Trên đường mòn đá xanh, một mảnh tàn hồng, cánh hoa hồng phấn kia bị người chà đạp, sớm đã mất đi màu sắc kiều diễm, bên trên có dấu chân dơ bẩn, có những cánh hoa còn bị giẫm cuốn nhíu, từng mảnh rời rạc, giăng khắp nơi, bừa bộn không chịu nổi.
Tâm trạng Gia Mậu hơi trầm trọng, từ từ dạo bước đi vào vườn, người tham gia tiệc hoa đào đã đi được hết, lúc hắn trở lại Dương phủ, cửa đã không còn cỗ xe nào, một vòng ráng chiều treo nơi chân trời, một mảnh vàng rực rỡ.
"Gia Mậu!" Tương Nghi và Xuân Hoa đứng ở cửa vườn nhìn quanh, vừa mới đưa Lâm Mậu Dung ra ngoài, hai người nhàn rỗi không chuyện gì, thương lượng nhau tới cửa đợi Gia Mậu. Trong lòng Tương Nghi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, nghĩ nhìn ra một tia vui vẻ từ trong thần sắc của hắn, nhưng nàng hơi thất vọng, sắc mặt Gia Mậu, không có vẻ tươi cười.
"Gia Mậu." Tương Nghi bấu víu cửa, giọng nói run run: "Hoàng hậu nương nương... Đồng ý không?"
"Tương Nghi." Gia Mậu không dám nhìn đôi mắt tràn trề chờ đợi của nàng, quay mặt đi, nói không ra lời.
"Nàng không đồng ý, phải không?" Thấy Gia Mậu bộ dáng này, Tương Nghi đã biết đáp án, nàng chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một mảnh mờ mịt, hoa đào dựa cành cười gió xuân, cánh hoa trong nháy mắt biến thành xám trắng. Trái tim nhanh chóng trầm xuống, căn bản chìm không đến điểm cuối, không biết rõ phía dưới đến tột cùng còn sâu bao nhiêu, giống như vực sâu vạn trượng sông băng ngàn năm không tan, lạnh đến rùng mình, xuyên thấy xương cốt của nàng.
"Ca ca, tìm bà bà ngoại đi, bà ấy nhất định có biện pháp tốt." Dương lão phu nhân ở trong nội tâm thiếu niên nam nữ, lúc nào cũng là không gì không làm được, chỉ cần bà ra tay, sẽ không có vấn đề không thể giải quyết.
"Phải, ta đi tìm bà ngoại." Gia Mậu đưa tay kéo Tương Nghi, chỉ cảm thấy bàn tay của nàng lạnh như băng: "Tương Nghi, đừng có gấp, bà ngoại ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp."
Xuân Hoa cũng nhiệt tình khoác lên tay còn lại của Tương Nghi: "Đi một chút đi, Nghi muội muội, muội không nên như vậy, phải tin tưởng bà ngoại ta, muội cũng không phải không biết, chuyện phiền toái gì tới tay bà, cũng sẽ giải quyết dễ dàng."
Tương Nghi miễn cưỡng cười cười, khả năng Dương lão phu nhân nàng đã được chứng kiến, nhưng bây giờ đối mặt uy quyền hoàng gia, lần trước Hoàng thượng đã chính miệng nói qua, hắn không thể nào để hoàng hậu mất thể diện, chỉ có thể cho Gia Mậu để mình làm quý thϊếp, hôm nay Hoàng hậu nương nương không muốn thu hồi ý chỉ, vậy cũng đã là tử cục.
Trong Ngọc Thúy Đường hết sức náo nhiệt, tiệc hoa đào vừa mới tan, Dương lão phu nhân ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, hai người Bảo Thanh và Bảo Lâm nịnh nọt khoe mẽ tự đấm lưng bóp chân cho bà, Dung đại phu nhân Dương Nhị phu nhân cùng bà đang nói chuyện. Thấy Gia Mậu kéo Tương Nghi đi vào, mắt Dung đại phu nhân chạy một vòng trên thân hai người, khóe mắt nhảy lên, nhẹ cười một tiếng: "Gia Mậu, buổi chiều sao không thấy con? Lúc bọn họ làm thơ đều hô muốn kiến thức đại tác phẩm của trạng nguyên lang, ngươi hết lần này tới lần khác lại không thấy tăm hơi."
"Hồi mẫu thân, ta tiến cung." Gia Mậu trả lời cực kỳ là đơn giản, dắt tay Tương Nghi đi tới trước mặt Dương lão phu nhân, đôi mắt mang theo hy vọng vội vàng: "Bà ngoại, Gia Mậu có chuyện cầu xin, bà nhất định phải đồng ý với Gia Mậu."
"Tiến cung
?" Dương lão phu nhân cười nhìn nhìn Gia Mậu: "Đồng ý với con cái gì? Hoàng hậu nương nương không có đồng ý thỉnh cầu của con?"
