Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 41: Xuất viện

Thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã qua ba ngày rồi. Trong phòng bệnh VIP 3 bây giờ rất là chỉnh tề. Chăn gối được xếp gọn gàng. Còn bệnh nhân nằm trên chiếc giường đó thì đã thay ra bộ quần áo bệnh nhân bằng một chiếc quần ống rộng màu đen dài hơn đầu gối một chút, kết hợp với chiếc áo sơ mi ba lỗ màu trắng. Đôi chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc xoăn dài được cô buộc bổng lên trên đỉnh đầu, để lộ ra chiếc cổ thon. Nếu không phải trên vai của cô vẫn còn băng gạc, chắc không ai biết cô gái này là bệnh nhân mất. Bây giờ, cô đang ngồi trên chiếc ghế sopha nói chuyện phiến cùng Quế Chi đợi Bảo Khánh và Bảo Kiệt trở lại. Còn Nghi Dung, Ngọc Diệp và Eric. Không cần nhắc đến họ làm gì. Nghi Dung và Ngọc Diệp đang giúp cô làm một số việc. Còn Eric, cậu ta hình như đã có đầu mối về khẩu súng bí ẩn đó. Vì vậy, hôm nay Trâm Anh xuất viện, bọn họ không có thời gian đến.

Hôm nay, mới tám giờ sáng mà cô nàng Quế Chi này đã xông vào phòng bệnh của cô phá hủy không gian tình nhân của cô và Bảo Khánh. Vậy mà cô ấy không có phát hiện, vẫn vui vẻ giơ chiếc túi nhỏ đựng quần áo cười với cô. Bảo Khánh khi thấy Quế Chi đến, anh liền lôi cậu em trai đang đứng cạnh Quế Chi ra ngoài. Phụ nữ nói chuyện, đàn ông đứng đây làm gì.

“Cha mẹ nuôi…hai người đã đến chưa?” Trâm Anh hồi hộp nói. Lâu rồi cô không gặp hai người bọn họ, điều này làm cô không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng lúng túng nhưng lại rất mong chờ.

“Hai người bọn họ đến Hà Nội từ chiều hôm qua. Mình đã đi đón và đưa hai người về nhà họ Trần. Bây giờ cha mẹ Trần đang nói chuyện phiến với họ. À, cha mẹ của cậu cũng đã đến đó từ sáng sớm rồi” Quế Chi nói.

“Cha mẹ nuôi có biết mình còn sống không?” Trâm Anh hỏi, ai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

“Không, theo ý của cậu, mình đã nhờ ba mẹ mình chọn đại một lý do nào đó để đưa cha mẹ nuôi của cậu ra ngoài này” Quế Chi nói.

“Cậu nghĩ, cha mẹ nuôi có giận mình không? Vẫn còn sống mà từng ấy năm

không về thăm bọn họ lần nào” Trâm Anh cúi đầu xuống nói. Bây giờ cô đang rất là lo lắng, lo lắng cha mẹ nuôi sẽ không cần cô, lo lắng họ sẽ giận cô.

Quế Chi biết bạn tốt đang tự hù bản thân, cô cầm lấy tay Trâm Anh, nói “Trâm Anh, biết cậu còn sống, cha mẹ nuôi của cậu mừng không kịp ấy chứ, làm gì có lòng nào giận cậu. Với lại, do cậu mất trí nhớ nên cậu mới không thể trở về với bọn họ được. Mình chắc chắn cha mẹ nuôi của cậu sẽ không trách giận cậu đâu.”

