Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 71: Thế Thân [3]

3.

Vương Nguyên không nhớ rõ cậu bắt đầu gia nhập rồi nhận chỉ thị đầu tiên của MR khi nào, nhưng trong suốt quá trình thách thức bản năng sinh tồn và khôi phục quyền tự do đó, cậu đã phải trải qua rất nhiều huấn luyện đề cao thể chất, trong số ấy không thiếu nhất chính là kháng thuốc, miễn dịch với những dược phẩm có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ - gây mê.

Dĩ nhiên, không phải bất kỳ loại thuốc nào cậu cũng có thể bài xích được, nói là kháng thuốc, thực chất là do cơ thể đã quen với liều lượng và mức độ hiệu quả của chất đó. MR không hạn chế con người giãn cơ căng cốt đến mức cực hạn, nhưng vi lượng thiểu số các loại chất có năng lực kích phát tiềm năng con người đều không bị đưa vào huấn luyện. Theo như người sáng lập ra MR tỏ rõ, chỉ có kẻ thuốc về tổ chức này mới đủ quyền lực sở hữu những thứ đó, và cũng chỉ có y mới có thể chế tạo ra dược phẩm kỳ quái đến vậy.

Vì thế khi bị nhét thuốc kí©ɧ ɖụ© vào người, việc đầu tiên cậu nghi ngờ là, có phải hay không viên con nhộng này được phát minh ở MR.

Cậu sững sờ cảm giác được thứ gọi là hormone trong cơ thể như đã tìm được phương hướng, tụ tập các noron thần kinh chuẩn bị dấy lên sóng gió, tế bào toàn thân phát động chiến tranh xâm lược tầm cao, cơ thịt không ngừng run lẩy bẩy tạo ra từng cơn xao động mãnh liệt dội ra khắp bốn phía. Thầm mắng một câu "chết tiệt", Vương Nguyên cắn chặt răng cố gắng thích ứng với viên thuốc kia, đồng thời nỗ lực xóa bỏ cảm giác muốn bị người thô bạo xỏ xuyên đâm chọc đến phát khóc.

Nơi tiếp xúc với bề mặt viên thuốc kia ban đầu không có gì, nhưng theo thời gian càng lâu càng nguy hiểm, mị thịt non mịn ướŧ áŧ bên trong bắt đầu run rẩy sưng ngứa muốn đòi mạng, cảm tưởng như có hàng vạn sâu trùng kiến độc ở bên trong bò đến bò đi khó chịu vô cùng, nhiệt độ trong vách tràng tựa hồ bị châm ngòi bùng nổ, huyệt khẩu bên ngoài không ngừng hé rụt co khép liên hồi, khiến cho cơn ngứa ngáy càng lúc càng tăng. Song song đó, sức lực khắp người như bị người dễ dàng rút đi, cảm giác vô lực mềm nhũn cùng với hưng trí bừng bừng ở nơi tư mật khiến cậu ngơ ngác vô lực nằm rũ trên giường, tiện đà làm cho cơn ham muốn lêи đỉиɦ mỗi lúc một cao.

Cậu chưa từng cảm thấy, ranh giới giữa nhẫn nại và phá vỡ lại gian nan đến thế.

Đương khi Vương Nguyên phân vân giữa hai lựa chọn, một là cố gắng nhịn xuống xúc cảm đáng hổ thẹn này, dìm xuống tâm trạng khao khát được ấp ôm; hai là bỏ chạy khỏi dinh thự của Vương Tuấn Khải, tìm cách liên lạc với đồng bọn rồi tính cách giải quyết sau, thì người phía sau đã không cho cậu thời gian để phản kháng. Vương Tuấn Khải dễ dàng tách hai cánh mông để lộ ra huyệt động khiến hắn có chút ngây ngất ban nãy kia, hai mắt âm trầm sâu hun hút nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ liên tục chảy nước trong suốt. Kỳ thật hắn vốn không phải người thích làʍ t̠ìиɦ với kẻ khác nhiều như thế, nhưng thanh niên này lại khơi dậy dã thú trong lòng hắn, chẳng biết làm sao lại có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ thúc giục từng tia từng tia ham muốn mà Vương Tuấn Khải vẫn luôn giấu giếm. Hắn trước kia không ôm du͙© vọиɠ với Vương tam thiếu, chưa từng xảy ra tình trạng củi khô lửa bốc hay là cọ xát lên nòng, nhưng từ lúc chạm vào người này, Vương Tuấn Khải lại như bị bùa mê mà không dứt ra được.

