Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 22: Dĩ Niên, em có thể đánh đổi tất cả, vì anh…

Trân Trân ngủ một giấc rất lâu, lúc tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Cô lê cái thân hình mệt mỏi của mình rời khỏi phòng một cách vô cùng miễn cưỡng, gặp Âu Giãn Tình đang loay hoay trong bếp, Trân Trân hỏi thăm xem cô đã về nhà bằng cách nào.

Âu Giãn Tình nhìn cô, nét mặt có chút tò mò nhưng vẫn không đưa ra câu hỏi. Hóa ra là tối qua Khải Ca đích thân đưa cô về nhà, hơn nữa còn nhờ Âu Giãn Tình giữ hộ một vật bảo là đưa cho cô giùm. Âu Giãn Tình đem ra một món đồ hình vuông rất lớn được bọc giấy vô cùng cẩn thận, nàng cũng không có vẻ muốn rời đi mà ngồi ngay bên cạnh cùng Trân Trân xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

Trân Trân tháo lớp giấy gói bên ngoài ra, hóa ra là một bức tranh, hơn nữa là một bức tranh khiến Trân Trân đứng hình cả ngày trời cũng không nói được một câu. Dưới gốc cây đại thụ lớn, một cô gái bị người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy, nụ hôn của họ còn có cả máu trào ra, cảnh sắc xung quanh sinh động, bức tranh lại tràn đầy hàm ý như vậy…

“Chị nói… Hạ Dĩ Niên tặng em bức tranh này?”

Âu Giãn Tình gật đầu: “Khải Ca nói vậy.”

“Đáng chết thật, cái tên Hạ ác ma đó đúng là vô sỉ…”- Trân Trân ném bức tranh lên bàn tức giận mắng thì bị Âu Giãn Tình nhanh tay che lấy miệng lại. Nàng cảnh cáo đầy lo lắng nói:

“Em cẩn thận cái miệng, coi chừng lại gây họa đó.”

Trân Trân tức giận chẳng biết phát tiết vào đâu, lúc này điện thoại reo lên, là một dãy số lạ chưa từng được lưu trong danh bạ. Cô nghe máy, không khí bên kia quả thật vô cùng yên tĩnh, làm cô tưởng rằng là gọi lộn số định tắt máy thì lúc này lại vang lên một âm thanh trầm thấp.

“Môi thế nào rồi?”

Khụ khụ, Trân Trân sắc, rõ ràng là tự sặc nước bọt của mình. Cái giọng nói vừa lạnh lùng lại vô cùng đáng ghét đó cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, nhưng bây giờ lại có Âu Giãn Tình ngồi bên cạnh. Dù gì cô cũng đã biết tình cảm của Âu Giãn Tình đối với Hạ Dĩ Niên như thế nào, tốt nhất là không nên để nàng biết mình có qua lại với người trong lòng nàng nếu không lại giống như mấy bộ phim thần tượng trên ti vi, từ chị em chuyển thành tình địch vậy chả phải cô lại có thêm phiền phức sao.

“À…Triệu Trường Bách à, anh gọi có việc gì thế, à… tôi biết rồi, được được…”- Trân Trân nói một câu không rõ đầu đuôi đồng thời đứng lên chạy ra một góc bên phía cửa sổ nói chuyện điện thoại.

Mà rõ ràng bên kia Hạ Dĩ Niên cũng cảm nhận được sự bất thường, hắn trầm giọng nói: “Cô làm trò gì vậy?”

“Anh gọi làm gì? Dư bút dư mực lắm hay sao mà vẽ một bức tranh có cảnh tượng chướng mắt như thế?”- Hắn còn định mô phỏng lại hành vi biếи ŧɦái hôm đó của mình, dù gì đó cũng là nụ hôn đầu của cô, ừm… tuy rằng không giống hôn lắm, phải nói là cắn cho nát môi thì đúng hơn.

“Cái miệng nhỏ này của cô, vẫn còn sức để quật cường như vậy nhỉ?”- Hạ Dĩ Niên rõ ràng đang rất không vui hừ lạnh một tiếng: “Về chuyện phần thưởng, tôi cho rằng cô không phải hạng người vì tiền như vậy, nên đã tận tâm cho họa sĩ vẽ ra một bức tranh, cô thấy…như thế nào?”

