Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 70

Lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt báo lại, nói là phòng bếp đã chuẩn bị tốt đồ

ăn, chỉ còn chờ gia và cô nương dùng bữa. Tiêu Đạc gật gật đầu, ý bảo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: “Ngươi trước đỡ cô nương trở về phòng.”

A Nghiên có chút buồn bực, vì sao hắn để mình đi về trước, hắn đi đâu?

Bất quá nàng cũng không nói gì, lập tức đi theo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vào phòng.

Tiêu Đạc ngồi không ở trên xe ngựa, giật giật hai chân cứng ngắc, nhắm

mắt vận khí, để máu trong tứ chi bách hải lưu thông, bởi vì thời gian

dài bị đè ép, huyết mạch ngưng trệ, hai chân đã tê rần, lúc này mới có

thế này xuống xe.

Việc này A Nghiên đương nhiên là không biết, nhưng Mạnh Hán bên cạnh đều thấy trong mắt, không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ gia nhà mình nay

đối đãi với A Nghiên cô nương kia, thật sự là thương tận trong xương đi.

Nhưng vị A Nghiên cô nương kia đối với gia nhà mình, có vài phần chân tình không?

Tiêu Đạc bên này vừa mới vào phòng, Tiểu Thập thất cũng đi theo vào, hắn ngáp một cái, rất bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Các ngươi đây là như thế

nào, sao ở trong xe ngựa ngồi lâu như vậy!”

Tiêu Đạc liếc mắt quét Tiểu Thập thất một cái: “Ít nói nhảm, ăn cơm!”

Tiểu Thập thất nhún nhún vai, nhanh ngồi xuống.

Bữa tối cực kì phong phú, có thung hương nhĩ du thiêu hải sâm (hải sâm

nướng thung hương và nấm gỗ du), hãn chưng đạo thảo kê (gà chưng hơi

bằng rơm),hải loa hồng thiêu nhục (ốc biển nhồi thịt nướng), nhũ nhưỡng

ngư (cá ninh sữa), ma ẩm tiểu kê đầu (cái này thì chịu, chắc là 1 món

gà), hương loa quải (ốc hương cuộn) vân vân, vừa thấy đã biết là do nhóm đại trù tỉ mỉ chế biến ra. Nhưng ánh mắt A Nghiên xẹt qua các món đó,

rơi xuống một món ăn trong bát sứ tinh tế, bên trong bay ra một cỗ mùi

thơm tươi mát mơ hồ, A Nghiên chỉ vừa ngửi đã biết là cháo tì bà lá

dâu—— nhất định là Hà Tiểu Khởi làm.

Nàng đã thật lâu chưa gặp Hà Tiểu Khởi, cũng không biết hiện giờ hắn như thế nào. Kỳ thật này cháo này phải ăn lúc đúng mùa tươi mới, trong mùa

đông khắc nghiệt, Hà Tiểu Khởi tất nhiên dùng lá dâu phơi năm cũ, hương

vị so với lá dâu mới không tươi ngon bằng. Trừ lần trước mình cảm mạo

mới đặc chế cháo lá dâu tì bà, ngày thường không nên làm.

Bay giờ giữa các món ngon sơn trân hải vị hắn thế nhưng làm món cháo như vậy là có ý tứ gì? A Nghiên trong lòng không khỏi đoán rằng, Hà Tiểu

Khởi có phải muốn gặp mình, có chuyện muốn nói hay không?

Vụиɠ ŧяộʍ liếc Tiêu Đạc bên cạnh, trên khuông mặt tuấn mỹ như ngọc cũng

không có vẻ mặt gì, nghiêm trang dùng bữa. Đến cùng là sinh từ hoàng

tộc, xuất thân cao quý, tư thái hắn dùng bữa tao nhã thong dong.

Nhưng nhìn Tiêu Đạc như vậy, trong lòng nàng không khỏi âm thầm suy

nghĩ, nếu nói mình muốn gặp Hà Tiểu Khởi, hắn tất nhiên là không cho

phép.