Là hắn thay đổi hay cậu ấy thay đổi?

Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh chóng làm cho Vương Nguyên thoát lực, toàn bộ xúc giác cùng mẫn cảm đều tập trung ở nửa người dưới. Cậu khó nhịn rên nhẹ, phân thân hình trụ bừng bừng sức sống mà đứng lên thẳng tắp, trên niêm mạc yếu ớt còn rỉ ra chất lỏng không màu chọc người yêu thương, âm mao nhạt màu bị dính ướt bết lại, nơi u cốc xinh đẹp lại như bị khi dễ mà tràn ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠ thơm lừng, cửa huyệt đáng thương đói khát mấp máy liên tục, bộ dạng da^ʍ hóa khiếm thao lại vô cùng quật cường làm cho Vương Tuấn Khải máu huyết sôi trào.

Hắn kìm lòng không được sờ lên chỗ mẫn cảm mê người kia, thì thào nho nhỏ: "Bảo bối, xem cái miệng nhỏ bên dưới của em thực cơ khát. . ."

Vương Nguyên rõ ràng run bắn lên, phát ra âm thanh mềm mỏng nửa kháng cự nửa mời chào, bị hắn sờ soạng suồng sã đến sướиɠ rơn cả người, uể oải lười biếng chẳng muốn động đậy. Cậu bị phản ứng của chính mình dọa ngốc một lúc, cố gắng vượt qua tác dụng của thuốc mà đưa tay chặn móng vuốt quái ác nào đó lại, dùng hết sức lực còn sót nắm chặt cổ tay quật ngã Vương Tuấn Khải.

Bị tập kích bất ngờ như vậy, Vương Tuấn Khải ban đầu là ngẩn ra, phản xạ nhiều năm giúp hắn nhanh chóng đỡ được đòn tấn công đáng kinh ngạc kia. Hắn nhíu mày, siết chặt cánh tay trắng nõn, định bụng sẽ dạy cho tiểu bảo bối một bài học để tránh lặp lại lần nữa, nhưng chẳng đợi hắn kịp làm gì, tiểu bảo bối nhà hắn đã tự phát tình mà mềm nhũn như vũng nước.

"A. . ah ha. . .ha. . ."

Vương Nguyên lần đầu cảm giác chính mình không nắm được phần thắng, vừa ảo não tức giận vừa bất đắc dĩ thở hổn hển, cơ thể phản ứng nhạy cảm đến đáng sợ, cậu nỗ lực ghê gớm mới ngăn cản ý muốn tự cắm ngón tay vào mặt sau hung hăng chơi đùa, run rẩy khuất phục đưa tay xuống chạm vào ngọc hành cương cứng. Vương Tuấn Khải hồi phục tinh thần, chụp được bàn tay hư hỏng của cậu, đồng thời ôm siết cái eo nhỏ nhắn mềm dẻo cực phẩm kia, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm: "Bảo bối, em chỉ có thể bị thao bắn ở phía sau, đừng dại đột khiêu chiến bất kỳ cái gì cùng anh."

"Tôi. . .ah. . ." Vương Nguyên vùng vẫy thoát khỏi ma trảo, không nghĩ đến mông vừa nhúc nhích đã chạm vào côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt của đối phương, biến cố lướt qua khiến đôi bên giật mình, âm thanh ngọt ngào khe khẽ giữa không khí tràn ngập ái muội, một đói khát một hưng phấn, vô thức nhìn nhau trong tích tắc.

Vương Nguyên ngây ngẩn nhìn vào đôi mắt đen láy chất chồng từng lớp du͙© vọиɠ cuồn cuộn, não bộ như bì đình chỉ mà trống rỗng không thể suy nghĩ được gì. Vẻ mặt ngốc lăng của cậu được Vương Tuấn Khải thu vào tầm mắt, rối rắm cuối cùng bị hắn quăng ra sau đầu, hung hãn hôn lên cánh môi dâng lên tận cửa.