Lần này Trâm Anh không nói gì nữa. Cô cũng mong là như vậy. Hơn chục năm không gặp, cô thật hồi hộp, cũng thật lo lắng. Không biết cha mẹ nuôi bây giờ như thế nào, tóc hai người đã lẽ đã bạc trắng rồi. Cô còn nhớ, Quế Anh kể cho cô, khi cô rơi xuống biển mất tích lần đó, cha mẹ nuôi đã ngã bệnh rất nặng. Rồi một thời gian sau, hai người liền quyết định đến khu resort của cha Đặng ở Nha Trang. Có lẽ hai người họ tin rằng, chỉ cần ở đó đợi, Trâm Anh sẽ quay trở về với vòng tay của họ. Lúc nghe xong, Trâm Anh đã khóc rất nhiều. Cha mẹ nuôi là người thân trong bảy năm của cô. Dù chỉ là tình cờ cứu cô, nhưng hai người họ đã cưu mang cô, coi cô như đứa con đẻ mà đối đãi. Dù hai người thường xuyên vắng nhà, nhưng cô không oán. Lúc đó, suy nghĩ của cô rất là đơn giản. Cha mẹ nuôi là ân nhân của cô, là người thân của cô, cô không muốn trở thành gánh nặng của họ. Vì vậy, hồi nhỏ cô rất cố gắng học hành, thành tích luôn đứng đầu. Cô muốn, khi cha mẹ nuôi nhìn vào thành tích của cô sẽ vui vẻ cười và khen cô. Mới đầu, khi mới tiếp xúc với cha mẹ nuôi, cô chỉ có cảm xúc cẩn thận lấy lòng. Rồi dần dần, cô đã coi họ như cha mẹ của bản thân từ khi nào không biết nữa. Nay gặp lại sau bao năm xa cách, họ còn nhận ra cô không? Cô thật lo sợ họ dùng ánh mắt nhìn người lạ để nhìn cô. Cô rất sợ.

Trong khi Trâm Anh đang lo lắng không yên, ở nhà họ Trần bây giờ rất là náo nhiệt. Trong nhà kính ở nhà họ Trần, không khí bây giờ rất là rôn rả. Trên chiếc bàn tròn được đặt ở trung tâm nhà kính, có ba đôi vợ chồng già đang ngồi, chồng chơi bài, vợ cổ vũ, có những lúc vợ sẽ giúp chồng của mình. Đó chính là ông bà Trần, ông bà Phan và người đã nuôi Trâm Anh trong bảy năm cô mất tích – vợ chồng ông bà Nguyễn. Ông bà Nguyễn là đôi vợ chồng nhà khảo cổ học có tiếng. Ông Nguyễn tên là Nguyễn Duy Hoàng, năm nay ông đã gần sáu mươi tuổi, còn bà Nguyễn tên là Lê Hoa Quỳnh, bà kém chồng bà bốn tuổi, năm nay bà cũng đã năm lăm tuổi rồi. Dù hai người đã bỏ nghề từ hơn mười hai năm về trước vì vụ việc mất tích của con gái nuôi của bọn họ, nhưng ở họ vẫn tỏa ra hơi thở thần bí của những nhà khảo cổ. Ông bà Phan nhìn ông bà Nguyễn bằng ánh mắt đánh giá, càng nhìn càng thích. Con gái ông bà thật tốt số. Trong cái rủi có cái may. Có lẽ ông trời thương con bé nên đã để cho con bé gặp được vợ chồng ông bà Nguyễn. Chứ nếu ở cái sa mạc đó, con bé có khi đã trở thành ma ở đó rồi. Còn nếu được người khác cứu, người tốt thì không sao, gặp phải bọn buôn người, có lẽ Trâm Anh của bọn họ cũng không còn nữa. Và có lẽ, cũng chẳng có chuyện ông gặp lại được con gái của ông. Dù nó đang trong tình trạng rất là xấu. Và năm đó, muốn tìm ra người đã cứu con gái của ông với ông dễ như trở bàn tay. Nhưng, năm đó ông lại không làm vậy, thay vào đó, ông lại gấp rút đưa con bé ra nước ngoài. Một phần là do ông muốn nó quên đi những quá khứ đau khổ, một phần lại là do ông ích kỉ. Ông không muốn con gái ông nhớ ra kí ức bảy năm đó. Dù là đau khổ hay vui vẻ, ông đều không muốn con bé nhớ lại kí ức liên quan đến bảy năm nó mất tích.

“Ông Trần, con bé họ Đặng kia muốn vợ chồng chúng tôi đến đây làm gì vậy?” hạ bài xuống, ông Nguyễn đẩy đẩy gọng kính, trầm ổn nói.

“Ông bạn, sao lại hỏi tôi, chuyện này phải đợi con bé đó về nói mới biết được. Với lại, ông gọi thẳng tên của tôi cho thân thiết.” ông Trần cười thần bí.