“Cậu hai thật là rảnh rỗi, nhưng tôi thì không như vậy, tôi là người tạo ra thời gian để làm việc nên không có tâm tư mà thưởng tranh cùng cậu hai đây. Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi và cậu hai không còn liên quan gì nữa, tốt nhất cậu hai đừng có làm phiền đến tôi.”- Trân Trân cảm thấy mình không ra oai thì tên kia nghĩ rằng cô là mèo con, từ nhỏ tới lớn hắn đã là người quen nhìn người khác cuối đầu trước mình nhưng cô cũng vậy, cô chính là Dương Anh Thi làm mưa làm gió ở Yunus bao nhiêu năm trời, là thiên kim của cả gia tộc lớn biết bao nhiêu người kính nể.

Làm sao có thể cam tâm cuối đầu trước Hạ Dĩ Niên chứ?

Tít tít tít, điện thoại đột nhiên truyền đến tín hiệu ngắt kết nối khiến Trân Trân ngạc nhiên. Sau đó cô nghĩ chắc chắn là Hạ Dĩ Niên đã bị lời nói không kiêng nể gì của cô vừa rồi chọc giận rồi, tức quá đến không biết nói gì mới tắt máy ngang.

Trân Trân không bận tâm tới nữa, dù gì thì chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm ảnh hưởng tâm trạng ngày hôm nay của cô.

Buổi chiều một mình ngồi bên cửa sổ cô cũng không biết nên làm gì, A Nguyên hôm nay lại phải đi học, Âu Giãn Tình lại y như rằng biến đi ra ngoài mắt tăm cả ngày trời, một mình cô ở nhà quá mức nhàm chán. Vốn dĩ định lấy điện thoại ra để chơi tiếp trò chơi kia, thế nhưng Trân Trân có chút sợ cái trò chơi đó. Lần trước chính vì cái bông hoa chết tiệt kia mà cô suýt chút mất mạng, bây giờ bảo cô tiếp tục chơi, cô có chút không dám.

Nghĩ đi nghĩ lại Trân Trân lại nằm bò ra cửa sổ, đã hơn một ngày rồi Triệu Trường Bách hoàn toàn không có chút liên lạc nào. Chẳng lẽ anh giận cô thật rồi sao? Lời nói của cô hôm đó quả thật có mức quá đáng, dù gì thì từ đầu tới cuối Triệu Trường Bách đều không có ác ý gì với cô, anh yêu mến cô chính là chuyện tốt. Dù gì thì thêm một người yêu mến còn hơn là thêm một người ghét mình mà, thế mà cô lại nói mấy lời vô tâm một câu đã phủi sạch tình cảm của người ta. Dám chừng Triệu Trường Bách vừa tức giận lại vừa tổn thương.

Nếu như giờ này có Triệu Trường Bách ở đây, cô có thể rủ anh đi đến khu An Thành uống trà bàn về lý tưởng của cuộc sống, vậy thì ngày dài nhàm chán của cô sẽ trôi qua rất nhanh thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đường nào ngã nào cũng là mình sai. Trân Trân quyết định lấy điện thoại gọi cho Triệu Trường Bách, từng tiếng chuông dài vang lên vẫn không có ai nghe máy. Trân Trân gọi liên tục tận năm cuộc vẫn không lên máy, trong lòng thầm nhủ toi rồi, chắc lần này Triệu Trường Bách thật sự bị cô chọc đến tức điên lên rồi.

Đúng lúc này điện thoại có tín hiệu kết nối, giọng Triệu Trường Bách hòa nhã vang lên: “Ra mở cửa đi, anh đang trước cửa.”

Trân Trân nhìn vào điện thoại lúc lâu rồi chạy ra mở cửa, quả thật Triệu Trường Bách đang đứng trước cửa. Có kinh ngạc không tin vào mắt mình, là thần linh đem anh tới đây sao?

Triệu Trường Bách một thân tây trang, áo sơ mi xanh biển có chút nhăn nhúm, sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều. Cả gương mặt anh tuấn vô cùng mệt mỏi, thiếu sức sống.

Trân Trân né qua một bên để anh vào nhà, cô quan sát anh một lúc rồi hỏi: “Anh vẫn còn giận em về mấy lời hôm đó à?”

“Anh không có.”- Triệu Trường Bách đi trước, nhàn nhạt nói.

