Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 208: Soái Soái lớn mật

Chương 208: Soái Soái lớn mật

Sau khi bị Lộ Lê uy hϊếp, con bé quả nhiên không còn quậy như vậy nữa, tuy nhiên cũng không an tĩnh được.

Mỗi lần Lộ Lê mang con bé ra tản bộ, không được vài bước đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, mỗi lúc này, y cảm khái Khả Khả và Oa Oa có phải không cẩn thận thay đổi giới tính hay không.

"Cha ơi, vì sao nhà của chúng ta lớn như vậy ạ?"

Con bé được y dắt trong tay, bắt đầu ríu rít dò hỏi đủ thứ chuyện.

"Lớn mới có thể đủ cho con thám hiểm, nếu mà quá nhỏ, thì con chỉ có thể chơi một chỗ thôi." Lộ Lê chết lặng trả lời.

"Về sau nhất định con phải mua một cái nhà lớn thật là lớn." Khả Khả lập tức ôm giấc mộng lớn lao.

Oa Oa khinh thường nhìn nó một cái.

"Cha ơi, vì sao chim có thể bay ở trên trời?"

"Bởi vì bọn nó có cánh."

"Vì sao bọn nó có cánh, còn con  không có ạ."

"Bởi vì các con khác chủng loại với chúng nó."

"Vì sao chủng loại lại bất đồng?"

Lộ Lê chịu không nổi mười vạn câu hỏi vì sao cái gì của nó, bảo con bé đi hỏi bác quản gia, nói tri thức của ông uyên bác hơn cha, lòng hiếu kỳ của con bé rất lớn, vừa hỏi là dừng không được, lập tức chạy đi tìm bác quản gia.

"Thế giới an tĩnh rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, Oa Oa." Lộ Lê bế con trai nhỏ lên ghế dài ở hoa viên.

Anh trai trong miệng con bé giờ phút này đang kéo một sợi dây thừng, đầu bên kia dây thừng cột vào một cái xe đẩy. Trên xe đẩy  không còn là ba quân nhân nữa, mà là một cục đá lớn, cục đá rất nặng, còn nặng hơn ba quân nhân gộp lại, dưới chân là con đường sỏi đá, gập ghềnh, không chỉ không giúp nó gia tăng trợ giúp, mà ngược lại gia tăng thêm lực cản.

Sau khi kéo xong mười vòng, dưới ánh nắng nóng bức, cả người nó đều là mồ hôi, quần áo ướt đẫm.

"Tôi thấy như vậy là đủ rồi đó." Tần phu nhân không đành lòng nhìn đứa nhỏ bé xíu như vậy, lúc bắt đầu còn thấy không được tự nhiên, đến bây giờ cũng phải nói đỡ cho nó.

"Nam tử hán, chút vất vả này tính là gì, nhớ năm đó Tần Vũ ở tuổi này tiếp nhận huấn luyện còn vất vả hơn so với hiện tại, nó vẫn tiếp tục kiên trì được." Tần nguyên soái không để bụng, cũng không dao động.

Ban đầu tốc độ Soái Soái có hơi chậm lại, nghe thấy ông nội nói đến phụ thân, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng sáng ngời, phụ thân có thể làm được, nó cũng nhất định có thể làm được, tốc độ không chỉ không chậm đi, ngược lại còn nhanh hơn một chút.

Trong mắt Tần nguyên soái hiện lên ý cười, con trai của Tần gia đều mong muốn trở nên mạnh mẽ như vậy, chiêu này bất kể dùng bao nhiêu lần cũng có hiệu quả.

Lại thêm một tiếng nữa, Tần nguyên soái rốt cuộc cũng mở miệng bảo nó dừng lại.

Tần phu nhân nhanh chóng bảo người mang cháu nội lại đây, đưa một cốc nước lớn qua.

Soái Soái nhìn vào mắt bà nội, do dự nhận lấy, ngửa đầu uống hết ly nước.

"Trong khoảng thời gian này biểu hiện của cháu không tồi, chiều nay có thể không cần huấn luyện nữa, ông nội thả cháu nghỉ nửa ngày." Tần nguyên soái vừa lòng gật gật đầu.

"Thật vậy ạ?" Soái Soái vui mừng ngẩng đầu.

"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh."

"Chiều nay Soái Soái muốn làm gì, muốn bà nội mang cháu đi ra ngoài chơi hay không?" Tần phu nhân sờ sờ đỉnh đầu nó, càng nhìn càng thích. Soái Soái lắc đầu, "Không cần ạ."

"Vì sao, chẳng lẽ Soái Soái không muốn đi ra ngoài chơi?" Tần phu nhân kinh ngạc nói.

Soái Soái do dự một chút, "Muốn ạ, nhưng cháu muốn tự mình đi chơi."

Tần phu nhân tức khắc không nói ra lời, cho rằng cháu nội không muốn ở cùng bà, miễn cưỡng cười cười, "Vậy cháu tự đi chơi đi."

Soái Soái lập tức chạy ra.

