Hình như chỉ qua một đêm, Hoa Dương đã từ mùa đông đến mùa xuân.
Vào nửa đêm nghe thấy tiếng vang tích tích đáp đáp, còn tưởng rằng trời bên ngoài đang mưa, nhưng chờ buổi sáng thức dậy nhìn một cái, chỉ thấy nơi mái hiên đó, một chuỗi giọt nước tinh tế rơi xuống, giống như một bức rèm, mà xuyên qua khe hở hạt nước nhìn ra ngoài, lại không thấy một hạt mưa nào.
“Băng tan!” Liên Kiều đứng trong hành lang, nhìn giọt nước rơi từ mái hiên, rất vui vẻ: “Thời tiết sẽ bắt đầu ấm lại rồi.”
Một vòng mặt trời đỏ thẫm từ từ dâng lên sau núi Phượng Hoàng, núi màu xanh bị ánh sáng vàng rực kia chiếu đến xán lạn, Tương Nghi xuất thần ngắm vườn trà trước mặt, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ không nói ra được, trong vườn trà màu xám tro đã có chút màu vàng nhàn nhạt, hôm qua nàng đi xem, trên cành đã có hơi nhô ra một chút xíu, mang theo màu xanh non, như thổi một hơi là có thể tan chảy.
Mầm trà sắp mọc ra, đây chính là lúc tốt nhất hái búp trà của trà Minh Tiền. Tương Nghi xoa xoa bàn tay, trên mặt lộ ra nụ cười, mấy ngày nữa thì có thể đi vào vườn trà hái mầm.
Dương lão phu nhân đã nói, cầu người không bằng cầu mình, nếu vườn trà nhà mình có thể sản xuất ra phẩm loại tốt, như vậy thì có thể ít đi đường quanh co hơn, sau này lúc thiếu hàng có thể do vườn trà của mình chuyên cung.
“Những thứ cống như Đại Hồng Bào này nọ, mới bắt đầu còn không phải bừa bãi vô danh sao?” Thư Dương lão phu nhân viết rất có tính khuyến khích: “Sao cùng là trà, cùng một nơi sản xuất, có loại trà bán tốt, có loại trà lại chỉ có thể bán giá một lượng một cân, trong đó có nguyên nhân gì, con hãy cẩn thận mày mò.”
Năm ngoái Tương Nghi đã mua vào rất nhiều lá trà đầu xuân bản xứ, nàng cầm những thứ trà kia bàn bạc với Hoàng Nương Tử, vì sao trà Hoa Dương luôn không thơm tho kịp trà vùng khác, mùi vị trà ngâm nước xong cũng không đủ thơm ngọt mát lạnh.
Hoa Dương không có trà búp Minh Tiền, chỉ có trà Vũ Tiền, trà Vũ Tiền kia ngâm nước xong lá cây từng miếng mở ra, vốn không phải nhỏ như ngân châm, mà giống như lá chuối tây nho nhỏ. Tương Nghi cảm thấy hẳn là lão bản trong vườn trà có lòng tham, không hái mầm làm trà Vũ Tiền sắc nhọn tốt nhất, nhưng năm nay mua vườn trà, sau khi thương thảo với những người làm thuê, mới biết hóa ra phẩm loại cây trà của Hoa Dương phần lớn đều là có hình dáng đại diệp này, coi như là mầm nhọn, cũng không qua hai tấc.
Chu lão bản đó nói thiên hoa loạn trụy, thật ra thì cũng là giả, một năm sao có thể kiếm nhiều bạc như vậy, tối đa cũng chỉ một ngàn lượng bạc là cao nhất. Trà trong vườn này cây trà không thể so với nhà khác, trà phẩm làm được khác rất nhiều, mỗi năm có không ít lá trà bán không được, chồng chất trong kho hàng không ai mua, bảo quản không ổn thỏa, lá trà kia hỏng rồi, cũng không bán được bạc.
Vườn trà này thật ra thì cũng không phải của Chu lão bản, hắn tốn hai vạn lượng bạc mua vườn trà, làm hai năm cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, cố hết sức mà không có kết quả tốt, hai vạn lượng bạc bỏ vào nơi khác đi, một năm không nói nhiều, ba, bốn ngàn lượng luôn có thể cầm được, nhưng bây giờ tân tân khổ khổ, quanh năm suốt tháng chỉ cầm một ngàn lượng, thật sự không có lợi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu lão bản chỉ muốn tìm một nơi tốt, mang bạc của mình ra làm ăn, hỏi thăm được ông chủ Trà Trang Thúy Diệp muốn mua vườn trà, trong lòng vui mừng, đây còn không phải cơ hội tốt? Thấy tuổi Tương Nghi còn nhỏ, vốn còn muốn lấn giá cao bán vườn trà, thật không nghĩ chuyện này khúc khuỷu, mình còn dán vào 2 nghìn lượng mới rời tay được.
