Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 35: Tiểu đội lưu lạc

Edit: Diệp Y Giai

Đi dạo quanh không gian xong, đã là buổi tối, Trác Hiên bảo Lạc Hương tận lực giảm bớt số lần một mình tiến vào không gian. Trác Hiên cho rằng như vậy đối với cô mà nói, không phải là chuyện gì tốt.

"Tâm tính, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều rất trọng yếu. Nếu em quá mức ỷ lại không gian, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể sống ở trong thế giới của mình, cho nên phải có người ở cùng mới không có cảm giác cách xa thế giới như vậy, cũng sẽ không chệch khỏi thế giới hiện thực." Trác Hiên dừng một chút: "Em sử dụng nó không có gì đáng trách, nhưng không thể tùy tiện mặc kệ nó mang đến ảnh hưởng tiêu cực đến tâm tình của em."

Lạc Hương ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy Trác Hiên nói điều này xác thực không sai, có điều không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác lời nói này có chỗ nào không đúng lắm.

Trác Hiên rất thản nhiên vỗ đầu của cô: "Tôi lên tầng đây. Em cũng đi ngủ sớm một chút. Ngày mai tôi sẽ kiểm tra tình hình rèn luyện của em. Ngày mốt chúng ta phải đi vào rừng. Không thể lơi lỏng." Anh vốn không có ý định mang Lạc Hương vào rừng, anh đi tìm đồ mà lúc trước sư môn của anh lưu lại, những đồ này có tác dụng lớn đối với anh. Hiện tại trong rừng không biết đã nguy hiểm hơn trước kia bao nhiêu lần, chính anh đi là bất đắc dĩ, căn bản không thể chiếu cố đến Hương Hương, nhưng nếu hiện tại đã biết Hương Hương có một không gian, dù không có ích cũng có thể trốn ở bên trong. Trác Hiên thì không sao cả, chỉ là muốn mang người theo bên cạnh, tự mình trông chừng.

Lạc Hương có chút bất mãn Trác Hiên vỗ đầu cô giống như vỗ cún, lại không kịp phản kháng, chỉ có thể thầm bực bội, có chút khó chịu quay về phòng ngủ. Mãi đến lúc đang ngủ, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, còn thầm thì nói mớ kia giống như muốn cắn chết người nào đó đang sống sờ sờ.

Đôi mắt mở ra, một buổi tối đã trôi qua rồi. Lạc Hương giãy dụa rời giường, tiến vào không gian.

Tuy rằng Lạc Hương quyết định nghe theo ý kiến Trác Hiên, nhưng có một số thói quen rất không dễ bỏ. Huống chi chỉ tới đó để ngây ngốc một lát, hẳn không có quan hệ gì mới đúng.

"Chào buổi sáng." Lạc Hương thấy Trác Hiên đã xuống lầu, lên tiếng chào hỏi: "Anh chờ chút, bữa sáng xong ngay đây."

Trác Hiên gật đầu: "Không vội. Tôi ra bên ngoài kiểm tra một chút." Không phải cứ có phòng hộ là có thể lơi lỏng, anh thỉnh thoảng sẽ đi ra bên ngoài tuần tra một lượt, có đôi khi cũng sẽ gặp phải một số người biến dị tiến hóa năng lực không tệ để luyện tập.

Trác Hiên ra ngoài, Lạc Hương bắt đầu nấu cháo, bánh trứng chiên, lần này cố ý muốn cho Trác Hiên nếm thử đồ mới, cô dùng trứng chim thay thế trứng gà. Hương vị hẳn sẽ không tệ.

Lại lấy đậu phụ thối đã làm lúc trước rán lên, mặc dù buổi sáng ăn đồ dầu mỡ không tốt lắm, nhưng rất thơm, thỉnh thoảng mới ăn một lần chắc sẽ không sao.

Trác Hiên dạo qua một vòng, tuy không phát hiện người tiến hóa, trái lại chứng kiến thực vật chỉ mới qua hai ngày, đã có biến hóa rất lớn, có lẽ hiện giờ thực vật biến dị rất lợi hại. Việc đi vào trong rừng không thể kéo dài được nữa.

