Tôi bắt đầu thấy khó xử à nha. Tiếp tục xem hay giải cứu con nhỏ đây? Xem thì công nhận cũng hứng thú ghê, nhưng trong lòng tôi cứ có chút gì bực bội. Dù sao con nhỏ này cũng có lúc tôi hơi thinh thích, giờ lại để thằng khỉ đột kia ăn có vẻ hơi uổng phí. Trong lúc tôi nghĩ ngợi, tay thằng cốt đột đã chuyển dần xuống khóa quần con nhỏ. Con nhỏ la: Anh không buông ra tôi hét lên đó!
Phần thiện lương trong tôi bắt đầu trỗi dậy, lấn át hẳn cái máu dê ở trong người. Nói thiện lương cũng hơi quá, chẳng qua tôi cũng thấy con nhỏ bị thằng kia ăn thiệt uổng hết sức. Dù sao nhìn nó cũng ngon lành, nhất là sau này nó còn tới 3 năm học cùng tôi nữa kia mà. Ngồi cạnh một con nhỏ xinh xinh có điều mất trinh, tôi cũng không có khoái lắm.
Tôi hắng giọng một tiếng thật to. Thằng cốt đột nhảy bắn người lên. Con nhỏ còn hốt hoảng hơn, vội vàng vơ cái áo chụp lên người, mắt mũi tòe loe toàn nước mắt. Tôi cười thầm một tiếng, chuồn lẹ xuống tầng dưới.
Hôm sau đi học, con nhỏ vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, có điều tôi nhìn thấy nó lại tỉnh không có nổi. Cứ thấy nó lại tưởng tượng ra cái cảnh áo nịt vυ' bung ra, cái đầu ti hồng nhỏ xíu. Đôi khi tặc lưỡi tự trách: sao không để coi nốt cái phần dưới của nó rồi hãy hắng giọng đi, thiệt ngu hết sức. Có điều nếu làm vậy, sau này tôi sẽ tự trách mình nhiều hơn nữa.
Con nhỏ với thằng cốt đột bỏ nhau. Tôi đoán vậy vì mấy bữa nay thằng cốt đột tí toáy ở ngoài suốt mà con nhỏ cứ làm thinh, gọi thế nào cũng ko chịu ra. Cũng phải thôi, đã xấu còn làm bộ đầu gấu, gái nào chịu nổi?
Một bữa như thường lệ, tôi nhắm mắt lim dim nằm gục đầu trên bàn ngủ. Chuông giải lao tôi cũng mặc kệ, đối với tôi đến trường học ngày nào chả là giải lao? Bỗng nghe ồn ào hơn thường lệ, tụi này thiệt không có chút ý tứ nào, giờ ra chơi mà cũng làm ồn vậy là sao? Nghe thấy tiếng thằng cốt đột to nhất, oang oang vọng vào tai tôi:
– Em có ra không? Không ra tao vào lôi ra đó!
Vụ này mới à nha. Anh em thì là anh em, mày tao thì là mày tao chứ sao lẫn lộn vậy trời. TÔi ngước cặp mắt ngái ngủ dậy, thấy thằng khỉ đột mắt mũi đỏ gay, đang đứng ngoài cửa sổ. Con nhỏ gục đầu xuống bàn thút thít, nhưng nhất định không có chịu ra. Thằng cốt đột càng gầm gừ tợn:
– Mày dám tránh mặt tao à? Mày tin tao cho mày biết tay không?
Vụ này cũng mới à nha. Hồi nào tới giờ biết thằng này hung hãn côn đồ ra trò, không dè nó còn có chiêu độc đe dọa phụ nữ mới ghê. Quên chưa nói thêm, tôi cũng thuộc dạng “anh lớn” trong lớp nhờ trốn học, cúp cua và đặc biệt là đám “anh xã hội” rất ngầu. Đám này là đàn em của một ông anh họ tôi – dân Hải Phòng chính hiệu – chuyên làm ăn lậu và cho vay nặng lãi. Ông anh kêu ông già tôi bằng chú, tới nhà chơi một dạ hai vâng nhưng ra đường nói có kẻ nghe, đe có kẻ sợ. Hồi tôi còn nhỏ, ổng cưng lắm và cưng đúng theo kiểu dân Bắc – nghĩa là bênh vực em út bằng mọi giá. Hồi ổng mới vào Nam, ông già cưu mang đùm bọc hết nước nên sau này, ổng vừa kính vừa nể ông già. Có đợt đi xiết nợ nhà người quen của ông già, ổng cho đàn em đánh người ta quá trời luôn. Ông già nổi cơn lôi đình, phi xe tới tận nơi tát ổng ngay giữa đám đàn em. Ổng im re, trước sau chỉ có mỗi một câu: Cháu có biết đâu. Ông già phi xe về, đám người đứng xem còn xì xầm bàn tán: Ông này chắc giang hồ tiền bối cỡ Năm Cam?
