Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 67: Bản thế tử hơn nữa thì thế nào?

Edit:Lệ Hy

Sính Đình nghe thấy nàng khóc lóc vô cùng thê thảm, như phụ mẫu mất, vừa định mở miệng, lập tức bị Thượng Quan Vân thò tay bịt miệng lại. “Suỵt, đừng để ý đến nàng!”

Sính Đình cảm giác bàn tay to ấm áp mà dày rộng ở trên mặt, một cỗ hơi thở nam tính dễ chịu dập dờn

bên người nàng, trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt liền đỏ. Nàng vội vàng vươn bàn tay mềm mại kéo tay hắn xuống, trong lòng lại thấy thật tốt, may mắn là đang ở trong sơn động tối om, hắn không thấy nàng đỏ mặt.

Thượng Quan Vân không phản kháng, yên lặng buông tay. Hắn không kiềm chế được cầm bàn tay đang nóng lên, muốn giữ lại cảm giác trơn mềm trong lòng bàn tay kia, trong lòng có chút mất mát. Mỗi người đều có tâm sự riêng, không gian lại im lặng.

“Ca ca, Tam tiểu thư, ngô, chân của ta bị thương, đau quá a, các nghe nghe ta giải thích đi!” Phương Tình khóc lóc kể lể, vẫn bất khuất như cũ mà khóc: “Ta cũng bị bọn họ cùng bắt tới đây, ta cũng không nhận ra bọn họ mà! Các ngươi oan uổng ta.”

Sính Đình không ngờ trong lúc đó hai người lúng túng, liền nhẹ giọng nói với Thượng Quan Vân: “ Muội muội của ngươi khóc thương tâm thật đấy!” Nàng bị Phương Tình và hắc y nhân bắt được khi đã ngà ngà say, giống như là uống rượu nhưng trong đầu của nàng thanh tỉnh hiểu rõ, trong lòng cũng không quá sợ hãi, nàng luôn tự nói với bản thân không ngừng, phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Kinh hoảng và sợ hãi đều là chuyện vô ích.

Không biết là vì uống rượu hoa đào, do rượu có thể làm lớn mật, nên loại chuyện bắt cóc này thành trước lạ sau quen, lòng vòng… Hừ! Hừ! Nàng thừa dịp Phương Tình và hắc y

nhân không chú ý đến nàng, rút một cây trâm đặc biệt trên đầu cắt y phục, dọc theo đường đi đều để lại manh mối. Cây trâm kia là do Thẩm Y Nhân đặc biệt chế tạo vì nàng, có thể bẻ thành hai đoạn, một đầu của cây trâm được mài thành một lưỡi dao sắc bén độc đáo. Trong lòng nàng tức giận Phương Tình, lúc giả vờ ngủ còn đánh một bạt tai cho Phương Tình, trong lúc đó cũng nghe đến cuộc đối thoại của Phương Tình và mấy người có diện mạo kỳ lạ kia, biết rõ nàng ta là người không biết hối cải.

“Mới là lạ! Y Nhân đã nói nàng có quan hệ với Dạ Hoa Lạc.” Khi tiến vào trong động, đúng lúc Thượng Quan Vân nhìn thấy Phương Tình muốn cởi y phục của Sính Đình. Hơn nữa Sính Đình không sớm không muộn xảy ra chuyện, mà Phương Tình lại khăng khăng theo ý mình đi nhận lỗi thì gặp chuyện không may. Tất cả những chuyện này đã sớm khiến hắn hiểu rõ việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với Phương Tình, trong lòng không nhịn được thất vọng về Phương Tình.

“Lẽ nào nàng thực sự có nỗi khổ tâm?” Sính Đình cố vểnh lỗ tai nghe Phương Tình khóc sướt mướt, không ngừng nói bọn họ hiểu lầm nàng, không khỏi thầm than. Nàng là người bị tổn hại lớn nhất còn không gào khóc với mọi người, nàng ta là người xấu đi hại người lại còn lẽ thẳng khí hùng khóc lóc.

