Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 102: Phán xét

Chương 102: Phán xét

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Nhậm Sinh, có chút bất ngờ ngày thường anh ta tính tình hiền lành lại vào lúc này mở miệng phản bác Thịnh Quốc Lợi. Thịnh Quốc Lợi không đứng đầu Lan Linh, nhưng quyền lợi của lão chỉ đứng sau sở trưởng cùng vị chế tạo sư cao cấp đó.

Vị chế tạo sư cao cấp kia không quản sự đời, sở trưởng cũng không thường xuyên có mặt, cho nên hết thảy sự vụ ở Lan Linh đa phần đều do Thịnh Quốc Lợi xử lý. Nghe nói Thịnh Quốc Lợi là em của một thành phần cấp cao nào đó trong tập đoàn Tây Huy, bởi vậy dù có người trong lòng chửi thầm lão, vẫn có cả đống người muốn lấy lòng lão.

"Nhậm tiên sinh không đồng ý điểm nào, không bằng nói thử?" Thịnh Quốc Lợi cười lạnh ra tiếng, khuôn mặt vốn bất thiện càng thêm lạnh lẽo.

Nhậm Sinh nói, "Ông Thịnh tuy tiếp xúc với cơ giáp nhiều hơn tôi, nhưng lại không phải chế tạo sư, khẳng định không hiểu biết về cơ giáp bằng tôi. Ông nói người này không coi ai ra gì tự mình chế tạo phần chân cơ giáp, nhưng theo như tôi quan sát, thủ pháp của cậu ta rất ổn, kết quả sẽ không kém. Tôi nhớ kết quả của cậu ta ở đợt kiểm tra trên Tinh Võng là 95.9%, hơn nữa nghe nói chỉ một lần đã thành công, chứng minh bây giờ cậu ta cũng có thể làm điều tương tự. Chỉ cần kết quả cùng phương pháp chế tạo phần chân của cậu ta, mục đích nâng cấp cơ giáp của chúng ta cũng được hoàn thành."

"Đó hết thảy chỉ là suy đoán của Nhậm tiên sinh, hơn nữa ở vòng thi trên Tinh Võng cậu ta chế tạo linh kiện cấp E." Thịnh Quốc Lợi nghĩ nghĩ lại nói, "Lại nói, nội dung khảo hạch lần này ngoài giải quyết khuyết tật của cơ giáp, thì năng lực quan sát và sáng tạo cũng rất quan trọng, người này chỉ cải tạo phần chân cơ giáp, còn xa lắm mới đạt được yêu cầu của chúng ta. Dù cậu ta thật sự làm được, nhưng ai biết được có phải là do cậu ta vận may tốt, chế tạo ra linh kiện có số liệu cao."

"Ông đang cưỡng từ đoạt lí." Nhậm Sinh nhăn mặt. Anh ta là chế tạo sư trung cấp, ở Lan Linh vẫn khá có tiếng nói, chỉ là ngày thường anh ta đều vùi đầu nghiên cứu và chế tạo, rất ít giao lưu quan hệ với ai, tài ăn nói không giỏi bằng Thịnh Quốc Lợi.

"Nhậm tiên sinh cảm thấy tôi cưỡng từ đoạt lí, tôi đây có phải cũng có thể cho rằng anh nói sai sự thật?" Thịnh Quốc Lợi nhếch khóe miệng, vẻ mặt trào phúng châm biếm.

Nhậm Sinh trầm mặt không nói lời nào.

"Đúng rồi, tôi còn nghe được một chuyện." Thịnh Quốc Lợi bỗng nhiên cười âm hiểm, "Nhậm tiên sinh rất ít khi đề cử ai đó, lần này có vẻ đã phá lệ đề cử một người tham gia khảo hạch. Đứng nói với tôi người này chính là Ly Lục, Nhậm tiên sinh tâng bốc người này như vậy, không phải là..."

Lão ta không nói thẳng, nhưng thái độ lại tỏ rõ lão cho rằng Nhậm Sinh đã ăn đút lót.