Chu lão bản cảm thấy mình rất xui xẻo, Tương Nghi mua vườn trà cũng cảm thấy rất xui xẻo.
Lý luận suông cuối cùng là không được, cuối cùng Tương Nghi cũng cảm nhận được điểm này. Mặc dù nàng đọc thuộc đủ loại sách liên quan tới cây trà, nhưng lại không ra đất thật tra xét phẩm loại cây trà, thấy giá cả rả, vội vàng cầm bạc mua xuống rồi một ngàn mẫu vườn trà này, cẩn thận xem qua rồi thì có cảm giác hối tiếc không ngừng —— trà này ý tứ là tỉ mỉ, phiến lá lớn, bất kể trà mùi vị thế nào, cũng sẽ bị người coi như là trà thô, sao mình có thể cho ra trà ngon từ cây trà nơi này chứ?
“Cô nương, không có gì đáng ngại, không phải Dương lão phu nhân sẽ phái người tới sao? Có bà hỗ trợ, chắc chắn có thể làm vườn trà hưng vượng lên.” Liên Kiều thấy Tương Nghi buồn buồn không vui, vội vàng an ủi nàng: “Dầu gì, hơn mười năm trước chắc có thể kiếm lại tiền vốn một vạn tám ngàn.”
Một vạn tám ngàn lượng bạc phải kiếm lại, cho dù đều là trà thô, dùng mười năm, từ từ chung quy có thể bán được con số này. Nhưng điều Tương Nghi muốn lại không phải là một năm chỉ kiếm hơn một ngàn lượng bạc, nàng muốn là tích lũy, xong rồi đi Quảng Châu mở chi nhánh, hơn nữa nàng cũng muốn tự mình chế ra trà tốt, sau này giao hàng không cần phải cầu cạnh người nữa.
“Cô nương, cô nương!” Tần ma ma như một trận gió chạy vào từ ngoài cửa, trên mặt có vui mừng không nói ra được: “Khách quý tới, mau mau mau mau, đi cửa vườn đón khách quý đi vào!”
“Khách quý?” Liên Kiều có vài phần kỳ quái: “Là ai tới? Sao ma ma hớn hở vui mừng như vậy?”
“Dương, Dương, Dương lão phu nhân tới!” Tần ma ma thở hổn hển thở hổn hển: “Ta vừa mới ngồi xe muốn vào thành đi mua vài món đồ, ra ngoài thì thấy xe ngựa Dương lão phu nhân dừng ở cửa!”
“Cái gì?” Tương Nghi kinh hỉ mở to hai mắt: “Dương lão phu nhân tới Hoa Dương hả?”
“Cô nương, vật lưu niệm trên xe ngựa lão phu nhân ta nhớ rõ ràng!” Tần ma ma nói rất hưng phấn: “Ta cũng không biết vì sao lão phu nhân lại tới Hoa Dương, nhưng ta chắc chắn là xe ngựa của bà!”
“Thật?” Tương Nghi vui mừng đến cơ hồ muốn nhảy cẫng lên, mới nghĩ tới Dương lão phu nhân, Dương lão phu nhân đã tới Hoa Dương rồi, đây quả thực là mưa đúng lúc! Nàng vội vàng lau tóc một cái, chạy thật nhanh ra ngoài, không dám trì hoãn một khắc.
Đi tới cửa, chỉ thấy nơi đó đậu mấy chiếc xe ngựa, chiếc phía trước Tương Nghi rất là quen thuộc, đầu năm ngoái nàng còn ngồi nó về Lạc gia, có Phương ma ma phụng bồi nàng, về phủ xong người khác đối tốt với nàng 3 phần, ngay cả Lạc lão phu nhân cũng không có sắc mặt lạnh như băng lúc trước với nàng nữa.
“Dương lão phu nhân!” Tương Nghi đứng cạnh xe ngựa, run giọng kêu một câu, chỉ thấy màn che xe ngựa chậm rãi vén lên, lộ ra mặt mũi hiền lành của Dương lão phu nhân.
Phương ma ma nhảy xuống xe trước, thân thể nhìn rất là cường tráng, một chút không giống người bảy mươi tuổi, nhảy xuống tiếp theo là Ngọc Trúc và Ngọc Mai, thấy Tương Nghi thì hì hì cười một tiếng: “Lạc tiểu thư biến đổi nhiều quá, chúng ta cũng không nhận ra.”
Tương Nghi sờ mặt cười một tiếng: “Chúng ta cũng sắp hai năm không gặp, cho dù không ăn mặc như vậy, chỉ sợ các ngươi cũng không nhận ra.”
Hôm nay Tương Nghi mặc là một món áo kép màu xám tro, may mắn nàng căn cơ tốt, khí sắc trầm trầm kia làm nổi bật màu da của nàng, nàng thắt một bím tóc, đơn giản, bên tóc mai cài một đóa châu hoa nho nhỏ, đồ trang sức một chút cũng không mang, đứng ở nơi đó gọn gàng, giống như một cô nương nhà nông chất phác.