Thượng Quan Vân cũng không trả lời nàng, chỉ kéo bàn tay nhỏ bé của nàng qua, nói: “Đợi lát nữa chúng ta cẩn thận tìm xem nơi này có lối nào có thể đi ra ngoài hay không, trước tiên ta giúp nàng băng bó tay một chút.” Nói xong, coi nhẹ sự giãy dụa của nàng, xé vạt áo trong sạch sẽ lấy hai miếng, giúp nàng quấn hai bàn tay nhỏ bé lại. Hắn cũng không muốn về sau bàn tay nhỏ nhắn,

đẹp đẽ trắng như tuyết, giống như búp măng của nàng có vết sẹo xấu xí.

“Ca, chân muội đau quá, huynh giúp muội nhìn xem có được không?” Dường như Phương Tình cũng biết phương hướng của bọn họ, chậm rãi đi về phía bọn họ. Trong lòng nàng ta thực sốt ruột, bởi vì nam tử mặc hồng y kia nói đã hạ dược với Thượng Quan Vân, nàng phải tìm mọi cách để đến bên cạnh hắn mới được. Trong đầu nàng ta nhanh chóng xoay chuyển: làm thế nào mới có thể làm cho hai người kia tin tưởng mình, sau đó đến bên cạnh bọn họ, làm cho Sính Đình rời đi…

Sính Đình và Thượng Quan Vân đều mặc kệ Phương Tình, bản thân bắt đầu lần mò ở xung quanh vách động, xem có thể lối được lối ra rời khỏi nơi này hay không.

“Tam tiểu thư, chân của ta như bị chặt đứt vậy, ôi đau quá!” Võ nghệ của Phương Tình bình thường, tất nhiên là không thể vừa luyện tập là có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối, chỉ dựa vào bản năng đến gần bọn họ.

Sính Đình cũng không nhìn thấy gì nhưng Thượng Quan Vân lại thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), vì vậy hắn liền lôi kéo Sính Đình tìm cửa ra ở trong động, thuận tiện khiến bọn họ cách xa Phương Tình một chút.

“A!” Đột nhiên Phương Tình phát ra tiếng kêu thảm

thiết, thê lương, sau đó thì không có tiếng động.

Sính Đình bị tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ của nàng ta làm cho da đầu run lên, đợi hồi lâu muốn nghe xem chuyện gì xảy ra sau khi nàng kêu thảm thiết, nhưng Phương Tình vẫn không có nói gì sau. Nàng có chút không xác định nói: “Nàng ta làm sao vậy?” Tại sao vẫn luôn không kêu tiếng nào, chẳng lẽ trong động này có yêu quái gì ăn thịt người, Phương Tình bị quái vật ăn? Chính suy nghĩ của nàng dọa chính mình, cảm thấy phía sau gáy phát lạnh, lông tơ toàn thân dựng thẳng.

“Đừng sợ! Nàng ta đã bất tỉnh!” Thượng Quan Vân cau mày nhìn Phương Tình, an ủi nàng. Lập tức lấy ra hộp quẹt, đốt lửa, thoáng chốc trong động có ánh sáng, hoàn cảnh bốn phía rốt cục rõ ràng hơn một chút.

“Ủa, ngươi có hộp quẹt hả? Vì sao ngươi không châm lên sớm chứ?” Sính Đình sẵng giọng, rất nhiều đồ của nàng đều ở trên người Thính Vũ, đúng lúc hộp quẹt không có trên người nàng.

“Quên mất!” Khóe môi Thượng Quan Vân âm thầm cong lên, mỉm cười trả lời nàng, sau đó đứng lên cẩn thận quan sát hắc động đưa tay không thấy được năm ngón này, ánh lửa yếu ớt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dạng đại khái của hắc động.

Sính Đình không nhịn được liếc ngang hắn, cũng quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh.