"Hoàng hậu nương nương?" Dung đại phu nhân lấy làm kinh hãi: "Gia Mậu, con tìm Hoàng hậu nương nương làm chi?" Nàng nhìn Tương Nghi sóng vai đứng cùng Gia Mậu, trong nội tâm càng ngày càng khủng hoảng, chẳng lẽ vì Lạc tiểu thư này, Gia Mậu cũng dám kháng chỉ? Ngỗ nghịch hoàng hậu... trước mặt Dung đại phu nhân bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Dạ." Gia Mậu đi đến bên cạnh Dương lão phu nhân, bắt được một tay của bà: "Bà ngoại hiểu rõ Gia Mậu nhất, lúc này không thể không giúp ta! Bà ngoại, ngài phải đi khai đạo cho Hoàng hậu nương nương, bà ta rất cố chấp, không chịu thu hồi ý chỉ, con cầu xin thế nào, bà ta cũng lay động."
"Gia Mậu, thận trọng từ lời nói đến việc làm!" Thế nhưng nói Hoàng hậu nương nương cố chấp, Gia Mậu không muốn sống nữa sao? Cũng còn may, là nói một chút ở trong nhà thôi, nếu nói thuận miệng, vạn nhất ra bên ngoài cũng lộ ra những lời này, vậy chẳng phải Dung gia sẽ phải xúi quẩy? Dung đại phu nhân vội vàng quát bảo hắn ngưng lại: "Sao con có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy?"
Gia Mậu có chút ít không đồng ý bộ dáng mẫu thân cẩn thận chặt chẽ thế này, hắn cảm thấy Hoàng hậu nương nương cố chấp, bà ta căn bản là không suy tính ý nguyện của mình đã ban hôn cho mình, mình thỉnh bà ta thu hồi ý chỉ, bà ta còn chết sống không chịu, đây không phải là cố chấp là cái gì?
"Mẫu thân, ngài phải tự mình thấy Hoàng hậu nương nương mới biết được bà ta là người thế nào." Gia Mậu cúi đầu ủ rũ, đáng thương nhìn qua Dương lão phu nhân: "Bà ngoại, bà nói một câu đi, nếu không, gật đầu một cái cũng được!"
Dương lão phu nhân vuốt tay: "Ta còn có thể nói cái gì? Hoàng hậu nương nương không đồng ý, ta còn có thể xông vào cung đi buộc nàng đồng ý?"
Dung đại phu nhân thấy mẫu thân thế nhưng không có tán thành Gia Mậu, rất ngạc nhiên, trên mặt cũng nổi lên từng tia một mỉm cười, mẫu thân vẫn sáng suốt, biết rõ chuyện này không phải đùa giỡn, cuối cùng vẫn phải không có tùy hứng.
"Bà ngoại!" Gia Mậu trợn to hai mắt nhìn qua Dương lão phu nhân: "Khi đó bà đã nói sẽ giúp Gia Mậu!"
"Bà ngoại nói là qua sẽ giúp con, nhưng ta không nghĩ tới ý chỉ tứ hôn của Hoàng hậu nương nương đến đột nhiên như vậy, vốn còn muốn giao thừa tiến cung dự tiệc, thuận tiện cầu xin Hoàng thượng một thánh chỉ tứ hôn, nào biết đâu Hoàng hậu nương nương ra tay nhanh như vậy? Gia Mậu, đây là thiên ý, con..."
"Đủ rồi đủ rồi!" Gia Mậu tâm phiền ý loạn, bắt lấy tay Tương Nghi: "Chúng ta đi!"
"Con muốn đi đâu?" Dung đại phu nhân đứng lên: "Gia Mậu, Gia Mậu!"
Gia Mậu không có phản ứng nàng, kéo Tương Nghi chạy ra ngoài, trong lòng Dung đại phu nhân hoang mang rối loạn, vội vàng đuổi theo, Dương Nhị phu nhân đứng lên hô hai tiếng, chỉ thấy rèm cửa lay động, nhưng không thấy người.
Xuân Hoa đi đến Dương lão phu nhân bên cạnh, một tay khoác lên trên vai của bà, ánh mắt tha thiết: "Bà ngoại, vì sao bà không ra tay giúp đỡ? Ta cũng không tin, ngươi đi cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng không để cho bà và ông ngoại mặt mũi."
"Đúng rồi đúng rồi!" Bảo Thanh cầm lấy tay Dương lão phu nhân rung qua lắc lại: "Bà ngoại, không phải bà là thích nhất giúp người sao? Nhưng bây giờ thế nào không giúp biểu ca và Nghi tỷ tỷ vậy? "
Dương Nhị phu nhân cũng nghi hoặc, nhìn nhìn Dương lão phu nhân: "Mẫu thân..."
Dương lão phu nhân cười nhìn nhìn các nàng: "Xuân Hoa, Bảo Thanh, hai người các ngươi nghỉ tay trước, mau dừng tay, muốn đong đưa rời bộ xương già này của ta sao?"
Nghe lời này, không chút hoang mang, nên có ý tứ khác, trong Ngọc Thúy Đường nháy mắt thanh yên tĩnh lại.
"Các con cũng nhìn thấy, Gia Mậu và Tương Nghi, đây là trời sinh một đôi, sao ta sẽ không đưa bọn họ tiến đến một chỗ đi?" Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Bảo Thanh một cái: "Tự con ngó ngó, cô con đối với Tương Nghi, có phảicó chút thành kiến không?"