“Minh Trí, cậu đưa chúng tôi ra đây, chắc không phải là chơi bài không đúng không?” bà Nguyễn ngồi bên cạnh chồng nói.

“Đúng là nói chuyện với nhà khảo cổ, thật là thú vị. Hoa Quỳnh, chị nhìn người đàn ông ngồi kế bên chồng của chị xem, ông ta có quen không?” bà Trần cười cười nói.

Nghe thấy vậy, bà Nguyễn nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh chồng của bà một lúc, rồi bà nhìn ông ta nói “Ông Phan, chúng ta đã từng gặp mặt bao giờ chưa”. Quả thật, nhìn người đàn ông này, bà cảm thấy rất quen. Nhất là đôi mắt kia. Nhưng đáng tiếc là bà không nhớ ra là bà đã gặp ở đâu rồi.

“Chúng ta chưa gặp bao giờ” ông Phan nở nụ cười lạnh nhạt nói. Dù hai người này là ân nhân của con gái ông, nhưng ông vẫn không quen đối xử thân quen đối với người lạ. Với lại, hai người này tương lai sẽ là “tình địch” tranh con gái với ông.

“Chưa gặp sao?” bà Nguyễn chống cằm suy tư một lúc rồi nhìn sang chồng của bà, nói “Ông xã, anh có biết người đàn ông này không?”

“Bà xã, người đàn ông này anh cũng không có biết, nhưng nhìn mặt anh ta quen lắm. Thật sự không biết đã nhìn thấy ở đâu” ông Nguyễn nghi hoặc nhìn bà xã của mình nói.

Hai đôi vợ chồng kia thì yên lặng đợi vợ chồng họ Nguyễn nhận ra. Để chính họ nhận ra sẽ tốt hơn là bọn họ nói. Như vậy, khi nhìn thấy Trâm Anh, hai người họ cũng sẽ không bị sock.

Nhưng, có lẽ ông trời thích đối nghịch với bọn họ. Vợ chồng họ nguyễn chưa kịp nhận ra cái gì thì một cô hầu gái đứng ngoài cửa nhà kính, nói “Ông bà chủ, Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân và Phan tiểu thư đã đến”.

“Đã đến rồi sao? Vậy thì bảo bọn chúng đợi ở phòng khách, tôi cùng khách của tôi cũng sẽ ra ngay” ông Trần nói.

“Minh Trí, nếu anh đã bận thì chúng tôi xin phép” ông Nguyễn nở nụ cười nói.

“Ấy, Duy Hoàng, đây không phải là khách gì hết. Hai đứa con trai và con dâu nhỏ của chúng tôi, con bé Quế Chi, chắc hai người cũng biết. Còn Phan tiểu thư kia, nó là con gái của ông bà Phan đây, và không lâu nữa sẽ là con dâu cả của chúng tôi” bà Trần cười nói.

“Đúng đó, hai anh chị lâu lâu mới tới chơi một lần, hai người nể mặt chúng tôi, ở lại ăn cơm trưa, đằng nào cũng gần đến bữa trưa rồi. Với lại, cũng có một người rất mong được gặp mặt anh chị” bà Trần nói.

“Vậy chúng tôi xin làm phiền” ông Nguyễn khách sáo nói.

“Ấy, chúng ta là người một nhà, không nên khách sáo như vậy, đúng không, ông xã” bà Phan đẩy đẩy chồng của bà, hỏi.

“Đúng đó, đều là người một nhà, đừng khách sáo” ông Phan gượng cười nói.

Vậy là dưới tám con mắt mong đợi, ông bà Nguyễn đồng ý ở lại và đi cùng ông bà Phan và ông bà Trần đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, không khí vui vẻ ngập tràn. Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên làm đám người làm gần đó không tự chủ cũng vui vẻ theo. Quế Chi cầm tay Trâm Anh, áp vào chiếc bụng đã gần bốn tháng của cô, để Trâm anh cảm nhận được chuyển động của thai nhi, dù nó rất nhỏ. Tay áp lên bụng của Quế Chi, Trâm Anh tò mò đợi. Đến khi tưởng như không đợi được nữa, cô liền cảm nhận được máy thai. Trâm Anh kinh hỉ nhìn Quế Chi, nói “Chi Nhi, bé con đạp này”.

