– Ngồi đây chút đi Linh, rảnh mở tivi ra coi, Long cũng vô thay đồ chút.
Tôi bước vô phòng tắm, cởi đồ ra. Mùi của con gái ngai ngái vẫn lẩn quẩn trong phòng. Tôi bất giác sờ lên thằng nhỏ, xoa xoa một cái.Thằng nhỏ hư thiệt, chỉ chạm nhẹ vào là đã ngóc hẳn cái đầu lên. Tôi bật nước xối ào ào, thằng nhỏ hiên ngang giữa đống nước chẳng chịu cúi đầu chút xíu nào.
Cái phòng tắm do làm cho riêng tôi dùng nên thiết kế cũng hơi ẩu. Cánh cửa xập xệ muốn rụng ra, ba má kêu thay vài lần mà tôi làm biếng nên cũng chẳng cần. Nếu ở nhà một mình, tôi cũng đâu bao giờ thèm đóng cửa. Phía cái chốt có hở một miếng nho nhỏ chừng nửa đốt ngón tay, do một lần tôi lỡ tay đá cánh cửa một cái vì khó mở. Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ nó lại là nguyên nhân mình bị lộ hàng
Tôi có tật tắm lâu. Không tắm thì thôi, mỗi lần tắm là kỹ càng lâu lắc. Phòng tắm có nguyên cái gương bự thiệt bự, tôi khoái vừa tắm vừa coi mình trong gương dữ dội. Dù sao cũng có tập thể hình dăm bữa, cũng có chút ngực, chút eo, thêm nữa thằng nhỏ chẳng cần tập tành nhưng cũng khá đô con nên tôi cũng khoái tự ngắm mình. Mấy người ít khi chịu ngắm mình trong gương, một là khiếm thị, 2 là body quá xấu – tôi thường tự nhủ vậy.
Có điều bữa nay tôi tắm không được tự nhiên cho lắm. Phần vì phía ngoài rõ ràng có một con nhỏ đang ngồi, phần vì mải nghĩ lát nữa sẽ phải làm gì, nếu không chắc chỉ có nước đem nó đi ăn uống như mọi ngày thì quả là bách nhục. Một phần nữa, rất quan trọng, đó là tự dưng tôi cứ thấy nhột nhột. Cảm giác có ai đó đang dòm mình thì phải.
Tôi xối nước lên đầu, quơ quơ tay lên cái tóc rồi hé mắt nhìn qua làn nước mỏng đang xối từ trên tóc xuống. Tim tôi đập mạnh một hồi. Cái gì thế này hả trời? Rõ ràng dưới cái khe cửa nhỏ nhỏ đang … hiện ra một cái móng chân. Nhà tôi tất nhiên không phải nhà ma, bà giúp việc cũng không có ở nhà và nếu là bả đang rình xem tôi tắm, hẳn bả cũng không thể có cái móng chân sơn xanh đỏ như vầy được. Tôi muốn nghẹn cả thở, đầu óc như tắc hẳn đi không nghĩ ngợi được cái gì. Ông trời ơi, quả thật có quả báo sao? Mấy bữa trước coi được nửa cái vυ' của nó, bữa nay bị nó soi hết nguyên cả thân hình trần như nhộng. Không lẽ vụ này tôi lỗ thảm vậy sao?
Nói chơi vậy chứ tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kì luôn. Trong đầu óc của một đứa nhóc mười mấy tuổi, đâu có thể có suy nghĩ đàn bà cũng dâʍ ɖu͙© và tò mò giống hệt như đàn ông. Tụi anh lớn hơn vài tuổi, mấy đứa giang hồ xã hội đen lóc nhóc thời đó cũng thường nói ba cái chuyện tầm phào rằng nhu cầu của phụ nữ còn lớn hơn cả đàn ông, tụi nó còn dâʍ ɖu͙© và tò mò hơn cả con trai, tôi đều chẳng tin cho lắm. Nhất là khi đây lại là con nhỏ bạn học của tôi, một con nhỏ có vẻ ngoan dữ dội?