Tôi một phần cũng ỷ y vào đám đàn em dữ dằn của ổng, phần vì cũng to con và ít ngại va chạm, nên đi học ở đâu cũng không có ai muốn động chạm. Có điều bản tính tôi cũng lành, từ hồi vô cấp 3 tới giờ không có ai đυ.ng chạm tới mình, tôi cũng hiền khô, nằm ngủ tối ngày. Nhưng cái vụ này xem chừng không được rồi, dù sao đây cũng là lớp của tôi, lãnh địa của tôi chứ bộ?
Tôi vươn vai một cái, châm điếu thuốc nhả một hơi cho ra dáng đàn anh:
– Ê thằng kia, tao đang ngủ mà mày la hét gì vậy?
Thằng cốt đột có vẻ hơi sững lại, rồi hằn học:
– Đe’o phải chuyện của mày, xê ra chỗ khác coi!
Tôi nóng mắt à nha. TÔi hỏi chuyện đàng hoàng mà nó văng tục, vậy không được rồi. Tôi xắn tay áo lên chút cho ra dáng con nhà võ, khệnh khạng bước ra ngoài cửa. Đám học sinh bu lại bên ngoài coi như kiểu fan đứng chờ thần tượng. Tôi lấy tay nắm lấy cổ áo nó, gằn giọng:
– Mày nói chuyện với tao kiểu gì vậy?
Chợt thằng cốt đột gạt phắt tay tôi ra, tay kia thoi một cú trời giáng vào trúng đèn pha của tôi. Báo hại cái tay kia đang làm dáng với điếu thuốc, hơn nữa ngái ngủ có muốn tránh cũng đâu có kịp. Chỉ nghe binh một tiếng, hoa lá chim muông bay vòng vòng. Thằng cốt đột có cái tay mạnh thiệt, mặt mũi tôi hoa hết cả lên, nhưng máu điên cũng chảy rần rần. Vừa gầm lên một tiếng tính chụp lại nó thì thấy sau lưng có cái gì mềm oặt đâm vô. Con nhỏ nhào ra từ lúc nào, ôm chặt cứng lấy tôi, miệng la:
– Đừng có đánh nhau nữa!
Đám bảo vệ cũng chạy lên rần rần. Thằng cốt đột bị bảo vệ túm ngay lại, đưa xuống phòng giáo vụ. Tôi cũng bị giáo viên chủ nhiệm kêu xuống, viết bản tường trình. Máu nóng trong người chảy rần rật, tôi xuống tới nơi nhìn thấy thằng cốt đột chỉ muốn cầm cái ấm nước táng một cái thật mạnh vô đầu nó. May kiềm chế được, không coi chừng lại bị táng thêm một cú nữa không chừng.
Sau cái vụ đánh lộn, tôi có hơi mất điểm chút xíu do bị nó táng tím bầm cả đèn pha, bù lại hình tượng của tôi trong mắt đám cá sấu lại tăng lên thêm vài bậc. Dù sao cũng là ra tay nghĩa hiệp bảo vệ con gái của lớp chứ bộ. Thằng cốt đột thì không chỉ mất điểm, nó mất nguyên mấy cái răng và miếng da đầu – chuyện này không liên quan tới tui nha. Nó ở ác thì trời phạt đó mà.
