Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 31-1: Một nhà đoàn tụ

A Nghiên nhớ lại rõ ràng tư vị bị thiêu chết kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất bội phục mình. Trí nhớ thống khổ này, cuộc đời mình thế nhưng còn trở thành một đại trù.

Nàng thật là không tầm thường nha!

Đang đắc ý, thu thập đồ đạc, tay bỗng nhiên đau xót, cúi đầu nhìn, đúng là có một cây kim, trong lúc vô tình đâm vào đầu ngón tay.

Máu đỏ tươi theo ngón tay ứa ra, dần dần tụ trên đầu ngón tay trắng noãn thành một giọt trong suốt.

Khẽ thở dài, A Nghiên mắt lộ ra bất đắc dĩ, người ta quả nhiên là không thể quá đắc ý.

Nàng vẫn nên nhanh thu thập gói đồ về nhà đi!

Ai ngờ A Nghiên gói đồ xong vừa muốn đi ra hành lang gấp khúc, lại thấy Sài đại quản gia vội vã tới.

Từ lần trước hắn bị hạ lệnh cùng một đám tiểu nha đầu chia nhau đống cứt chó kia, hắn liền sâu sắc nghĩ lại hành vi của mình, cũng vì mình về sau đặt ra mục tiêu mới, chính là —— nghe lời Cửu gia, ôm đùi A Nghiên cô nương.

“A Nghiên cô nương, A Nghiên cô nương!"

"Ừ ừ, Sài đại quản gia, có việc sao?"

“A Nghiên cô nương, ngươi đi rồi, ai nấu cơm cho Cửu gia đây?"

"Hàn Đại Bạch, Hà Tiểu Khởi.”A Nghiên nhún nhún vai, đề nghị như vậy.

"Cửu gia giờ chỉ thích ăn cơm ngươi làm a!" Sài đại quản gia ưỡn nghiêm mặt cười, trong lòng đau khổ. Cửu gia ăn không ngon, tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt, đánh người gϊếŧ người đều có khả năng, đến lúc đó nói không chừng lão nhân gia hắn đây cái mông già cũng phải chịu ủy khuất.

"Hà Tiểu Khởi mỗi ngày xem ta nấu cơm, hắn đã sớm học xong, để hắn đi làm đi.”A Nghiên không chút khách khí kéo ra Hà Tiểu Khởi. Nàng mới không cần làm cơm cho Tiêu Đạc cả đời đâu, đến lúc đó nói không chừng cả mạng nhỏ cũng bồi theo.

"Hà Tiểu Khởi..." Sài đại quản gia sầu mi khổ kiểm tính toán tiếp tục nói.

"Ta đi đây, Sài đại quản gia, sau này còn gặp lại!”A Nghiên chào, cưới với hắn, đeo đồ nhanh chóng xuất phát.

Sài đại quản gia nhìn bóng lưng nàng rời đi, nổi lên một chút cười khổ bất đắc dĩ.

Ngày này, thật sự là không có cách nào qua!

***********************

Lúc A Nghiên đi đến cửa chính, phát hiện Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã chờ ở đó.

Sau lưng nàng, là một chiếc xe rộng rãi xa hoa, trong tay nàng, còn mang theo một cái bao.

"Hạ Hầu tỷ tỷ!”A Nghiên vui vẻ chạy tới.

Nói thật đến phủ này mấy tháng, nàng thích nhất chính là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt và Hàn Đại Bạch, đáng tiếc sau này nàng được Tiêu Đạc ưu ái, Hàn Đại Bạch khả năng cảm thấy không có mặt mũi, liền có chút xa cách với nàng. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đâu, rõ ràng là nữ nhân bên cạnh Tiêu Đạc, thoạt nhìn đối với mình cũng không có ý tứ ghen tị chán ghét bài xích, ngược lại khắp nơi giúp đỡ mình chăm sóc bản thân.

Nay A Nghiên nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, quả thực là giống như nhìn thấy tỷ tỷ thân thiết.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem nàng cười không có lòng dạ gì, cũng mím môi nở nụ cười.

"hôm nay trời lạnh, ta nhìn ngươi ngày thường bất quá mặc hai kiện quần áo, vừa đúng mấy ngày trước đã sai người làm đồ mới cho ngươi, còn chưa kịp đưa cho ngươi, nay vừa vặn mang về nhà mặc. Mặt khác trong xe ngựa còn có một ít thịt khô điểm tâm."