Hắn tham luyến mυ'ŧ mát lên phiến môi mềm mại nhu thuận, đảo đầu lưỡi tách khớp hàm Vương Nguyên ra sục sạo bên trong, cử chỉ có chút gấp gáp, động tác cũng không hề ôn nhu, nụ hôn này giống như tước đoạt hô hấp của cậu, nhưng càng kịch liệt lại càng khiến cậu sung sướиɠ tê dại, toàn thân phát nhiệt dán lên người hắn. Vương Tuấn Khải cảm giác Vương Nguyên ôm vai mình, vui vẻ đến mụ mị, vội vàng cho tay xuống phía dưới nhào nắn xoa bóp hạ thể bị thuốc kí©ɧ ɖụ© làm cho da^ʍ lãng chảy nước của tiểu bảo bối, nhu niết mông cánh hoa như nhào bột mê say, không chút do dự mà cắm lút ba ngón tay vào tao huyệt đang mở rộng cầu hoan, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát cuồng.

Mị thịt điên cuồng phân bố dịch lỏng ướŧ áŧ, nội huyệt mềm mại ấm áp bao bọc lấy ngón tay hơi thô ráp, làm cho song phương đều cảm giác được sự lưu luyến si mê không rời. Vương Tuấn Khải chậm rãi đưa đẩy ngón tay ra vào tiểu huyệt, nhục tràng trơn tru bị chọc phát ra âm thanh nhóp nhép nhỏ nhẹ, khiến hắn kìm lòng không được mà liên tưởng đến địa phương bí ẩn chưa có ai chạm qua kia, trong lòng tâm hoa nộ phóng lâng lâng cả người.

Vương Nguyên ngược lại là giày vò thống khổ, lý trí của cậu gào thét bản thân không được sa đọa chìm đắm trong cơn mê tình không có đường ra này, cảm xúc lại chi phối mọi giác quan, thao túng hành vi cử chỉ cùng thần thái trên người, làm cho cậu quẫn bách lùi không được tiến không xong. Khi ngón tay trầm mê đi vào sâu trong thân thể, khoái ý cuồn cuộn đánh úp lên suy nghĩ của cậu, thẳng thừng gạt bỏ sự khống chế của não bộ, làm cho cậu chỉ muốn được người vuốt ve cưng chiều bằng một phương pháp không thiếu ôn hòa mà cũng cực kỳ mạnh mẽ.

"Ưʍ. .ưʍ.. .! Uhm. . .Ah. . ." Vương Nguyên cùng hắn hôn lưỡi kịch liệt, càng hôn càng có xu hướng không dừng lại được, đôi bên thèm khát quấn riết lấy nhau, đòi hỏi mật dịch cùng sự đáp trả nồng nhiệt của nhau. Cậu hưng phấn run rẩy dùng thân thể con mồi đầy mê hoặc mà chà xát ma sát lên l*иg ngực trần rắn chắc của hắn, nơi phía sau ngứa ngáy co rút phun ra dâʍ ɖị©ɧ ròng ròng, cái mông nhỏ lẳиɠ ɭơ hơi vểnh lên phơi bày cảnh đẹp ý vui, thân thể trần trụi có sức cám dỗ không cưỡng lại được phát ra hormone câu dẫn tình thú.

Vương Tuấn Khải bị cậu làm cho kiềm nén không nổi nữa.

Hắn cường liệt banh hai cánh mông ra, không hề chần chừ mà nâng cả người bảo bối lên cao, sau đó hung hăng cắm vào da^ʍ động đã phát lãng tích đầy nước kia, xỏ thẳng vào bên trong tao huyệt kêu khóc. Vương Nguyên rêи ɾỉ một tiếng, không thể chống đỡ trượt khỏi người hắn, thỏa mãn mà thở dài run rẩy, nước mắt đong đầy cũng tràn ra khóe mi, bộ dạng rành rành một tiểu thụ mê muội phát lãng có chút ý lại tiểu công làm cho Vương Tuấn Khải hài lòng ôm siết eo cậu, nhỏ giọng than thở: "Bảo bối kẹp anh chặt quá. . ."