Con nhỏ Phương Linh dạo này thái độ cũng thay đổi thấy sợ. Ba hồi trước nó cũng chỉ nói chuyện nhát gừng, hỏi gì đáp nấy, ai dè giờ mỗi lần thấy tôi tới lớp nó mừng như thấy má đi chợ về vậy. Dăm lúc hỏi han, rồi chép bài hộ mỗi khi tôi ngủ, đôi khi rảnh lên nó còn làm hộ luôn bài kiểm tra cho tôi mỗi khi tôi trốn học. Ai dè, cái vụ tưởng chừng như chả có tí quan trọng nào lại là khởi nguồn của một việc cực kì trọng đại: tôi bị mất trinh
Bữa đó kiểm tra Toán học kì. Tôi trước giờ nào có để ý học kì với chả 45 phút mẹ gì, đến lớp đối với tôi là quá trình đi ngủ và tập vẽ. Bữa kiểm tra học kì, xui xẻo làm sao đúng lúc tôi nổi hứng cúp cua oánh bi da. Con nhỏ Phương Linh học Toán khá nên làm xong bài còn thừa thời gian nhiều, rảnh rang làm luôn cho tôi một bản y chang. Việc đó cũng thường thôi, tuy nhiên cái quan trọng là bài kiểm tra đó của tôi được những 9 điểm lận. Vụ này gây tiếng vang chẳng khác gì thằng què chạy 100m được huy chương vàng Olympic: học sinh cá biệt đạt điểm cao nhất lớp!
Cô giáo chủ nhiệm tôi chắc chắn không phải là một người mơ mộng – bả hầu như không tin vào phép màu hay chuyện cổ tích chi chi hết. Sau một hồi gọi tôi lên cật vấn chả ra chút thông tin nào, bả nhún vai:
– Thôi được, em đã cứng đầu như vậy thì tôi cũng chịu. Có điều không phải là tôi không có cách đâu!
Cách của bả thật ra vô cùng đơn giản: so nét chữ. Chỉ hôm sau, cả tôi lẫn con nhỏ Phương Linh được vinh dự xuống phòng hiệu trưởng uống trà. Tôi thì tỉnh bơ như không, mấy lúc thấy chén trà gần cạn tôi còn thản nhiên rót nước uống tiếp, nhưng con nhỏ Phương Linh thì không có cái bản lĩnh như vậy. Mặt nó cúi gằm, mắt đỏ hoe, vai run cả lên. Tới khi nghe bà giáo viên gằn giọng kêu ngày mai bố mẹ phải tới tận nơi nói chuyện, nếu không thì nghỉ học luôn, nó mới khóc òa lên một tiếng. Con nhỏ nhát dữ dội.
Tôi thì chả lo lắm. Ba mẹ tôi gặp cô giáo chủ nhiệm nhiều tới mức có khi kết thành đôi bạn thân được không chừng. Có điều con nhỏ thì sợ muốn ngất xỉu luôn. Trên đường từ phòng hiệu trưởng về, nó thút thít không ngừng khiến tôi cũng phát rầu.
– Khóc lóc hoài vậy, kêu ba má tới gặp cô giáo đâu có chết ai đâu mà lo dữ vậy!
Nó mím môi chẳng nói chẳng rằng với tôi câu nào. Tới lớp cũng vậy, xem chừng có vẻ bực bội với tôi vì cái vụ lãng xẹt tôi gây ra cho nó. Tôi cũng hơi hối hận thiệt. Dù sao, tôi cũng là nguyên nhân của mọi chuyện này mà. Tan học, tôi kêu nó ra một góc, nói nhỏ nhỏ:
– Thôi mà, xin lỗi Linh nha. Mình cũng đâu có biết chuyện nó lại xảy ra vầy. Phải chi bà ấy phạt một mình Long là được. Long kêu cả ba lẫn má tới, vậy là có 2 phụ huynh tới rồi.
Con nhỏ đang bực bội mà cũng phải cười một cái. Mặt nó lúc cười khá xinh nha, xinh như lúc nó nằm la trời ở cái phòng học hôm nào vậy
– Cũng không phải lỗi của Long. Linh cũng không sợ, nhưng ba má Linh không có tới được.
Tôi chưng hửng:
– Ủa sao mà không tới được?
Nó cúi đầu:
– Ba Linh đi lao động bên nước ngoài, mẹ Linh cũng không có ở nhà. Linh ở với bà mà bà của Linh già lắm rồi, bà đi sao được.