Nhậm Sinh hơi sửng sốt, anh ta thật sự không biết người này chính là Ly Lục, nếu đúng thì xác thật là anh ta đề cử không sai.

Nhưng con người anh ta luôn luôn công tư phân minh. Anh ta đề cử người này, nhưng sẽ không châm chước cho đối phương, có thể vượt qua kỳ thi hay không thì hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh, cho nên từ khi khảo hạch bắt đầu, anh ta cũng không tham dự, hôm nay mới đến xem.

Anh ta không phản bác, Thịnh Quốc Lợi liền biết mình đoán đúng rồi. Trời giúp lão ta, người này trùng hợp lại là Nhậm Sinh đề cử.

"Xem ra xác thật là Nhậm tiên sinh đề cử." Thịnh Quốc Lợi cố ý kéo dài ngữ khí nói.

"Ý của ông Thịnh chẳng lẽ là tôi nhận hối lộ?" Nhậm Sinh phản ứng lại, nhăn mặt nói.

"Tôi đâu có nói như vậy, Nhậm tiên sinh nếu chẳng làm gì cả, sao có thể nghĩ như vậy." Thịnh Quốc Lợi đắc ý cười rộ.

Nhậm Sinh không biết nên phản bác thế nào, anh ta chỉ biết là mình không thẹn với lương tâm.

Bộ cơ giáp này hoàn toàn giống với bộ trong video, nhưng kết cấu bên trong đã có sự thay đổi.

Lộ Lê còn điều chỉnh lại hệ cân bằng và bộ điều khiển cử động, lại nối lại phần chân. Cuối cùng, sau một loạt các điều chỉnh khác, một cơ giáp màu bạc hoàn toàn mới ra đời.

Y ngẩng đầu nhìn thời gian, chỉ một phút nữa là hết giờ, lại kiểm tra một lượt xong.

Y ra khỏi phòng, những người khác cũng đều đi ra. Nhân viên đưa họ tới một gian phòng nghỉ, để họ ở đây chờ kết quả công bố.

Có nhân viên vào phòng của mỗi người, thu lại thành phẩm rồi đưa tới phòng chấm thi.

Cách xếp hạng dựa vào số phiếu bầu từ ban giám khảo. Ba bài thi được nhiều phiếu nhất sẽ được chọn.

Phần lớn thí sinh đều tập trung gia tăng lực phòng ngự. Điều này làm gia tăng trọng lượng của cơ giáp, khiến cơ giáp trở nên cồng kềnh. Phương pháp này cơ bản không sai cũng không thay đổi được nhiều.

Có một thí sinh làm ra giáp năng lượng. Cơ giáp bởi vì hao tổn năng lượng cho vũ khí nên đã không thể đánh được lâu, thí sinh này còn làm ra giáp năng lượng, chỉ càng đẩy nhanh tốc độ thua cuộc.

Thí sinh xếp hạng cao nhất trong vòng thi ở Tinh Võng lựa chọn giải pháp áp súc năng lượng, làm giảm sự hao tổn năng lượng, qua đó khiến cơ giáp đánh thêm được hai, ba phút.

Trong những trận đánh, một phút cũng có thể mang tính chất quyết định, bởi vậy có thể nhìn ra tiềm lực của người này. Nếu cho cậu ta thời gian, nói không chừng có thể làm được tốt hơn.

Tới thành phẩm của Leo Herrick, Thịnh Quốc Lợi lập tức hết lời khen ngợi. Hắn cũng chọn cách làm giảm sự hao phí năng lượng, nhưng còn gia cố cả lực phòng ngự.

"Ole này thật là thiên tài, cơ giáp của cậu ta không chỉ đánh được lâu hơn, lực phòng ngự cũng tăng không ít. Chỉ ba giờ đã làm được như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ có mặt trong top 3."

Ole, Leo, như chính hắn ở Tinh Võng chỉ muốn ai ai cũng biết đến hắn.

