Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 34: Mẹ con tâm sự

beta: Tinh Tinh

“Cô xuống làm việc đi, để trên này tôi xử lý”

Cô y tá nghe xong, “Dạ” một tiếng rồi quay người đi làm việc của mình. Đến khi chỉ còn lại ba người, Minh Quân, nở một nụ cười rất rất là tươi nhưng ánh mắt của anh rất là lạnh. Nhìn hai người đang đứng trong phòng, anh nói “Trong hai người, ai ném thứ đó xuống?”

Nghi Dung và Eric nhìn thấy nụ cười của anh, bọn họ đã cảm thấy lạnh sống lưng, lạnh đến thấu xương. Trong trường hợp này, Nghi Dung và Eric nhìn nhau, hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng có lẽ, hai người bọn họ cùng hướng đến một mục đích. Trốn tội.

Lúc Minh Quân nghĩ là bọn họ không còn gì để nói thì đột nhiên, tiếng nói của hai người kia cùng một lúc vang lên.

“Cậu ta/ cô ta ném”

Tình cảnh trước mắt Minh Quân bây giờ, Nghi Dung và Eric, hai người đứng song song với nhau, tay bọn họ chỉ về nhau nhưng ánh mắt lại nhìn anh với hàm ý ‘Tôi không phải người ném, là người kia’. Nhìn hai người này, anh đoán chắc, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung (seal: anh đoán đúng rùi đó).

Nghi Dung và Eric sau khi thực hiện hành vi ‘minh oan’ cho mình xong, lại thấy người kia đang đẩy mình ra đầu mũi tên. Hai người liền nhìn nhau tóe lửa. Một cuộc cãi vã lại bắt đầu…

Nghi Dung: Cái tên đàn bà, cậu dám vu oan cho tôi?

Eric: Bà chằn, bà vu oan cho tôi thì có?

Nghi Dung: Tên đàn bà, cậu không phải vừa ăn cướp vừa la làng nha. Cái tủ kia là do cậu ném. Cấm đổ lỗi cho tôi.

Eric: ai là người cầm đồ ném tôi trước? Bà là người ném mới đúng.

…..

Nhìn cuộc cãi vã của hai người bọn họ, khuôn mặt của Minh Quân như đang đè nén cái gì đó. Rốt cuộc thì hôm nay là ngày gì vậy? Chẳng buồn nói gì nữa, Minh Quân rút điện thoại gọi cho bảo vệ lên đây đá đít hai người kia ra khỏi bệnh viện. Hai người này mà ở lại thêm một chút nữa chắc bệnh viện của anh bị sập mất.

Không mất nhiều thời gian, bốn người bảo vệ nghe theo lệnh ông chủ chạy lên. Bốn người bọn họ rất thông minh, trước hết không để Nghi Dung và Eric phát hiện, bọn họ liền chế trụ hai người kia xuống sàn nhà. Khi đã chế trụ được bọn họ xuống sàn nhà, bốn người bảo vệ liền trói cả tay và chân của Nghi Dung và Eric.

Đang cãi nhau hăng say, tự nhiên bị đè xuống sàn nhà lạnh băng, Nghi Dung nổi cáu mắng “Con mẹ nó, các anh là ai hả, dám đè lão nương xuống sàn nhà…thả lão nương ra…thả ra…nè, nè, các anh dám trói lão nương lại…cởi trói ngay nếu không các anh chết với tôi…”. Nghi Dung mắng có, đe dọa có nhưng mấy tên bảo vệ ngay cả một chút sợ hãi cũng không có. Bọn họ vẫn rất chuyên nghiệp thực hiện nốt nhiệm vụ của mình.

Khác với Nghi Dung đang la lối om sòm, Eric có vẻ lại rất phối hợp. Một chút lại bảo trói chặt vào, lúc sau lại hướng dẫn cách trói để người khác không thể cởi được. Hai tên bảo vệ phụ trách trói Eric nghe cậu nói vậy, nghĩ rằng người này sẽ không làm loạn gì nên trói có chút lỏng tay. (seal: anh này khôn).

