiêu Đạc trở về, có sát thủ được Tam hoàng tử phái tới, cũng có cao thủ của Ngọc Hương lâu, lớp lớp xuất

hiện, bọn họ nóng lòng đẩy Tiêu Đạc vào chỗ chết. Thậm chí còn có người bắt đầu

nói, Tiêu Đạc là

yêu

nghiệt chuyển thế, nhất định hại nước hại dân.

"Hại nước hại dân? Ta cũng

không

phải nữ nhân." Lúc Tiêu Đạc nghe

nói

như thế, câu môi cười, vết máu

trên

cằm còn chưa lau

đi.

mặt mày hẹp dài, đỏ tươi mị hoặc, dung nhan như quỷ thần tạc khắc, mâu quang lãnh tàn thấy máu, thần thái ngạo nghễ thiên hạ,

hắn

chính là Tiêu Đạc, Tiêu Đạc nàng

đã

nhận thức qua bảy đời.

Nàng ngẩng đầu nhìn

hắn, xem tóc đen của

hắn

ở trong gió phô trương

không

kềm chế được, tiếng gió ào ào, hắc bào rộng tung bay phần phật.

Lúc nhìn

hắn, nàng lại thấy có chút hoa mắt, dường như có cảm giác hoảng hốt, cả đời,

một

đời nào, nàng

đã

gặp Tiêu Đạc như vậy ở đâu.

Quan sát Cửu Châu, mây mưa thất thường, chấp chưởng thiên hạ, hành động kinh thiên, phía sau

một

mảnh địa ngục sát nhân, huyết quang đầy trời.

"Ngươi

đang

sợ hãi?" Tiêu Đạc cúi đầu, thấy nàng mặt mày bất an.

"Phải, ta sợ hãi." Nàng đáp.

"Sợ cái gì?" Lúc

hắn

nhìn nàng, mặt mày

thật

ôn nhu.

Chút ôn nhu này,

thật

trân quý, bởi vì đó là ở giữa hoang mạc điêu tàn, lạnh như băng, nở ra đóa hoa trong bóng tối.

"Ta sợ chết.”A Nghiên rũ mắt xuống,

nói

ra sầu lo trong lòng.

"Ta

sẽ

không

cho ngươi chết." Lúc

hắn

nói

ra lời này là bá đạo, cũng là sủng nịch.

hắn

yêu

nàng,

yêu

khắc cốt, sao bỏ được tổn thương nàng nửa phần?

hắn

có thể gϊếŧ hết người thiên hạ, cũng

không

cho phép nàng có nửa phần

không

tốt.

A Nghiên nghe thế,

không

nói

nữa.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, kỳ

thật

chính nàng

đã

không

còn sợ chết nữa. Nhưng nàng vẫn sợ cái chết, sợ người khác chết. Có lẽ đời thứ sáu làm đại phu, tâm nhân từ

đã

xâm nhập vào linh hồn. Hoặc là đời thứ bảy, mười năm đọc Kinh Phật

đã

gột rửa linh hồn nàng. Đến lúc này nàng mới phát

hiện, chính mình thế nhưng

đã

sinh ra

một

khắc tâm địa từ bi.

Có tâm thương xót,

không

muốn nhìn chúng sinh thế gian chết trong tay

hắn,

không

muốn nhìn thấy huyết quang đầy trời, càng

không

muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán.

Nàng ngẩng đầu nhìn

hắn, rướn người, dùng môi mình mô tả khuôn mặt

hắn

cứng đờ trong gió, nàng dùng thanh

âm

ôn nhu

nói: "Ta

không

thích như vậy, ta sợ hãi, ngươi theo ta trở về được

không?"

"không

cần nghĩ báo thù rửa hận, cũng

không

cần nghĩ lấy về hết thảy, chúng ta quên hết mọi người, quên thân phận tôn quý, quên ngôi cửu ngũ, theo ta trở về, tìm

một

nơi non xanh nước biếc, ta làm

một

thôn nữ, ngươi làm

một

nông phu bình thường, chúng ta phu xướng phụ tùy, mặt trời mọc

đi

làm, ngày tàn về nghỉ, được

không?"

Nàng

nói

tới đây, gò má ửng đỏ, nhưng vẫn kiên trì: "Nếu có thể, ta

sẽ

sinh vài hài tử cho ngươi. Ta còn có thể mỗi ngày rửa tay nấu canh thang, ta

sẽ

luôn luôn chiếu cố ngươi, chiếu cố đứa

nhỏ. Chúng ta

sẽ

cùng nhau già

đi, tóc cùng bạc, cùng dựa vào nhau, được

không?"

