4.
"Hôm nay lại đến nhà anh nhé." Vương Nguyên bò ra ghế sau nằm cuộn người chuẩn bị ngủ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt trầm ngâm của Vương Tuấn Khải. Trải qua một tháng ở chung, anh ít nhiều cũng đã biết tiểu thụ nhà mình không phải loại bốc đồng ương ngạnh hay lêu lổng chơi bời, nhưng là đêm đêm thường xuyên ở lại nhà anh cũng không phải hiếm, một tuần bảy ngày thì hầu như đều ngủ lại sáu ngày. . .Không phải gia đình em ấy cậu chuyện gì chứ?
"Lão công, chỗ này có vài bài em không hiểu." Vương Nguyên chỉ chỉ vào quyển tập, bộ dạng nghiêm túc thành thật nghe giảng. Không phải lúc nào cậu cũng quấn lấy anh, thỉnh thoảng cũng biết lợi dụng thân phận lão sư Đại số để giải bài tập chứ, đặc biệt là khi bài tập và đáp án đều do một người làm, tỷ lệ điểm có phải sẽ cao hơn không.
"Tìm giới hạn của chuỗi hàm lũy thừa sao? Đầu tiên em đặt biểu thức không chứa x là chuỗi a(n), từ đây ta suy ra chuỗi a(n+1), lấy lim thương của hai chuỗi này với giới hạn từ x đến cộng vô cùng. . ."
"Còn có, muốn tìm cận trên nhỏ nhất Sup và cận dưới lớn nhất Inf của biểu thức A=. . . thì sao?"
"Với biểu thức lớn hơn không và bé hơn bằng một, ta có. . ."
Vương Tuấn Khải ôn tồn chỉ bảo, hoàn toàn nhập tâm vào chuyên môn kiến thức, mà học trò nhỏ cũng ngoan ngoãn lắng nghe, bàn tay liến thoắng ghi chép không ngừng. Cho đến khi bài tập hoàn thành, còn chưa kịp thở phào thì điện thoại Vương Nguyên rung lên bần bật. Cậu liếc qua một cái, trực tiếp tắt đi.
Bên kia đầu dây vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi đến.
Vương Nguyên không kiên nhẫn tắt nút nguồn, vẻ mặt có chút phiền phức thu dọn bài vở.
"Không nghe máy sao? Là ai vậy?"
Đối mặt với Vương Tuấn Khải, cậu chỉ mím môi lắc đầu, ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm, nản lòng thoái chí: "Là ba ba em."
"Có lẽ chú lo em không về nhà. . ."
"Ông ấy chỉ hận không thể tống em ra khỏi nhà." Hiếm khi thấy cậu cáu kỉnh xù lông, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng có hơi bất ngờ. Vương Nguyên không muốn nói nhiều thêm nữa, lạch bạch chạy đến phòng bếp bắt đầu tìm đồ ăn.
Vương Tuấn Khải đi theo cậu: "Em vẫn là. . .nên về nhà đi?"
"Về nhà sẽ cản trở chuyện tốt của ông ấy và bà mụ kia."
Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, mơ hồ đoán ra được "bà mụ" trong miệng cậu có thể là mẹ kế, phần nào hiểu được nguyên nhân tại sao cậu không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người trong nhà. Khẽ xoa đầu cậu một cái, mở tủ chuẩn bị mỹ thực lấp đầy bụng bảo bối.
"Lão công, anh làm nhiều món ngon như vậy là có dụng ý gì đây?" Vương Nguyên cười hì hì vụиɠ ŧяộʍ gắp một đũa mì xào, chẹp chẹp nhai nuốt: "Không ngờ trù nghệ của anh lại tốt như vậy. . ."
"Ăn nhiều một chút, ba ngày nữa là kiểm tra học phần rồi." Anh sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, nhìn cậu cười híp mắt, chút nặng nề vừa mới nhen nhóm cũng chậm rãi tan biến. Vương Nguyên giảo hoạt nhìn anh, nửa đùa nửa thật đáp: "Tới lúc đó em chơi trò bỏ trốn trước giờ thi, xem anh làm sao bắt được em!"
"Anh phụ trách môn học này của em đến hết đại học." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng cười: "Em có còn muốn tốt nghiệp không hả?"
"Aiii lão công đáng ghét quá đi, người ta chỉ muốn chọc anh thôi mà. . ."
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên cũng biết lời này nói ra chỉ là đùa vui, nhưng anh có ngờ cũng không ngờ được câu nói kia cư nhiên trở thành sự thật.
Ba ngày tiếp theo, thậm chí suốt cả buổi thi, Vương Nguyên đều không xuất hiện.
Nhóm học viên tan tầm xách ba lo lên vai, tụm lại một chỗ thảo luận đáp án, có người đột nhiên đổi chủ đề:
"Hôm nay Vương Nguyên không tới."
"Lạ quá, bình thường Vương Nguyên là người đến sớm nhất đấy, tại sao hôm nay. . ."
"Có phải đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy không?"
"Chậc, gia đình lục đυ.c, đâu phải các cậu không biết."