Khi hai người hoàn toàn bị chế ngụ ở trên mặt đất thì bốn tên bảo vệ rất quy củ đứng thẳng người, chờ lệnh tiếp theo. Minh Quân nhìn một lượt hai người từ trên xuống dưới, nói “Đưa hai người bọn họ đến cục cảnh sát, nói là hai người phá hoại tài sản của người khác, tôi yêu cầu cảnh sát nhốt hai người họ ba ngày. Nhớ, nhốt hai người này chung một nơi”. Nói xong, Minh Quân ưu nhã quay người bước đi. Việc của anh ở đây đã hết, bây giờ anh đi làm việc của anh đã. Làm viện trưởng thật không thoải mái gì mà…

Nếu mọi người đang nghi ngờ tại sao Nghi Dung của chúng ta không lên tiếng nào thì…Ờm…phải nói như nào nhỉ? Nếu nói bạn Eric rất phối hợp nên được nương tay thì bạn Nghi Dung vì quá ồn ào cùng không biết thời thế. Cuối cùng, một tên không chịu nổi bạn nữa nên đã cầm cả khăn lau mặt nhét vào miệng bạn ta. Thế là bạn ta khỏi làm ồn…

Nhìn theo bóng lưng của Minh Quân bằng một đôi mắt rực lửa, Nghi Dung âm thầm thề. Cô nhất định, không, chắc chắn sẽ cho hắn hối hận với những gì hắn ta làm. Nếu không, tên của cô sẽ đảo lộn lên…

///////////////// Dải ngân hà yên bình/////////////////

Quay trở lại với Bảo Khánh. Anh đứng trong thang máy, đôi mắt lạnh lùng nhìn những con số đang xuất hiện. Bảo Khánh bây giờ đang cảm thấy rất tức giận. Anh giận không phải vì bị Trâm Anh lừa. Anh giận là vì cô gái đáng chết kia đã bị thương còn không ngoan ngoãn nằm yên một chỗ. Nếu bắt được cô ấy, anh nhất định phải trừng phạt cô mới được. Hừ…

“Đinh” cửa thang máy mở ra, Bảo Khánh chuẩn bị bước ra thì nhìn thấy người đứng ngoài thang máy. Dù ngạc nhiên nhưng anh cũng nhanh hồi phục lại. Anh lạnh nhạt gật đầu nói “Chú Phong, chú lên thăm Trâm Anh à? Vậy thì cô ấy không có trong phòng rồi”. Hôm kia, cuối cùng gia đình Phan gia cũng được hoàn thiện trở lại. Hôm qua anh không thấy ông bà Phan vào thăm Trâm Anh. Anh cứ nghĩ rằng ông bà sẽ tâm sự đến mấy ngày sau mới nhớ ra họ có đứa con gái đang nằm

viện chứ.

Ông Phan nghe xong không ngạc nhiên một chút nào, ngược lại, ông mỉm cười nói “Khánh, vất vả cho con rồi. Con không phải tìm Trâm Anh nữa, về nghỉ ngơi một chút đi”.

“Là sao?” Bảo Khánh không hiểu hỏi. (seal: “lắc đầu ngao ngán” lời trên mặt chữ, đúng là ‘thông minh đột xuất, ngu bất thình lình’. Thật là xấu mặt người làm ‘mẹ’ như seal mà/ Bảo Khánh “đá đít seal ra khỏi hiện trường”)

“Con không phải tìm nữa, con bé nó đang nói chuyện với mẹ của nó” ông Phan nói.

“Vậy con yên tâm rồi, con về đây” Bảo Khánh nói xong, sải bước ra khỏi bệnh viện. Nếu đã có cha mẹ của cô ấy ở đây, anh không cần lo cho cô ấy nữa rồi. Còn việc bây giờ cô ấy ở đâu, anh không cần hỏi anh cũng đoán được phần nào. Mẹ con bọn họ đã lâu không gặp nhau rồi.

Nhìn theo bóng lưng của Bảo Khánh, ông Phan nở một nụ cười hài lòng. Đứa con rể này, ông càng ngày càng ưng rồi.

Vườn hoa bệnh viện.