Thượng Quan Vân nhìn đại khái, hộp quẹt cũng vừa tắt, hóa ra sơn động này cũng là một hang động tự nhiên, chẳng qua bốn phía đều là vách động, nhất thời cũng nhìn không ra có lối ra hay không. Nhưng Phương Tình còn té xỉu trong động, nàng ta lại mưu ma chước quỷ, quen giả bộ đáng thương khiến nhiều người đồng tình.

Thượng Quan Vân không dám lơ là, nắm tay Sính Đình dẫn nàng đi bên cạnh, chậm rãi dùng tay mò mẫm vách động, thỉnh thoảng dùng cây quạt gõ một cái.

Sính Đình biết thời điểm này không phải nói thêm nữa, không được nói nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, khéo léo theo sát bên người Thượng Quan Vân, hai người đều hết sức chăm chú tìm lối ra. Bọn họ cũng không muốn ngây ngốc thêm một khắc nào tại

cái chỗ bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tính mạng này.

Trong không gian chừng mực này, Thượng Quan Vân chỉ cảm thấy mùi hương trên người Sính Đình càng ngày càng thơm thuần, càng ngày càng mê người, làn da dưới tay càng phát ra mềm mại. Nhất thời một cỗ khô nóng ở nơi nào đó nhanh chóng bốc lên toàn thân thể, cảm giác toàn thân dường như cũng bị thiêu đốt, đột nhiên hắn rất muốn càn rỡ mà kéo Sính Đình vào trong l*иg ngực, hôn lên đôi môi của nàng, vuốt ve triền miên. Hắn thở gấp hơn một chút, theo bản năng cánh tay buộc chặt mà nhẹ nhàng, không kiềm chế được mà ôm chặt thân hình yêu kiều, trơn mềm của nàng, là một nam

tử bình thường, hắn lập tức cảm giác thân thể của mình đã nổi lên phản ứng.

“Ân?”Thân thể mềm mại của Sính Đình bị cánh tay của hắn đè nén có chút đau, hơi kinh ngạc, không khỏi có chút nghi hoặc mà khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Thượng Quan Vân bị tiếng hừ nhẹ của Sính Đình làm cho bừng tỉnh, hắn ổn

định tinh thần, muốn áp chế cỗ tà hỏa bất ngờ xảy ra trong lòng, nhưng hoàn toàn ngược lại, cỗ tà hỏa kia càng đốt càng mãnh liệt, thân thể thơm ngát mềm mại của người con gái trong tay càng không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy trong thân thể hắn, du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn chiếm lấy nàng khiến cho sự kháng cự của hắn trở nên lực bất tòng tâm.

Đôi mắt đen tối

của hắn nhìn nàng chằm chằm, không nhúc nhích. Dần dần, hô hấp của hắn ngày càng ngắn ngủi, thân thể cũng ngày càng nóng hổi, hai tay siết chặt vòng eo lại càng chặt hơn vài phần.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy? Buông ta ra.” Sính Đình cảm giác cách tay cứng như sắt của hắn càng ôm càng chặt, hô hấp nóng rực của hắn phun trên mặt, trên cổ của nàng, tê dại, nàng không khỏi mặt đỏ tai hồng. Giữa khoảng cách của hai người quá gần, nàng không thể không ngẩng đầu, mới có thể tránh được mặt của hắn, lòng dạ nàng rối bời mà cực lực giãy dụa, tiếc rằng nam nhân này là tường đồng vách sắt, đẩy thế nào cũng bất động, nàng

ngược lại thở gấp, cả người vô lực, chỉ có thể yếu ớt dựa vào thân hình cao ngất của hắn.

Sự giãy dụa của nàng ngược lại làm cho hai thân thể gần sát càng ma sát ra nhiều lửa nóng, khiến Thượng Quan Vân sinh ra cảm giác khác thường, hắn thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc toàn là mồ hôi, cả người bị lửa dục thiêu đốt mất lý trí. Thân thể của hắn trực tiếp kề sát lên người của nàng, mùi hương thơm ngát mê người trên người nàng lượn lờ quanh chóp mũi của hắn, thân thể mềm mại không xương kia, thậm chí hai ngọn núi trước ngực cũng gắt gao đè ép trong l*иg ngực của hắn, khiến hắn đồng thời vừa thống khổ lại vừa sung sướиɠ hưng phấn.