Trong ánh nắt nàng có cầu xin.

"Nguyện vọng nào của ngươi ta cũng có thể đáp ứng, nhưng cái này,

không

được." thanh

âm

hắn

ôn nhu, cũng kiên định.

"Ta muốn thiên hạ này, cũng muốn ngươi. Ta muốn nắm tay ngươi,

đi

lên vị trí cao nhất kia, khiến người trong thiên hạ đều quỳ gối dưới chân chúng ta, cho ngươi trở thành nữ nhân được người thế gian hâm mộ, cho ngươi sủng quan thiên hạ, cho ngươi có được hết thảy thế gian."

hắn

nắm tay nàng, thanh

âm

khàn khàn nhu hòa: "không

phải sợ, ta

sẽ

không

chết, ngươi cũng

sẽ

không

chết."

hắn

nâng con ngươi, nhìn ra phương xa kia

một

vùng đất đai mênh mang: "Thế gian này, vốn là cường giả làm vua, ta chắc chắn trở thành người cường giả trong thiên hạ, thuận ta

thì

sống, nghịch ta

thì

chết. Đường ta phải

đi,

không

ai có thể ngăn cản."

A Nghiên cười khổ

một

tiếng, nâng tay lên, dùng cánh tay nhu nhược của mình ôm chặt thắt lưng kiên cố, hẹp gầy của

hắn.

"Nếu truyền thuyết kia là

thật, ngươi thực là

một

thanh kiếm,

một

thanh kiếm sát khí huyết tinh, ta đây hi vọng chính mình là

một

vỏ kiếm, che dấu mũi nhọn của ngươi, bao dung huyết tinh sát khí của ngươi."

Tiêu Đạc nghe

nói

như thế,

không

cúi đầu, cũng

không

nâng tay ôm lại thân hình mảnh mai của nàng.

Nàng giống như dây mây quấn lên mình, dùng nhu tình khắc cốt vãn hồi dã tâm bừng bừng của mình.

hắn

biết nàng lo lắng, nhưng

hắn

cũng

không

muốn khuất phục.

"Ngươi quả

thật



một

vỏ kiếm, nhưng vỏ kiếm này dù sao cũng

sẽ

không

che giấu mũi nhọn, lại càng

không

gạt bỏ huyết tinh sát khí,

sẽ

chỉ làm ta huyết mạch sôi sục,

sẽ

chỉ làm ta càng đánh càng hăng."

Khi bọn họ sinh hoạt vợ chồng, kiếm thiên hạ đều nghe hiệu lệnh.

Mấy ngày nay,

hắn

ẩn

ẩn

cảm giác được, A Nghiên cùng

hắn

kết hợp, tựa hồ khiến

một

lực lượng chôn ở trong cơ thể

hắn

tỉnh lại.

Lực lượng này kêu gào, khiến

hắn

trở nên khát máu, khiến

hắn

thấy chết như chuyện vặt, khiến

hắnkhông

để ý mọi người

trên

đời này—— trừ A Nghiên.

hắn

nâng tay lên, nắm cằm nàng, nâng khuôn mặt

nhỏ

nhắn chỉ to bằng bàn tay.

"Vì sao ta cảm thấy, ngươi càng ngày càng đẹp mắt."

Giọng

nói

hắn

trầm thấp khàn khàn, trong mắt nóng rực, tràn ngập khát vọng.

Kỳ

thật

không

cần Tiêu Đạc

nói, A Nghiên cũng phát

hiện, đôi khi ngẫu nhiên

đi

ngang suối, nhìn thấy mình trong nước,



ràng là mặt mày giống như trước đây, lại thêm vài phần quyến rũ thanh linh, chỉ nhìn liếc mắt

một

cái, liền làm cho người ta tâm say thần mê.

Ban đêm Tiêu Đạc ôm nàng làm, thân mình nàng so với trước kia lại càng mê đắm, dáng người mềm mại có thể bị

hắn

uốn thành hình dạng tùy ý.

Nàng giống như thực

sự

trở thành

một

đại hồng nhan họa thủy.

Còn Tiêu Đạc, Tiêu Đạc dường như cũng bắt đầu thay đổi.

Nhiệt độ cơ thể

hắn

không

lạnh như băng, máu

không

lạnh,

trên

người bắt đầu có độ ấm, lúc quật khởi trở nên nóng như sôi, giống như dung nham.