Nếu nói đến bệnh viện Minh Nhật, ai cũng đều nói đến tứ tốt: Thái độ đội ngũ bác sĩ y tá nhiệt tình, phòng bệnh đầy đủ mọi thứ từ phòng thường đến phòng VIP, không gian thoáng mát rất phù hợp để dưỡng bệnh, và không thể thiếu đến đó là vườn hoa thiết kế vừa lịch sự, thoáng mát lại vừa tiện lợi. Vì vậy, trong hai năm mới mở, bệnh viện đã có nhiều người vì muốn trở lại mà đã giả bệnh. Nhưng rất nhanh bị phát hiện. Thân là viện trưởng, Minh Quân đã đưa ra một nội quy trong bệnh viện mà bệnh nhân nào nghe cũng đều sợ hãi, dù lưu luyến nhưng cũng không dám giả bệnh. Từ đó đến giờ, bệnh viện mới đi vào quỹ đạo ổn định được.

Vườn hoa bệnh viện được xây theo phong cách phương Tây, vừa thanh lịch lại không mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó. Các bông hoa ở đây rất đa dạng, có khi là hơn trăm loài hoa được trồng tại bệnh viện này vậy. Các khóm hoa được thiết kế rất hài hòa. Chúng đứng cạnh nhau không làm lu mờ vẻ đẹp của nhau mà lại tôn vẻ đẹp của nhau lên. Những khóm hoa thiết kế như một mê cung, chúng chia đôi ra, tạo một lối đi rộng rãi. Các con đường này như những dòng suối chẻ ra nhiều nhánh vậy. Trên những con đường này được lát đá thớt. Nó như tạo cho người khác cảm giác như họ đang sống với thiên nhiên. Trong vườn hoa bệnh viện cũng có hơn mười Tiểu Đình để cho những bệnh nhân hoặc người nhà của bệnh nhân vào nghỉ ngơi. Khu vườn như thế này, bảo sao nhiều người giả bệnh để được ở lại bệnh viện như vậy.

Trên con đường lát đá, hai người đi song song với nhau. Một người mặc mộ quần áo bệnh nhân, mái tóc xoăn xõa dài trên lưng. Khuôn mặt vẫn còn vài nét tái nhợt của người vừa bị bệnh nặng dậy. Một tay cô để trong túi áo bệnh nhân, một tay đẩy gậy treo bình dịch đi theo bước chân của cô. Bên cạnh cô, một người phụ nữ trung niên, cơ thể đầy đặn, khuôn mặt phúc hậu đi song song với cô. Người phụ nữ này mặc một bộ đầm tối màu nhưng lại rất sang trọng quý phái. Không khí hai người, nhìn qua tưởng chừng rất hài hòa nhưng thực chất, không khí giữa hai người rất lúng túng. Đi một lúc lâu, người phụ nữ trung niên liền lúng túng mở miệng đề nghị “Trâm Anh, chúng ta đã đi lâu rồi. Cơ thể con còn chưa bình phục, chúng ta…chúng ta đến nhà nghỉ mát trước mặt nghỉ ngơi. Con thấy được không?”.

“Theo ý người” Trâm Anh lạnh nhạt trả lời. Nhìn mặt cô lạnh nhạt thờ ơ vậy thôi chứ trong lòng cô đang rất lúng túng, không biết nên làm gì, nói gì. Dù gì, đây cũng là người mẹ đã xa cách với cô gần mười chín năm. Mười chín năm, đó là khoảng thời gian rất dài. Dài đến mức, từ “mẹ” này, nói ra không thể nào nói được. Muốn mở miệng gọi ra từ này nhưng cổ họng cô lại như có gì đó nghẹn lại, không thể gọi được. Với lại, dung nhan của mẹ cô đã không còn như trước, từ “mẹ” này, cô càng khó nói hơn. Cô biết, mẹ của cô chờ từ đó rất lâu rồi. Cô biêt, cô biết chứ, sao cô không biết cho được. Nhưng, cô thật sự không thốt ra được…

Không nghe được từ mình mong muốn, bà Phan nở nụ cười buồn. Đó chẳng phải là lựa chọn của bà sao? Bây giờ bà buồn gì đây? Nhưng nếu được quay trở lại, bà nhất định vẫn sẽ chọn cách làm như vậy. Dù nhận lấy chỉ là đau khổ, bà vẫn sẵn lòng. Miễn, hai người bà yêu nhất hạnh phúc thì bà nhận hết những đau khổ của bọn họ, bà cũng cam lòng. Nhanh chóng định thần lại, bà Phan sóng vai cùng Trâm Anh đi về phía nhà nghỉ mát.