“Sính Đình!” Giọng nói trầm khàn, từ tình của hắn, mang theo khàn khàn của lửa dục, nghe thấy quả thực làm cho chân người ta như nhũn ra. Cùng lúc đó, đôi môi của hắn che lên đôi môi đỏ mọng

mà hắn mong muốn từ lâu, bàn tay to theo bản năng đặt lên trên ngực của nàng.

Hơi thở nam tình dày đặc ùn ùn kéo tới tạo thành cái l*иg phủ xuống, trên ngực là bàn tay to mà hữu lực của hắn, Sính Đình sợ hãi, đầu gắng sức ngửa về phía sau tránh hắn, liều mạng lắc đầu để tránh né nụ hôn của hắn, không ngừng giãy dụa nói: “Không cần! Thượng Quan Vân ngươi làm sao vậy?”

“Sính Đình! Sính Đình!” Thượng Quan Vân không trả lời, chỉ khe khẽ gọi tên nàng, hai cánh tay rắn chắc càng dùng sức, chế trụ thiên hạ đang không ngừng giãy dụa kia, thân hình cường tráng ngăn chặn thân thể đang lộn xộn của nàng, trong giọng nói trầm thấp kìm nén thống khổ.

Bàn tay thon dài của hắn chế trụ cái gáy của nàng, để nàng kề sát vào thân thể của hắn, trong nháy mắt cúi đầu che đôi môi của nàng lại, bàn tay bắt đầu tùy ý vỗ về chơi đùa nàng, tại giây phút sắc dục rực cháy này, dường như Thượng Quan Vân đã bị lạc mình.

Nằm trên mặt đất giả bộ té xỉu nửa ngày, lại không có ai để ý đến, Phương Tình có cảm giác không thích hợp, tuy rằng nàng nhìn không rõ lắm nhưng hiện tại trong lỗ tai tràn ngập âm thanh “chậc chậc” kì quái, giống như một người đang ngậm mυ'ŧ đồ ăn ngon nào đó, dùng miệng tinh tế nhấm nháp, lại thủy chung không nỡ nuốt vào bụng, còn nghe được tiếng thổ dốc ồ ồ của Thượng Quan Vân cũng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, thanh âm kia vừa thống khổ vô cùng sốt ruột rồi lại như vui thích thư sướиɠ. Có tiếng vải may ma sát “’xoạt xoạt” rung động, có tiếng Sính Đình không ngừng kêu nhỏ ”Không cần!”, thỉnh thoảng lại là” Thượng Quan Vân, ngươi dừng lại đi!” Bất quá rất nhiều lúc chỉ nghe tiếng kêu buồn bực giống như nàng đang rêи ɾỉ lại giống như ngâm nga, dường như miệng của nàng bị cái gì bịt lại vậy.

Thoáng chốc Phương Tình đã tỉnh hồn lại, tức giận trong lòng không thể ngăn chặn mà tràn ra mãnh liệt, chưa ăn qua thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy chứ! Đối với đôi nam nữ làm trò trước mặt nàng, không quan tâm nàng mà đi thân thiết, thực coi nàng là là người chết sao! Cho dù Thượng Quan Vân muốn vui vẻ cùng nữ nhân, thì chỉ có thể cùng nàng làm mà không phải là con hồ ly tinh quyến rũ hồn phách người ta kia! Trong bóng tối, ánh mắt của nàng(PT)

rõ ràng lóe ra lửa giận và oán hận, trên mặt mơ hồ lộ ra sát ý, nàng một bên vểnh tai nghe giọng nói của hai người, chậm rãi đi qua phương hướng hai người đang đè lên nhau