Dương lão phu nhân khoan thai chậm rãi xuống xe, từ trên xuống dưới quan sát Tương Nghi một phen: “Ai da, Tương Nghi ăn mặc thế này, đặt ở trong đám người bảo đảm ta không nhận ra được.”
Tương Nghi sờ bím tóc cười một tiếng: “Mỗi ngày con làm việc trong vườn trà, chải những đôi hoàn kế kia làm chi? Vừa phí thời gian vừa không có kết quả tốt, mỗi lần vào vườn trà làm việc, tóc bị cành trà kéo ngổn ngang, còn không bằng cứ như vậy.”
“A, không tệ, không tệ.” Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi gật đầu cười: “Không khác ta hồi xưa bao nhiêu.”
“Con biết, đã nghe Phương ma ma nói qua, khi đó lão phu nhân ngài tự tay trồng cây xới đất, còn đi theo Lỗ ma ma chưng cất rượu nữa.” Tương Nghi đi lên phía trước khoác cánh tay Dương lão phu nhân: “Con cũng muốn học lão phu nhân, nhìn xem nếu mình khổ công, có thể có thành tựu như lão phu nhân không.”
“Nhìn cái miệng nhỏ nhắn này xem, ngọt giống như bôi mật đường!” Dương lão phu nhân than thở nói: “Chỉ tiếc ta hết lần này tới lần khác thích nghe tán dương, việc này chắc con càng vui mừng rồi!”
Tương Nghi chẳng qua là ngửa mặt lên cười: “Đều là lão phu nhân để mắt, nếu không Tương Nghi nào có hôm nay.”
Dương lão phu nhân vừa bên cười cười nói nói, vừa đi theo Tương Nghi đi vào trong, mới vào cửa thì thấy không ít cây trà liên miên liên tục, giống như một tấm thảm màu xanh nhạt trải trên mặt đất. Bà đi nhanh hai bước đến dưới một gốc cây trà, cẩn thận nhìn phiến lá, lắc đầu một cái: “Trà này cũng coi là đại diệp rồi, làm ra đều là trà thô.”
“ Dạ.” lúc này Tương Nghi cũng thật tâm bội phục Dương lão phu nhân, đúng là mắt sáng như đuốc, liếc mắt thì nhìn ra lai lịch trà này, còn mình, chỉ hỏi người làm trong vườn trà mới hiểu được kỳ lạ trong đó.
Dương lão phu nhân một đường vừa đi vừa nhìn, trà trong vườn này đều là loại này trà đại diệp, trong lòng không khỏi âm thầm than thở, khó trách Gia Mậu viết thư cho mình, xin mình cần phải phái mấy quản sự đắc lực tới giúp Tương Nghi sửa chữa vườn trà, hóa ra là có nguyên nhân này.
“Vườn trà này con mua lại thế nào?” Dương lão phu nhân đi theo Tương Nghi đi tới trước nhà, đứng trên bậc thang nhìn sơn dã xanh biếc, khẽ lắc đầu: “Lao tâm lao lực một năm, có thể được bao nhiêu bạc? Con có tính qua chưa?”
Tương Nghi hổ thẹn, thấp giọng nói: “Con là nghe kia lão bản nói có thể hái bao nhiêu trà, sau đó so sánh với sản lượng trà ghi chép trong “trà kinh”, trong đầu cảm thấy * không rời mười, thấy Đàm tri phủ đè ép hai ngàn lượng bạc, cảm thấy cũng coi như rẻ, nên mua lại.”
Dù sao mình còn chưa lão đạo, mặc dù dựa vào Dương lão phu nhân chỉ điểm làm Trà Trang Thúy Diệp sinh động, nhưng chân chính tự mình đi nói chuyện làm ăn, lại không thành thạo. Cõi đời này cũng không thiếu chuyện cần học, mình không thể quá đắc ý, sao ngờ phía trước còn có cái gì hãm hại đang đợi mình nhảy vào trong chứ.
Dương lão phu nhân thấy Tương Nghi khó chịu, biết lúc này trong lòng nàng đang hối tiếc, vội vàng dùng tay vỗ nàng một cái: “Tương Nghi, không sao, chỉ cần dùng đúng phương pháp, kĩ thuật khéo léo thích hợp, chúng ta là có thể biến phế thành bảo, huống chi vườn trà này của con còn không phải phế vật, một năm còn có thể kiếm bên trên một ngàn lượng bạc mà.”
Nghe lời này, ý tứ Dương lão phu nhân rõ ràng là bà có phương pháp tốt. Tương Nghi vui mừng, một đôi mắt nhìn Dương lão phu nhân: “Xin lão phu nhân chỉ điểm.”