Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 140: Không thể vong ân phụ nghĩa

Chương 140: Không thể vong ân phụ nghĩa

"Mẫu thân, ngài biết không, hôm nay là ngày đầu tiên Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp trên Tinh Võng, học viện bọn con có rất nhiều học sinh khoa chế tạo cơ giáp tham gia."

Tần Tuyết ngồi ở cạnh Tần phu nhân, một bên ăn cơm chiều, một bên cùng Tần phu nhân nói về đại chiến.

Từ khi bị Tần Vũ đưa đến quân đoàn I rèn luyện một tháng, sau khi trở về cô rất ít khi ở lại học viện, buổi tối nhất định sẽ về nhà, sẽ không cùng bạn bè đi ra ngoài chơi đến tối muộn mới trở về.

Cô tuy không phải học sinh khoa chế tạo cơ giáp, nhưng rất nhiều học sinh khoa chế tạo cơ giáp đều tham gia, bởi vậy cũng chú ý, không cần hỏi thăm cũng có thể biết về tình hình đại chiến.

"Học viện của con hẳn là có rất nhiều người thăng cấp." Tần phu nhân không quan tâm những việc này, nhưng học viện thánh Florence là học viện tốt nhất Vinh Diệu tinh, học sinh khoa chế tạo cơ giáp chắc chắn cũng không kém.

"Đúng vậy, nhưng năm nay chiến đội mạnh nhất học viện là N0. 1 bị đào thải." Tần Tuyết hưng phấn mà nói.

Tần phu nhân kinh ngạc quay đầu, "Ai lợi hại như vậy, có thể loại bỏ đội mạnh nhất."

"Cũng trong học viện bọn con, gọi là Chiến Đội Phượng Hoàng, có chút ân oán với NO.1."

Tần phu nhân tức khắc không tán đồng, "Nếu cùng học viện, sao có thể bởi vì ân oán cá nhân đào thải người một nhà."

Tần Tuyết sửng sốt một chút, vội vàng giải thích: "Không phải như thế, thi đấu chiến đội trong Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp không liên quan đến học viện, đó là việc riêng của học sinh, hơn nữa N0. 1 nhằm vào Phượng Hoàng trước, nếu không phải Chiến Đội Phượng Hoàng có đội trưởng rất lợi hại rất lợi hại, bọn họ sớm đã bị N0. 1 đào thải, hơn nữa N0. 1 cũng không được mọi người thích, tuy bọn họ ở học viện quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng con cảm thấy có dấu hiệu."

"Được rồi được rồi, xem con sốt ruột kìa, dù sao ta không quan tâm loại việc này, con không cần nói cùng ta." Tần phu nhân cười một chút.

Tần Tuyết nghe được lời này thì biết mẫu thân không tin chút nào, có chút buồn bực.

Đối thoại hai người vừa lúc được Lộ Lê cùng Tần Vũ đi xuống nghe được, lúc đi tới Tần Tuyết nhìn thấy, vội vàng đứng lên.

"Anh cả, chị, chị dâu, các anh xuống dưới à."

"Con ngồi xuống cho ta, đang yên lành đứng lên làm cái gì." Tần phu nhân cũng không quay đầu lại, kéo Tần Tuyết xuống.

Tần Tuyết nhìn mẫu thân không thể gọi là sắc mặt dễ nhìn, nội tâm thở dài thật sâu một hơi, chờ bọn họ đi rồi mới do dự mà nói với mẫu thân: "Mẫu thân, con cảm thấy người một nhà yên bình sinh hoạt cũng khá tốt, ngài cảm thấy sao?"

Tần phu nhân cười lạnh một tiếng, "Con hồ ly tinh kia không gả vào Tần gia, ta sẽ cảm thấy khá tốt."

"Chúng ta nhằm vào anh ấy lâu như vậy, vẫn không vui vẻ gì gặp anh ấy, anh ấy đều không mách với đại ca." Tần Tuyết giống như vô tình mà nói.

"Đúng vậy, hắn chẳng qua là để Nhạc Hiểu báo với Tần Vũ, so với hắn cáo trạng khác gì nhau sao?"

Tần Tuyết lại nói: "Mẫu thân ngài xem, người nhà chúng ta đều đứng ở bên chị dâu, chúng ta hai người, đối nghịch với anh ấy đến bây giờ cũng không có lợi gì, ngược lại làm phụ thân và anh cả bọn họ càng ngày càng không kiên nhẫn, ngài cảm thấy như vậy thật sự tốt sao?"

"Cho nên ta mới muốn đuổi hắn ra khỏi Tần gia, từ khi hắn gả vào Tần gia, con nhìn xem nhà của chúng ta thành cái dạng gì, dù sao có ta không có hắn." Tần phu nhân nói xong, đột nhiên nhìn nàng một cái, "Tiểu Tuyết, không phải mẫu thân nói gì con, nhưng sao cảm thấy gần đây con luôn thay hắn nói chuyện."

