Sát Nhân Vô Xá

Quyển 1 - Chương 61

Nghe ra trách móc và mừng rỡ không che giấu được trong lời nói của Nhị công tử, trong lúc nhất thời ta quên mất miệng mình đã có thể nói được, liền không ngừng chỉ vào trong đình, ý bảo hắn cứu người.

Tô đại ca và Huỳnh Tuyết theo sát quay lại, bọn họ đi theo ta vào đình, khi thấy Tam công tử đã có chút mất ý thức tựa ở cạnh đình, đều thất thanh kêu lên.

Tô đại ca tiến tới đỡ lấy Tam công tử, đặt tay vào mạch của hắn, cau mày nói, “Tâm mạch của Tam công tử bị nội lực chấn thương, ai có thể khiến hắn bị thương thành như vậy?”

“Là Hoàng Tuyền Khuất Chiến, vừa rồi chúng ta bị hắn truy sát, Tam công tử bị thương vì cứu ta, có điều bây giờ Khuất Chiến bị Sát Nhân Vô Xá quấn lấy, nếu không chúng ta căn bản không thể trốn thoát…”

Đã lâu chưa mở miệng nói, ta có chút không thích ứng kịp, lắp bắp nói.

Nhị công tử nghe được, thần sắc liền biến đổi, đứng dậy nói, “Hoán Hoa, đỡ Tam đệ lên ngựa, về phủ!”

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nhị công tử ôm lấy eo, đưa lên ngựa, sau đó hắn phóng người lên ngựa, ôm chặt ta từ phía sau, ta và Nhị công tử khoác cùng một áo tơi, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể và tiếng tim đập trầm ổn, cả người ta đột nhiên buông lỏng xuống.

Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác yên tâm khi cưỡi ngựa, rất muốn tránh khỏi cái ôm của Nhị công tử, ta vừa xấu vừa bẩn không nói, còn bị dầm cho ướt sũng, ta không muốn làm bẩn quần áo sạch của Nhị công tử, nhưng hắn ôm ta rất chặt, thật giống như chỉ cần hắn lỏng tay, ta sẽ biến mất.

Tô đại ca đỡ Tam công tử lên ngựa của hắn, khoái mã một đường chạy thật nhanh phía sau chúng ta, đảo mắt đã về tới Trích Tinh Lâu.

Sau khi hồi phủ, Tam công tử được người đưa vào phòng thuốc của Tô đại ca, mà ta được Nhị công tử dắt tay đến một gian phòng để ta tắm rửa.

Nơi đó đã có người chuẩn bị xong bồn tắm đầy nước nóng hầm hập, ta nhảy vào bồn, thanh tẩy toàn thân một lần, sau đó rất thoải mái nửa nằm trong bồn tắm ấm áp không muốn ra, hơi nước ấm mờ mịt lượn lờ không ngừng, khiến ta bắt đầu buồn ngủ, thật thoải mái a, đột nhiên mọi thứ phát sinh như thế, khiến ta có cảm giác như trong mộng.

Cửa phòng vang lên, kéo thần trí đang mơ màng của ta lại, không nghĩ tới Nhị công tử đi vào, ta vội vàng lặng lẽ lặn xuống nước.

Ta ngâm nước nóng hình như rất lâu, có phải Nhị công tử không chờ được?

Nhị công tử cầm quần áo sạch để thay đứng ở cạnh bình phong, ánh mắt hắn phức tạp nhìn chăm chú khiến ta rất không tự nhiên, ta vội vàng rũ mi mắt xuống, “Nhị công tử, y phục treo ở đó được rồi.”

Thấy Nhị công tử không có ý muốn đi, ta đành phải mở miệng trước, cũng không thể mặc quần áo trước mặt chủ tử được, hơn nữa ta không muốn để hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt quái dị của ta.

“Ra đi, nước lạnh rồi.”

“A…”

Nhị công tử nhàn nhạt nói một câu khiến ta lập tức hơi chấn động, ta rất muốn đi ra ngoài, nhưng ta đang xích thân lõa thể làm sao mà đi ra?

Thấy ta còn đứng trong chậu ngẩn ra, Nhị công tử liền đem y phục treo lên bình phong, sau đó trực tiếp tiến tới bế ta từ trong nước ra, lấy khăn lông thay ta nhẹ nhàng lau.

“Nhị công tử, tự ta làm được.”

Ta vội vàng đoạt lấy khăn lông, bắt đầu lau lung tung, nghĩ đến cơ thể bị Nhị công tử nhìn thấy sạch rồi, trên mặt ta bắt đầu nóng lên từng trận.