Thời trẻ quả thật ai cũng ngốc nghếch, tuy nhiên lúc đó tôi cũng không ngốc lắm. Tôi bắt đầu tin vào mớ lý thuyết ngoài đường về độ da^ʍ của đàn bà con gái và bắt đầu đem những thứ mình thường nghĩ đối chứng với con nhỏ Phương Linh. Mình hay nhìn mông nó, vậy nó thích nhìn gì ở mình? Côи ŧɧịt̠ chắc? Hay là ngực? Khi mình nhìn cái mông nó, mình hay nuốt nước bọt và muốn sờ vào, vậy nó nhìn mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ có khi nào nước dãi chảy tới gối không ta?
Dù cho đang đảo điên vì những câu hỏi, tôi cũng không quên kín đáo hóp bụng lại một chút cho có eo, gồng ngực lên chút nhìn cho bắt mắt. Dù sao trước mắt mình cũng đang có khán giả, lại còn là khán giả nữ đầy tiềm năng về dâʍ ɖu͙©. Có điều, tôi vẫn không thể nào trả lời: tại sao tụi con gái mới nhỏ vậy mà đã có những khát khao giống hệt như tụi con trai? Mãi sau này khi lớn lên, tôi mới biết rằng mình đã sai hoàn toàn: con gái mạnh hơn con trai tới vài lần về chuyện đó!
Tôi không nhìn vào chỗ khe hở vì sợ nó mất tự nhiên, mà thản nhiên quay ra tắm tiếp. Tuy nhiên giờ không thể gọi là tắm, nên gọi nó một cách mĩ miều hơn: Thoát y nghệ thuật dưới vòi hoa sen. Quả thật vậy, tôi hết xoa ngực lại xoa c̠ôи ŧɧịt̠, nắm lấy cái cần cổ xóc nhẹ nhẹ cho thằng nhỏ cứng đờ người. Đôi khi xoay hẳn người ra phía cửa, ưỡn c̠ôи ŧɧịt̠ ra, 2 tay vuốt tóc hệt như màn quảng cáo Romano vậy. Có điều mải mê trình diễn quá, tôi chưng hửng khi nhìn xuống phía dưới, cái móng chân đã biến mất tự khi nào. Tôi hơi quê chút – không lẽ nãy giờ mình làm … cho cái gương coi sao? Hay con nhỏ phát hiện ra mình đã biết?
Thằng nhỏ bị mất hứng đâm ra xuội lơ. Tôi hơi quê một chút, nhưng lại chuyển thành bực bực. Tánh tôi hơi lạ, bình thường thì rất hiền nhưng khi nổi nóng lên thì cái gì cũng bỏ qua hết được luôn. Lần này cũng chẳng hiểu vì sao tôi bực, hay có lẽ là bởi tôi đã ảo tưởng nhầm về con bé này? Không lẽ nó không thích nhìn tôi tắm?
Tôi đem cả mớ suy nghĩ bùng nhùng đó bước ra ngoài. Con nhỏ vẫn ngồi xuội lơ trên giường của tôi, cái mặt cố tình tỏ ra ngây thơ nhưng vẫn có cái nét gì đó hơi lúng túng. Tôi phát hiện ra, mình không có lầm một chút nào.
Tôi cũng hơi đãng trí, vì khi tắm xong chỉ mặc độc chiếc quần cộc ra ngoài. Bình thường ở nhà, tôi toàn ở truồng đi ra khỏi phòng tắm chứ sức mấy mà mặc áo quần. Lần này rõ ràng có nó ở ngoài, nhưng may mắn tôi còn mặc chiếc quần cộc chứ nếu tồng ngồng như mọi khi, có lẽ mọi chuyện lại hỏng be hỏng bét.
Con nhỏ quay ra, nhìn tôi đang trần trùng trục, cái quần cộc nhỏ xíu chỉ dài ngang cái quần bơi thì la lên:
– Trời ơi trời, Long ăn mặc kiểu gì kì vậy!
Nói xong nó đưa 2 cái tay lên che mắt. Tôi sững người lại, mặt cũng đỏ cả lên. Đãng trí thiệt à nha. Nhưng tự dưng tôi thấy cái kiểu che mắt của con nhỏ này có cái gì đó gượng gạo sao sao đó, hệt như ngày xưa coi phim có mấy cảnh hôn nhau, mấy người lớn cũng kêu tụi nhỏ bọn tôi phải che mắt lại – tôi ti hí hoài. Con nhỏ này chắc không ti hí, nhưng mà nó đang xạo tôi rồi. Chẳng biết dũng khí từ đâu ra, tôi buột miệng nói một câu trớt quớt:
– Linh nhìn hoài rồi, có gì đâu mà bày đặt che mặt!