Từ sau khi bị bệnh, trừ vài người bên cạnh Tiêu Đạc, nàng rất ít khi có

dịp nhìn thấy người ngoài. Không nói cái khác, dù muốn dạo chợ, còn phải nghiêm mật bảo vệ, sai người chọn mua tất cả đồ vật yêu thích trong chợ đưa đến trà lâu ngồi xem phong cảnh bên ngoài.

Tiêu Đạc đối với mình vô cùng tốt, mình cảm động không hiểu, nhưng hắn

lại vĩnh viễn không biết, kỳ thật chính mình muốn lạc thú ở trong đám

người đông đúc nói to ồn ào, mồ hôi đầm đìa đi mua một cái đồ chơi thổi

bằng đường.

Giáp chi mật đường, ất chi tì sương. (với người này là mật đường, với người khác là thạch tín)

Sống nhiều đời như vậy, A Nghiên không cầu nhiều lắm, chỉ cầu đừng chết, đừng chết sớm như vậy, chỉ cầu chính mình có thể cùng người thường bình thường, dung nhập nhân gian khói lửa, hưởng thụ thế gian bi ai hoan

nhạc thị thị phi phi.

Nhưng Tiêu Đạc hiển nhiên không hiểu được, hắn hận không thể tạo ra một

cái l*иg sắt tơ vàng, cất mình vào đó, còn muốn lấy vải dầy làm mành

che, khiến mình trong mắt trong lòng chỉ có hắn, cũng không nhìn được

phong cảnh bên ngoài.

Đáng sợ nhất là, l*иg sắt này phía trên còn giắt một thanh kiếm không

nhìn thấy, tùy thời đều có khả năng rơi xuống, khiến A Nghiên trước nghĩ sau suy sợ hãi sống không yên, viễn vĩnh không được an bình.

Đang nghĩ tới đây, trong giây lát thấy Tiểu Thập thất và Tiêu Đạc đang nhìn mình.

A —— phát sinh chuyện gì sao?

Tiểu Thập thất thấy A Nghiên vẻ mặt mờ mịt, không khỏi cười ra tiếng:“Nhìn ngươi ngơ ngác ngây ngốc, nghe nói ngươi bị bệnh nặng một lần,

không phải đầu óc bị bệnh hỏng rồi đi?”

Hắn vừa nói, nhất thời Tiêu Đạc cảnh cáo liếc hắn một cái, hắn sợ tới mức cái gì cũng không dám nói.

Tiêu Đạc buông bát đũa, thanh âm khàn khàn tận lực phát ra ngữ khí mềm

mại: “A Nghiên, ta có chút việc phải đi ra ngoài mấy ngày, ngươi ở nhà

một mình, có thể chứ?”

A Nghiên vừa nghe, trong lòng vui sướиɠ, vội gật đầu, nguyện ý a, nguyện ý, rất nguyện ý!

Tiêu Đạc nhìn kỹ thần sắc A Nghiên, nghi hoặc nói: “Ta có việc đi ra ngoài, nên cao hứng như vậy?”

A Nghiên nháy nháy mắt, giương mắt nhìn Tiêu Đạc, làm ra một vẻ không buông không bỏ.

Bộ dáng này, Tiểu Thập thất nhìn thấy càng cười rộ lên: “Ngươi rất thú

vị, vốn biết rõ ngươi là người, ai không biết còn tưởng rằng ngươi là

con mèo Cửu ca ta nuôi!”

Lời này vừa ra, đã thấy tiếng gió nổi lên, Cửu ca nhà hắn trực tiếp đá bay hắn.

Tiểu Thập thất không nghĩ tới mình nơm nớp lo sợ, không cẩn thận nói một câu nói thật liền rước lấy tai họa như vậy, hắn rầu rĩ sờ sờ ngực, ủy

khuất nói: “Ngươi lại đánh ta... Đợi về Yến kinh, ta đi nói với lão gia

tử.”

Nhưng Tiêu Đạc căn bản không xem trọng lời đệ đệ này—— hiển nhiên ở nhà hắn không có việc gì, đá đệ đệ đã trở thành thói quen.

Hắn đang cúi đầu nhìn về phía A Nghiên: “Ngoan ngoãn chờ ta, nhiều ngày

ta không ở nhà, ngươi ngoan ngoãn không cần đi đâu, ở lại trong viện,

còn nữa, nhớ để Kiểu Nguyệt hầu hạ ngươi nghỉ sớm.”