Ánh mắt Tần Tuyết lập tức lập loè, "Có sao?"

"Đương nhiên là có, trước kia con rất ít khi gọi hắn là chị dâu, hiện tại mỗi lần thấy đều gọi chị dâu, con thành thật nói cho mẫu thân, con có phải muốn phản bội mẫu thân hay không?" Ánh mắt Tần phu nhân sáng quắc nhìn tiểu nữ nhi của mình.

"Sao có thể!" Tần Tuyết lập tức nhảy dựng lên, ấp a ấp úng, "Con, con chỉ cảm thấy, rốt cuộc anh ấy đã cứu mạng con, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, đây là phụ thân dạy con."

"Nhưng hắn cũng làm hại con bị anh cả đưa đến quân doanh một tháng, con chẳng lẽ đã quên một tháng kia con ở quân doanh chịu khổ sao!"

Tần phu nhân chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó nhìn thấy bộ dáng tiểu nữ nhi, không chỉ bị phơi nắng, trên người cũng có vết thương chồng chất, nào còn bộ dáng được nuông chiều từ bé, bà giận đến tức ngực, nữ nhi bà chiều chuộng mười mấy năm, cứ như vậy làm hỏng.

"Ngay từ đầu cảm thấy rất khổ, sau thành thói quen, cũng còn tốt, hơn nữa sau khi về học viện, con phát hiện thực lực của con không chỉ không giảm xuống, ngược lại còn tăng lên." Tần Tuyết đương nhiên không quên, nhưng nguyên nhân chính là vì một tháng sống trong quân doanh làm cô có thể trầm tĩnh nghĩ rất nhiều chuyện, cô dần dần minh bạch, ai mới là người tốt với cô.

"Hiện tại con muốn cảm tạ hắn để Tần Vũ đưa con đến quân doanh sao?" Tần phu nhân hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm cô.

Tần Tuyết giải thích, "Không phải anh ấy bảo anh cả đưa con đến quân doanh, tính tình anh cả ngài cũng không phải không biết, lúc trước xác thật là con làm sai, con tự làm tự chịu, mẫu thân......"

Tần phu nhân phất tay ngắt lời cô, không cẩn thận đập vào mu bàn tay cô, "Ta không muốn nghe con nói nữa, trước kia phụ thân con anh con bọn họ đều đứng ở bên phía hắn, ta chỉ có con, bây giờ con cũng bắt đầu vì con hồ ly tinh kia nói chuyện, toàn bộ gia đình còn mình ta là người ngoài, các người đều là người một nhà, được rồi đi."

Nói xong thở phì phì đứng lên, cũng không quay đầu lại lên lầu.

"Mẫu thân, con không phải có ý đó." Tần Tuyết đuổi theo.

"Họ cãi nhau sao?" Bàn ăn bên kia nghe được thanh âm phòng khách, Lộ Lê nhìn Tần Tuyết, vẻ mặt kinh ngạc.

Y vẫn luôn cho rằng đôi mẹ con này sẽ không cãi nhau, người nhỏ sẽ nghe người lớn, người lớn cũng chiều người nhỏ, không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện, y quay đầu nhìn Tần Vũ.

"Liên quan gì với anh đâu." Tần Vũ lãnh khốc vô tình mà nói, lột xong trứng gà đặt lên khay trước mặt y.

"Ừ."

Tần Tuyết lên lầu gõ cửa, Tần phu nhân không muốn thấy cô, không mở, bất đắc dĩ lui về, máy truyền tin đột nhiên nhận được một tin nhắn, mở ra là Barbara gửi tới.

Cách việc phát sinh ở trung tâm thương mại đã qua hơn hai tháng, hai tháng nay, cô không gặp Barbara.

Cô bị đưa đến quân doanh, Barbara cũng vì toàn thân gãy xương ở vương cung nằm một tháng, sau đó bị cấm túc nửa tháng, đến mấy ngày hôm trước mới được thả tự do.

Tin nhắn Barbara hẹn cô hôm nay ra ngoài gặp mặt, Tần Tuyết nghĩ nghĩ, cô đã cự tuyệt hai lần, lần này lại cự tuyệt thì khó nói, đành phải đáp ứng.

Barbara biết trước đó cô đã mất mặt ở lạc bộ, cho nên hẹn cô đến nơi khác.

Lúc Tần Tuyết đến, Barbara đã tới được mười phút, nhìn cô tới, lại gần thân mật ôm cánh tay.

"Tiểu Tuyết, sao giờ cậu mới đến, mình đã chờ cậu một lúc lâu."