A Nghiên nghe thấy liên tục gật đầu, cảm động không thôi.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: "Không còn sớm, ngươi sớm trở về đi, nhớ qua hai ngày, ta sẽ phái xe ngựa đi đón ngươi."

"Mới hai ngày đã đón ta trở về sao?”A Nghiên nghe có chút thất vọng.

"Đây là gia nói, nhiều nhất hai ngày." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thong thả mà tàn nhẫn nói ra chỉ lệnh Cửu gia bên kia.

"Nha, được rồi.”A Nghiên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hưng phấn đã cúi xuống.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem cái dạng này của nàng, muốn cười, cười xong, lại thở ra.

Còn A Nghiên hiện tại đương nhiên vô tâm để ý tới tâm tư Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nàng vui mừng lên xe ngựa.

xe ngựa thật rộng rãi thoải mái a, vừa thấy chính là do danh gia Yến kinh chế tạo, đi lên đường cũng không giống xe trâu ở nông thôn xóc nảy không ngừng.

A Nghiên bắt đầu ngồi, sau đó rõ ràng cầm một khối bánh hoa sen lên ăn, rồi nằm xuống.

Trong xe ngựa xóc nảy, nàng bắt đầu cân nhắc chuyện này kế tiếp nên tiến hành như thế nào.

Nàng cùng Tiêu Đạc, không phải nàng chết, chính là Tiêu Đạc vong, chỉ đơn giản như vậy.

Đời trước nàng ôm cái thân thể lạnh như băng kia, cứu tính mạng của hắn, trái lại hắn đối đãi mình thế nào đâu? Chính mình cắt thịt cho ưng ăn, lại đem độc xà đông cứng giấu vào trong ngực nông phu.

Nàng lần này thật không còn một chút thiện tâm, đối với nàng mà nói đó là xa xỉ phẩm.

Nàng chỉ cần Tiêu Đạc chết, chết thế nào cũng được.

Chỉ có Tiêu Đạc chết, nàng mới có thể vui vẻ.

Như vậy nên làm hắn chết thế nào đây?

Xem ra hạ độc là không có khả năng, có lẽ Tiêu Đạc này thể chất đặc thù, căn bản cỏ đoạn trường cũng không thể độc chết hắn.

A Nghiên đau khổ suy nghĩ, mình tập hợp trí tuệ bảy đời, nhất định có thể nghĩ ra một biện pháp rất tốt.

Ai biết nàng nghĩ nghĩ liền — ngủ.

Đợi đến lúc vừa ngủ dậy, xe ngựa đã vào thôn.

Bọn họ là một thôn bình thường làm sao dễ dàng gặp xe ngựa xa hoa bực này a, càng đừng nói xe ngựa quý khí như vậy lại trực tiếp tiến vào con đường đất mấp mô xóc nảy trong thôn.

Các thôn dân sôi trào, đang đoán đây là quý nhân nơi nào, chức sắc trong thôn đều chạy đến, ăn mặc chỉnh tề, nói là muốn bái kiến quý nhân.

Ngay lúc mọi người vạn phần chờ đợi, xe ngựa theo một đường bụi đất mù mịt, đi tới cửa nhà A Nghiên.

Phụ thân của A Nghiên là Cố Tam Bát, mẫu thân Trần Thúy Hoa, còn có đệ đệ Cố Mặc, đều cả kinh nói không nên lời.

(PS: Tên bạn A Nghiên nghĩa là cái nghiên mực, như trong từ bút nghiên, còn em bạn ý tên là Mặc nghĩa là mực để viết đấy. Bố mẹ bạn này cũng khéo đặt tên).

A Nghiên cười khanh khách vén mành, xuống xe.

Tất cả mọi người đều cả kinh, thấy A Nghiên trên mái tóc đen nhánh cắm một cây trâm hỉ thước đăng mai tinh xảo đặc sắc, trên người mặc váy dài bạch quyên và khoác áo tơ mềm viền đỏ, bên ngoài còn khoác một kiện áo lông khổng tước lục linh, đi giày da dê bảo vân song điệp. Mặc một thân thế này, nông dân bọn họ xem ra thật sự là mười phần phú quý, đều là bọn hắn ngày thường chưa thấy bao giờ.

Bành nhị thẩm bên cạnh trừng lớn hai mắt: “A Nghiên, ngươi hóa ra không chết?"

A Nghiên thấy cha mẹ đệ đệ, vui sướиɠ bổ nhào vào.