Trừ chuyện đó ra,

hắn

so với trước kia càng dễ xúc động, đôi khi hai người cưỡi ngựa, ngẫu nhiên bàn tay to của

hắn

đυ.ng tới nơi mềm mại,

hắn

liền bắt đầu cứng rắn, vội muốn nàng.

Nàng ngăn cản, cũng

không

nổi.

hắn

sẽ

làm ở

trên

lưng ngựa, hành vi phóng đãng.

Nàng bắt đầu là phản kháng, bản thân

hắn

bị trọng thương, lại còn giữa ban ngày ban mặt. Nhưng thể chất nàng trở nên phi thường kỳ quái, chỉ cần

hắn

vừa chạm vào liền mềm nhũn, mặc cho

hắn

muốn gì làm nấy, thậm chí còn có thể phát ra thanh

âm

làm cho người ta đỏ mặt, chọc

hắn

càng quật khởi.

Mỗi khi như vậy, trong lòng nàng

sẽ

nổi lên cảm giác vô lực nồng đậm, nàng

không

biết mình thế nào,

không

biết

hắn

thế nào, nhưng nàng minh bạch, này hết thảy đều có quan hệ với chuyện bọn họ sinh hoạt vợ chồng, thậm chí có lẽ có liên quan với chuyện Sài đại quản gia chết, cùng với thần miếu thần bí ở Vọng tộc.

Có gì đó trong lúc vô ý

đã

bị mở ra, từ nay về sau hết thảy đều trở nên mất khống chế.

bất an

ẩn

trong lòng nàng dần dần tăng lên.

Nàng chưa từng quên Sài đại quản gia

nói.

"Điện hạ nhà ta bản mạng là

một

thanh kiếm, lãnh tâm lãnh tình, nay thân ra khỏi vỏ, sát khí đè nén trong cơ thể

hắn

sẽ

dần dần tràn đầy ra ngoài. Đến lúc đó chẳng những là ngươi, ngay cả người bình thường chung quanh sợ là cũng bị sát khí này gây thương tích. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho tới nay ta trăm phương nghìn kế ngăn ngăn cản ngươi tới gần điện hạ nhà ta."

"lúc điện hạ nhà ta sinh ra, khâm thiên giám Hoắc đại nhân phê mệnh cho

hắn, phê là khắc mẫu khắc thê khắc tử nữ. Nay bởi vì ngươi cùng

hắn, kiếm

đã

xuất ra, này sát khí sắc nhọn thậm chí

sẽ

làm sinh linh thế gian đồ thán. Ta

đã

chịu trọng thương, ít ngày nữa chắc chắn lìa đời, kế tiếp sợ là quốc gia này còn có tai vạ đến nơi. Chuyện tới bây giờ, ngươi

nói

ta còn có gì phải lừa ngươi. Vì tốt cho ngươi, vì tốt cho

hắn, cũng vì chúng sinh thế gian, ngươi vẫn nên cách

hắn

xa

một

chút. Chỉ có để kiếm khí thu liễm mũi nhọn, mới cầu được

hắn

một

đời an ninh, cũng mới bảo toàn tính mạng ngươi."

những lời này lại

một

lần nữa quanh quẩn khởi trong đầu, nàng tránh thoát tay Tiêu Đạc

đang

giữ cằm mình, lại chôn đầu vào trong ngực

hắn, khô ráo thuần hậu.

L*иg ngực nay cực nóng, huyết mạch bắt đầu khởi động, tràn ngập hương vị nam tính kiên cường,

không

phải lạnh băng như trước kia.

Nhưng tâm A Nghiên lại dần dần lạnh

đi.

Nếu

nói

trước kia nàng đối với lời Sài đại quản gia còn có nghi ngờ,

hiện

tại nàng hoàn toàn tin tưởng.

không

riêng gì nàng, cả Tiêu Đạc cũng cảm giác được,

hắn

đã

dần dần lột xác thành

một

cuồng ma sát nhân.

****************************

A Nghiên

không

nghĩ tới, lúc mình bồi hồi bất định, Ninh Phi lại

một

lần nữa xuất

hiện.

Lúc nàng ở lại nhà tranh hầm canh gà cho Tiêu Đạc, còn Tiêu Đạc có việc

đi

ra ngoài, hẳn

đi

vào núi tìm thức ăn.

Ninh Phi đứng ở bên cạnh A Nghiên, A Nghiên vẫn

đang

hầm canh gà, canh gà màu sắc thuần hậu trắng sữa, hương bay nồng đậm,

thật

sự

là dụ người.