Trân Trân thấy thái độ lạnh nhạt của anh thì biết rõ là anh đang nói dối, Triệu Trường Bách chưa từng bày ra dáng vẻ xa cách này với cô bao giờ: “Anh còn nói không có, rõ ràng là anh rất giận, giận tới mức tiều tụy đến mức độ này cơ mà.”

Triệu Trường Bách đi trước, cô đi sau. Lúc này đột nhiên anh dừng lại, không nói lời nào nhanh như chớp quay người. Trân Trân không ngờ anh sẽ có hành động như vậy nên không phản xạ kịp liền xắn vào l*иg ngực to lớn của Triệu Trường Bách, anh cũng thuận đà ôm chặt lấy cô khiến Trân Trân khó hiểu vô cùng, vừa muốn đẩy anh ra lại vừa… không muốn.

Triệu Trường Bách vùi đầu vào vai cô, mắt khẽ nhắm lại như là đang hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này.

“Anh không giận, anh rất nhớ em.”

Trân Trân mở to mắt, không hiểu sao tâm tư có chút khẩn trương. Triệu Trường Bách với cô gần như vậy, hơi thở của anh phả vào cổ cô, cô đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng…

Anh nói anh nhớ cô sao? Nhớ một người là như thế nào? Có phải là giống như cô khi nãy cũng vừa nghĩ tới anh, muốn gọi điện để xin lỗi anh không? Nếu là vậy thì có nghĩa là cô cũng nhớ anh có phải không? Trân Trân càng nghĩ càng khó hiểu, nhưng dường như cô đã mơ hồ hiểu ra cái gì đó…

Triệu Trường Bách thấy cô đứng yên không động đậy gì, tuy rằng anh rất hưởng thụ cái loại cảm giác được ôm lấy người con gái mà mình yêu vào lòng nhưng mà cô lại nhu thuận thế này lại khiến anh cảm thấy kì lạ. Triệu Trường Bách hơi buông cô ra, thâm tình nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Trân Trân, sau này em có thể bực bội với anh, nhưng xin em tuyệt đối đừng xua đuổi anh. Chỉ vì mấy câu nói của em mà khiến mấy ngày nay anh vô cùng đau lòng, anh sẽ đối xử tốt với em, chỉ mong em có thể hiểu rằng em rất quan trọng đối với anh. Được không?”

“Anh nói gì vậy, em xua đuổi anh khi nào?”- Trân Trân có chút mông lung nhìn anh. Cô ngày càng khó hiểu, rốt cuộc là đạo lý của tình yêu là gì sao mà phức tạp như thế: “Anh càng ngày càng làm em hồ đồ rồi, những lời em nói hôm đó chính là ý đó nhưng mà, nhưng mà cũng không phải như vậy… có nghĩa là ý của em chính là như vậy, nhưng cách diễn đạt thì có chút không phải như vậy…”

Trân Trân giải thích loạn xạ ngậu, cô không hiểu cái IQ cao của mình đã bị ném vào xó xỉnh nào rồi. Hay là do trùng sinh vào một thân thể có IQ thấp nên cũng bị hồ đồ theo luôn?

Trân Trân vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, đầu mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, dường như đang nghĩ tới điều gì đó một lúc sau mới lên tiếng: “Trân Trân, em có thể phớt lờ cảm nhận của anh, có thể mặc sức phung phí sự nhiệt tình của anh, thậm chí không để tâm đến những đau buồn thất vọng mà anh đã trải qua. Chỉ cần em mở lòng một chút, dung nạp anh vào thế giới của em, làm một vai quần chúng cũng được, chỉ cần như vậy thôi.”

Trân Trân cảm giác như trái tim mình vì câu nói của Triệu Trường Bách mà có một thứ rất ấm áp bao phủ. Anh chỉ cần một vai quần chúng trong thế giới của cô, ước nguyện duy nhất chỉ là cô đừng bao giờ cắt đi vai diễn nhỏ bé đó của anh, giống như vai diễn đó chính là nguồn sống của anh vậy…

Một câu nói như vậy, một người có thể nói ra câu nói như vậy, không cần biết tình yêu là gì nữa, họ hoàn toàn xứng đáng được làm nam chính trong thế giới của người khác.