Trong nhà nghỉ mát, hai người ngồi sóng vai cùng nhau, yên lặng nhìn những tiểu bệnh nhân đùa giỡn, những ông cụ bà cụ nói chuyện rôn rả, những bệnh nhân nhẹ nhàng tản bộ. Khung cảnh này thật hài hoà. Phải mất một lúc sau, Trâm Anh mới mở miệng phá vỡ cục diện này. Cô nói “Tại sao?” tại sao lại làm vậy? Tại sao lại bỏ đi? Tại sao lại phải trốn cha con cô?

“Tại sao? Câu hỏi này thật là hay. Gần mười chín năm qua, mẹ cũng tự hỏi mình rất nhiều: Tại sao lại làm như vậy? Phải chăng là mẹ muốn trốn tránh hiện thực, trốn tránh cái hiện thực tàn khốc này? Nhưng, nghĩ nhiều như vậy, mẹ cuối cùng lại không biết mình nên làm gì. Có lúc mẹ muốn nói hết sự thật, nhưng lại không làm bởi vì mẹ sợ, hai người sẽ đau khổ. Hai ý nghĩ đó cứ tranh đấu với nhau vậy. Nhưng, cuối cùng, mẹ vẫn không hiểu, tại sao mẹ lại làm vậy. Tại sao lúc đó lại muốn ly hôn với cha con? Tại sao lúc đó lại suy nghĩ ấu trĩ như vậy? Mẹ thật sự không hiểu…” Bà Phan cười buồn nói.

“Có phải là vì con, vì con nên người mới như vậy? Người đang trách con nên mới rời khỏi hai cha con con không? Nếu ngày trước không phải con nằng nặc đòi đi đến nơi đó, người cũng sẽ không bị như vậy, gia đình ta sẽ không đi tới bước đường này” Trâm Anh cúi gầm mặt xuống che đi đôi mắt đang ngân ngấn nước. Đúng, nếu ngày đó cô không cố chấp, có lẽ bây giờ không có cô của bây giờ, một con quỷ với bàn tay dính đầy máu.

/////////////////Chúng ta trở về quá khứ nào//////////////////////////////

Gần mười chín năm trước, vào một ngày đẹp trời, tại căn biệt thự của Phan gia tại chung cư Vinhomes Mĩ Đình, trong phòng khách một cô bé khoảng hai, ba tuổi đang phồng miệng giận dỗi với người phụ nữ ngồi đối diện với bé. Cô bé có một đôi má phúng phính, nhìn chỉ muốn véo. Đôi mắt linh động, kết hợp với chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi anh đào nhìn rất dễ thương. Người phụ nữ đối diện với bé, khuôn mặt thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn, đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng. Cô mới chỉ hơn ba mươi. Người phụ nữ nở nụ cười sủng nịnh, an ủi đứa con gái tâm can của cô. Ai bảo hôm nay ông xã cô có cuộc họp đột xuất, mà ngày này chính là sinh nhật ba tuổi của con gái hai vợ chồng cô. Ông xã cô đã hứa với con bé sẽ về cùng nó đi chơi, mừng sinh nhật với nó. Bây giờ, anh lại báo về là không thể đưa con bé đi chơi. Trẻ con, đứa nào nghe thấy vậy đều sẽ có biểu cảm như con gái cô vậy. Nhìn đứa con gái của mình, cô nói “Trâm Anh, papa con hôm nay có việc bận đột xuất, con thông cảm cho papa của con đi”.

“Papa xấu, papa thất hứa với Trâm Anh, Trâm Anh giận papa, không nói chuyện với papa nữa” Trâm Anh phồng miệng giận dỗi lên án.

“Được, được, papa của con xấu. Vậy con đừng phụng phịu như thế này chứ, nhìn xấu chết đi được” bà Phan đùa.