A Nghiên ngoan ngoãn gật đầu.

Trong lòng lại âm thầm nhảy nhót.

**********************

A Nghiên cũng không quan tâm Tiêu Đạc có việc gì quan trọng hơn phải

làm, nàng chỉ ngóng trông Tiêu Đạc sớm đi, trái chờ phải chờ, trong lòng ngứa ngày khó chịu như bị mèo cào, thật vất vả, Tiêu Đạc mới lưu luyến

xuất môn.

Tuy rằng vừa ra đến cửa trước, Tiêu Đạc lại triệu Mạnh Hán đến, một phen phân phó dặn dò cẩn thận, bất quá đến cùng hắn cũng đi rồi!

A Nghiên bên môi nhất thời nổi lên một nụ cười!

Nàng đầu tiên là ra vẻ lạnh nhạt cầm bút chì, ở trên giấy Tuyên Thành vẽ nửa ngày, cuối cùng mới dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vội vẽ một

cái nồi và bếp, cầm đưa cho Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa thấy đã nhìn ra ý tứ A Nghiên, nhưng bên này có

Tiêu Đạc phân phó rồi, nàng nào dám cho đi, lập tức nói: “Cô nương, Cửu

gia đã nói, cho ngươi nghỉ sớm một chút.”

A Nghiên đương nhiên hiểu rõ, Tiêu Đạc tất nhiên là ra lệnh rồi. Bất quá không phải Tiêu Đạc không ở đây sao? Tiêu Đạc đã không ở đây, hết thảy

đều dễ làm hơn!

Vì thế nàng nháy nháy mắt, lại đưa bức tranh nồi và bếp tới Hạ Hầu Kiểu

Nguyệt, chỉa chỉa Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, lại chỉa chỉa mình, lại làm tư thế quỳ lạy.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lúc đầu không hiểu, sau này mới rõ, nhất thời minh bạch ý tứ, trên mặt phiếm hồng, lại có chút xấu hổ.

A Nghiên ý tứ kỳ thật là nói, ngươi rõ ràng xưng là thị nữ của ta, vì

sao phải nghe Cửu gia phân phó, chẳng lẽ không để ý mệnh lệnh của ta?

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nhìn A Nghiên, vẫn miễn

cưỡng nói: “Cô nương có thể đi phòng bếp, bất quá phải để ta đi cùng,

nếu mệt mỏi, liền sớm trở về nghỉ ngơi.”

A Nghiên gật đầu thật mạnh!

Lúc đi ra sân thời, Mạnh Hán thấy đầu tiên, vội tới ngăn đón: “Cố cô nương đây là đi chỗ nào?”

A Nghiên lấy giấy Tuyên Thành, đưa cho Mạnh Hán.

Mạnh Hán đầu như phình to ra, gia là thiên phú dị bẩm mới có thể xem

hiểu Cố cô nương vẽ, hắn ngộ tính kém, xem thế nào cũng không hiểu a!

May mắn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tiến lên nói: “Cô nương muốn đi phòng bếp nhìn.”

Mạnh Hán cười một tiếng: “Đi phòng bếp cái gì, gia chưa nói cô nương có thể đi phòng bếp.”

Lời này vừa ra, A Nghiên giận.

Mấy ngày qua, nàng nhẫn lại nhẫn, tự coi mình là một con mèo ngoan ngoãn lấy lòng Tiêu Đạc, nhưng thời gian dài, con người sẽ thấy phiền thấy

chán.

Đặc biệt đã trải qua suýt nữa bị nổ chết ở chợ, cùng với về nhà nhìn

thấy cha mẹ nhưng không có cách nào đoàn tụ, phiền muộn rồi, nàng càng

không thể chịu đựng được nữa.

Nghĩ đến chính mình muốn đi phòng bếp nhìn cũng không thể, ngực nàng bị đè nén cơ hồ bỗng chốc muốn bộc phát ra.

Vì thế nàng đi lên phía trước, nghiêng đầu đánh giá Mạnh Hán, hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Hán.

Mạnh Hán liền phát hoảng, này... này Cố cô nương vì sao bỗng nhiên chán ghét nhìn mình như vậy?