"Đừng nghĩ quá nhiều, nó còn chưa quen với bà, bà là bà của nó, trẻ con chỉ thích chơi với bạn cùng lứa thôi, chờ thêm một thời gian nữa là được rồi." Tần nguyên soái an ủi bà.

Hy vọng là như thế, Tần phu nhân nghĩ thầm.

Soái Soái trở về phòng tắm rửa thay quần áo, ra ăn cơm cùng ông bà nội, ăn xong thì đi ra ngoài, Tần nguyên soái bảo thủ hạ đi theo nó, Nhạc Hiểu đi theo một quãng thời gian, Lộ Lê thấy không có việc gì lớn nên đã bảo anh ta trở về.

"Chú ơi, cháu muốn đến trung tâm thương mại gần nhất." Đi ra khỏi trang viên, chung quanh dường như chẳng có người nào, Soái Soái đột nhiên dừng lại nói với chú quân nhân đi theo.

Nơi này là vùng ngoại ô, nơi có thể chơi không nhiều lắm, trung tâm thương mại gần nhất cũng cách khá xa.

Chú quân nhân bảo nó ở chỗ này chờ, sau đó đi lái phi hành khí lại đây.

Tuy chỉ cách 50-60 mét, chờ khi anh ta ra tới nơi, tiểu thiếu gia nhỏ đã không còn ở đó.

Chú quân nhân bị dọa toát mồ hôi lạnh, còn tưởng tiểu thiếu gia nhỏ đã bị ai bắt cóc, lập tức chạy về trang viên báo cáo cho nguyên soái biết.

Tần nguyên soái giận dữ, lập tức bảo mọi người đi ra ngoài tìm, cũng xem hết camera gắn xung quanh.

"Em căn bản không yêu anh."

Một đôi tình nhân đứng ở giữa đường cãi nhau, thanh âm của chàng trai vang vọng trực tiếp truyền ra hơn trăm mét.

Người gần đó đi ngang qua đổ dồn chú ý vào họ, đại khái là cảm thấy rất mới lạ, dù sao thì những lời này thông thường là cô gái nói.

"Nếu em không yêu anh, em đã mặc kệ anh, tinh hệ đó là để chúng ta mua nhà, vì một chiếc xe huyền phù, nhà của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thanh âm của cô gái không hề bé hơn chàng trai, tràn ngập oán trách, đối với cô mà nói, nhà quan trọng hơn là xe huyền phù.

"Nhà thì sau này lại tích cóp tinh tệ mua không phải tốt rồi sao, bây giờ không mua chiếc xe huyền phù kia, về sau sẽ không còn rẻ như vậy nữa, anh quan sát nó đã lâu, thật vất vả mới có cơ hội này." Chàng trai dường như cũng không hiểu suy nghĩ của cô gái.

"Xe huyền phù kia có cái gì tốt, trừ việc dùng để thay đi bộ, còn có thể dùng để làm cái gì."

"Em biết cái gì, xe huyền phù chính là giấc mơ trong lòng mỗi người đàn ông, không những có thể theo đuổi kɧoáı ©ảʍ tốc độ, còn có thể bay lượn trong không trung, em biết cảm giác bay trong không trung không, anh không điều khiển được cơ giáp, chẳng lẽ anh còn không thể trông cậy vào một cái xe huyền phù." Chàng trai vừa nói vừa kích động chỉ lên không trung.

"Em không biết......" Cô gái theo bản năng nhìn theo ngón tay về phía không trung, nói được một nửa thì dừng lại.

Chàng trai đang ấp ủ cảm xúc chờ cô nói xong rồi phản bác kịch liệt, đột nhiên cô gái không nói nữa, tưởng rốt cuộc không còn lời nào để nói, thì thấy nàng ngốc ngốc nhìn chằm chằm lên không trung.

"Đó là cái gì?"

Chàng trai ngẩng đầu nhìn lên không trung có một thứ đang bay thẳng đến chỗ bọn họ, tốc độ không nhanh cũng không chậm, thứ kia không lớn lắm, thẳng đến khi nó tới gần mới thấy rõ là một chiếc xe bay cơ khí.

Ngoại hình có hơi giống phi hành khí, kỳ thật giống loại dành cho tác chiến một người, trên cùng có lớp bảo vệ trong suốt, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong.

Chàng trai cô gái đồng thời lộ ra bộ mặt như gặp quỷ, thẳng đến khi xe bay đi qua chỗ họ, đứa trẻ ngồi ở trên còn nhìn về phía bọn họ — sau một lúc lâu hai người mới hoàn hồn.

"Đó là trẻ con đúng không, nó nó nó, nó có thể lái phi hành khí?" Cô gái phản ứng lại nhanh hơn chàng trai, không thể tin được hai mắt của mình.

Chàng trai nuốt nuốt nước miếng, "Kia không phải phi hành khí, mà là một loại cơ khí có thể biến hình trước kia công ty W đã tuyên bố, lúc ấy hạn chế số lượng, bán cháy hàng, một bộ cơ khí phải đến một triệu tinh tệ."

"Trọng điểm không phải là cơ khí, mà là đứa nhỏ kia chứ, nó trông như mới bốn năm tuổi, vậy mà có thể lái phi hành khí, trời ạ, em muốn điên rồi." Cô gái căn bản không nghe cậu ta nói chuyện.