Thịnh Quốc Lợi tuy ngoài miệng khen ngợi, trong lòng lại có chút không mừng. Lúc trước rõ ràng đã nói chỉ cần vào top 3 là được rồi, bây giờ lại muốn đứng đầu sao.

Những người khác vừa nghe là biết Thịnh Quốc Lợi nhìn trúng người này, sôi nổi khen ngợi vài câu. Chỉ mình Nhậm Sinh nhíu mày trầm mặt, một câu cũng không nói.

Thịnh Quốc Lợi cũng không để ý tới anh ta. Nhậm Sinh chỉ có một mình, không thể thay đổi kết quả cuối cùng.

Thịnh Quốc Lợi vừa lòng hơn vì cũng có một người làm giống Leo, nhưng người này làm tốt hơn Leo vì đã điều chỉnh cả độ nhạy của cơ giáp, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm. Cứ như vậy, Leo sẽ không quá nổi bật. Chỉnh thể mà nói, hắn chỉ vì muốn gây ấn tượng, chứ chỉ qua loa gia tăng lực phòng ngự, không thu được nhiều hiệu quả.

Cuối cùng là tác phẩm của Lộ Lê, nhưng mọi người trong lòng đã có đáp án.

Thịnh Quốc Lợi đợi nhân viên thí nghiệm, cố ý nói với Nhậm Sinh: "Tôi thấy người mà Nhậm tiên sinh xem trọng xem chừng không có cơ hội, nhưng đừng nản lòng, về sau sẽ có nhiều cơ hội hơn."

Nhậm Sinh liếc lão ta một cái, sắc mặt xác thật có chút khó coi. Anh ta không nghĩ Thịnh Quốc Lợi cũng dám làm như vậy.

Đúng lúc này, nhân viên kiểm tra đột nhiên bụm miệng lại.

"Làm sao vậy?"

Một giám khảo đi tới, vừa thấy kết quả trên màn hình, không cấm trừng lớn đôi mắt, vội vàng gọi mọi người xem, "Mấy người mau xem, phần chân của cơ giáp này đạt tới trên 95%."

Linh kiện cấp D đạt trên 95% tới thời điểm hiện tại đều do cơ giáp chế tạo sư cao cấp làm ra. Nhưng cơ giáp chế tạo sư cao cấp không phải rau cải trắng, có thể mời được một người đã rất tốn công sức, cho nên cơ giáp phổ thông trên thị trường không đạt được con số này, mà dao động ở mức trên dưới 88%.

Bộ cơ giáp bạc ban đầu có thể đạt tới vận tốc là 25m/s, bộ cơ giáp màu lam là 26m/s, nhưng bộ cơ giáp của Ly Lục có vận tốc đạt tới 32m/s. Đây là kết quả đạt được khi cơ giáp ở trạng thái tốt nhất, nhưng còn phải kể đến cả những yếu tố khác, cho nên kết quả thật sẽ kém hơn, nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều.

Không ai nghĩ Lộ Lê có thể chế tạo ra linh kiện có thể so với chế tạo sư cao cấp. Trên màn hình giả thiết, cơ giáp màu bạc di chuyển dường như không thể thấy rõ thân ảnh.

"Này, người này... Không phải là chế tạo sư cao cấp chứ." Một giám khảo ngập ngừng nói.

"Sao có thể!" Thịnh Quốc Lợi sắc mặt xanh mét phản bác, "Đã là cao cấp, còn phải tới tham gia khảo hạch để gia nhập Lan Linh sao? Đừng nói giỡn."

Người nọ cũng biết không có khả năng, chỉ có thể nói Ly Lục thiên phú rất cao.

"Người này tư chất quả nhiên rất tốt." Nhậm Sinh nhìn màn hình với đôi mắt tỏa sáng. Người kia nói không sai, không uổng công anh ta phá lệ một lần.

Thịnh Quốc Lợi đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Chương 103: Tranh luận