– Ủa vậy hồi nào tới giờ, đi họp phụ huynh thì ai đi cho Linh?
– Bà Linh hay mượn cô hàng xóm đi dùm, có gì về cổ nói lại cho bà cũng được mà.
Tôi khịt mũi một cái:
– Vậy kêu bả đi tiếp dùm, cũng đâu có sao đâu.
Mặt con nhỏ xịu xuống:
– Không được, bị phạt như vầy hàng xóm biết được thì mắc cỡ lắm!
Tôi thở dài một cái, kêu:
– Thôi được, để Long lo cái vụ này cho.
Tôi học hành không ra đâu vào đâu chứ ba cái vụ này thì tôi rành một cây. Phóng xe ra chợ, thuê một ông xe ôm nhìn tướng đàng hoàng chút, đưa ổng mấy chục ngàn rồi nói khéo với ổng là xong chuyện. Hôm tới gặp phụ huynh, ổng còn hăng hái phát biểu tới sùi cả bọt mép nữa mới ghê. Vậy là chuyện khó khăn kể như xong, tuy nhiên còn một vấn đề nan giải khác nữa: tụi tôi sẽ bị đình chỉ học 1 tuần.
Đối với tôi thì đây là chuyện nằm mơ còn không thấy: tự dưng được nghỉ tới 7 ngày, khác chi một năm có tới 2 lần Tết. Con nhỏ Linh thì không vậy. Mặt nó méo xẹo như vừa mất của vậy:
– Trời đất ơi, nghỉ 1 tuần vậy Linh biết làm gì? Về nhà không được, bạn bè cũng đi học hết trơn, làm sao giờ?
Tôi lại khịt mũi một cái:
– Đi chơi điện tử, đi đá bi da, đi lượn đường, nhiều thứ mà. Không đi học có cái vui của không đi học chứ bộ.
Mặt con nhỏ càng xịu hơn:
– Long đi mà chơi ba cái trò đó.
Tôi cái tính thiện lương tới chết cũng bỏ không có nổi. Thôi giúp con nhỏ thì giúp cho trót, tôi đành hứa với con nhỏ sẽ kiếm trò gì chơi cùng nó cho qua 1 tuần này vậy.
Ngày đầu tiên, tôi mặc cái áo phông đen chạy xe vè vè qua nhà con nhỏ. Nhà nhỏ xíu, nằm trong con hẻm chỉ cách trường chừng cây số. Nghe lời con nhỏ dặn đợi nó phía xa nhà, tôi dong xe vào quán cafe dọc đường, tranh thủ làm điếu thuốc.
Đúng 12 h kém, con nhỏ đi từ trong cái hẻm ra. Quần Jean, áo trắng đồng phục, tay còn xách thêm cái cặp. Con nhỏ vừa đi vừa ngoái cổ nhìn ra đằng sau, đúng cái dáng có tật giật mình. Tôi hù một tiếng:
– LÊN XE!
Con nhỏ giật mình một cái, rồi nhe răng cười. Đàn bà con gái dễ nể thiệt, ba lúc khóc thút thít rồi ba lúc lại cười re. Đợi nó lên xe, tôi nổ máy rồi hỏi:
– Đi đâu đây chị Hai?
Con nhỏ đấm nhẹ vào lưng tôi một cái:
– Long muốn đi đâu thì đi!
Thiếu chút nữa tôi buột miệng: “Vậy vô nhà nghỉ nha” (Đoạn này tôi xạo đó, thời đó tôi cũng chưa có rành mấy cái vụ này). Có điều cũng hơi lúng túng, không lẽ rủ con nhỏ đi đá bi da hay chơi điện tử? À mà chợt nhớ ra đàn bà con gái đứa nào cũng thích ăn vặt hết trơn, tôi hí hửng phóng xe đưa con nhỏ đi ăn. Nào chè nào ốc rồi linh tinh đủ thứ cả, tôi không khoái mấy thứ này lắm nhưng con nhỏ quả nhiên có vẻ mê. Con gái nhỏ mà, đứa nào là không thích mấy cái đồ ăn vặt. Hôm đầu tiên trong chuỗi 7 ngày kết thúc bằng một thứ hương vị ngọt ngào của chè, trái cây và sinh tố.