Tần Tuyết rút cánh tay ra, phát hiện cô bọc bản thân kín mít, tóc cũng đổi kiểu để mái dày nặng, "Thương thế của cậu đã tốt rồi, sao biến thành như vậy?"

Nhắc tới cái này, mặt Barbara méo xệch, "Đã sớm khỏi rồi, nhưng không biết vì sao, vết sẹo trên người không mờ đi, làm hại mình cũng không dám mặc mỏng một chút, kiểu tóc cũng phải thay đổi, mới có thể che khuất vết sẹo trên trán, qua hai ba tháng là tới mùa hè, hy vọng đến lúc đó vết sẹo sẽ khá hơn."

"Ừ." Tần Tuyết hoảng hốt nhớ tới, Barbara xảy ra chuyện là ngày hôm sau vụ ở trung tâm thương mại, có thể có liên quan đến việc kia hay không.

Đại ca đã biết việc mình làm, không thể không biết Barbara mới là chủ mưa, theo tính cách của anh cả không có khả năng động tác gì cũng không có, em gái mình hắn cũng tàn nhẫn đưa đến quân doanh tàn khốc, cô không tin chuyện này không phải anh cả làm.

"Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Barbara thấy cô lúc lâu không nói lời nào, còn lâm vào trầm tư.

"Không có gì." Tần Tuyết hoàn

hồn, không nói điều mình phát hiện ra.

Buôn chuyện rồi ăn uống xong, Barbara vẫy tay gọi người phục vụ, từ khi tài khoản Tần Tuyết bị đóng băng, hai người ra ngoài cơ bản đều là cô đài thọ.

Chuẩn bị trả tiền, đột nhiên phát hiện tài khoản mình bị đóng băng, thế mà cô lại bước lên vết xe đổ của Tần Tuyết, sao có thể.

Barbara không tin phụ vương mẫu hậu sẽ đóng băng tài khoản cô, thử lại vài lần, kết quả đều giống vậy.

"Sao có thể!" Barbara phẫn nộ.

"Để mình trả đi." Tần Tuyết bỗng nhiên nói, lưu loát thanh toán tiền.

Người phục vụ vừa đi, Barbara lập tức truy vấn: "Tài khoản cậu không phải bị đóng băng sao?"

"Hai ngày nay đã mở lại, đúng rồi, trước đó mượn tinh tệ của cậu, cậu muốn mình chuyển tới tài khoản, hay là......" Tần Tuyết chưa nói xong ý đã rất rõ ràng.

Mặt Barbara tái đi, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, nhưng loại này biến chuyển một chút cô cũng không muốn.

Lộ Lê tham gia Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp, mấy ngày nay đều không cần đến phòng làm việc của lão sư.

Tần Vũ cùng y ăn xong liền đến quân đoàn I, hiện là thời buổi rối loạn, không chỉ có Lộ Lê bận, hắn cũng bận đến không có thời gian ăn cơm, nhưng hắn vẫn rút ra thời gian ở cùng Lộ Lê mỗi ngày.

Ngày hôm sau, Lộ Lê tiến vào Tinh Võng chuẩn bị đợt PK thứ hai, nội dung PK vẫn như cũ lấy chế tạo linh kiện là chủ, hai hai tiến hành, mỗi người đấu ba trận, thắng hai trận tính qua cửa.

Đây là thế mạnh của Lộ Lê, đặc biệt là sau khi gia nhập phòng làm việc của Milo đại sư, có cơ giáp chế tạo sư cao cấp tự mình chỉ điểm, y tiến bộ cực nhanh.

Mấy ngày thi đấu đầu đối thủ thực lực đều không quá mạnh, Lộ Lê đều nhẹ nhàng qua, biểu hiện y cũng tương đối mạnh, đối thủ biết y rất lợi hại, cũng không dám chủ động khiêu chiến y.

Ngày thứ tư lại là thi đấu chiến đội, lúc này là khảo nghiệm sự ăn ý giữa chiến đội, thi đấu tinh thần lực, cùng một chiến đội khác đấu năm trận.

Đối thủ của họ là Chiến Đội Hy Vọng, thực lực mức trung thượng, không hơn kém bao nhiêu so với Chiến Đội Phượng Hoàng, cũng coi như là kình địch.

Biết được nội dung thi đấu, năm người tập trung ở bên nhau tự hỏi phân chia như thế nào, mới có thể thắng lợi.

Lộ Lê vừa phát hiện đây là cái gọi là Điền Kỵ đua ngựa, nhưng y không biểu hiện quá rõ ràng, trận đầu là đội trưởng đối phương lên sân khấu, vì thế y tự mình lên, không hề trì hoãn hạ gục đối phương, sau đó lại dùng phương pháp Điền Kỵ đua ngựa, năm trận còn chưa đấu xong, bọn họ đã thắng ba trận, nhẹ nhàng thăng cấp.