“Ừm, bé con là đang chào hỏi cô Trâm Anh đấy” Quế Chi cười nói.

Nghe Quế Chi nói vậy, Trâm Anh liền áp cả hai bàn tay lên bụng của Quế Chi, dịu dàng nói “Bé con, mau mau ra đây chơi với cô, cô thật là mong chờ con nha”.

“Hahaha…Anh Nhi, bé con ít nhất là phải hơn năm tháng nữa mới có thể ra ngoài. Cậu bảo nó nhanh, nó nhanh sao được?” Quế Chi cười ha ha nói.

“Chị dâu, nếu chị thích, chị có thể bảo anh trai của em cùng chị sinh em bé. Em

chắc chắn rằng anh trai rất cao hứng đó” Bảo Kiệt từ trong bếp ra, tay anh còn cầm một cốc sữa ấm. Vừa đi, vừa đáp lại lời của Trâm Anh.

“Đúng. Nếu em muốn có em bé, anh không ngại cùng em tạo người. Nhưng trước hết, chúng ta kết hôn đã” Bảo Khánh đang từ ghế salong đơn liền nhảy sang ghế salong dài, ngồi sán gần Trâm Anh, ôm eo cô nói. Nhưng anh cuối cùng anh lại nhận được một cái tát tay của Trâm Anh và câu trách móc “Kết hôn, chúng ta mới

quen nhau được một tháng, cưới gì mà cưới”. Dù là lời trách móc, nhưng sâu trong mắt của Trâm Anh thể hiện lên sự vui vẻ của cô.

“Ai nói vậy? Chúng ta quen nhau từ lúc em ba tuổi, tính đến nay hẳn là mười chín năm rồi. Chúng ta bây giờ mới đám cưới thì là quá muộn đó” Bảo Khánh tựa đầu lên hõm vai Trâm Anh dở chiêu ăn vạ. Vì là nhìn thấy chuyện này thường xuyên nên vợ chồng Bảo Kiệt không còn ngạc nhiên nữa. Nhưng, những nữ hầu ở đây đều cảm thấy ngạc nhiên trước bộ dáng lấy lòng của cậu chủ lớn nhà họ. Cái người mặt than quanh năm đâu rồi, cái người mắc bệnh sạch sẽ nặng đến mức khó tính đâu rồi? Đúng là ông trời có mắt mà, sau bao nhiêu năm, ông cuối cùng cũng gửi xuống một khắc tinh rồi. Như vậy, về sau chỉ cần có tiểu thư Trâm Anh, chắc chắn bọn họ không phải nhìn khuôn mặt chẳng khác nào diêm vương của cậu chủ lớn rồi.

“Anh có sở thích luyến đồng à?” Trâm Anh đẩy nhẹ đầu của Bảo Khánh ra, cười nói.

“Ai bảo anh có sở thích luyến đồng? Đây gọi là vừa gặp đã yêu” Bảo Khánh nói.

Ở trong phòng khách là cảnh tượng ấm áp, ở ngoài cửa phòng khách lại đang xảy ra vụ “va chạm” nhẹ giữa ông bố và bà mẹ nhà Trần – Phan.

“Ai cha, nhìn kìa nhìn kìa, con trai của chị thật là giỏi. Dám nhân lúc vợ chồng tôi không có đây để cướp con gái bảo bối của chúng tôi về nhà. Thật là, chắc là chúng tôi phải dựng một bức tường thật dày, thật cao để phòng mới được” vừa vào đến nhà, lại vừa đúng lúc vợ chồng bà Phan nghe được câu chuyện của Trâm Anh, không bỏ lỡ, bà Phan liền lên tiếng trêu.

“Thế mới là con trai của Trần Minh Trí tôi chứ. Cưới vợ phải cưới liền tay. Để lâu, vợ chạy mất thì sao?” ông Trần tự hào nói.

“Nói hay ghê, con gái tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, với lại hai mẹ con chúng tôi mới đoàn tụ. Muốn mang con gái tôi về à, đợi hai năm nữa hãy nói” bà Phan khoanh tay nói.

“Ê, ê, chồng của cô đã hứa gả con gái của hai người cho Bảo Khánh nhà tôi rồi, không được nuốt lời” bà Trần gấp gáp nói.

