Chương 121: Té bị thương
Sáng sớm, vì phòng ngừa Lộ Lê cùng Tần Vũ lại ra ngoài, Lộ Hướng Viễn và Quách Liên Trân mang theo Lộ Hàm Ngọc mới sáng sớm đã xuất hiện ở trước cửa lãnh sự quán.
Binh lính trông coi lãnh sự quán ngày hôm qua đã gặp qua hai người, nhưng vẫn không để cho bọn họ lập tức tiến vào, mà tìm người đi vào dò hỏi.
"Bảo bọn họ tiến vào." Nghe binh lính báo cáo, Lộ Lê không hề bất ngờ, một khi Lộ Hướng Viễn biết mình là phu nhân Tần Vũ, chắc chắn ông ta sẽ tìm tới cửa, y đã cho cơ hội, đáng tiếc ông ta không nắm lấy, một khi đã như vậy thì không nên trách y.
Biết Lộ Lê để bọn họ tiến vào, vợ chồng Lộ Hướng Viễn lập tức mang theo con gái đi vào, trên mặt là hưng phấn và kích động.
Nơi như lãnh sự quán, lần đầu tiên bọn họ tới đây.
"Lộ Lê." Vẻ mặt Lộ Hướng Viễn từ ái gọi Lộ Lê đang ngồi trong phòng khách, biểu tình ôn hòa chưa từng có, nghiễm nhiên coi mình trở thành người cha hiền.
Lộ Lê không khỏi cảm thấy rét lạnh, ông ta đối với huynh đệ Lộ Quang Minh có lẽ là người cha tốt, nhưng chưa bao giờ đối với y như vậy.
Hiện giờ bày ra bộ dáng này, đây là coi y như thằng ngốc sao.
Binh lính vừa đi, Lộ Hướng Viễn lập tức bước tới.
"Lộ tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?" Lộ Lê nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, bả vai dựa vào Tần Vũ, một chút ý định tiếp xúc cũng không có.
Ba chữ "Lộ tiên sinh" đã hắt cho Lộ Hướng Viễn một chậu nước lạnh, phảng phất lúc này mới nhớ con trai cả đã không nhận mình, nhưng xấu hổ trên mặt chỉ là trong nháy mắt, chỉ một thoáng ông ta đã tự điều chỉnh tốt, thay bằng biểu cảm bi thương và bất đắc dĩ.
"Lộ Lê, đừng tùy hứng, con trước sau vẫn là con trai của ta cùng Thư Cẩm, phụ thân ngày hôm qua nói những lời đó chỉ do quá mức tức giận, cũng không phải xuất phát từ chân tâm, con phải lý giải nỗi khổ của phụ thân, lúc sinh thời cha con từng nói hy vọng tương lai con sẽ cưới vợ, ông ấy ôm kỳ vọng rất lớn với con, ta cũng là hận sắt không thành thép mới nói như vậy, nhưng phụ thân bây giờ đã hiểu ra rồi, con nếu thật sự yêu Tần thượng tướng, vậy cứ dũng cảm theo đuổi đi."
Lộ Lê lại biết thêm về hậu ngôn vô sỉ của Lộ Hướng Viễn, người đàn ông này thật sự có thể vì vinh hoa quyền thế mà vứt bỏ tự tôn.
Càng làm cho y không thể kiên nhẫn chính là, vậy mà ông ta còn dám lấy cha làm lá chắn, tức giận bật cười.
"Lộ Hướng Viễn, đừng nhắc về cha tôi, ông căn bản không xứng, tôi hoàn toàn không muốn nghe được tên cha tôi từ trong miệng ông."
"Lộ Lê, ta biết con vẫn luôn hiểu lầm ta, không sao, ta sẽ không tức giận, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta luôn là cha con." Lộ Hướng Viễn không dao động, vẫn cứ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn y.
Lộ Lê cảm thấy ghê tởm, "Ít nói những lời đường hoàng đi, ông thật sự cho rằng tôi cái gì cũng không biết à, năm đó nếu không phải cha nhất định phải sinh ra tôi, ông đã sớm xóa bỏ tôi rồi, từ sau lúc đó, ông bắt đầu xa cách tôi và cha tôi."
"Sao con biết?" Lộ Hướng Viễn khϊếp sợ, chuyện này trừ mẫu thân cùng Quách Liên Trân, con trai con gái họ cũng không biết.
"Nếu muốn người khác không biết, thì đừng làm." Lộ Lê biết Lộ Hướng Viễn ỷ vào việc mình cái gì cũng không biết mới dám như vậy, lạnh lùng cười rộ lên.