Con nhỏ như kiểu bị sét đánh trúng, chết lặng đi. Hồi lâu mới lắp bắp:
– Long … Long … nói… cái gì?
Tôi quả nhiên là một người có tiềm ẩn ít nhiều tính ác. Nếu có tiền kiếp, ắt hẳn tôi đoán mình cũng thuộc dạng ma đầu dữ đội lắm đây. Không hiểu sao, trước cái vẻ sững sờ như kiểu kẻ trộm bị bắt quả tang của bé Linh, tôi lại thấy mình can đảm và oai phong hơn gấp bội. Tôi thủng thẳng:
– Hồi nãy chẳng phải Linh dòm tôi trong phòng tắm đó sao?
Con nhỏ mặt mày tái nhợt cả đi, miệng như bị ai bịt chặt, chẳng nói ra được tiếng nào. Phải tới 5 phút sau, nó òa lên một tiếng rồi nức nở:
– Long… xúc phạm Linh!
Nói ra sự thật lại là xúc phạm sao trời? Đâu lại có cái lý lẽ bất cần đời như vậy. Tôi cũng hơi hơi có chút bực mình. Trên đời tôi ghét nhất là ai đổ vạ cho mình, mặc dù tôi làm sai cũng chẳng ít. Thôi lỡ rồi, đã chơi thì không được sợ mưa rơi, tôi bồi thêm một cú knock-out:
– Có gì đâu, Long cũng coi Linh rồi, giờ Linh coi lại, coi như huề đi!
Thằng anh xã hội đen của tôi có lần buột miệng nói tôi có phong cách giang hồ, bị ông già chửi vuốt mặt không kịp, ai dè cũng có phần đúng đó nha. Tôi bản chất không thích va chạm, nhưng ở trong một số trường hợp dòng đời xô đẩy, chất bựa trong tôi có dịp phát tiết không thua kém bất kì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ nào. Cuộc đời tôi đã nhiều lần chứng kiến điều đó xảy ra, có điều, đây lại là lần đầu tiên. Có trong mơ, tôi cũng không nghĩ mình nói chuyện với con nhỏ bạn học cùng lớp theo kiểu như thế này.
COn nhỏ Linh mặt hiện lên vẻ bực tức:
– Long nói cái gì kì cục vậy? Không lẽ ban nãy Linh thay đồ…
Tôi chặn luôn họng nó lại:
– Không phải Long coi hồi nãy, mà là hồi khác.
Con nhỏ chắc đang bị cú shock điện của tôi tác động nên suy nghĩ của nó cũng chậm chạp hẳn đi. Nó lắp bắp:
– Long coi … coi hồi nào?
Tôi thủng thẳng:
– Ủa bộ có gì hay sao mà cuống dữ vậy ta?
Con nhỏ càng luống cuống hơn:
– Long… coi cái gì?
– Ở trong cái lớp học đó!
Tôi nói mấy chữ đó cũng nhẹ nhàng thôi, nhưng với con nhỏ như kiểu tiếng sét trong vườn hoang vậy. Nước mắt nó bắt đầu tuôn như mưa, 2 cái tay che kín bưng khuôn mặt. Tôi thấy tội tội, muốn lựa lời an ủi mà chẳng biết bắt đầu như thế nào. Lại thêm một câu lãng xẹt buột ra ( ngày này ngày gì nói toàn câu lãng xẹt)
– Thôi mà, có gì đâu, ai mà không như vậy.
Tôi cũng là nói liều thôi, chẳng hiểu con nhỏ có tin không nhưng hồi lâu thấy nó bớt thút thít thật. Nó đưa bộ mặt đưa đám nhìn tôi rồi quả quyết:
– Long không được nói chuyện đó với ai, nếu không Linh tự tử!
To chuyện rồi nha. TÔi hồi đó tới giờ cũng chưa bao giờ có gan bức tử ai đó cả. Nó dọa một câu đâm làm tôi cũng hơi quýnh quáng, tuy nhiên cái tính ngang bướng trong tôi lại trỗi dậy mạnh hơn bao giờ hết. Tôi bất mãn khịt mũi một tiếng:
– Linh tự tử mắc mớ gì tới Long, tại sao đem ra dọa chi vậy?