Nhị công tử lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, nhẹ nhàng thoa lên vết thương bị trúng tên trên vai ta, ngón tay hắn xẹt qua da thịt, khiến ta cảm thấy một trận ngưa ngứa, ngày hôm nay bị té ngã, vết thương bị tên bắn đã bắt đầu khép miệng có chút nứt ra, lại ngâm nước nóng lâu như vậy, miệng vết thương đau giần giật, hiện tại thoa dược cao, ta thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Vết thương rất sâu, mau mà đắp thuốc trị thương đúng lúc, bằng không muốn hoàn toàn khép miệng còn phải mất nhiều thời gian…Tiếp tục ngâm nước thuốc đi, như vậy vết thương mới mau khỏi, Tiểu Phi đáng thương, trên người còn có rất nhiều vết trầy da, có phải rất đau không?”

“Không đau, đều rất lâu rồi, không đau nữa.”

Động tác Nhị công tử dịu dàng như vậy, làm sao sẽ đau chứ, ta nghĩ trước đây bị thương cũng là hắn thay ta đắp thuốc, không nghĩ tới xa cách nhiều ngày, hắn vẫn như trước vì ta làm loại chuyện này, nghĩ tới đây, mũi ta chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

Nhị công tử lại nhàn nhạt nói, “Tiểu Phi, ngươi chịu khổ rồi.”

Bởi vẫn cúi đầu, ta không thấy biểu tình trên mặt Nhị công tử, nhưng trực giác cho ta cảm giác được lúc này Nhị công tử đang che giấu tức giận dưới sự bình tĩnh, ta biết tâm tình hiện tại của hắn rất không xong.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn Nhị công tử, vội vàng lấy y phục mặc qua loa vào, mùi hương thoang thoảng trên người hắn như có như không khiến ta tâm hoảng ý loạn, tay run run, cài lệch cả nút vạt áo trước.

Thấy ta lúng túng, Nhị công tử phát ra một tiếng cười khẽ, “Tiểu Phi ngốc nghếch.”

Hắn lấy tay ta ra, giúp ta cài lại nút áo cho đúng, nhẹ giọng nói, “Tam đệ đã tỉnh, hắn vừa nói cho ta chuyện đã xảy ra, ai, Tiểu Phi, ngươi thật là một hài tử ngốc, không nhớ ban đầu là ai đánh ngươi gần chết ư, sao còn nguyện vì hắn mà ngay cả mạng cũng không cần?”

Nghe lời nói của Nhị công tử có một nửa oán trách, ta lại không biết nên trả lời thế nào.

Tam công tử vì ta mới bị thương, sao ta có thể bỏ lại hắn trong lúc nguy cấp chứ, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hơn nữa, không phải bây giờ ta còn sống khỏe mạnh sao?

Chỉ nghe Nhị công tử thở dài hỏi, “Tiểu Phi, nếu Tam đệ muốn ngươi trở lại cùng hắn, ngươi sẽ thế nào?”

Sao, thì ra Tam công tử nói những lời này với Nhị công tử, lúc đầu ta tưởng rằng hắn chỉ nói thế thôi, không nghĩ tới thực sự … Ta sẽ thế nào? Ta đương nhiên là muốn ở lại, nơi này có điểm tâm Dung Hạnh Trai, có Tiểu Quy, có bọn Tô đại ca, quan trọng nhất là có Nhị công tử.

Nhưng ta biết Nhị công tử không thích kẻ xấu xí, ta đã xấu như vậy, nếu như mặt dày lưu lại, nhất định sẽ khiến người ta ghét…

Từ sau khi trở về ta không dám trực tiếp nhìn Nhị công tử, kỳ thực ta rất muốn ngắm kỹ hắn một chút, nhưng ta không dám…

“Khó chọn như vậy sao?”

Không phải khó chọn, là ta…

“Tiểu Phi, đói bụng không, ta đã bảo Huỳnh Tuyết chuẩn bị cơm nước xong rồi, trước cứ ăn cơm đã.”

Đã một ngày chưa ăn gì, hai chữ cơm nước lập tức khiến mắt ta sáng lên, chủ yếu nhất là ta không muốn cùng một chỗ với Nhị công tử ở nơi xấu hổ này, ta vội vàng mặc áo khoác, bước ra ngoài, chỉ nghe Nhị công tử phía sau hết cách nói, “Vừa nghe đến ăn là cái gì cũng quên hết, thật đúng là đứa trẻ mà.”