"Là Thư Cẩm nói cho con à." Lộ Hướng Viễn bình tĩnh lại, ông ta không cho rằng mẹ và vợ mình nói, cho nên chỉ có thể là Thư Cẩm.
Lộ Lê cười ha hả.
Lộ Hướng Viễn cho rằng y không đáp là cam chịu, than nhẹ một tiếng, "Lộ Lê, vốn dĩ ta không nghĩ nói, nhưng nếu con nhắc tới chuyện này, ta không thể không nói, trước đây người muốn xoá bỏ con không phải ta, kỳ thật là cha con......"
"Đủ rồi!" Lộ Lê đột nhiên bạo nộ đứng lên, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Lộ Hướng Viễn.
Phản ứng quá khích của y khiến Lộ Hướng Viễn hoảng sợ.
"Lộ Hướng Viễn ơi Lộ Hướng Viễn, tôi còn xem nhẹ sự vô sỉ của ông, cha tôi đã qua đời, vậy mà ông còn dám đẩy trách nhiệm lên người đã chết, ông tưởng cha nói cho tôi sao, sai rồi, cha vì muốn thời thơ ấu của tôi trải qua vô ưu vô tư, ông ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết, rằng phụ thân tôi cũng không chờ mong tôi ra đời, còn muốn gϊếŧ tôi, tôi sở dĩ biết, là vì nghe được ông cùng Lộ lão phu nhân nói chuyện." Thần sắc Lộ Lê dị thường âm trầm lạnh nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lộ Hướng Viễn phảng phất như hận không thể gϊếŧ lão ta.
Lộ Hướng Viễn theo bản năng lui lại phía sau một bước, ông ta bị Lộ Lê dọa sợ.
"Lộ Hướng Viễn, đừng tiếp tục dựng chuyện cho cha tôi nữa, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình, các ngươi tới nơi này mục đích còn không phải là muốn tôi nâng đỡ Lộ gia một phen, nếu thật sự muốn chọc vào vảy ngược của tôi, muốn cho Lộ gia biến mất cũng là việc dễ dàng." Lộ Lê lãnh đạm tung uy hϊếp.
"Mày!" Mặt Lộ Hướng Viễn đỏ lên.
"Lộ Lê, phụ thân con năm đó làm như vậy là có nỗi khổ, ông ấy vẫn luôn cho rằng......" Quách Liên Trân thấy Lộ Hướng Viễn đã không còn sức chiến đấu, không thể không đứng ra.
"Nỗi khổ cái gì, nỗi khổ khi cha tôi mang thai tôi hai tháng sau hắn đã vụиɠ ŧяộʍ với bà, hơn nữa còn hoài thai Lộ Quang Minh sao?" Lộ Lê cắt ngang lời ả.
Thanh âm Quách Liên Trân đột nhiên im bặt, đồng tử bỗng nhiên trừng lớn.
Lộ Lê thoáng nhìn phản ứng của ả, khóe miệng lạnh nhạt giương lên, "Như thế nào, cho rằng tôi không biết, Lộ Quang Minh thật ra bằng tuổi tôi, chẳng qua nhỏ hơn so với tôi hai tháng mà thôi, các người vì che dấu sự thật nɠɵạı ŧìиɧ ngay sau khi cha tôi mang thai, cố ý sửa tuổi của Lộ Quang Minh đúng không, đã có lá gan làm, đừng không có can đảm thừa nhận, tra nam tiện nữ, quả nhiên là trời sinh một đôi."
"Anh cả, sao anh có thể nói như vậy với phụ thân mẫu thân, bọn họ tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng anh hơn hai mươi năm, anh không biết báo đáp ân tình thì thôi, lại còn nói như vậy với họ, anh còn có lương tâm hay không." Lộ Hàm Ngọc nhu nhược đáng thương mà nói.
"Lương tâm? Một đám lòng lang dạ sói cũng dám cùng tôi nói lương tâm cái gì, cô cùng mẫu thân cô thật sự đúng là giống nhau." Lộ Lê châm chọc nói.
Lộ Hàm Ngọc tức khắc nước mắt lưng tròng, đem góc độ hoàn mỹ nhất của mình nhắm ngay hướng Tần Vũ, "Anh sao, anh sao lại có thể nói như vậy với em, em là em gái của anh, em cũng là vì tốt cho anh, anh đối đãi như vậy với phụ thân mẫu thân, thượng tướng nhìn sẽ nghĩ anh như thế nào, ở nhà, quan trọng nhất chính là hiếu thuận cha mẹ, thượng tướng chắc chắn cũng hy vọng anh cũng có thể hiếu thuận với cha mẹ anh ấy."