“Mami, đáng ghét, mami lại chọc Trâm Anh. Nhưng dù mami làm vậy, Trâm Anh cũng sẽ giận papa, Trâm Anh popoxi papa” Trâm Anh trẻ con nói (seal: bả này lúc nhỏ đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ đáng ghét bấy nhiêu/ Trâm Anh: *đá seal ra khỏi hiện trường*)

Nghe đứa con gái bảo bối của mình nói vậy, bà Phan thở dài. Long, không phải em không nói giúp anh đâu nha, anh tự đi mà gánh hậu quả, em chịu rồi.

“Trâm Anh, hay là hai mami đưa con đi đến nơi mà con muốn đi nhất được không?” bà Phan nói.

“Thật sao? Mami sẽ đưa con đến nơi mà con muốn đến thật sao?” Trâm Anh nghe xong, vui vẻ hẳn lên.

“Đúng vậy. Thế Trâm Anh của chúng ta muốn đi đâu nào?” bà Phan nở nụ cười sủng nịnh. Con gái của cô thật là dễ dụ mà.

“Ùm…nơi Trâm Anh muốn đi nhất…” Trâm Anh bắt đầu đưa tay chống cằm suy nghĩ. Nhìn cô bé như một bà cụ non vậy. Một lúc lâu sau, cô bé nâng đôi mắt chờ mong lên nhìn bà Phan, nói “…Trâm Anh muốn mami đưa đi công viên giải trí”

“Sao lại là nơi đó, con có thể chọn nơi khác được không?” bà Phan nghe xong liền gián tiếp từ chối. Vừa nãy, ông xã cô gọi về có dặn cô là không được đi đến nơi đông người. Công viên giải trí lại là những nơi có đông người đến nhất. Dù không biết vì sao ông xã lại nói vậy, nhưng cô dám chắc, ông xã cô lo cho hai mẹ con cô nên mới dặn dò như vậy.

Nghe thấy bà Phan nói vậy, Trâm Anh liền phụng phịu nói “Thế mà mami nói đưa Trâm Anh đến nơi Trâm Anh muốn đến nhất. Mami giống papa, đều lừa Trâm Anh, Trâm Anh giận mami, hít le mami luôn” nói xong, Trâm Anh ngồi xoay mặt vào lưng ghế. Nhìn cô bé lúc này rất là buồn cười. Mấy người nữ hầu và vệ sĩ người nắm tay đưa lên miệng, người quay mặt đi cười thầm. Tiểu thư của bọn họ thật là đáng yêu mà.

Nhìn thấy con gái mình như vậy, bà Phan vừa buồn cười lại vừa bất lực. Thật là bà đã chiều hư con bé rồi mà. Haizzzzz…. . Ôm Trâm Anh vào lòng, bà Phan nói “được rồi, mami đưa con đi công viên”.

Lời bà vừa nói ra, Trâm Anh đang giận dỗi liền vui vẻ trở lại. Mấy vệ sĩ gần đó liền nhìn nhau không biết nên làm sao. Vừa nãy ông chủ đã dặn, hôm nay không được để cho bà chủ và tiểu thư đến chỗ đông người, nếu không ra khỏi nhà thì càng tốt. Nhưng bây giờ… . Một tên vệ sĩ liền lên tiếng ngăn cản “Bà chủ, hai người không thể đến công viên được”.

“Chú áo đen đáng ghét, không được để Trâm Anh mất hứng” Trâm Anh lườm lườm tên vệ sĩ nói.

“Trâm Anh, con lên trên nhà thay quần áo, mami cùng con đi công viên” bà Phan không để ý đến tên vệ sĩ, nói với Trâm Anh. Trâm Anh nghe vậy, vui vẻ chạy lên trên tầng hai cùng mấy nữ hầu. Nhìn thấy bóng của cô bé đã khuất đi, bà Phan lạnh nhạt nhìn tên vệ sĩ, nói “Tôi biết các anh nhận nhiệm vụ của chồng tôi, không cho tôi đến nơi đông người. Nhưng các anh cũng đừng lo, tôi sẽ cẩn thận. Tôi và Trâm Anh sẽ luôn đứng trong phạm vi quan sát của các anh nên các anh đừng lo”.

“Vâng, bà chủ”