"Muốn điên phải là anh chứ, trẻ con bốn năm tuổi còn lái được phi hành khí, anh thì ngay cả một chiếc xe huyền phù cũng không mua nổi." Chàng trai bi thương khóc thành sông, tự hoài nghi bản thân sâu sắc.

Loại phi cơ khí có bề ngoài cực giống phi hành khí loại nhỏ này không chỉ kinh động đôi tình nhân này, đường xe chạy trong không trung vốn có không ít xe huyền phù chạy qua, bỗng một cái phi cơ khí to không đến một phần ba xe huyền phù xẹt qua trước mặt họ, vài chủ xe đều bị dọa sợ "Mịe nó, đây là kiểu xe huyền phù gì, lại nhỏ như vậy, quá ngầu, không được, tôi muốn lên nhìn xem là thứ gì." Renault đang nói chuyện với Âu Cùng, đột nhiên nhìn thoáng thấy một chiếc xe huyền phù bé tí phi qua trước mặt, tức khắc bất chấp mọi thứ.

Âu Cùng còn không kịp cản, xe huyền phù đã tăng tốc lên.

Bọn họ không thấy được đứa trẻ đang lái xe, tuy nhiên trước đó có vài chủ xe chú ý tới, đều bị tuổi của đứa bé làm khϊếp sợ, cho rằng bây giờ trẻ con bốn năm tuổi cũng có thể tự mình lái xe huyền phù, đương nhiên, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy xe huyền phù mini như vậy.

Renault điều khiển xe huyền phù đuổi theo, qua một lúc đã đuổi kịp.

Xe huyền phù mini này nghiễm nhiên đầu tàu gương mẫu chạy ở đằng trước, đứa bé trên ghế điều khiển vô cùng bình tĩnh.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại kia rất nghiêm túc quan sát kĩ phía trước.

Tuy nhiên xe huyền phù của Renault vừa tới gần, lập tức che xe huyền phù bé dưới cái bóng của mình, đứa nhỏ trên ghế điều khiển quay đầu nhìn qua.

"Đệt mợ, vậy mà là trẻ con bốn năm tuổi." Renault vừa thấy người rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa.

Âu Cùng cũng không nhịn được nhìn về phía đứa bé kia, càng nhìn càng cảm thấy đứa bé quen mắt, "Renault, cậu không cảm thấy gương mặt nó có cảm giác rất quen sao?"

Renault vốn dĩ không chú ý, nghe cậu ta nói, liền tinh tế đánh giá thằng bé vài lần, "Cậu nói như vậy cũng đúng, nó lớn lên giống như......"

"Giống Lộ ca." Âu Cùng chậm rãi nói ra đáp án trong lòng, vì khϊếp sợ mà không thể tưởng tượng được.

"Đệt, đúng là vậy, tôi nhớ con trai lớn của Lộ ca cũng lớn như vậy?" Renault khoa trương.

"Không, con trai lớn của Lộ ca năm nay hình như là hơn hai tuổi, đứa nhỏ này nhìn giống bốn năm tuổi." Âu Cùng nhớ rõ hơn so với Renault.

"Nhưng Tần gia không phải người bình thường, trẻ con nhà bọn họ có lẽ lớn lên nhanh hơn." Renault nói, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, đôi khi trực giác khá là chuẩn.

"Cậu nói cũng không phải không đúng." Âu Cùng nghe cậu ta nói vậy, ngược lại không xác định được.

"Có khả năng gì mà không thể, trực tiếp hỏi Lộ ca chẳng phải sẽ biết ngay." Renault lập tức chuyển xe huyền phù sang chế độ tự động điều khiển, dứt khoát lưu loát gọi vào số của Lộ Lê.

Thanh âm Lộ Lê nhanh chóng truyền ra, "Renault? Tìm tôi có chuyện gì?"

Renault đi thẳng vào chủ đề, "Lộ ca, con trai lớn của anh có ở nhà không?"

"Soái Soái à, nó không ở nhà, lần trước nó đến trang viên vùng ngoại ô cùng ông nội rồi, làm sao vậy?" Lộ Lê biết Renault không phải người sẽ vô duyên vô cớ hỏi mấy việc thế này.

"Em và Âu Cùng ở trên đường nhìn thấy một đứa bé trông rất giống con trai anh, khoảng bốn năm tuổi, đang lái xe huyền phù loại nhỏ, chính là món đồ chơi công ty W lần đầu tiên tuyên bố kia, đang ở bên cạnh xe huyền phù của em, em đang đi theo nó." Renault nói thẳng.

Bên kia trầm mặc một chút, "Đúng là tôi có mua cho Soái Soái bộ cơ khí kia, cậu chụp ảnh cho tôi xem."

Renault để xe huyền phù chạy đến phía trước xe huyền phù loại nhỏ kia, chụp chính diện gửi cho Lộ Lê.

Khi Lộ Lê vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ quen thuộc trên ảnh chụp, không có bệnh tim cũng thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh luôn.