Lộ Lê phát hiện lúc cô ta nói lời này luôn cố ý vô tình nhìn về phía Tần Vũ, tức khắc cái gì cũng rõ ràng, hoá ra vị này ưng ý nam nhân của y, lại một kẻ nhớ thương người đàn ông của mình, không lưu tình chút nào châm chọc.
"Tôi khuyên cô hết hy vọng là tốt nhất, nam nhân của tôi sẽ không để ý đến cô."
Biểu tình Lộ Hàm Ngọc cứng đờ, phát hiện Tần Vũ xác thật không dao động, cũng không nhìn qua bên này, tận lực làm thanh âm của mình nghe đáng thương nhu nhược, "Anh cả, sao anh có thể nói như vậy với em, em chỉ hảo tâm khuyên anh, sợ anh ở trong nhà thượng tướng không tốt, thật sự một chút ý định khác cũng không có."
"Các người thật đúng là mẹ con, mẫu thân thì cùng người đã có gia đình thông đồng ở bên nhau, con gái cũng nhìn theo chồng người khác, có mẹ nào tất có con gái như vậy, xem ra cũng không phải không có đạo lý." Lộ Lê châm chọc nói.
"Lộ Lê!" Lộ Hàm Ngọc nhịn không được, hạ giọng hung tợn nhìn chằm chằm y.
Lộ Lê nhẹ nhàng cười, "Rốt cuộc lộ ra gương mặt thật rồi sao?"
Lộ Hàm Ngọc vặn vẹo một chút, đang muốn nói gì, đột nhiên lại biến trở về bộ dạng nhu nhược, "Anh cả, anh đừng như vậy được không, anh như vậy thật sự hoàn toàn không giống anh nữa, em sợ quá."
Lộ Lê quay đầu lại, quả nhiên thấy Tần Vũ nhìn qua, khó trách sắc mặt biến hóa nhanh như vậy.
"Lộ Lê, Hàm Ngọc là em gái con, cho dù con không thích nó, cũng không thể nói như vậy, đều là người một nhà, tội gì nháo thành như vậy." Lộ Hướng Viễn nhìn Lộ Lê biểu tình phi thường phức tạp, phảng phất trở nên xa lạ.
"Tôi không có em gái như vậy, với lại các người cũng không phải người một nhà, nếu các người tới chỉ vì nói này với tôi, vậy cút đi." Lộ Lê không kiên nhẫn cùng bọn họ nói thêm gì nữa, trực tiếp phất tay đuổi người.
"Lộ Lê, ta biết con chán ghét ta, vẫn luôn cảm thấy ta đoạt phụ thân con, làm hại thơ ấu của con không có hưởng thụ được tình thương của cha, ta xin lỗi, nếu ta cúi đầu có thể làm con tha thứ cho phụ thân con, tha thứ cho Lộ gia, con bảo ta làm gì cũng được."
Quách Liên Trân đi tới.
Lộ Lê thấy ả càng đi càng gần, lui ra sau một bước, chán ghét nói: "Không cần, tôi hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với Lộ gia nữa."
"Ta quỳ xuống với con còn không được sao?" Quách Liên Trân đột nhiên nhanh tiến lên, bùm một phát quỳ xuống còn vươn tay nắm gắt gao lấy cánh tay Lộ Lê, biểu hiện vô cùng kính trọng.
"Buông ra!" Lộ Lê phát hiện tránh không ra, sắc mặt khó coi.
"Không, chỉ cần con đáp ứng ta, tha thứ cho chúng ta, giúp Lộ gia một tay, ta sẽ buông con ra." Quách Liên Trân bằng bất cứ giá nào, ả đã nhìn ra, lời hay không có khả năng khiến y gật đầu giúp Lộ gia.
Lộ Lê mặt trầm xuống, bẻ từng ngón tay Quách Liên Trân ra, có lẽ là quá dùng sức, Quách Liên Trân đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.
"Liên Trân ( mẫu thân )." Lộ Hướng Viễn cùng Lộ Hàm Ngọc vội vàng chạy tới, người sau còn duỗi tay muốn đẩy Lộ Lê.
Đúng lúc này, thân ảnh cao lớn của Tần Vũ xuất hiện phía sau Lộ Lê, dẫn đầu ném Quách Liên Trân ra ngoài.
Quách Liên Trân bay ra lướt qua đỉnh đầu Lộ Hướng Viễn cùng Lộ Hàm Ngọc, nện thật mạnh trên mặt đất, tiếng kêu càng thảm hại hơn.