Con nhỏ có vẻ bị shock hơi nhiều trong hôm nay, nó òa lên một tiếng thảm thiết rồi chúi nhủi xuống giường tôi, khóc như mưa như gió. Đúng lúc tôi cũng đang muốn bảo nó nếu không nín thì tôi cũng đi tự tử thì nó làm cho tôi chết điếng bằng một câu nói giữa tiếng nấc:
– Long… không có thương Linh chút nào hết!
Tôi như bị trúng tà, đứng như trời trồng. Cuộc đời sau này của tôi đã gặp đủ loại bày tỏ tình cảm với mình. từ cave, gái tiếp thị, gái teen, gái xề, tuy nhiên ấn tượng của nó so với lần đầu tiên của cuộc đời này là một trời một vực. Tôi biết tán gái từ năm lớp 3, có bạn gái nắm tay dung dăng dung dẻ từ năm lớp 7, hôn vào má nhau năm lớp 8, tuy nhiên người con gái đầu tiên tỏ tình với tôi trong một khung cảnh khó quên như thế, chỉ có thể là em. Sau này, dù có bao nhiêu chuyện khiến tôi và em căm ghét nhau, tôi cũng không thể phủ nhận rằng, người đàn ông không thể nào quên người con gái đầu tiên của đời mình, trừ khi đó là một ả cave.
Không lan man nữa, tôi lúc đó chỉ thấy tâm trạng của mình nửa bay bổng, nửa ảo ảo như thể vừa dùng xong 2 kg đá. Giờ đến lượt tôi biến thành gã cà lăm, còn con nhỏ kia thì đổi ngược lại thành vị quan tòa:
– Tại sao Long ác như vậy? Sao Long không muốn để cho Linh sống nữa? Linh có làm gì sai với Long đâu?
Con gái cũng ngộ thật à nha. Mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng chiêu hữu hiệu nhất của họ dùng khi hữu sự là nước mắt và … đổ vấy cho người khác. Rõ ràng, tôi từ vị trí người vô tội lại đùng 1 cái chuyển sang vị trí người có tội. Nản hết sức.
Tôi lúc đó chỉ lắp ba lắp bắp:
– Không… không phải… ý Long là…
Con nhỏ gằn giọng:
– Ý Long là sao? Giờ mọi chuyện như thế này, Linh chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!
Nói xong lại khóc thêm một trận lớn như mưa lũ miền Trung. Không biết ai xui khiến, hay do ảnh hưởng của phim ảnh Hongkong – khi mà đàn bà khóc thì đàn ông nhất định phải ôm, tuy nhiên kèm theo đó thì đàn ông thường phải chịu vài quả đấm – tôi lấy hết can đảm giang tay ôm choàng lấy người con nhỏ. Nó run bắn lên một cái, tuy nhiên rất may tôi không bị ăn đấm như ở trong phim. Cảm giác được ôm một đứa con gái lần đầu tiên thật khó tả. Nó mềm mại và ngọt ngào, mang một thứ dư vị lâng lâng như khi uống một ly champaigne hảo hạng. Con nhỏ nằm im, không khóc, không đẩy ra, nhưng cũng chẳng nói thêm điều gì cả. Tôi lục tung cả cái đầu và cuối cùng cũng nghĩ ra một câu an ủi “thứ thiệt”:
– Tuổi của tụi mình ai mà chẳng tò mò. Nếu ai cũng đòi tự tử, làm gì trên đời còn người lớn nữa. Long cũng tò mò vậy mà.
Câu an ủi này có tác dụng cũng lớn lắm nha. Thường thì khi có một kẻ chung hoàn cảnh với mình, con người ta sẽ cảm thấy được sẽ chia lắm lắm. Con nhỏ Linh cũng vậy. Nó nín khóc, đôi mắt có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó. Nó khẽ đẩy tay tôi ra:
– Long phải hứa không nói chuyện này ra với ai nhé, có được không Long?
– Được mà, đảm bảo sẽ không có nói với ai hết!
Tới tận giờ, tôi vẫn giữ được lời hứa ấy. Tôi đã không nói chuyện của tôi và Linh cho bất cứ ai, có điều tôi chỉ viết và post lên 4rum mà thôi. Những điều ấy không có trong lời hứa.
– Những điều Long nói có thật không, hay Long nói dối Linh?
– Điều gì cơ?