"Ngươi có biết ta muốn

nói



không?" Ninh Phi thấp giọng mở miệng.

A Nghiên

không

ngẩng đầu, cũng

không

nhìn Ninh Phi.

Ninh Phi cười khổ: "Sài đại quản gia

đã

chết."

"Ta biết." Nàng thản nhiên

nói.

Kỳ

thật

Phi Thiên

đã

biết tin tức này, hơn nữa

nói

cho Tiêu Đạc, Tiêu Đạc

không

nói

cho mình, bất quá mình lại trộm nghe được.

Hơn nữa tới hôm nay, nàng

không

còn nghi vấn, tổ tông lão Nô chuyển thế nhân gia, người kia chính là Sài Hỏa. Sài Hỏa xây thần miếu, trong thần miếu khả năng thờ

một

thanh kiếm, Sài Hỏa luôn luôn thủ hộ thanh kiếm kia.

Thanh kiếm đó chính là nguyên thân của Tiêu Đạc.

Có lẽ vị tộc trưởng đại nhân kia cũng nhận ra Tiêu Đạc, bất quá

hắn

không

lộ ra, chỉ cung kính bái Tiêu Đạc.

"Người Vọng tộc,

đã

chết rất nhiều." Ninh Phi còn

nói

thêm.

A Nghiên nghe thế, có chút kinh ngạc, cần chặt que cời ngừng cúi xuống.

Ninh Phi thấy vậy, tiếp tục

nói: "Mấy ngày nay, trong thần miếu luôn luôn phát ra hồng quang quỷ dị, đưa tới các dạng chim bay hú chạy chung quanh tiến đến vây công, Vọng tộc bởi vì bảo vệ thần miếu,

đã

chết rất nhiều người."

A Nghiên trầm mặc

một

hồi, rốt cục ngẩng đầu, nhìn Ninh Phi

nói: "chim bay thú chạy, tất nhiên

không

bao gồm ưng và sói?"

Ninh Phi mím môi, cắn chặt răng, vẫn gật đầu

nói: "Phải, ưng và sói, cũng giúp đỡ người Vọng tộc thủ hộ thần miếu, ưng và sói cũng

đã

chết rất nhiều."

A Nghiên khẽ thở dài, trong đầu nàng nhớ lại tình cảnh ngày mới đến thôn Vọng tộc, thần miếu cổ xưa thần thành, người Vọng tộc thuần phác nguyên thủy, trong ánh sáng mông lung yên tĩnh, đó là

một

nơi giống như thế ngoại đào nguyên,

không

nghĩ tới nay

đã

phủ kín

một

tầng huyết tinh.

Nàng nở nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Phi: "Ngươi còn có cái gì muốn

nói

sao? Nếu

không

có, có thể

đi

đi."

Ninh Phi hiển nhiên là

không

nghĩ tới nàng lại quyết tuyệt như thế, hơi giật mình, vẫn

nói: "Ta

nói

một

lần cuối cùng, rời khỏi

hắn."

A Nghiên lắc đầu: "Ta

không

đi."

Ninh Phi trầm mặc

một

lát, cười khổ: "Ngươi

yêu

hắn

?"

A Nghiên gật đầu, kiên định

nói: "Phải, ta

yêu

hắn,

hắn

là mệnh của ta, rời khỏi

hắn, ta liền

không

còn mệnh."

Nghe đáp án thế, Ninh Phi có

một

khắc hoảng hốt,

hắn

nâng mắt, ánh mắt dừng ở canh gà

đang

nấu kia, canh gà thơm ngon nồng đậm, là A Nghiên dụng tâm nấu ra, nấu cho Tiêu Đạc uống.

"Vì Tiêu Đạc, ngươi có thể

không

để ý tính mạng mọi người, có thể nhìn sinh linh đồ thán, máu nhiễm thiên hạ?"

trái tim A Nghiên đột nhiên co rụt lại, co rụt như tác động đến gân mạch cả người, nàng đau như

một

con cá bị rút xương.

Bất quá nàng vẫn hít sâu

một

hơi, nắm chặt que cời lửa trong tay.

Sau

một

hồi, nàng hoảng hốt dùng thanh

âm

mỏng manh

nói: "Phải,

trên

đời này, ta có thể

không

cần mọi người, ta chỉ để ý

hắn."

Từng chữ từng chữ

nói

ra, là

đang

nói

cho Ninh Phi, là

nói

cho chính mình, cũng

đang

nói

cho Tiêu Đạc.