Bảo Thanh và Bảo Lâm suy nghĩ một chút, thoáng gật đầu nhẹ, Xuân Hoa ngẩn người tại đó, một tay dừng trên bờ vai Dương lão phu nhân, đầu ngón tay trắng noãn nhô lên cao cao, không nhúc nhích.
"Trước kia ta cũng là từng nói qua việc này với tiểu cô..." Dương Nhị phu nhân cười cười: "Đó là nhiều năm trước kia, tựa như nói giỡn, nàng hỏi ta, như Bảo Trụ thích Tương Nghi, ta có cưới nàng vào cửa không, ta nói đó là đương nhiên, chỉ cần Bảo Trụ thích là tốt rồi. Ta hỏi nàng nếu là Gia Mậu thích thì sao, nàng lập tức im im lặng."
"Thành thân không phải là chuyện hai người, là chuyện của hai gia tộc, Tương Nghi còn dễ nói, nàng không cha không mẹ, không cần phải để ý đến những thứ này, nhưng bên Gia Mậu còn có một đống người của Dung gia Giang Lăng." Dương lão phu nhân đưa tay sửa sang lại tóc Bảo Thanh, nhẹ nhàng sờ soạng đỉnh đầu của nàng: "Nếu nữ nhân bị nhà chồng xem thường, gả đi sẽ bị làm khó dễ, cho dù phu quân muốn bảo vệ cũng là có tâm mà không có lực. Mạn Nương không phải là kẻ không thông suốt, chỉ là bây giờ còn chưa nghĩ thông suốt, ta làm như vậy, chỉ muốn chính nàng xem tình cảm Gia giữa Mậu và Tương Nghi sâu đậm cỡ nào, không chịu được người khác đi ngăn trở, nàng cần phải bỏ qua khúc mắc tiếp nhận Tương Nghi."
"Hóa ra là như vậy!" Bảo Thanh cao hứng nở nụ cười: "Ta còn tưởng rằng bà ngoại nhẫn tâm như vậy, mặc kệ biểu ca và Nghi tỷ tỷ không quản!"
"Mấy người các ngươi cần phải giữ ý cho ta, một chút cũng không thể tiết lộ ra ngoài, biết không?" Dương lão phu nhân nghiêm khắc nhìn mấy nữ hài tử một cái: "Không thể thấy bọn họ đáng thương, thì sớm nói ra việc ta tính làm, chủ yếu là ta muốn cho Dung gia có thể tiếp nhận Tương Nghi tốt hơn, cũng muốn cho Gia Mậu và Tương Nghi càng thêm hiểu rõ tâm ý của đối phương trong đau khổ, sau khi thành thân mới có thể lại quý trọng."
"Biết rõ!" Bảo Thanh Bảo Lâm hoan hô: "Bà ngoại tối tốt nhất, chúng ta chắc chắn sẽ không nói lung tung!"
Dương lão phu nhân thấy Xuân Hoa im lặng không nói, trở tay vỗ vỗ nàng: "Xuân Hoa, làm sao vậy?"
"Bà ngoại, kỳ thật mẫu thân không phải là khó chơi nhất, khó chơi nhất chính là bà nội con." Xuân Hoa do do dự dự nói: " Sâu trong nội tâm mẫu thân con, còn hy vọng ca ca vui vẻ là được rồi, nhưng còn bà nội thì..."
"Ta không thể nhúng tay quản chuyện Dung gia các, Xuân Hoa." Dương lão phu nhân híp mắt suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: "Chỉ cần mẫu thân con nghĩ thông suốt, về sau Tương Nghi sẽ sống tốt hơn nhiều lắm. Bà nội con dù sao cũng là cách một đời, dù thế nào cũng không đối phó, bất quá là càu nhàu vài câu thôi, mà vị trên đỉnh đầu Tương Nghi, là mẹ của con. Một nữ nhân, chỉ cần quan hệ hòa hợp với mẹ chồng, dù cho bà nội của chồng lợi hại thế nào cũng sẽ không có ảnh hưởng. Những chuyện này con còn không biết, chờ sau khi con thành thân tự nhiên sẽ biết."
"Oh." Xuân Hoa cái hiểu cái không đáp một tiếng, nàng còn trẻ, tất nhiên là không biết tam vị trong đó, nhưng nàng lại biết, bà ngoại đang giúp ca ca và Tương Nghi, trái tim cuối cùng cũng để xuống.
Dương Nhị phu nhân nhìn Dương lão phu nhân một cái: "Mẫu thân, mẹ chuẩn bị làm thế nào?"
"Ta chuẩn bị rất nhiều cách, chỉ xem bọn Gia Mậu chuẩn bị làm sao, sẽ có cách thích hợp bọn họ nhất!" Dương lão phu nhân cười thoải mái: "Xuân Hoa, Bảo Thanh, Bảo Lâm, những ngày này các ngươi xem hai người bọn họ một chút, có chuyện gì thì vội vàng đến nói cho ta biết."
"Dạ." Ba người cùng nhau đáp một tiếng, vui sướиɠ.