“Ai nói là chúng tôi nuốt lời? Tôi chỉ bảo là đợi hai năm sau hãy bàn đến chuyện kết hôn. Năm nay con gái của tôi mới có hai mốt tuổi. hai năm nữa nó hai ba tuổi rồi. Không, nên để con bé hai mươi lăm tuổi hãy cưới. Như vậy mới tốt” bà Phan cố ý làm khó dễ nói.

“Hai mươi lăm tuổi, bốn năm sau sao? Không, tôi không đồng ý. Mai tôi đi xem ngày, đám cưới nội trong năm nay” bà Trần gấp gáp nói. Làm sao bà không gấp gáp cho được. Con trai nhỏ đã có vợ, sắp sửa làm bố rồi mà con trai cả vẫn chưa lừa được vợ về tay. Bà làm mẹ của nó, dù nó không gấp thì bà cũng gấp chết rồi.

“Xem ngày, nhưng phải đợi tôi đồng ý gả thì các người mới có thể cưới. Còn tôi không đồng ý, bộ các người định cướp dâu sao?” bà Phan nói.

“Hoa Quỳnh, chị nói xem, con trai của tôi cũng đã hai mươi tám tuổi rồi. Nếu bây giờ nó không cưới vợ, có phải nó sẽ thành trai lỡ không? Mà lại thêm cái bà này, giữ con như giữ của ý. Nhà bà ý gần đây, vậy mà bà ta năm lần bảy lượt từ chối cùng tôi đi chọn ngày. Chị xem chị giúp tôi với” bà Trần quay sang bà Nguyễn tìm cứu viện.

“Cái này tôi cũng không thể tham gia. Chuyện kết hôn là do cha mẹ của hai đứa trẻ đó là do gia đình hai người định đoạt” bà Nguyễn khéo léo nói.

“Ầy da, chị cũng là mẹ của…um…um…” bà Trần đang nói thì đột nhiên bị ông Trần bịt miệng lại. Một lúc sau, biết bản thân mình lỡ lời, bà Trần không nói câu nào nữa, nhìn đông nhìn tây.

Bà Nguyễn nghe thấy câu nói nửa vời của bà Trần làm cho khó hiểu. Chuyện là như thế nào vậy. Nhìn sang chồng bà, ông Nguyễn cũng có cùng biểu cảm với bà. Hai người đưa ánh mắt hỏi nhau. Một lúc sau, hai người mở to mắt ra, trong mắt xuất hiện sự kinh hỉ. Cả đời của ông bà không hề có một đứa con cho chính bản thân mình. Nhưng, ông trời cho bọn họ một đứa con nuôi ngoan ngoãn. Vì vậy, ông bà coi nó như con gái của bản thân mà đối đãi. Trước lúc trở về Hà Nội, Anh Hiếu đã từng nói với ông, Quế Chi muốn cho hai ông bà gặp một người. Khi về đến đây, vợ chồng họ Trần lại nói nhiều câu rất là khó hiểu. Đã vậy, còn hỏi bọn họ có thấy ông Phan kia có quen không. Bây giờ lại nói một câu mơ hồ như kia. Tổng kết lại, ông bà Nguyễn liền mở to mắt, nhìn vào phòng khách nơi có bốn người đang ngồi. Vì là bọn họ ngồi quay lưng về hướng cửa nên ông bà không thấy mặt. Nhưng, trong lòng vợ chồng họ Nguyễn đang rất là lo lắng cùng vui vẻ. Lo lắng là sợ hai người nghĩ sai, còn vui vẻ, là vì bọn họ có thêm hi vọng rằng con gái của bọn họ vẫn còn sống. Hai cảm xúc cứ đan xen với nhau làm cho hai ông bà không nhấc được chân lên để đi vào.

Hai đôi vợ chồng già bên cạnh im lặng theo dõi tình hình. Cuối cùng hai ông bà ấy cũng nhận ra sự việc. Nhưng có vẻ hơi chậm thì phải. Nhưng cũng không sao. Nhìn vợ chồng họ Nguyễn đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng lúc mà bà Trần không đợi được nữa thì một giọng nói nghẹn ngào ấp úng gọi lên tên của người mà bà ngày nhớ đêm mong. “Diệu…Diệu Anh”