(*) Điền Kỵ đua ngựa: Chỉ cần gg là ra. Nói tóm tắt là lấy người yếu nhất đấu vs người mạnh nhất bên địch, người mạnh nhất đấu với người mạnh thứ hai của địch, cứ thế sắp xếp sao cho cuối cùng thắng nhiều hơn thua.

Chiến Đội Hy Vọng phía đối diện đến khi thi đấu kết thúc mới phản ứng lại mình trúng kịch bản, họ để người trong đội thực lực mạnh đấu với thực lực yếu bên mình, khó trách họ thua nhanh như vậy.

"Đội trưởng, anh quá lợi hại." Bốn người Eddie sùng bái y, lúc đầu nghĩ rằng sẽ là một hồi đánh ác liệt, không ngờ đội trưởng chỉ nhẹ nhàng thay đổi một chút trình tự lên sân khấu, bọn họ đã qua cửa.

Lộ Lê đã nghe qua quá nhiều những lời này, miễn dịch trước sau như một, "Bây giờ mới lượt thứ hai, đối thủ thực lực còn thấp, chờ những trận sau, mỗi một bước đều càng thêm gian nan, nội dung thi đấu cũng sẽ khó khăn hơn, sắp tới nhân lúc có thời gian các cậu luyện tập nhiều hơn một chút, nội dung thi đấu trận sau nếu tôi đoán không sai, hẳn là yêu cầu chiến đội hợp tác chế tạo cơ giáp hoặc linh kiện."

"Chúng em nhất định sẽ không kéo chân sau của anh." Có thể đi đến bước này, bọn họ đã rất vui sướиɠ, nhưng nếu có thể tiến thêm một bước nữa, bên trong bọn họ cũng mang hy vọng.

Chiến Đội NO. 1 đã bị đào thải, đối thủ lớn nhất của bọn họ đã bị diệt trừ, mục đích phục thù cũng đạt được, trong lòng không có áp lực quá lớn, một đám tâm tình đều thả lỏng.

Lộ Lê nhìn bọn họ tươi cười đầy mặt, bộ dáng nhẹ nhàng, biết quyết định của mình là đúng.

Nghe về ân oán giữa họ và Chiến Đội NO. 1 xong, y biết tâm ma lớn nhất của bọn họ chính là Chiến Đội NO. 1, cho nên khi đối phương chủ động tìm tới bọn họ, y đã có chủ ý muốn đào thải Chiến Đội NO. 1.

Hưng phấn của Eddie dần qua, gãi gãi tóc ngượng ngùng nói: "Đội trưởng, lần này thật sự vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh, bọn em cũng không có biện pháp báo thù."

"Đúng đúng đúng, từ sau ngày đầu tiên NO. 1 bị đào thải, mọi người đều đang nói về chuyện này, Joshua bọn họ tự nhận hậu quả xấu."

"Hai ngày nay cũng chưa nhìn thấy Joshua và Phó Đông đến khoa chế tạo cơ giáp, bọn họ nhất định là cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác."

"Phó Đông hình như bị đả kích thảm hại hơn, tuy thua, nhưng một chút dũng khí nỗ lực cũng không có, chỉ có 1% đau đớn, vậy mà cũng không dám đánh, tôi ở trụ sở tinh tế cũng không biết đã chết bao nhiêu lần." Angelo đắc ý nói.

Tống Vân Phi và Lý Hà cười một tiếng, "Cậu còn không biết xấu hổ, đau đớn ở trụ sở tinh tế có thể tự mình điều chỉnh mà."

Bốn người nói chuyện ầm ĩ, Lộ Lê nhìn bọn họ, cảm thấy thanh xuân thật tốt.

Thi đấu hôm nay kết thúc rất nhanh, vì có thể lấy thứ tự tốt, Lộ Lê quyết định dành một giờ xem trình độ chế tạo linh kiện của bọn họ, chỉ dẫn một chút, tuy có chút nhất thời ôm chân Phật, nhưng có còn tốt hơn không.

Bốn người nghe xong rất vui mừng, bọn họ cũng biết Lộ Lê ở phương diện chế tạo linh kiện cơ giáp thực lực rất mạnh, có thể được y chỉ điểm, rất có lợi với bọn họ.

Tần Vũ từ quân đoàn I đi ra, nện bước kiên định hữu lực đi đến phi hành khí đang ngừng ở cổng lớn, máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên vang lên, một tin nhắn hiện ra.

Tin nhắn chỉ có một câu, bên cạnh còn kém theo một tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp có hai người, một là Lộ Lê, người khác là một người đàn ông xa lạ.

Bình tĩnh trong mắt nháy mắt phủ lên một tầng mông lung, hơi thở quay cuồng khủng bố tối tăm, Tần Vũ âm trầm xóa tin nhắn và ảnh chụp, xoay người trở lại.