Tiểu Tề nhìn chỗ trống trong phòng học, thở dài một cái: "Các cậu có biết tại sao cậu ấy luôn đi học sớm nhất, về nhà muộn nhất hay không?"
"Tiểu Tề, ngay cả chuyện này cậu cũng biết hay sao?"
"Dĩ nhiên, nhà tôi gần nhà Vương Nguyên mà." Tiểu Tề lắc đầu: "Vương Nguyên chán ghét phải ở nhà, dù chỉ một phút cũng không muốn lưu lại chút nào."
"Nghiêm trọng như vậy?" Bạn học kinh ngạc: "Liệu cậu ấy có vì uất ức mà làm ra chuyện gì đó. . ."
"Nhỏ giọng thôi, thầy vẫn còn đang ở đây. . ."
[Ông ấy chỉ hận không thể tống em ra khỏi nhà.]
Vương Tuấn Khải đứng trên bục giảng, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Anh bước đến chụp lấy Tiểu Tề, dùng âm thanh bình tĩnh nhất lên tiếng: "Dẫn tôi đến nhà Vương Nguyên."
Nhà Vương Nguyên nằm ở mặt tiền đường cái, to lớn rộng rãi, thể hiện đầy đủ đặc quyền của một nhân viên văn chức nhà nước. Nghe nói trước đây ba cậu làm bên hành chính công vụ, sau chuyển qua giáo dục, tiếng tăm rất lẫy lừng, chỉ là chưa từng có người biết đến cậu con trai thiên chi kiêu tử của ông ta. Sự tồn tại của đứa bé này gần như mờ nhạt so với em trai cùng cha khác mẹ của cậu ta, cùng là con cái nhưng người nổi danh thiên tài, kẻ chỉ có thể giấu mình trong biển người mênh mông, xem ra bốn chữ phân biệt đối xử vẫn chưa đủ để hình dung sự khác biệt gần như đối lập này.
Tiểu Tề vinh dự được ngồi xe của Vương lão sư, có chút ngơ ngác nhìn nhà giáo lão thành lo lắng cho học viên, thầm nghĩ, ngay cả chủ nhiệm cũng không tích cực như thế này a, quả nhiên lời đồn bên ngoài đều là giả dối! Vương lão sư tốt bụng như thế này có ai nhìn thấy đâu chứ !!
Vương Tuấn Khải đứng trước cửa nhà, bấm chuông hồi lâu mới biết cả nhà đều đi vắng, lão quản gia cung kính bưng trà rót nước, nghe đến Vương đại thiếu thì khựng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Không giấu gì Vương tiên sinh, đại thiếu gia nhà tôi tâm tình có chút không ổn định, hiện giờ đang ngủ trên lầu, từ hôm qua trở về bị lão gia mắng một hồi liền nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Nếu tiên sinh có thể khuyên đại thiếu một chút, cảm tạ anh nhiều lắm. . ."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhìn lão quản gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, đoán chừng người này thật tâm lo lắng cho Vương Nguyên, liền gật đầu đồng ý, có điều, vẫn là thấy ánh mắt ông lão nhìn anh có chút kỳ quái, anh không giải thích được.
Cho đến khi mang Vương Nguyên ra khỏi nhà, lão quản gia mới bần thần cảm khái: "Đại thiếu, nam nhân này đáng tin cậy, rốt cuộc cái thân già của tôi cũng có thể ăn nói với mẹ cậu ở bên kia rồi a. . ."
Xe lái được một nửa đường thì dừng lại, rèm đen buông xuống, che giấu cảnh sắc phiến tình bên trong.
Vương Nguyên trèo lên đũng quần anh ngồi khóa lại, môi lưỡi không ngừng giao triền đưa đẩy, nước bọt chảy xuống từ khóe môi lăn xuống cằm, thân thể phát nhiệt nóng bỏng cọ cọ vào người anh. Vương Tuấn Khải không nói được tiếng nào đã bị cậu vồn vã kéo vào tìиɧ ɖu͙©, nhiệt tình đáp lại bằng cách luồn tay vào bên trong áo vuốt ve da thịt trơn nhẵn, mơn trớn đùa giỡn hai đầṳ ѵú đã lâu không được an ủi, chậm rãi bóp nắn cánh mông tròn trĩnh căng mọng đang ma sát trên đùi mình, cảm nhận được cậu cũng đang lắc eo đong đưa hướng tay anh mời mọc.
Không gian trong xe kín kẽ, bốn phía tối đen một mảnh, ánh mắt tiểu thụ sáng rực, kéo anh ra ghế phía sau, quấn lấy nam nhân nhà mình mà vặn vẹo phát tình. Thấy anh đang muốn nói gì đó, cậu vội vàng chặn môi anh lại, ngón tay sờ lên gương mặt tuấn nhã của đối phương, môi bị hôn ướŧ áŧ chu chu lên: "Lão công, đã mấy ngày rồi em không có ai "chăm sóc", trước đừng nói gì cả, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi. . ."