Lộ Hướng Viễn cùng Lộ Hàm Ngọc quay đầu chạy đến bên người Quách Liên Trân, dò hỏi ả có sao không.
"Eo ta, eo ta." Quách Liên Trân vẻ mặt kinh hoàng đỡ eo mình, đứng dậy không nổi.
Hai người nâng ả dậy, ả lại đau đớn kêu thảm thiết không ngừng, dường như eo bị gãy.
"Cút!"
Giữa lúc hoảng loạn, thanh âm Tần Vũ lạnh như sông băng mang theo cảm giác áp bách đánh úp lại, Lộ Hướng Viễn cùng Lộ Hàm Ngọc thiếu chút nữa nằm sấp xuống. Quách Liên Trân không may mắn như vậy, hai người không tự chủ được buông tay, đang nâng ả lên một nửa lại quăng ngã trở về, eo lần này thật sự bị gãy.
Hai cha con bị tiếng kêu của ả dọa, không dám lưu lại nữa, vội vàng đỡ Quách Liên Trân ra khỏi lãnh sự quán, trực tiếp mang ả đến bệnh viện phụ cận gặp bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra khoảng một giờ, cuối cùng kết luận eo thật sự té bị thương, cần tĩnh dưỡng ba tháng mới được.
Quách Liên Trân chửi ầm lên, Lộ Lê là kẻ tàn nhẫn như vậy, ả hiện tại ba tháng không thể nhúc nhích, chờ ả tốt lên, Lộ Lê đã rời khỏi Liên Bang.
Lộ Hướng Viễn bực bội không thôi, lần này đi thuyết phục Lộ Lê thất bại, lần sau không biết có thể tiến vào lãnh sự quán hay không, muốn để y giúp Lộ gia chỉ sợ khó càng thêm khó, việc Trương tướng quân hứa hẹn cho ông ta, cũng không có khả năng thực hiện.
Làm sao bây giờ? Lộ Hướng Viễn tưởng tượng đến đây, cả người đều sốt ruột, nếu sớm biết Lộ Lê có năng lực này, lúc trước nói gì ông ta cũng không nghe Quách Liên Trân nói như thế với y và Thư Cẩm.
"Phụ thân, hiện tại làm sao bây giờ, hắn chán ghét chúng ta như vậy, nhất định sẽ không giúp Lộ gia." Giấc mơ công chúa Lộ Hàm Ngọc tưởng tượng rách nát, trong lòng cũng không cam lòng.
"Hỏi mẫu thân con ấy, năm đó nếu không phải cô ta xúi giục ta đối xử với Lộ Lê như vậy, sẽ không phát sinh việc hôm nay." Lộ Hướng Viễn hừ lạnh một tiếng.
"Lộ Hướng Viễn, nếu ông không có một phân tâm tư, sao tôi có thể nói động đến ông, đừng chuyện gì cũng đẩy cho tôi, tôi cũng không phải là Thư Cẩm." Lời này trùng hợp bị Quách Liên Trân nghe được, vốn dĩ eo bị thương đã rất phiền lòng, Lộ Hướng Viễn còn dám đem nguyên nhân đẩy cho ả, lập tức dỗi ngược lại.
Phát hiện người trong bệnh viện nhìn mình với ánh mắt khác thường, Lộ Hướng Viễn xé da mặt không nhịn nổi, "Bà đề cập đến Thư Cẩm làm gì, lúc trước còn không phải do bà chủ động câu dẫn tôi."
"Tự mình không giữ được nửa người dưới, còn trách người câu dẫn ông?" Quách Liên Trân châm chọc cười nhạo.
Sắc mặt Lộ Hướng Viễn xanh mét.
"Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng ồn ào nữa." Lộ Hàm Ngọc cảm thấy mất mặt đến cực điểm, cha mẹ tại đây lộ tẩy trước công chúng, cô ta không muốn tiếp tục nữa.
Hai người lúc này mới phát hiện, thay nhau dừng miệng, có chuyện gì về nhà lại nói.
Nhưng lời bọn họ đã để lộ ra rất nhiều, người xem không cần nghe xong cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đơn giản là nam nhân nɠɵạı ŧìиɧ với kẻ thứ ba, xin lỗi vợ của mình, thanh âm nghị luận càng ngày càng nhiều.
Lộ Hướng Viễn nhanh chóng bỏ chạy mang theo vợ con về Lộ gia.
Lộ lão phu nhân sáng sớm đã ngồi ở phòng khách chờ tin tốt, không ngờ chờ được Quách Liên Trân nằm trở về, vội vàng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lộ Hàm Ngọc lập tức cáo trạng với bà.
Chương 122: Lộ lão phu nhân