Vương Nguyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút hậu đình, mị thịt nhũn ra nhanh chóng cắn chặt cự vật, vì lời nói của Vương Tuấn Khải mà rung động mềm mại, nhu nhu thuận thuận để mặc hắn ôm. Vương Tuấn Khải nội tâm xôn xao, tim đánh thịch một tiếng, để Vương Nguyên nằm ngửa trên giường, dùng gối đầu kê lên hạ thân cậu, để cho côn ŧᏂịŧ cắm càng sâu vào cúc huyệt.

"Bảo bối, em cảm thấy thế nào?"

Vương Nguyên cắn môi không nói, hai mắt nhắm chặt không biết là không tình nguyện hay xấu hổ chẳng dám đối mặt. Vương Tuấn Khải hôn hôn lên bụng cậu, thúc mạnh thắt lưng, lập tức bên dưới truyền đến tiếng rêи ɾỉ.

"Bảo bối, có phải rất ngứa rất ngứa, ngứa đến mức muốn bị thứ gì đó hung hăng đâm khóc có đúng không? Bảo bối, em đừng có tự dối lòng mình, cảm gác của em thế nào đều đã viết lên mặt em hết rồi, em thực ra cũng rất muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh, hòa tan hợp thể cùng anh đúng không?" Hắn bắt đầu liếʍ láp lên ngực cậu, mυ'ŧ thật mạnh lên hạt đậu nhỏ phấn nộn, dùng ngón tay cái và ngón trỏ chơi đùa niết lấy đầṳ ѵú còn lại, xem nó như báu vật nửa nâng niu nửa sủng ái, lại vô cùng khao khát mà cường hãn yêu thương: "Hôm nay Vương Tuấn Khải anh bỏ thuốc em, không phải vì muốn ép em làm chuyện thương thiên hại lý trái đạo luân thường, mà là cho em nhìn thấy bản chất thật của em, em không hề chán ghét anh như em nói."

Vương Nguyên trong cơn ngây ngất vô tình bắt được một vấn đề, nhưng cậu không có giải đáp đã bị Vương Tuấn Khải mυ'ŧ vυ' đến há miệng nỉ non, cổ ngửa ra sau làm hầu kết lộ ra trước ánh mắt hắn. Vương Tuấn Khải rướn người lên gặm cắn cái cổ trắng nõn, người dưới thân không nén được tiếng rêи ɾỉ, hai chân vô thức dang rộng để khoảng cách hai người càng khăng khít, nơi kết hợp mỗi lúc một giao hòa.

"Bảo bối, nói cho anh biết, em có muốn được anh thao sướиɠ hay không?"

"Ah. . ."

"Bảo bối, mau trả lời anh."

"Ha. . .ah. . .Có. . .ưʍ. . .muốn. . ."

"Gọi anh là ông xã."

"Tôi. . .ưʍ. . ."

"Gọi ông xã."

". . .Ông xã. . .Nm! Nn. . .Ah!! A.. A! A! A~. . ."

Âm thanh nước dính dấp lập tức vang lên dồn dập, người trên như bị kích động mà điên cuồng đưa đẩy thắt lưng, không ngừng đem vật chôn sâu trong cơ thể người dưới đâm vào rút ra, mỗi lần đều chỉ chừa qυყ đầυ to lớn, sau đó mạnh mẽ đỉnh nhập, trừu sáp liên tục rồi càng lúc càng nhanh. Côn ŧᏂịŧ phấn chấn bừng bừng được dâʍ ŧᏂủy̠ tắm cho bóng loáng, có xu thế càng trướng to, dùng tốc độ gấp gáp ma sát tiểu huyệt phát lãng, đâm chọc mọi góc độ khiến cho tiểu huyệt hưng phấn chảy nước tứ tung. Âm nang đánh vào huyệt khẩu đỏ bừng tạo ra tiếng ba ba không dứt, cộng với âm thanh lách chách da^ʍ mỹ văng vẳng khắp không gian.