Ngày thứ 2, mọi thứ cũng vậy vậy. Nếu không đi ăn thì lại la cà tới mấy tụ điểm chơi bời của đám nhóc, có khi hứng lên tôi còn rủ nó đi chọc bi da. Độc giả đừng chửi tôi ngu nha, hồi đó còn nhỏ xíu và trong trắng nên cũng đâu có nghĩ tới chuyện bậy bạ. Nhiều lắm tôi cũng chỉ hay phanh gấp để ngực con nhỏ va vào lưng chút xíu lấy cảm giác thôi.
Mà cái lần đầu tiên tiếp xúc với ngực đàn bà, cảm giác nó kì lạ và thần bí thật. Khác xa cái lúc giờ, nhiều lúc mân mê cặp ngực mấy con nhỏ bồ có cảm giác hệt như đang cầm cái bánh dày chuẩn bị đút vào mồm vậy. Mỗi khi ngực con nhỏ chạm nhẹ vào lưng, hệt như có dòng điện chạy ngang qua người vậy. Thằng nhỏ bị giật tới cứng người.
Ngày thứ 3, thứ 4 trôi qua cũng vậy, có điều khoảng cách giữa tôi và con nhỏ trên cái yên xe đã được giảm bớt nhiều nhiều. Nó không còn để cái cặp sách chen giữa tôi và nó nữa mà đưa tôi treo phía trước xe, đôi khi tôi phóng xe nhanh một chút nó còn bám lấy eo tôi nhè nhẹ. Tôi lúc đó chỉ cảm thấy khoái khoái – một thằng nhóc tì mới 16 tuổi đầu chạy xe đèo ghệ bám eo đằng sau cũng bảnh lắm chứ bộ?
Ngày thứ 5 trong chuỗi 7 ngày đình chỉ học là một ngày trọng đại. Tôi không tin vào thần, phật, tuy nhiên tôi nghĩ rằng trên đời quả thật có ông trời và ổng cũng theo dõi tôi suốt mấy ngày vừa qua, bụng thầm chửi tôi ngu ngốc. Ổng coi hoài hẳn cũng thấy sốt ruột, bởi vậy ổng không muốn mấy cái vụ đó tiếp tục lặp lại thêm lần nữa.
Ngày thứ 5, tôi như thường lệ đón con nhỏ ở quán nước. Có điều ngoài trời mây kéo đen sì cả, chắc chỉ chốc lát là sẽ có mưa to. Mưa thì mưa, cùng lắm tôi tắm mưa chứ tôi đâu có ngại. Tuy nhiên con nhỏ Phương Linh thì không như vậy được. Nó leo lên xe, lo lắng:
– Sắp mưa rồi nha. Mình chạy đâu giờ?
Tôi cũng chép miệng:
– Chắc vô quán cafe nào đó ngồi thôi, mưa vầy thì đi đâu nữa. Đợi chút, Long đèo Linh qua nhà lấy cái áo mưa nha.
Tôi chạy xe tà tà về nhà. Ban ngày nhà tôi cũng chẳng có ai, ba má tôi đi công chuyện suốt, một bà giúp việc già thì nay ở nhà tôi, mai mốt ra cái nhà ngoại ô trông coi. Bên đó có cây cối gà qué nên bả có vẻ thích, dăm ba hôm mới về nhà tôi đang ở dọn dẹp một lần.
Xe đỗ cái két trước cổng. Con nhỏ Linh nhìn vô căn nhà tôi, ánh mắt có vẻ hâm mộ à nha:
– Nhà Long bự ghê ha!
Tôi cười ngượng nghịu, rồi mở khóa. Cái cửa vừa mở ra cái kẹt thì nghe đánh rầm một tiếng. Sét ngoài trời đánh vô cái cột thu lôi căn cao ốc kế bên, gió thổi mạnh như sắp có bão. Con nhỏ Linh bị tiếng sét làm giật cả mình, mặt mũi tái nhợt. Tôi cũng lo lo, bảo con nhỏ:
– Thôi vô nhà Long trước đã, lát tanh mưa mình đi sau nha!
