Hoàng Hậu Lười Mặc Viên

Chương 22: Mở khóa trí nhớ

Huỳnh Mặc Viên mơ mơ màng màng, cảm thấy có gì đó không ổn. Cơ thể nàng nóng rực, đầu óc quay cuồng, một thứ cảm xúc lạ lẫm xâm chiếm thân thể nàng khiến nàng muốn ngay lập tức cởi bỏ lớp y phục nực nội trên người. Nhưng.....

"Sao nào? Có phải thấy cơ thể rất nóng, rất khó chịu không?". Tô Thế Dân ngồi đối diện nàng nhếch miệng cười.

Huỳnh Mặc Viên nhắm mắt, hít thở. Nếu như nàng không lầm, thì hẳn nàng đã trúng xuân dược của y. Nàng biết hắn có tình cảm với nàng, nhưng không ngờ lại có lúc dùng đến cả xuân dược. Cũng không trách được, dù gì cũng là do Huỳnh Mặc Viên không đề phòng nên mới bị đánh lừa dễ dàng như này.

Tô Thế Dân nhìn nàng ngồi đối diện mình, đôi mắt trầm xuống. Y vốn muốn từ từ xâm nhập vào tim nàng, khiến nàng yêu y, nhưng cũng đã hơn một tháng, nàng vẫn không đả động gì, không mảy may quan tâm đến y. Tô Thế Dân như phát điên, y không thể chịu nổi nữa. Nếu không chiếm được trái tim nàng, vậy hãy chiếm thân thể nàng trước. Vì vậy, bữa tối nay, y đã âm thầm tẩm xuân dược vào bát của nàng.

Huỳnh Mặc Viên mím môi, từng đợt nóng ran, cảm giác kỳ lạ, khó chịu truyền đến khiến nàng chảy mồ hôi, cơ thể run nhè nhẹ.

Tô Thế Dân cười, bước lại gần nàng, vươn tay bế ngang Huỳnh Mặc Viên lên, từng bước từng bước tiến về giường lớn.

Y đặt nàng xuống giường, cởi ngoại bào của mình, ánh mắt ngập trong lửa dục, từng nụ hôn hôn xuống cổ nàng khiến nàng vừa mê mẩn lại vừa khó chịu. Y hôn từ xương quai xanh hôn lên, đến khi hôm tới miệng thì bị Huỳnh Mặc Viên đẩy ra. Nàng-với ý chí kiên định cuối cùng còn sót lại, dùng hết sức bình sinh đẩy y ra, sau đó tận lực chùi miệng, chùi đến đôi môi như muốn bật máu.

Ghê tởm, ghê tởm. Nàng không muốn, cũng không thể để ai khác ngoài Tô Cẩn Hạo động vào người mình. Ngoài hắn ra, tất cả đều ghê tởm.

Tô Thế Dân bật cười khổ. Đây là hình phạt mà ông trời dành cho y sao? Không tình thương, không tình yêu? Một cuộc sống chỉ có cô độc, lạnh lẽo và chết chóc.

Lửa hận bốc lên ngụn ngụt, y nhào tới đè Huỳnh Mặc Viên xuống, tham lam chiếm trọn từng ngóc ngách trên cơ thể nàng. Huỳnh Mặc Viên cắn môi, thân thể vừa nóng rực, lại vừa ghê tởm. Nàng cắn mạnh vào vai Tô Thế Dân rồi trùm kín chăn chạy ra khỏi tẩm phòng, để lại một bóng hình cô độc lạnh lẽo.

Nàng cứ chạy, chạy như muốn rời khỏi cái nơi này, nhưng đây là hoàng cung, canh phòng cẩn mật nào dễ dàng thoát khỏi? Vì vậy, Huỳnh Mặc Viên đành chạy đến lãnh cung.

Nơi đây hoang tàn đổ nát, lại từng có nhiều phi tần thất sủng ở trong này tự tử chết, vì vậy oán khí ngùn ngụt, khiến nơi này lại càng cô tịch, lạnh tới đáng sợ. Nhưng đối với Huỳnh Mặc Viên, thì việc quay lại nơi đó còn đáng sợ hơn ở đây.

Tìm một căn phòng, Huỳnh Mặc Viên chạy lên giường, trùm chăn trùm đầu kín mít. Tác dụng của xuân dược vẫn còn, khiến cho nàng đau đớn vật vã. Nàng thu người, bặm môi, cắn chặt để không phát ra tiếng động, và cũng để dùng cơn đau lấn át đi cơn khó chịu trong người. Hai hàng nước mắt nàng trào ra, nàng khóc nấc lên. Nàng khóc về rất nhiều chuyện. Khóc vì bị đưa tới nơi này, khóc vì không có người thân bên cạnh, khóc vì bị lừa dối, khóc vì hắn, vì vị phu quân Tô Cẩn Hạo của nàng. Vì sao chàng còn chưa tới? Ta thực sự rất khó chịu, rất khó chịu.

Đau đớn dần xâm chiếm đầu óc của Huỳnh Mặc Viên, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bản thân không lao ra ngoài để làm việc đó với bất kỳ ai. Nàng há to miệng, cắn mạnh vào cổ tay. Máu rỉ ra, mùi tanh xộc lên mũi.

Cơn đau hòa lẫn với sự ức chế từ xuân dược khiến Huỳnh Mặc Viên nhanh chóng lâm vào hôn mê.

Đêm đó, mưa lớn, mưa xối xả, sấm chớp đùng đùng. Từng đoàn cấm vệ quân được điều động để tìm Huỳnh Mặc Viên suốt đêm.

+++++++

Sáng sớm, từng đợt nắng mai hòa lẫn với tiếng chim hót. Sự tươi mát do trải qua đợt mưa lớn khiến con người ta cảm thấy thật dễ chịu.

Huỳnh Mặc Viên lơ mơ tỉnh dậy, mở mắt ra. Đôi mắt tĩnh lặng, tuy mang vẻ lười biếng nhưng càng nhiều sự minh bạch. Nàng khẽ nhắm mắt, thì ra thân thể này là Thái Nữ của Phượng Song hoàng triều? Thì ra thân phận của thân thể này là như thế?!

Đêm qua, khi lâm vào hôn mê, nàng đã tiếp nhận tất cả trí nhớ của thân thể này trong đau đớn. Ngẫm tới giờ cũng đã được hơn 5 canh giờ, vậy là xuân dược đã tan hẳn. Khẽ đưa tay vận lực, Huỳnh Mặc Viên cảm thấy vết nhức nhối đau đớn từ vết thương ở cổ tay đã gần như không thấy đau nữa.

Khẽ nghe ngóng, cảm thấy rất nhiều bước chân tiến lại phía này, nàng cũng chỉ rũ mắt cười nhạt. Tô Thế Dân, cũng nhờ có xuân dược của ngươi mà ta đã lấy được trí nhớ của thân thể này. Coi như tha thứ cho ngươi một chút. Nhưng việc xấu của ngươi đối với Hạo là không thể tha thứ. Tô Thế Dân, coi như ta một lần vì bản thân, vì người mình yêu mà phạm tội vậy.