A Nghiên trừng Mạnh Hán, như thị uy cầm giấy Tuyên Thành trong tay vung lên với Mạnh Hán.

ý tứ dường như là, ta muốn đi, muốn đi.

Mạnh Hán nhất thời có chút ngây dại, hắn cũng không dám quá thân cận với A Nghiên, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Cửu gia nhà hắn là cái bình dấm chua, hắn khô khan mấy cũng đã nhìn ra, cũng không thể lây dính phải vị A Nghiên cô nương này.

Ai ngờ hắn lui, nàng liền tiến, càng cầm giấy Tuyên Thành trong tay, miệng phát ra thanh âm tê tê, ra vẻ uy hϊếp.

Nếu A Nghiên là một con mèo, hiện tại nhất định là lông trên người đều dựng lên, một cái đuôi cũng thẳng tắp dựng lên trời.

Mạnh Hán nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, vẻ mặt xin giúp đỡ.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thở dài một tiếng, gục đầu xuống, ra vẻ không biết.

Nhưng vào lúc này, A Nghiên càng gần thêm một bước, ngửa mặt, trợn tròn

mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hán, một bộ dáng ngươi không để ta đi, ta trừng

chết ngươi.

Mạnh Hán lần này triệt để sợ, trùng trùng thở dài: “Thôi, thôi, cô nương ngài đi phòng bếp đi, nhớ là phải nhanh trở về! Bằng không Cửu gia

biết, ta nơi này cũng không giải thích được.”

Hắn vừa nói ra, A Nghiên dựng lông nhất thời biến mất, miệng cười gật

đầu với Mạnh Hán, lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy giấy Tuyên Thành, đi

thẳng đến phòng bếp.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhanh đuổi theo.

Mạnh Hán lại thở dài, xem bộ dáng A Nghiên cô nương kia cao hứng phấn

chấn, bỗng nhiên cảm thấy, Cửu gia nhà mình, đường tình thật sự là nhấp

nhô a!

Nhất thời hai người đến phòng bếp, A Nghiên một đôi mắt hưng phấn hết

nhìn đông tới nhìn tây, thấy trong phòng bếp đã không giống với trước

kia. Phòng bếp, như trước lúc ban đầu A Nghiên đến, nơi đây trắng noãn

sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, chẳng qua các dạng nguyên liệu nấu ăn

chuẩn bị đầy đủ hơn. Phóng tầm mắt xem qua, đủ các dạng các loại, có hạt sen, gạo tẻ, gạo nếp, danh tử thước, gạo vàng vân vân, tất cả đều phân

loại vào trong các ô vuông khác nhau, tùy thời sử dùng. Một bên cũng có

cái bếp nhỏ, luôn luôn đốt lửa, sẵn sàng chuẩn bị đồ ăn cho mình dùng

trong phòng.

Lúc này trong phòng bếp cũng không có người khác, các đại trù đều đã

tránh đi, chỉ có mấy đầu bếp nữ nơm nớp lo sợ nghe lệnh. Các nàng nhìn

thấy A Nghiên, so với nhìn thấy bản thân Tiêu Đạc còn muốn kính cẩn hơn.

A Nghiên vừa lòng nhìn nhìn bốn phía, lúc này không khỏi ngứa tay, đi rửa tay trước, chuẩn bị làm chút gì.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vốn muốn ngăn trở, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn A Nghiên tràn ngập ý cười, trong con ngươi phát ra sáng rọi động lòng

người, bỗng chốc không nói nổi.

A Nghiên không phải là tiểu thư khuê các nuôi dưỡng ở khuê phòng, nàng

vốn là một nữ tử nông thôn, là một đầu bếp nữ cần cù và thật thà làm

việc. Nay Cửu gia tự cho là đối tốt với nàng, đem nàng giam cầm ở trong

phòng, ra vào đều đỡ ôm, ngày thường ăn uống dưỡng tâm điều trị, nhưng

chưa chắc nàng đã thích.