Giọng con nhỏ cũng lí nhí hẳn lại:
– Thì Long nói ai cũng như thế, Long cũng như thế ấy…
À thì ra là cái chuyện này. Tôi mạnh dạn gật đầu. Con nhỏ ai dè lại thòng thêm một câu quái ác:
– Thế Long như thế là như thế nào?
Mặt tôi đần hết cả ra. Có cho kẹo tôi cũng không nghĩ ra con nhỏ này sau một hồi khóc lóc tự tử lại đâm ra oái ăm như vậy. Tôi trả lời trớt quớt:
– Thì như thế là … như thế ấy.
Con nhỏ mặt phụng phịu ra:
– Thế thì chắc Long nói dối rồi, Linh không tin!
Tôi sau một hồi trấn tĩnh cũng tìm ra được một câu lãng xẹt tiếp:
– Thế Linh nghĩ Long như thế là như thế nào?
Cứ tiếp tục hỏi mãi như thế, có lẽ sẽ tới sáng mất. Có điều tôi chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Đúng cái lúc đó, con nhỏ gỡ rối cho tôi bằng một thứ mà tôi phải biết ơn con nhỏ suốt đời, vì sau này tôi áp dụng điều đó vào được khá nhiều trường hợp. Các bạn độc giả nếu có dùng nhớ chỉ áp dụng với những em tuổi teen teen và hơi da^ʍ dê -(hướng dẫn sử dụng của tác giả):
– Tụi mình chơi trò nói thật không Long?
TÔi như bị rơi vào mê cung, hỏi lại nó:
– Nói thật thì sao, nói thật như thế nào?
– Tức là Long hỏi một câu, Linh sẽ trả lời thật một câu. Sau đó Linh sẽ hỏi lại Long một câu. Nhưng chỉ có Linh và Long được biết chuyện này, sau này không được ai nói ra nữa, Long chịu không?
Tôi vốn không có đầu óc kinh doanh nhạy bén lắm, nên cái thương vụ này rõ ràng tôi bị lỗ nặng nhưng cũng ngơ ngẩn gật đầu. Tuy nhiên, câu nói: thánh nhân đãi kẻ khù khờ áp dụng vào tôi trong trường hợp này có vẻ không sai lắm.
Tuy lúc đó tôi xuội lơ rồi nhưng cũng vừa kịp tung ra chiêu trước:
– Cho Linh hỏi trước đó!
Con nhỏ cũng không vừa chút nào nha (sau này tôi mới thấy điều đó càng rõ ràng hơn):
– Không, Long là con trai, Long phải nói trước chứ!
Tôi lấy hết can đảm làm một câu mà ấp ủ mãi từ nãy tới giờ chưa dám hỏi:
– Hồi nãy, Linh coi Long tắm có đúng không?
Mặt con nhỏ đỏ bừng hết cả lên. Hẳn nó cũng không ngờ tôi hỏi 1 câu vào đúng “trọng tâm” như vậy. Nhưng chính sự can đảm đúng lúc đó đã mang lại cho tôi rất nhiều thứ, hoàn toàn đúng với câu: Liều ăn nhiều.
Con nhỏ mặt mũi đỏ gay gắt một hồi rồi cũng lí nhí:
– Đúng rồi.
Tôi cảm thấy trên ngực như thể có một tảng đá đè lên cái uỵch. Rõ ràng tôi biết thừa con nhỏ đã làm chuyện đó, nhưng khi nghe chính miệng nó thừa nhận, một thứ cảm giác hết sức khó tả vẫn cứ lan tỏa trong người. Tôi buột miệng:
– Nhìn lâu không?
Con nhỏ đã lấy lại bình tĩnh, nguýt tôi một cái sắc như dao cạo:
– Long hỏi xong 1 câu rồi, giờ tới lượt Linh. Hồi nãy, Long có nhìn trộm Linh tắm không đó?
Tôi ngẩn cả người ra. Nhưng nãy giờ bị shock điện nhiều quá rồi, tôi cũng bắt đầu tạm quen với môi trường đầy electron này. Tôi chơi bài ngửa luôn:
– Có muốn thôi nhưng Long chưa làm.
Mặt con nhỏ hồng lên, hiện ra một cái nét cười như thể chế tôi nhát gan vậy. Tôi hơi bực mình kiểu nhìn đó à nha. Đã tới lượt mình, tôi hăm hở tiếp:
– Đến lượt Long. Tai sao Linh lại nhìn Long tắm?