"Cha, nương, A Mặc, ta đã trở về!"

Nương của A Nghiên là Trần Thúy Hoa bỗng chốc tiến lên, ôm A Nghiên vào trong ngực, khóc gọi tâm can bảo bối:

“A Nghiên, nương mấy ngày nay hối hận đến chết, không nên vì ham mười lượng bạc kia, để Bành nhị nương đem ngươi đưa đi làm đầu bếp nữ cho người ta! Nguyên bản vì nghĩ ngươi không về được nữa, đã thương lượng nhiều ngày, làm cho ngươi cái mồ chôn quần áo và di vật đâu."

cha A Nghiên mấy năm nay thân thể không tốt, nay bất quá cứng rắn chống đỡ đi ra, lúc này ông thấy nữ nhi, cũng kích động, trong mắt cơ hồ rơi lệ: "Cũng từng đi phủ đó tìm hiểu, tiếc rằng chúng ta thân phận này, đến đại môn cũng không vào được, muốn dò hỏi tin tức, cho đối phương chút bạc vụn, người ta cũng không nhận."

Lại còn Bành nhị nương nói kỹ càng trong phủ này âm trầm khủng bố như thế nào như thế nào, cùng với kẻ kia đeo mặt nạ sắt ngưu đầu mã diện (đâu trâu mặt ngựa) dọa người ra sao, lại còn bà làm thế nào mới giữ được mạng nhỏ. Chỉ nói thôi đã làm người một nhà bọn họ hoảng sợ trong lòng, cho rằng vĩnh viễn không được gặp A Nghiên.

A Nghiên ngẫm lại chính mình suýt nữa không còn mạng, nay lại gặp ôn thần ác sát Tiêu Đạc kia, còn không biết về sau sẽ như thế nào, không khỏi cũng bi ai, ôm lấy mẫu thân khóc lớn một hồi.

Kỳ thật tuy rằng mẫu thân này lúc ban đầu thấy nàng, vẫn cứ là câu nói ngàn bài một điệu "Đứa nhỏ này cũng thật giống cha nàng ", nhưng những năm gần đây, cha mẹ yêu thương đã khiến nàng mơ hồ rất nhiều việc kiếp trước, thật tình coi mình là con cái bọn họ.

Đang khóc, lại nghe Cố Mặc bên cạnh nói: "Bên ngoài gió lớn, tỷ tỷ vừa về, vẫn nên đi về phòng trước."

A Nghiên hai mắt đẫm lệ nhìn nhìn đệ đệ của mình.

Cố Mặc so với mình nhỏ hơn ba tuổi, đã mười một, đang ở trường tư thục đọc sách, năm trước mới thi tú tài, sinh ra thanh tú cao gầy, vừa nhìn như là bộ dáng tiểu thiếu niên mười ba mười bốn.

Hắn xưa nay ít lời, bất quá lại cực kì biết săn sóc, đối với thân tỷ tỷ lại càng thêm chiếu cố.

Nàng bổ nhào qua ôm lấy đệ đệ: "Ô ô ô, A Mặc!"

Suýt nữa sinh ly tử biệt a!

Tám đời, nàng còn chưa gặp được đệ đệ tốt như vậy, kiếp này may mắn, đệ đệ như vậy, tựa hồ chết cũng đáng giá.

Cố Mặc tuổi cũng không nhỏ, ở nông thôn tuy rằng cũng không như nhà giàu trong thành người ta so đo chuyện nam nữ như vậy, nhưng đến cùng Cố Mặc là tiểu thiếu niên, da mặt mỏng, nay bị tỷ tỷ ôm lấy như vậy, không khỏi đỏ mặt lên, không được tự nhiên nói: "Tỷ, trước vào phòng đã."

cha mẹ A Nghiên cũng liên tục nói vào nhà, lúc đó người một nhà mới đi vào.

đi vào rồi, nương A Nghiên lấy nước canh sớm đã nấu rất nóng, mọi người uống xong, lúc này có thế này nói đến chuyện ly biệt về sau.

A Nghiên không thể bỏ qua, đem chuyện trong phủ Tiêu Đạc nhất nhất nói hết, chỉ giản lược chuyện mình bị Tiêu Đạc khi dễ: "Nay trong phủ này chủ tử thích nhất ăn đồ của ta, vì thế ta rất được tôn trọng, chẳng những cho ta tiền bạc, còn cố ý sai xe ngựa đưa ta trở về."

Nói vậy, A Nghiên coi như là vinh quy áo gấm về nhà?

cha mẹ A Nghiên vừa nghe, tự nhiên vui sướиɠ vạn phần, nguyên vốn tưởng rằng không còn nữ nhi, nay cũng là một thân phú quý trở về, làm sao có thể mất hứng đâu, vì thế càng lôi kéo A Nghiên hỏi tình hình cụ thể.

Cố Mặc lại không nói gì, yên tĩnh ngồi một bên nghe cha mẹ, tỷ tỷ nói chuyện.

Đang lúc này, bên ngoài rầm rầm tiến vào một đám người, dáo dác, tò mò đi lại đánh giá, trong đó Ngưu trưởng thôn và Bành nhị nương cầm đầu.

cha mẹ A Nghiên thấy vậy, không thể không mời bọn họ tiến vào.

Bành nhị nương vừa tiến đến, ánh mắt đánh giá trượt qua lại trên người A Nghiên, cuối cùng nhìn chằm chằm trang sức kia, chua xót nói:

“A Nghiên ở phủ đệ quý nhân thật đúng là phú quý."

nữ nhi Bành nhị nương là Bành A Kiều, ngày xưa cũng cùng A Nghiên lớn lên, tự cao mỹ mạo, nay thấy A Nghiên đi phủ đệ gì đó một chuyến, một thân trang sức như vậy, xem trâm hỉ thước đăng mai kia, người thường mấy ai có thể có, không nói trong thôn, chính là cô nương nhà có tiền trên trấn cũng không thể so sánh nổi. Còn một thân quần áo tơ lụa, đều là chất liệu tốt đời này nàng chưa sờ qua a.

Càng thêm A Nghiên trên mặt chói lọi, vừa thấy chính là được quý nhân ở phủ đệ nuôi tốt, cả người càng nhìn càng dễ chịu.

Nàng thực không biết tư vị gì nói: “A Nghiên, áo lông của ngươi kia xanh mượt, đây là gia chủ đưa cho ngươi sao? Hay là mượn a?"

Ngẫm lại liền không thích hợp, bất quá là đầu bếp nữ nho nhỏ, sao có khả năng gia chủ sẽ đưa gì đó?

A Nghiên cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, từ lúc Tiêu Đạc bắt các nha hoàn biểu diễn rồi, Sài đại quản gia lại dùng sức nịnh bợ mình, cái gì tốt đều tự bản thân đưa qua. Nhưng trong lòng nàng nào có chú ý, bất quá chỉ tùy tiện ném sang một bên, hôm nay cũng tùy ý nhặt vài món mặc lên thôi.

Bây giờ A Kiều hỏi này đó, nàng hơi có chút không hiểu, liền tùy ý nói: "Chính là mặc vào mà thôi, cái gì là của ta."

Có lẽ ngày mai nàng và Tiêu Đạc kia mỗi người đi một ngả.

A Kiều nghe xong, dường như nhẹ nhàng thở ra, bất quá ánh mắt kia, lại không rời khỏi áo lông khổng tước lục linh trên người A Nghiên.

Nhưng vào lúc này, Ngưu trưởng thôn đanh giọng hỏi đến: “A Nghiên ở phủ đệ quý nhân kia, đến cùng là biết cái gì, nói cho Ngưu bá bá nghe một chút?"

Cố gia là hộ ở ngoại vi thôn, mấy đời đơn truyền, ngày thường cũng không được mấy vị trong thôn này nhìn vào mắt, nay Ngưu trưởng thôn chẳng những tự mình đến nhà bọn họ, còn tự xưng là Ngưu bá bá.

A Nghiên trong lòng buồn cười, bất quá nàng là một nữ hài tử, lập tức cũng không nói gì, chỉ mím môi cúi đầuim lặng, làm ra bộ dáng không biết không nói.

Dù sao người trong thôn đều biết nàng ngốc, tiếp tục giả ngu là được.

Này Ngưu trưởng thôn đang cùng mọi người vây xem Cố gia, nghe A Nghiên ở phủ đệ quý nhân trải qua đủ chuyện, không khỏi tán thưởng không thôi, lại cực kì hâm mộ, thậm chí còn đưa ra mấy chủ ý, muốn A Nghiên dẫn đường, bọn họ cũng muốn đưa con đi phủ đệ quý nhân làm việc.

A Nghiên không thể không giả vờ ngây ngốc.