“Huỳnh Tuyết, ăn thật ngon!”

Ta cầm khối điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng, sau đó rất thỏa mãn nói với Huỳnh Tuyết.

Tiểu cô nương kia lại liếc ta, lành lạnh nói, “Không phải bị người ta độc xấu độc câm sao? Thế nào bệnh tham ăn vẫn không đổi được?”

Những lời này như nước lạnh dội xuống đầu ta, đúng vậy, ta đã thành người quái dị, không phải là dáng vẻ khả ái trước kia nữa, ngay cả Huỳnh Tuyết cũng bắt đầu ghét ta, càng không cần phải nói đến Nhị công tử.

Nguy rồi, ta vừa quá hoảng loạn, lại quên đưa phù bình an cho Nhị công tử, nó thật sự rất linh, nếu không sao ta có thể năm lần bảy lượt đại nạn đều không chết? Chỉ cần Nhị công tử mang bên người, nhất định sẽ được bình an, ta phải nhanh đưa phù bình an cho hắn mới được.

Ta vừa ăn cơm xong, đã bị Tô đại ca gọi đến chăm sóc Tam công tử đang trị thương, bởi vì người ta nói Tam công tử nhất định muốn ta phải sang hầu hạ hắn, hắn mới bằng lòng uống thuốc, ta không rõ chỉ là uống thuốc thôi mà, sao nhất định phải là ta tới mới được?

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc quen thuộc, Tam công tử lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt hắn hư nhược mệt mỏi, nhìn thấy ta tới, trên mặt lập tức hiện nụ cười, gật đầu ý bảo ta đi tới.

Ta tới đầu giường, không nghĩ Tam công tử lại kéo tay để ta ngồi xuống cạnh hắn, mặt ta đỏ lên, muốn rút tay lại, rồi lại không đành lòng, dù sao Tam công tử cũng vì ta mới bị thương, hơn nữa hắn là chủ tử của ta, làm sao ta có thể làm hắn mất mặt? Không còn cách nào, ta chỉ có thể mặc hắn kéo đến ngồi bên giường.

Kỳ thực ta nghĩ nắm chặt như vậy rất xấu hổi, vì Nhị công tử và bọn Tô đại ca đều ở đây, chúng ta nắm tay ám muội như vậy trước mắt bọn họ, chẳng biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.

Ta lén nhìn Nhị công tử, phát hiện thần sắc hắn bình thản đứng một bên, dường như căn bản không để ý tới ta, không biết tại sao, một loại cảm giác mất mát cứ thế dâng lên.

Nhị công tử thấy ta xấu xí, không để ta trong lòng nữa phải không?

Tô đại ca ở cạnh nói, “Vết thương trên ngực bị kiếm đâm rất sâu, nhưng rất may không bị thương vào chỗ yếu hại, có điều chưởng kia nội lực không nhỏ, phải điều dưỡng một thời gian dài, Hoàng Tuyền Khuất Chiến quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng tại sao Sát Nhân Vô Xá lại đột nhiên xuất hiện ra tay cứu người?”

Vừa nhắc tới Sát Nhân Vô Xá, ta lập tức hưng phấn, vội hỏi, “Ta không biết, có thể là trùng hợp đi, bất quá tư thế huy kiếm của hắn rất anh tuấn, hơn nữa mặt nạ bạc kia của hắn cũng thật xinh đẹp…”

Không thể nói rõ nguyên nhân là gì, ta đối với mặt nạ bạc kia có hảo cảm rất khó hiểu, tự nhiên đối với Sát Nhân Vô Xá cũng nổi lên hảo cảm.

“Hoán Hoa, chúng ta ra ngoài đi, để Tam đệ nghỉ ngơi cho tốt.” Một lời nhẹ nhàng của Nhị công tử cắt ngang lời ta đang nói.

Cảm giác trong giọng nói Nhị công tử không vui, ta ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy hắn đi ra ngoài không quay đầu lại, Tô đại ca vội vàng đi theo, trước khi ra khỏi cửa liền quay đầu nói với ta một câu, “Chăm sóc Tam công tử thật tốt.”

Ta gật đầu, kỳ thực ta rất muốn đi cùng Nhị công tử, giọng nói vừa rồi của hắn khiến ta rất bất an, nhưng tay của ta bị Tam công tử nắm chặt, khiến ta không cách nào giật ra để đi.

Hết chapter 61