Nói xong không chờ anh đồng ý, liền dâng đôi môi ngọt ngào lên, cuồng loạn nóng bỏng cọ xát sinh lửa nóng, khiến Vương Tuấn Khải giương cờ đầu hàng.
Bên ngoài đường phố đông người, không khí tấp nập của buổi đêm cũng dần náo nhiệt, đèn đuốc giăng giăng khắp nơi, nhưng không ai chú ý đến một chiếc xe hơi đậu trong góc phố, có lẽ là do góc khuất thị giác, hoặc là màu đen của chiếc xe hòa nhập vào bóng tối u tĩnh.
"A__!! A. . .~ A~~ Lão công thao em, ưm, sướиɠ muốn chết, lại thao em nữa đi. . A~"
"Tiểu dâʍ đãиɠ khắp nơi đều chảy nước, nhớ lão công lắm sao?"
"Nhớ. . .a. . .nhớ anh muốn điên luôn, da^ʍ động mỗi ngày đều ngứa, đều muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công. . .Tiểu dâʍ đãиɠ khó chịu lắm, lão công phải đút da^ʍ động ăn no nha. . .Ưʍ. . ."
"Nơi này là ngoài đường, em kêu lớn không sợ người khác nghe sao?"
"Sợ. . .nhưng, nhưng mà. . .A~"
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà. . .lỗ huyệt dâʍ đãиɠ thiếu thao, thấy lão công liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng, em, em biết làm sao chứ. . .A~ A. . ."
Vương Nguyên trần trụi quỳ úp sấp trên sàn xe, ngửa đầu rêи ɾỉ vô cùng phóng túng, cái mông phía sau bị đâm đến sướиɠ tê cả người, khoái ý dào dạt chảy dọc theo sống lưng truyền đến đại não, thiếu chút nữa khiến cậu sướиɠ ngất. Cuộc sống một tháng tình nồng mật ý, thường xuyên làʍ t̠ìиɦ khiến cậu nghiện đến ngây dại, hiện giờ chỉ mới bị cấm túc ba ngày nhưng nghẹn một bụng ủy khuất, vừa đυ.ng đến Vương Tuấn Khải liền như uống phải xuân dược mà đói khát làʍ t̠ìиɦ, chỉ muốn giờ giờ khắc khắc đều được lão công đè xuống xâm phạm, tinh thần lẫn thể xác đều kêu gào đòi ăn, không ngừng bám riết kẹp chặt tiểu Vương Tuấn Khải, vẻ mặt mê đắm hoan lạc bày ra mị thái dụ dỗ.
Anh bị cậu kẹp trướng đau, nhìn thấy tao huyệt mẫn cảm như sợ hãi bị bỏ rơi mà gắt gao cắn chặt côn ŧᏂịŧ tím đỏ, liền đẩy nhanh tốc độ ra vào giữa hai chân tiểu thụ, khiến cho nước bắn tung tóe, ướt đẫm hạ thể hai người. Côn ŧᏂịŧ "phốc phốc" cắm mạnh vào da^ʍ huyệt tham lam, cứng rắn sưng phồng kéo cửa huyệt căng đến tận cùng, mị thịt bị luật động thụt đến thụt đi biến thành màu đỏ au, bên trong không ngừng phun nước xì xì, khiến cho tình cảnh cúc huyệt nhỏ nhắn bị xuyên xỏ sáp nhập càng thêm da^ʍ mỹ.
Vương Tuấn Khải phát tiết bên trong hậu đình ướŧ áŧ, nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi nơi kia. Chỉ thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c như sữa không ngừng tuôn ra từ huyệt khẩu, mị thịt vô lực cản nó lại, tao động không thể khép chặt khiến cho dịch trắng rầm rì chảy ra, làm cho sàn xe dính dấp một mảnh. Vương Nguyên toàn thân dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình nằm xụi lơ thở dốc, sau cao trào mê mang liền cử động thân thể. Vương Tuấn Khải cẩn thận lau sạch người cậu, để Vương Nguyên nằm ở phía sau rồi nhanh chóng lại xe về nhà.
"Lão công anh bắn nhiều quá. . ." Xe vừa trờ đến cổng, Vương Tuấn Khải lập tức nghe được tiếng rêи ɾỉ phía sau: "Da^ʍ huyệt ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ không được rồi, làm sao đây. . ."
Tiểu thụ không biết khi nào đã cởϊ qυầи xuống, ở ghế sau xe dang rộng hai chân gập thành hình chữ M, hai tay không ngừng vói vào lỗ huyệt bên dưới đào bới, ngón tay kéo rộng thịt huyệt xoa nắn ngang dọc, đói khát mấp máy co khép tình sắc, bạch dịch còn sót lại bên trong rỉ ra ngoài, như thể tiểu huyệt đang bắn tinh. Mà tính khí ngọt ngào ở phía trên đã cương thẳng tắp, trên đầu nấm phấn nộn nhỏ xuống dịch lỏng trong suốt, run rẩy phát tao vặn vẹo tới lui.
Vương Tuấn Khải mình đầy lửa nóng.
Đêm nay đã định là một đêm rất dài.