Con nhỏ chưa kịp nói gì thì ông trời đã trả lời dùm nó. Mưa như hắt nước xuống cả 2 đứa tôi. TÔi quýnh quáng mở rộng cái cửa, đẩy cái xe vào rồi giục nó:
– Vô lẹ đi, bộ muốn tắm mưa cho mát hả?
Con nhỏ cũng luýnh quýnh chạy vô. Cơn mưa lớn thiệt, có chút xíu mà đã làm 2 đứa ướt như chuột lột. Cái áo trắng đồng phục của con nhỏ dính nguyên một mảng nước lớn ngay trước ngực, bó sát hẳn vào cái áo ngực. Tôi bất giác cứ nhìn lom lom vào cái mảng ướt ấy, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Cũng may con nhỏ không có để ý. Nó còn đang bận lo cái cặp sách có bị ướt hay không. Vô tới phòng khách, nó mới nhận ra, mặt mũi đỏ cả lên rồi lúng búng:
– Long cho Linh mượn cái khăn đi!
Ngay dưới phòng khách cũng có nhà vệ sinh, khăn khố đầy đủ cả nhưng không hiểu trời xui đất khiến như thế nào, tôi buột miệng:
– Linh lên phòng của Long đi, dưới này đâu có ai dùng nhà tắm đâu!
Con nhỏ cũng líu ríu lên theo. Tôi bước ngay sau nó, tim đập rần rần. Cái cặp mông con nhỏ chà bà cứ đu đưa theo từng bước cầu thang, máu mũi tôi muốn xịt ra ngoài. Lần đầu tiên có một con nhỏ bước lên phòng tôi, cái cảm giác đó sau này dù có muốn tới cỡ nào, tôi cũng không thể tìm lại được. Cảm giác sắp sửa bị mất trinh
Tuy nhiên cũng chỉ là cảm giác của một mình tôi mà thôi. Con nhỏ vẫn ngây thơ như quả bơ, có khi nó nghĩ trong nhà tôi vẫn còn có người không biết chừng. Đẩy cánh cửa phòng tôi ra, nó tò mò ghé mắt nhìn qua một lượt. Nào quần sịp vất trên bàn, nào gạt tàn thuốc đầy có ngọn, chưa kể chăn màn gối còn vất ngả nghiêng như bãi chiến trường. Tôi cũng hơi ngượng một tí, bật đèn phòng tắm rồi kêu nó:
– Linh vô lau người đi kẻo lạnh.
Con nhỏ quay lại nguýt tôi một cái. Ý hẳn chê tôi ở dơ đây. Tôi cũng cười trừ, đợi con nhỏ vô rồi mới ba chân bốn cẳng dọn dẹp lại cái phòng bừa bộn một chút.
Dọn dẹp tạm tạm đâu ra đó một hồi, tôi thở phào một cái rồi ngồi lên trên giường làm điếu thuốc. Phòng của tôi cũng nhỏ, ngoài chiếc giường ra chỉ có độc nhất cái tủ truyện, một cái kệ nhỏ đựng tivi đầu máy và chấm hết. Nhìn mấy cái cửa kính hở toang hoang hướng ra khoảng đất trống bên cạnh nhà, tôi nghĩ nhanh một cái rồi đi ra, kéo hết mấy tầm rèm cửa lại. Vô thức thôi nha, không có ý gì đâu.
Con nhỏ làm gì ở trỏng mà lâu dữ. Tôi chép miệng. Muốn ghé con mắt vô cửa nhìn một cái nhưng ngại ngại. Nhất là cái cửa phòng tắm nhà tôi có nguyên cái khe hở phía dưới, nhỏ xíu thôi nhưng nếu đứng ở đó là nhìn thấy nguyên cái chân luôn. Tôi biết điều này sở dĩ bởi trước kia tôi có nuôi một con mèo, con mèo quỷ chuyên đứng đợi tôi phía ngoài phòng tắm nên mỗi khi mở cửa phòng, tôi phải mở nhẹ nhẹ tránh đυ.ng vô mặt nó.
Con nhỏ cuối cùng rồi cũng ra. Chắc lo lau khô luôn cái áo nên hèn chi lâu dữ. Nó bước ra, khuôn mặt vẫn vui tươi như con đười ươi, hẳn là không mảy may biết về những gì đang ở trong đầu tôi. Tôi đưa cho nó ly nước, kêu: