Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 17: Play rơi xuống nước

Đó là một thanh âm khàn khàn lộ ra nhu hòa.

A Nghiên đang mừng thầm vừa nghe thấy thanh âm này lập tức sững sờ.

Nàng cứng ngắc xoay người, cẩn thận trừng mắt nhìn xuống nam tử trong nước suối trong vắt kia một đầu tóc ướt mạnh mẽ trên vai.

”Ta đã biết rồi mà.” Nàng một cước giẫm bẹp một cây cỏ bốn lá vừa vặn

nhô lên ở đó, cúi đầu nhỏ giọng lầu bầu đi đến bên cạnh Cửu gia.

Nghiêng đầu đánh giá nam tử mặt không biểu cảm kia, nàng định cùng hắn

giảng đạo lý: “Ta không phải nha hoàn thông phòng của ngươi, chỉ đảm

đương chức đầu bếp nữ. ngươi cho ta bạc, ta giúp ngươi nấu cơm, chúng ta nếu một lời không hợp, kia có thể vỗ tay tán đi, chính là quan hệ như

vậy. Ngươi cũng biết, ta ở trong thôn đã định người rồi, trọng yếu nhất

là ta còn nhỏ đâu, còn chưa tới mười lăm tuổi, chưa cập kê, ta một cô

nương gia nhỏ như vậy, sao không biết xấu hổ hầu hạ nam nhân tắm rửa

đâu?”

Nàng cố lấy dũng khí một hơi nói xong những lời này, kỳ thật có chút

nghĩ mà sợ, nhưng sau này nghĩ lại, vươn đầu một đao lui đầu một đao,

nàng cũng không thể giống như Hạ Hầu Kiểu Nguyệt làm nha hoàn thông

phòng a, cho nên lời này nhất định phải nói rõ.

Nàng cúi đầu, níu chặt một cọng cỏ đuôi chó cạnh tảng đá, trong lòng

không khỏi nghĩ, hắn sẽ tức giận, giận dữ rồi hẳn là trực tiếp gϊếŧ mình đâu?

Không biết gió từ nơi nào thổi phả vào mặt, gió núi tươi mát vui mừng,

mang đến một mùi hương trái cây ngọt ngào, nàng cũng không rõ đây là

trái cây sơn dã gì, nhưng mà lại cảm thấy hương vị này cực kỳ thơm.

Nàng không dấu vết nuốt nước miếng xuống, trong đầu bắt đầu nghĩ lung

tung, nếu đời này có thể sống tốt, nếu là lúc này đây không chọc giận

nam nhân đáng giận này mà đánh mất mạng nhỏ, nàng nhất định phải đi lên

núi tìm loại trái cây này.

Đây nhất định là cái loại trái cây chín mọng sáng hồng, cắn một ngụm, nước ngọt liền tràn ra miệng, tràn đầy dễ chịu...

Nàng lung tung suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nam nhân trong nước suối này vẫn như cũ không hồi âm.

Nàng có chút buồn bực, đây là như thế nào?

Vì thế nàng không tự chủ được ngửa mặt nhìn.

Đã thấy trong ánh sáng ngược mờ áo, trên khuông mặt nam tử thanh ngạo

tôn quý vẫn mang theo bọt nước suối óng ánh trong suốt, tóc đen hơi ẩm

xõa trên vai, hai vai thanh khoan, lưng cao ngất, hắn ngồi như vậy ở chỗ đó, giống như trích tiên không nhiễm bụi trần, dường như không phải

trong nhân gian khói lửa, vẻ an tĩnh nhìn A Nghiên.

một khắc như vậy, A Nghiên tự biết xấu hổ.

Nàng thậm chí cảm thấy có lẽ chính mình xấu xa, hiểu lầm cái gì.

”Nha...” Nàng nha nha hai câu, muốn giải thích.

Nhưng nam tử mi dài ước nước đen như mực hạ xuống, thản nhiên phân phó: “Chà lưng cho ta.”

Ân?

A Nghiên hơi kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình: “Ta, chà lưng?”

Cảm thấy nàng nói nhiều như vậy, tất cả đều vô ích?

Cửu gia đương nhiên gậtđầu: “Nơi này trừ ngươi ra, còn ai có thể kì lưng cho ta sao?”

A Nghiên nhìn quanh bốn phía, thật đúng là không có người đâu, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã ly khai.

Cửu gia dựa trên tảng đá, chỉnh hai chân dài hữu lực nhàn nhã tự tại đá

đá nước: “Lại nói ngươi không muốn kì lưng cho ta, là muốn bị Phi Thiên

mổ mắt, sau đó ném xuống vách núi đen cho sư tử và lão hổ ăn thịt?”

Phi Thiên?

A Nghiên nhìn trái phải.

Đúng vào lúc này, không biết Phi Thiên trốn ở đâu trên cành cổ thụ phát

ra một tiếng kêu sắc lạnh, the thé, như là phụ họa chủ nhân nó.

Cái loại thanh âm này, làm A Nghiên đột nhiên nhớ tới, chính mình từng

rõ ràng bị thiêu chết ở một đời kia, trước khi mất đi ý thức cuối cùng,

nàng cũng từng nghe một tiếng ưng kêu như thế.

Nàng rung động rùng mình một cái, trong mắt có ý sợ hãi.

Đây là một con chim ưng trợ Trụ vi ngược.

Nếu có một ngày nàng có thể gϊếŧ nam nhân đáng giận này, định cũng muốn

đem con ưng làm nhiều việc ác kia rửa sạch cho vào nồi chiên giòn!

Bất quá giờ này khắc này, nàng tự nhiên là chỉ có thể đem tâm tư này cẩn thận thu giấu đi, cúi đầu, nhận mệnh nói: “Được, ta bây giờ chà lưng.”

Chà lưng, chà lưng, không phải chỉ là chà lưng sao?

Nàng coi như chính mình đang chà quần áo thôi.

Vì thế A Nghiên chết lặng cầm một cái khăn tắm, bắt đầu chà lưng cho Cửu gia.

Trong lòng nàng nguyên bản có chứa nhiều bất mãn, không che giấu được,

kết quả khí lực đương nhiên không nhỏ, nguyên vốn tưởng rằng sặp bị giáo huấn, nhưng ai ngờ Cửu gia cũng chẳng nói một tiếng, híp con ngươi

thoải mái hưởng thụ.

Hắn nhưng là loại da dày thịt béo.

A Nghiên vừa chà xát lưng, vừa cẩn thận quan sát lưng hắn.

Hắn lưng cao ngất thon dài, độ rộng thích hợp, da thịt sờ lên giống như

tơ lụa thượng đẳng bóng loáng, thậm chí ở dưới thái dương phát ra ánh

sáng, tản ra một cỗ sức sống khó diễn tả bằng lời.

Một người nam nhân, không có việc gì sinh ra đẹp mắt như vậy làm gì?

Huống chi là một nam nhân đáng sợ gϊếŧ người như ma! Cũng thật sự là Diêm Vương gia mắt bị mù đâu.

A Nghiên càng sờ lưng kia, càng cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Thế nào chuyện tốt đều nhường hắn chiếm, chuyện không hay ho toàn về

mình. Này, mỗi thế hoặc là hại chết mình, hoặc là làm một ôn thần. Chính mình không gặp hắn, tuyệt đối sống được rất tốt, gặp phải hắn một lần,

lập tức không còn chuyện tốt.

Cái này có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn...

A Nghiên trong lòng nghĩ thế, phía dưới liền động, ai biết chính là vừa

động như vậy, thế nhưng không cẩn thận cong ngón tay một chụt.

Nàng cũng có một chút móng tay, móng tay nho nhỏ, giống đứa nhỏ khác.

Như vậy cong xuống, nhất thời liền xuất hiện một vết máu.

Kỳ thật lúc nàng làm như vậy, cũng vô ý, đến khi phát hiện chính tay mình gây ra họa gì, nàng cũng bị chính mình dọa đến.

“... Cửu gia... Thực xin lỗi...” Sắc mặt nàng trắng bệch, cúi đầu xin lỗi.

Cửu gia mặt không biểu cảm quay đầu, con ngươi u ám thần sắc khó hiểu.

”Cửu gia, ngài không cần tức giận, ta cho ngươi cào ta một cái có thể chứ?” Nàng nhỏ giọng cầu xin.

Cửu gia mặt không biểu cảm chăm chú nhìn nàng một lát, rốt cục vừa chìa tay, đúng là túm nàng một cái.

Bọt nước văng khắp nơi, nước suối ào ào, một đợt sóng trùm lên.

A Nghiên giờ khắc này, ánh mắt thành canh trứng rong biển, đầu óc thành một nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo.

Hai mắt canh trứng rong biển của nàng nhìn thấy một đầu tóc đen ướŧ áŧ

dính ở trên l*иg ngực mạnh mẽ rộng lớn, cánh tay hữu lực không chút

khách khí túm lấy mình ném vào suối, chìm vào trong nước cùng hắn một

chỗ.

nước hồ mát lạnh, bao phủ thân thể của nàng và tứ chi, nàng còn uống mấy ngụm nước, chỉ có thể liều mạng ôm lấy đùi hắn.

Bất quá cũng may từ đời thứ hai mang thai tám tháng chết thảm ở hồ nước

lạnh như băng rồi, sau này nàng luôn luôn chú ý học bơi, có thể nói nàng đã là một kiện tướng biết bơi từ trong bụng mẹ.

Nàng nhanh chóng giữ thân thể cân bằng, cũng buông ra cánh tay vẫn bị mình gắt gao bám chặt, để chính mình nổi trong hồ nước.

Nàng ở trong một mảnh bọt nước ngửa mặt nhìn về phía nam nhân đáng sợ kia.

Nam nhân hiển nhiên có chút kinh ngạc, cứ như vậy nổi trong nước nhíu mày nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, còn có thể bơi?”

Nàng chật vật thân thủ lau nước trên mặt một phen, phun ra nước suối

trong miệng có vị lưu hoàng, ngẩng mặt nhìn hắn: “Cửu gia, ngài đây là

muốn dìm ta chết đuối, phải không?”

Nếu không phải chính mình sớm học hội bơi, liền sẽ chết ở chỗ này thôi?

Nếu không phải chính mình vừa mới buông đùi hắn ra, không chừng hắn sẽ một cước đá văng mình ra!

A Nghiên trong lòng trào ra hận ý, hai tròng mắt dường như có lửa cháy,

đốm lửa thanh lãnh, dường như trong bóng đêm chợt hiện ra một đạo ánh

sáng loá mắt.

Cửu gia đứng ở trong suối nước, yên lặng nhìn nàng, nhíu mày.

Nửa ngày sau, hắn đột nhiên xoay người, sải bước đi lên bờ.

Hắn đi rất nhanh rất vội, nước suối bởi vậy mà rung chuyển.

Lên bờ rồi, hắn đứng ở bên cạnh tháp, cầm lấy một cái áo bào bằng đoạn màu trắng bạc khoác lên người.

bóng lưng hắn thanh khoan, thân hình cao ngất, đứng ở đó, giống như trích tiên.

A Nghiên đứng trong nước, giống như ướt sũng, ngửa mặt theo dõi hắn, đôi môi quật cường mím lại.

Nam nhân vừa quay đầu, thần sắc đen tối quét mắt nhìn tiểu nha đầu trong hồ.

Nàng chật vật mà quật cường.

Trầm mặc nửa ngày, môi mỏng giật giật, hắn rốt cục lấy khẩu khí bễ nghễ trên cao nhìn xuống vạn vật, thản nhiên nói:

”Trên người ngươi rất thối, tắm rửa cẩn thận một chút.”

Nói xong, hắn phất tay áo bào, quay lưng mà đi.

Ngày đó, nam nhân đáng giận này cứ như vậy đi rồi.

A Nghiên đương nhiên không định ngâm mình trong nước sơn tuyền tắm rửa

cẩn thận. Vừa nghĩ, ai ngờ chỉ cần nàng bước ra bên ngoài, còn có một

hắc ưng âm vụ hướng về phía nàng phát ra tiếng kêu kèn kẹt, bộ dáng kia

như là uy hϊếp nàng, sợ tới mức nàng dũng khí và quật cường nhất thời

vừa nổi lên lúc trước tan hết, ngã về trong suối không dám ra.

Nàng sợ chim ưng.

Nàng cho tới bây giờ chưa quên lúc mình bị thiêu chết, có tiếng ưng kêu đáng sợ.

Cứ như vậy giằng co cả buổi, trăng treo đầu cành liễu, ngọn núi bắt đầu

phát ra tiếng động hổ lang làm cho người ta mao cốt tủng nhiên, con ưng

kia mới vỗ vỗ cánh bay đi.

A Nghiên đông lạnh run run đứng lên, mặc quần áo ướt sũng trở về phòng mình.

Vào ban đêm, nàng hung hăng hắt hơi vài cái.

Nàng vẫn ở phòng hạ nhân trước kia như cũ, chẳng qua biến thành phòng

đơn. Nàng hắt xì một loạt như vậy, Tiểu Huệ ở cách vách nghe được, dáo

dác nhìn sang: “A Nghiên ngươi không sao chứ?”

Nàng lắc đầu, mang theo nồng đậm giọng mũi nói: “Không có việc gì, chỉ là cảm lạnh.”

Vừa nói, vừa hắt xì hai cái vang dội.

Tiểu Huệ nhìn chằm chằm cái mũi nàng đỏ lên kia, do dự mãi, rốt cục vẫn

nói: “A Nghiên, nếu ngươi cảm lạnh, bị phong hàn, vậy không thể làm đầu

bếp nữ cho Cửu gia.”

”Không làm thì không làm đi.”A Nghiên không yên lòng nói như vậy.

Tiểu Huệ xem bộ dáng nàng cái gì cũng không cần, có chút muốn nhắc nhở,

bất quá đến cùng nuốt xuống, chỉ nói một câu: “Ngươi phải bảo trọng thân thể.”

Tiểu Huệ đi rồi, rất nhanh có bà tử dáo dác tới, A Nghiên đầu nặng trịch, cũng không có tinh lực để ý tới.

Nàng miễn cưỡng đi đến giường, trong đầu buồn bực nằm xuống ngủ.

Ngủ rồi, nàng dường như mơ rất nhiều.

Ở trong mộng, nàng mơ thấy đời thứ năm của nàng.