Xa nhớ ngày đó, A Nghiên tuy rằng ngẫu nhiên thể hiện ngu ngốc, nhưng

cặp mắt trong suốt linh khí thật sự, cùng Cửu gia nhà mình nói chuyện

đều nhanh mồm nhanh miệng, có thể rõ rõ ràng đem một người như Cửu gia

sặc tại chỗ. Nhưng gần đây thời gian này, nàng thành bộ dáng gì? Giống

một con mèo nhu thuận kêu một tiếng phủ phục ở dưới chân chủ nhân, ba

lần năm lượt còn muốn lắc lắc đuôi.

Lập tức Hạ Hầu Kiểu Nguyệt rũ mắt, cái gì cũng không nói.

*******************

Từ khi A Nghiên có thể vào phòng bếp, nàng coi như là cá gặp nước, mỗi

ngày làm hai ba món ăn cho mình, trở về chậm rãi nhấm nháp. Ăn xong rồi, nàng lại được một tấc muốn tiến một thước, mang theo Phi Thiên ở trong

sân đi bộ một vòng. Dù sao hiện tại Tiêu Đạc rời đi, nàng là lớn nhất

trong nhà, không ai dám nói gì.

Duy nhất tiếc nuối là đến nay không gặp được Hà Tiểu Khởi, hỏi người

khác, người khác cũng không nói lí do, chỉ nói hắn gần đây cũng ra

ngoài.

Một ngày này, nàng dẫn Phi Thiên đi bộ bên hồ, ai ngờ không hiểu sao lại có tuyết. Hậu viên có chút thanh tĩnh, lúc này bông tuyết óng ánh trong suốt rơi nhanh xuống, giống như hoa lau trên mặt hồ, liếc mắt nhìn

lại, đúng là nhìn không thấy giới hạn, chỉ mơ hồ có thể thấy được xa xa

dãy núi mông lung.

A Nghiên khoác áo lông, tâm tình vốn sa sút cũng rõ ràng sáng sủa hơn, nhịn không được hô lớn một tiếng với mặt hồ.

Quay đầu nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nàng nghĩ nghĩ, khoa tay múa chân làm

tư thế uống nước trà, ý bảo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi lấy nước trà, dưa và

trái cây cho nàng.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng hơi khó xử, đi theo một vị chủ nhân không an

phận như vậy, nay không có Cửu gia, nàng quả thực như là chim thoát khỏi l*иg sắt, vui vẻ trốn khắp nơi nơi, chính mình không có cách nào ước

thúc.

Nàng vốn không muốn đi, nhưng A Nghiên lại giở trò cũ, vung tay áo, làm

ra một bộ dáng ta sẽ uống trà ta, sẽ uống trà. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đành

phải dặn dò: “Ngươi tránh ở dưới tàng cây này, không thể đi loạn, ta lập tức quay lại.”

A Nghiên gật mạnh đầu, trong mắt tỏa ánh sáng.

Phi Thiên thoạt nhìn thấy tuyết cũng có chút hưng phấn, chớp cánh, phần

phật như tên xông ra ngoài, cánh vỗ lướt trên mặt hồ vẽ nên một đường

màu trắng, bông tuyết bay lên không gian, như cành hoa.

A Nghiên thấy vậy, không khỏi thoải mái cười to, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Phi Thiên thấy A Nghiên thích, càng dùng cánh lượn trên mặt hồ vẽ nên

một đường lại một đường sóng trắng, giống như lướt trong nước, tốc độ nó rất nhanh, khiến bông tuyết liên tiếp rơi xuống, cành hoa văng khắp

nơi, bông tuyết bay múa, hết sức đẹp mắt.

A Nghiên nhịn không được càng trầm trồ khen ngợi: “Phi Thiên! Giỏi!”

Ai biết vừa dứt lời, liền nghe thấy một thanh âm hơi nghi hoặc vang lên.

“A Nghiên?”

A Nghiên không ngờ nơi này lại có người, quay đầu lại, đã thấy một thiếu niên hơi đơn bạc, thân mặc một bộ áo bào màu xanh, cứ như vậy cô độc

đứng ở sau một cây khô.

Người này đúng là Hà Tiểu Khởi.

Trên người hắn còn sót lại chút bông tuyết, sợi tóc dính trước trán, một thân thanh bào đã có chút cuốn lên, cho thấy là đứng ở trong này rất

lâu.