Con nhỏ có vẻ đã quen với kiểu này, trả lời tỉnh bơ:
– Vì Linh… thích!
– Sao lại thích?
– Vì Long đẹp trai!
Tôi phải ngồi xuống giường để khỏi té. Không nghĩ con nhỏ này bạo dạn dữ vậy ta. Lại nghe nó khúc khích:
– Long hỏi 2 câu rồi nha. Giờ tới lượt Linh!
Tôi gật đầu như cái máy.
– Hồi nãy Long cố tình đưa hết ra cho Linh coi, có đúng không?
Tôi gật gật. Con nhỏ lại hỏi:
– Sao Long lại làm như vậy?
Tôi học tập cách trả lời y chang con nhỏ:
– Vì Long … thích!
Mặt con nhỏ xị ra:
– Không chơi kiểu hỏi đáp như vậy nữa, Long phải nói thật cơ!
Tôi ngượng ngùng đưa tay lên đầu gãi:
– Được, giờ sẽ trả lời thật nhé.
Bao nhiêu sự ranh ma tinh quái của tôi lúc đó như biến đi đâu hết. Trong óc tôi giờ chẳng nghĩ ra bất cứ cái gì, thậm chí nếu con nhỏ hỏi dồn, dám tôi sẽ hỏi nó … bao nhiêu tuổi lắm. Đột nhiên cái ánh mắt của tôi nhìn trúng cái VCD để trên tủ kệ. Một cái ý nghĩ bật ra nhanh như tia chớp:
– Long hỏi nhé: Linh có xem sεメ bao giờ chưa?
Hỏi xong, mắt tôi nhìn chăm chăm vào nó đợi câu trả lời. Vụ này cũng là cái thắc mắc lớn của tôi về đám đàn bà con gái mà hồi nào tới giờ tôi chưa có câu trả lời chính xác.
Con nhỏ có vẻ hơi ngượng ngập một chút, rồi hạ giọng:
– Có xem rồi. Có hồi Linh với con nhỏ cùng xóm thuê băng ca nhạc về coi, chủ tiệm đưa nhầm cuốn băng sεメ. Nhà chỉ có 2 đứa nên Linh với con nhỏ đó cũng xem luôn.
Tôi khoái chí hỏi dồn:
– Băng gì, châu Âu hay châu Á, Linh có thích không?
Con nhỏ nguýt dài một cái:
– Cái đồ tò mò. Cũng thích thích, nhưng mà mấy người Châu Âu họ làm thấy ghê quá, Linh chỉ xem chút chút thôi.
Cũng chẳng biết chút chút của con nhỏ là mấy tiếng, tuy nhiên trong lòng tôi cũng khoan khoái dễ sợ. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nhìn tụi con gái với một con mắt khác. Tưởng gì, cũng ham hố hệt như ta thôi.
Con nhỏ cắc cớ hỏi tiếp:
– Sao Long rành quá vậy, chắc cũng hay xem lắm đúng không?
Tôi đang ở trong trạng thái tự tin cao độ, hùng dũng gật mạnh đầu một cái:
– Ba vụ đó có gì, ngay cái kệ Long còn để mấy đĩa phim kìa, Linh có muốn coi không?
Mặt con nhỏ đỏ bừng lên rồi gắt:
– Long nói chuyện nghiêm túc coi!
Trời đất ơi, tôi đang nghiêm túc hết chỗ nói đó chứ bộ. Thật lòng tôi rất muốn mở cái đĩa sεメ ra để xem tụi con gái khi xem sεメ mặt mũi nó sẽ ra sao. Có điều lúc đó tôi lại không đủ can đảm, vậy mới buồn.
– Long nè, Long thích chỗ nào trên người phụ nữ nhất?
Con nhỏ cũng sáng dạ ghê ta. Câu hỏi này là câu hỏi thường trực trong lòng tôi cũng khá lâu rồi, tuy là đối tượng hỏi của tôi có khác. Tôi tất nhiên chả hỏi về tụi đàn ông làm gì cả.
Tôi khẽ liếʍ môi một cái, trả lời:
– Với Linh thì Long thích nhất là mông.
Con nhỏ nửa cười, nửa như không cười, kêu:
– Vậy Long là người da^ʍ dê rồi. Mấy chị lớn hay nói, đàn ông khoái mông đàn bà thì là mấy người dê lắm đó.