Trân Trân lại nhớ tới câu Âu Giãn Tình từng nói…

“Nếu như có cảm tình vậy thì hãy hồi đáp đi…”

Phải, cô có cảm tình với Triệu Trường Bách. Mỗi lần bên cạnh anh cô đều cảm thấy thoải mái, cảm giác được nuông chiều này rất hiếm khi xuất hiện khi cô đối mặt với người khác. Triệu Trường Bách giống như ánh mặt trời vậy, ôn nhu dịu dàng cứ như thế mà khiến cô động lòng. Hóa ra… nói không chừng đây chính là tình yêu mà người ta thường nói thì sao?

“Anh… mấy ngày nay rất mệt mỏi sao?”- Nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh kìa, chắc chắn là đã không ngủ cả đêm rồi.

Triệu Trường Bách gật đầu: “Gần đây Triệu thị có chút biến cố, anh vừa giải quyết công việc xong.”

“Vậy tại sao anh không nghỉ ngơi, lại còn chạy tới thành Bách Nhật, cả đêm không ngủ chạy xe tới đây sao?”- Trân Trân nghe thấy thế thì vô cùng sốt ruột, giọng nói có chút cao lên.

Triệu Trường Bách mỉm cười, mỗi lần anh cười cô liền có cảm giác như mọi khổ nạn ở thế gian đều tan biến trong phút chốc vậy, nụ cười của anh rạng rỡ như vậy, ánh mắt lại dịu dàng như vậy thật khiến bất cứ ai cũng có thể chìm đắm.

“Anh biết, em đang nhớ anh.”- Triệu Trường Bách nắm lấy hai bả vai cô: “Trân Trân, em gọi điện cho anh, em nhớ anh phải không?”

Trân Trân bị câu hỏi của Triệu Trường Bách chiếu bí, ấp úng một chút rồi lại ngu ngơ nói: “Em cũng không biết, chỉ là tự nhiên lại nghĩ tới anh…”

Triệu Trường Bách gắt gao nhìn cô, không hề báo trước cuối đầu áp môi anh lên môi cô. Trân Trân bị hành động này của anh dọa cho không thể động đậy, cô trừng to mắt kinh ngạc, điều duy nhất cô nhận ra là môi cô thành đồ công cộng rồi hay sao mà ai muốn hôn là hôn thế này?

Hơn nữa môi cô còn chưa khỏi hẳn, cũng may nụ hôn của Triệu Trường Bách khác hẳn với Hạ Dĩ Niên, anh rất nhẹ nhàng từ từ chậm rãi, cũng chỉ đơn giản là môi chạm môi không hề đi quá sâu. Triệu Trường Bách rời khỏi cánh môi mềm mại, trầm giọng nói nhỏ với cô:

“Không sao, anh dạy em.”



Trong căn phòng cao cấp ở Hoàng Thịnh, bốn phía đều là lớp kính bóng loáng, căn phòng tông màu sáng tạo cảm giác thoải mái dễ chịu kết hợp với nội thất bằng thủy tinh cao cấp làm phong cách càng thêm sang trọng.

Có lẽ điểm nhấn duy nhất của căn phòng này chính là bộ ghế sofa màu đen được đặt ngay giữa phòng. Hạ Dĩ Niên ngồi chéo chân, một tay cầm ly rượu đặt trên thành sofa nhẹ nhàng đung đưa qua lại, chất lỏng màu nâu bên trong ly dao động không ngừng, vô tình kết hợp với ánh đèn pha lê ánh lên một tia sáng trong mắt hắn.

Hạ Dĩ Niên nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, sắc mặt không hề có biểu tình, bộ dáng lại vô cùng nhàn nhã khiến người ta không thể hiểu nổi được suy nghĩ của hắn.

Lúc này Âu Giãn Tình từ bên ngoài vừa hay lại đi vào, cô thấy hắn ngồi yên bất động thì đi tới bên cạnh, vốn rằng chỉ nghĩ Hạ Dĩ Niên đang xem tin tức gì đó trên máy tính nhưng khi nhìn vào màn hình máy tính Âu Giãn Tình lại không khỏi kinh ngạc một phen.

Đoạn phim trên màn hình kia chẳng phải là ở phòng khách nhà cô sao? Mà Trân Trân và Triệu Trường Bách lại đang hôn nhau rất say đắm như vậy… Âu Giãn Tình không ngờ rằng trong phòng khách nhà nàng từ khi nào lại có gắn máy giám sát, hơn nữa hành động kia của Trân Trân và Triệu Trường Bách lại trùng hợp trúng ngay vào tiêu điểm máy quay.

“Dĩ Niên…”- Không hiểu sao lúc này Âu Giãn Tình lại cảm thấy hoảng sợ, nhất là cái biểu cảm quá mức lạnh lẽo này của hắn khiến nàng cảm thấy bất an.

Hạ Dĩ Niên hơi nghiêng đầu, đáy mắt không một chút gợn sóng, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng là một gương mặt anh tuấn không chút góc chết. Hắn nói: “Hoàng Thịnh không phải là nơi em muốn tới thì tới, đi về.”

Âu Giãn Tình cắn môi, đối với thái độ không vui của Hạ Dĩ Niên cũng khiến nàng khϊếp sợ một phen, nàng nắm lấy cánh tay hắn dịu dàng nói: “Anh xem bây giờ nhà của em bị cô nhóc kia chiếm rồi, em bây giờ trở về lại ngáng chân đôi tình nhân kia, vậy thì không hay lắm…”

“Tình nhân?”- Toàn thân Hạ Dĩ Niên lúc này phát ra khí chất bức người, bạc môi cao ngạo khẽ nâng lên một đường cong nguy hiểm.

Âu Giãn Tình bất giác rùng mình một cái, không lẽ nàng vừa nói sai gì rồi?

Ánh mắt Hạ Dĩ Niên sắc bén khóa chặt biểu cảm của Trân Trân trên màn hình.

Hắn nâng ly rượu lên uống cạn một hơi ngay sau đó liền bất ngờ cuối xuống hôn Âu Giãn Tình.

Hơi thở của Âu Giãn Tình bỗng chốc đều là mùi rượu hòa cùng với hương hoắc hương mê hoặc từ hắn. Lại cảm giác này nàng tin bất kì ai cũng có thể cam tâm tình nguyện chìm đắm, Âu Giãn Tình nhu thuận ngẩng đầu chủ động phối hợp cùng Hạ Dĩ Niên, nàng ôm lấy cổ hắn, cả người cũng dán chặt vào l*иg ngực rắn chắc của hắn.

Hạ Dĩ Niên từ môi nàng di chuyển xuống vùng cổ cắn nhẹ một phát khiến Âu Giãn Tình run cả người lên, trong lúc ý loạn tình mê này nàng không kềm chế được gọi tên của hắn: “Dĩ Niên, Dĩ Niên…”

Hạ Dĩ Niên dừng lại đôi chút, khóe môi khẽ nâng lên: “Cởϊ qυầи áo ra, làm cho tốt vào.”

“Dạ.”- Âu Giãn Tình vô cùng nhu thuận, tất cả đều nghe theo hắn, cố gắng làm hắn thoải mái. Khoảnh khắc này nàng biết rõ ở hắn chỉ có du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của người đàn ông, chỉ có nàng là thật sự động tâm, đem tình yêu hóa thành ngọn lửa nóng bỏng hòa quyện cùng một chỗ với hắn.

Hạ Dĩ Niên lần tìm tới nơi bộ ngực đẫy đà của Âu Giãn Tình gặm cắn thật mạnh khiến nàng vừa đau vừa càng thêm mê loạn. Cuối cùng nàng biết Hạ Dĩ Niên là đang tìm máu của nàng, cả bộ ngực của nàng đã trở thành nguồn máu cho hắn.

Một người chìm đắm người còn lại chỉ đơn giản là phát tiết.

Người đàn ông như Hạ Dĩ Niên, cho dù là không yêu cũng có thể khiến phụ nữ chủ động điên loạn có thể tình nguyện đem dâng cả sinh mạng của mình cho hắn.

Động tác Hạ Dĩ Niên ngày càng thô lỗ, không hề chần chừ lắp đầy cơ thể nàng.

...

Cho đến một khoảnh khắc khá lâu sau đó, trên ghế sofa màu đen chỉ có một cô gái y phục không chỉnh tề, để lộ hầu hết cơ thể. Làn da trắng muốt hoàn toàn đối lập với sofa càng khiến cô thêm phần kiều diễm, Âu Giãn Tình chậm rãi ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng lại với cô.

Bóng lưng hắn rất lớn, tựa như chỉ cần nép vào thì có thể an tâm tuyệt đối. Bóng lưng đó cũng rất đơn độc, chính vì quá uy nghiêm mà lại thành ra xa cách khiến người khác e dè.

Âu Giãn Tình từng quan sát bóng lưng của hắn rất nhiều lần rồi…

Mỗi lần nàng đều cảm nhận được sự lạnh lẽo, không phải từ Hạ Dĩ Niên mà là từ bản thân nàng. Sau mỗi cuộc hoan ái, thứ nàng nhận lại lúc nào cũng là thái độ hờ hững của hắn.

Nhưng Âu Giãn Tình không sao, nàng chịu được… bởi vì nàng yêu hắn, yêu đến mất cả lý trí rồi.

Âu Giãn Tình đi tới ôm lấy cái bóng dáng cao lớn của hắn, giọng nói nàng dịu dàng, ôn hòa như dòng suối mát: “Dĩ Niên, em có thể đánh đổi tất cả, vì anh…”

Hạ Dĩ Niên khẽ nhấp một ngụm rượu, màn đêm bên ngoài càng khắc họa lên gương mặt anh tuấn cương nghị của hắn, hắn không quay đầu lại cũng không đẩy Âu Giãn Tình ra chỉ là dùng thái độ rất hờ hững nói ra một câu.

“Uống thuốc đi.”

Âu Giãn Tình dường như run lên một cái, hơi buông Hạ Dĩ Niên ra, hai mắt cô ngập nước ngước nhìn anh giọng nói như là cầu xin: “Dĩ Niên, em có thể không cần uống không, Trân Trân nói đúng…loại thuốc đó có thể khiến em không thể mang thai được…”

“Không uống? Nếu vậy lúc phá thai sẽ còn đau hơn trăm ngàn lần. Làm mẹ? Giãn Tình, anh không ngờ em cũng có nguyện vọng được làm mẹ cơ đấy.” – Hạ Dĩ Niên cười lạnh, không rõ hàm ý nói ra một câu.

Âu Giãn Tình nhất thời sợ run người vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Em không dám…”

Hạ Dĩ Niên hừ lạnh, cũng không quay lại nhìn nàng: “Uống thuốc đi.”

“Dạ…”- Âu Giãn Tình dường như sắp khóc lên đến nơi, nàng tìm đến giỏ xách lấy viên thuốc ra, cố gắng nén đi vị đắng kinh khủng của nó nuốt vào cổ họng.

“Về nhà đi, sau này không có việc thì đừng tùy tiện bước chân vào Hoàng Thịnh.”- Hạ Dĩ Niên ra lệnh.

Âu Giãn Tình gật đầu, thật ra nàng rất muốn hỏi rằng đêm nay có thể ngủ cùng với hắn không. Thế như không cần hỏi nàng cũng biết là không thể, Hạ Dĩ Niên trước giờ cùng nàng hoan ái xong đều rời đi, mặc kệ là giữa khuya trời mưa gió tầm tã hắn cũng không nán lại. Thậm chí là ngủ một căn phòng khác, hắn cũng không muốn.

Có đôi khi Âu Giãn Tình chỉ mong trong ngôi nhà của mình có hơi ấm của hắn, có hương thơm của hắn vậy mà hắn ngay cả ở cùng một không gian với nàng cũng không muốn. Nàng biết, Hạ Dĩ Niên là người có ý thức lãnh địa rất cao, khoảng không gian riêng của hắn nếu cố tình bước vào sẽ nhận được một kết quả vô cùng tồi tệ, còn khoảng không gian riêng của Âu Giãn Tình vẫn luôn rộng mở thế nhưng dù nàng có bao nhiêu thành khẩn hắn cũng sẽ không bước vào.

Lúc đầu, Âu Giãn Tình mang trong mình một tia hy vọng, rằng nàng có thể làm tan đi băng giá trong trái tim hắn.

Giờ thì nàng đã hiểu rồi, bao nhiêu năm qua đi như vậy, nàng chưa từng chạm được vào trái tim hắn, chưa từng đi vào trong tâm trí hắn thì làm sao có thể làm tan băng đây?

Thế nhưng nàng không buông, không thể buông, cũng không muốn buông. Nàng là người của hắn, cả đời này chỉ cần hắn thỉnh thoảng nhìn tới nàng, nàng bên cạnh hắn tuyệt đối không yêu cầu gì.