”Nga...”A Nghiên cứ như vậy vừa vặn bị người túm được, miệng mở ra vài lần, không biết như thế nào cho phải.

Là nên nói chuyện hay là không nên nói chuyện đây.

Hà Tiểu Khởi cũng đã bước tới bên cạnh A Nghiên, cúi đầu nhìn chằm chằm A Nghiên, nghi hoặc hỏi: “Ta nghe nói ngươi bệnh nặng một hồi, không nói

được nữa, nay thế nhưng ngươi lại có thể nói chuyện? A Nghiên, ngươi đến cùng làm sao?”

A Nghiên mặt đỏ lên, đành phải gật đầu, sau khi gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Hà Tiểu Khởi càng thân thiết: “Sư phụ, ngươi là sư phụ ta, ta mấy ngày

nay luôn luôn nhớ thương, nhưng lại không thể gặp ngươi, muốn nhìn xem

ngươi làm sao. Nay thật vất vả nhìn thấy, ngươi trò chuyện đi. Không

phải mới vừa rồi ngươi có thể nói sao?”

A Nghiên bất đắc dĩ, nhìn nhìn vẻ mặt thân thiết của Hà Tiểu Khởi, đành phải thừa nhận: “Ta có thể nói chuyện.”

Hà Tiểu Khởi trầm mặc xuống, cũng đem một phong thư giao cho nàng.

A Nghiên nghi hoặc tiếp nhận thư kia, bên ngoài là bút tích của Cố Mặc,

lập tức trong lòng vui mừng, vội vàng mở ra, thấy bên trong nói không

chờ năm mới, đã rời đi Hoắc Châu. Nhìn thấy thế, lập tức không khỏi nhẹ

nhàng thở ra, nghĩ cha mẹ đệ đệ đi rồi, nàng ít nhất là không có gì

vướng bận nữa.

Ngẩng đầu, thấy Hà Tiểu Khởi nhíu mày nhìn nàng: “Sư phụ, phát sinh chuyện gì?”

A Nghiên nháy nháy mắt: “Cũng không có đại sự gì, chính là đôi khi không muốn nói chuyện thôi, bên ngoài truyền ra cái gì, ngươi cũng không cần

để ý, hảo hảo ở phòng bếp làm việc là được.”

Hà Tiểu Khởi nhìn A Nghiên thật sâu, nhăn mày nói: “Sư phụ, ngươi còn

nhớ rõ lúc trước ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi định ra quy củ cho ta

không?”

A Nghiên gật đầu: “Nhớ được.”

Hà Tiểu Khởi nói giọng khàn khàn: “Sư phụ lúc đó nói, thứ nhất là ta

phải nghe lời sư phụ, thứ hai là phải bảo vệ sư phụ. Hiện tại sư phụ

không có cách nào nói chuyện, ta hỏi ngươi, ngươi cũng không nói, cho

nên ta không có cách nào nghe lời ngươi.”

Còn lại bên trong, hắn không nói ra, nhưng ý tứ của hắn A Nghiên minh bạch.

Hắn cảm thấy chính mình nhất định là bị bắt, không phải tình nguyện, cho nên hắn phải bảo vệ mình.

Nhưng A Nghiên làm sao có thể để Hà Tiểu Khởi này giao du với kẻ xấu đây.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nghiêm cẩn nói với Hà Tiểu Khởi: “Tiểu Khởi, tâm ý

của ngươi ta hiểu, nhưng hiện tại ta rất tốt, ở bên người Cửu gia, hắn

đối tốt với ta. Ta không cần ngươi bảo hộ, cũng không cần ngươi giúp ta. Mấy ngày trước ta đi phòng bếp, kết quả ngươi không ở đó, ta còn lo

lắng cho ngươi, hỏi người khác, người khác cũng không nói gì. Nhưng bây

giờ nhìn thấy ngươi, ngươi bình yên vô sự, ta an tâm. Nay ngươi cũng

không cần vướng bận gì ta, chỉ muốn ngươi hảo hảo làm đầu bếp, đền ngày

hội Bạch Lan, tin tưởng ngươi nhất định có thể đoạt được hoa lan bạch

ngọc. Đây mới là việc ngươi phải làm.”

Ai biết lời này vừa ra, Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên tiến lên một bước, nắm chặt tay A Nghiên.

A Nghiên muốn giãy dụa, cũng không thoát.

Hà Tiểu Khởi cắn chặt răng, vành mắt đỏ lên: “Sư phụ, ngươi nói hắn đối

tốt với ngươi, nhưng vì sao mọi người đều nói ngươi bệnh, bệnh rất nặng, ngươi tầm thường bên ngoài cũng không nhìn thấy, thậm chí tất cả đều

nói ngươi không thể nói chuyện?”

A Nghiên bất đắc dĩ, tay nàng bị Hà Tiểu Khởi nắm chặt thật sự rất đau,

nhưng Hà Tiểu Khởi thoạt nhìn bỗng nhiên kích động, căn bản không có

cách giảng đạo lý.

Nàng đành phải trấn an i: “Ta thật sự tốt a, ngươi xem ta hiện tại có thể nói chuyện. Ta —— “

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Ta chính là đối mặt Tiêu Đạc, có đôi khi không muốn nói chuyện thôi. Không nói với hắn, trong lòng ta cảm thấy càng

thoải mái.”

Hà Tiểu Khởi nghe như thế, dường như nắm được cái gì: “Ngươi không thích hắn?”

A Nghiên nhíu mi, đây thật sự là một vấn đề khó trả lời.

Nếu ba tháng trước, nàng nhất định không chút do dự nói, nàng chán ghét

Tiêu Đạc, hận chết Tiêu Đạc, hận Tiêu Đạc không thể lập tức chết đi! Bị

chết càng thảm càng tốt!

Nhưng hiện tại, nàng có chút luyến tiếc Tiêu Đạc, cũng không chán ghét Tiêu Đạc.

Không chán ghét, cũng không nhất định là thích, ít nhất không có Tiêu

Đạc thích mình như vậy. Hơn nữa tình cảnh Hàn Đại Bạch chết thảm ngay

trước mắt, dường như bộ dáng chính mình cả đời, mỗi đời chết đi. Nàng

cảm thấy sẽ có một ngày như vậy, chính mình cũng sẽ giống hắn, chết thảm dưới bàn chân Tiêu Đạc.

Mỗi đời đã qua luôn có một nam nhân mang đến vận rủi cho mình, nàng làm sao có thể thích đây? Nàng làm sao dám thích đây?

Hà Tiểu Khởi thấy nàng cúi mắt không nói, càng sốt ruột: “Sư phụ, ngươi nói với ta được không? Ngươi thích hắn sao?”

Hắn bức bách như vậy, tâm A Nghiên hung ác, thế nhưng thốt ra: “Ta đương nhiên không thích hắn, ta chán ghét hắn, nhưng hắn đối với ta tốt lắm,

ta nay cũng chỉ có thể ở lại bên người hắn.”

Hà Tiểu Khởi nghe thấy thế, trong lòng chỉ cảm thấy ngàn vạn vui sướиɠ,

nhưng lại không biết nói thế nào, lúc hắn đamg muốn nói gì, ai ngờ vừa

nhấc mi, sắc mặt hắn chợt thay đổi.

thiếu niên thanh tú, trên mặt đã không còn chút máu, giống như giấy trắng.

con ngươi vừa mới còn tràn ngập nóng nảy và vội vàng, nay tràn ngập tuyệt vọng.

A Nghiên nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời phát hiện vẻ mặt hắn không quá thích hợp, dường như nhìn thấy gì khủng bố.

Chợt ý thức được, nàng cứng ngắc mà thong thả theo ánh mắt Hà Tiểu Khởi xoay người.

Bông tuyết không tiếng động, triền miên phiêu dật rơi trên mặt đất, cùng thế giới này phấn điêu ngọc mài hòa hợp một thể, cách đó không xa, thấy thân ảnh Phi Thiên xòe cánh ở không trung, bát ngát mà cứng cáp.

thân ảnh thon dài cô tịch, một thân cẩm y hồ lam, mặt không biểu cảm

đứng trong tuyết trắng lưu ly, một đôi con ngươi tối tăm bình tĩnh khiến người ta nhìn không thể hiểu, cứ như vậy yên lặng nhìn A Nghiên.