Vương Nguyên giờ phút này chỉ còn biết rên la, hạ thân bị giữ lại đâm rút làm cho cậu không theo kịp tiết tấu, cơn ngứa ngáy trong hậu huyệt tê rần sướиɠ rơn mà dịu đi rất nhiều, làm cho cậu thoải mái lâng lâng chẳng thiết làm gì nữa. Nam nhân phía trên liên hồi dùng cự vật vĩ đại cắm vào mông mình, lại không hề thô tục xấu xí như cậu tưởng tượng. Vật kia như pháo súng hùng mạnh chinh phục cơ thể cậu, kích thước đáng gờm khuấy đảo toàn bộ suy nghĩ của Vương Nguyên. Hai chân cậu gác lên vai hắn, cho nên Vương Nguyên có thể nhìn thấy cảnh tượng cúc huyệt mở rộng hân hoan phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ to lớn, mị thịt bị kéo ra rồi lại thụt vào, mà ngọc hành cũng bị kɧoáı ©ảʍ làm cho cứng rắn.

Vương Tuấn Khải bắt lấy ngọc trụ, đưa ngón cái gảy gảy lên linh khẩu: "Có muốn anh giúp em không?"

"Có. . .em muốn. . ." Bị người khác nắm lấy hai nơi yếu ớt nhất, Vương Nguyên xụi lơ thở dốc, chưa kịp nghĩ gì đã đồng ý. Kɧoáı ©ảʍ như điện bất ngờ tập kích, trước sau đều cảm nhận được sự âu yếm tột độ từ người kia, cậu vặn eo lắc mông, nhịn không được mong muốn nhiều hơn.

"Bảo bối, có phải rất thích bị cự vật thao bắn hay không?" Hắn vừa nói vừa đỉnh côn ŧᏂịŧ vào nơi mẫn cảm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tuyến tiền liệt của cậu: "Nơi này, có muốn được anh chăm sóc hay không?"

"Muốn, muốn anh. . ."

"Muốn anh làm gì?"

Cậu quẫn bách nức nở nhìn hắn, hồi nào giờ cậu đã làm chuyện này đâu.

Vương Tuấn Khải phì cười, đem côn ŧᏂịŧ xoáy nghiền vào điểm G, quả nhiên người dưới thân lập tức mềm oặt xuống giường, vẻ mặt mờ mịt lại sảng khoái, vẫn còn hoang mang.

"Bảo bối, lặp lại theo lời anh." Hắn cúi thấp đầu khẽ nói vào tai cậu.

Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ càng kí©ɧ ŧìиɧ.

"A a. . .a.. . ông xã. . .thật lớn, thật thô.. . .um. . ." Thanh niên dâʍ đãиɠ xoay eo, hai chân dang rộng cưỡi trên khố hạ nam nhân, cái mông vểnh lên không ngừng nâng lên hạ xuống, cúc huyệt khiếm thao đang đói khát mυ'ŧ lấy cự vật của nam nhân. Phong tình quyến rũ của cậu bộc phát hết cỡ, làm cho nam nhân không thể ngồi yên, dịu dàng xoa nắn hai đầṳ ѵú mẫn cảm của thanh niên, làm cho cậu càng phát tao vặn vẹo không ngừng.

"Ông xã. . .thao đến rồi. . ." Thanh niên cúi đầu thở dốc, tựa hồ đã làm không nổi nữa, liền bị nam nhân mạnh mẽ đè xuống, mυ'ŧ lấy cổ: "Bảo bối kêu nữa đi."

"Ông xã mau cho tiểu dâʍ đãиɠ ăn no. . ." Cậu khàn khàn đáp, tựa hồ cũng không biết mình nói gì: "Da^ʍ huyệt ngứa quá, muốn ông xã đâm đâm nó. . ."

"Ngứa đến mức nào? Hửm?"

"Ngứa đến nỗi mỗi ngày đều muốn ông xã yêu. . .Tiểu dâʍ đãиɠ còn muốn, còn muốn. . ."

"Muốn hút khô anh?"

"Ưʍ. . .đúng. . ."

Trong phòng xuân sắc vô biên.