Về tới đây, phát hiện Hương Hương đã chuẩn bị xong bữa sáng, dù không phải đồ ăn phong phú mười mấy kiểu, nhưng Trác Hiên lại cảm thấy so với cuộc sống trước kia của mình, không biết đã hạnh phúc đến mức nào rồi.

Không thể không thừa nhận, anh yêu Hương Hương, nhưng đồng thời cũng yêu mỹ thực của Hương Hương.

Tiến hành bữa sáng vui vẻ, bọn họ lại bắt đầu luyện tập võ thuật, Lạc Hương ở trong không gian đã luyện tập qua, trong lòng nắm chắc tự nhiên không hề bối rối, tuy rằng không có nhiều tiến bộ, nhưng ít nhất không quên toàn bộ.

Vốn đang có chút đắc ý, bản thân tốt xấu cũng coi như có chút thân thủ, nhưng sau khi so chiêu với Trác Hiên, Lạc Hương hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng đẹp.

"Quá kém cỏi! Em cho là em đang ở nhà? Em cho rằng em có không gian rồi nên cái gì cũng không cần lo à? Mục đích nhân sinh của em đâu? Ý nghĩa sinh tồn của em đây? Em, không thể chỉ dựa vào người khác, dựa vào không gian, dựa vào vốn ban đầu trước kia, thực lực giống như nước chảy, không tiến tất lui. Câu này em hẳn đã nghe qua rồi chứ." Trác Hiên cho tới bây giờ đều lạnh như băng, cho tới bây giờ đều rất thờ ơ, Lạc Hương lần đầu tiên chứng kiến anh phát hoả. Mặc dù là lửa có thể đông chết người, lại làm cho Lạc Hương có chút cảm giác muốn rơi lệ.

Trác Hiên cũng quan tâm cô, đúng không.

Có điều, cô cũng thu lại tâm tình bởi vì cuộc sống quá an nhàn, mà thả lỏng, Trác Hiên nói không sai, trong khoảng thời gian cô dưỡng thương cộng thêm có Trác Hiên bảo hộ này quá buông lơi rồi.

Trác Hiên nhìn thấy Lạc Hương nghiêm túc lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mình cũng không phải muốn buộc cô trở nên mạnh mẽ, chỉ là trong thế giới này ai có thể cam đoan bản thân vĩnh viễn bất bại, vạn nhất mình xảy ra chuyện gì, như vậy Lạc Hương hiện tại bắt đầu thói quen ỷ lại anh thì phải làm sao.

Cho nên, bảo vệ cô là một chuyện, buông thả cô lại là một chuyện khác.

Thời gian rất nhanh đã trôi qua, mặc dù Lạc Hương biết đây là một loại hình thức bảo vệ cô của Trác Hiên, nhưng cũng có chút khó chịu giọng điệu giáo huấn của anh. Lấy cớ bản thân mệt mỏi, cự tuyệt làm cơm trưa, chỉ ném ra pizza của ngày hôm qua, nói là ăn thứ này để chống đói.

Trác Hiên đen mặt cả buổi cuối cùng vẫn ăn pizza, buổi chiều huấn luyện Lạc Hương càng thêm nghiêm khắc.

Cuối cùng bữa tối Trác Hiên nhìn thấy cơm Tây đầy bàn.

Quả nhiên, bất luận là Trác Hiên hay là Lạc Hương, đều có tính khí vuốt thuận lông mà.

Cuộc giằng co lần này kết thúc lúc nửa đêm, cuối cùng với việc khóe miệng Lạc Hương nổi nhọt mà chấm dứt. Chuyện này chứng minh, đứa trẻ ăn quen đồ Trung thanh đạm, thì đừng tùy tùy tiện tiện giận dỗi người khác mà ăn cơm Tây trừ thịt vẫn là thịt kia, sẽ bị nhiệt.

------------ Lạc Hương miệng đầy nhọt ngủ không được lăn lộn khắp giường phân cách tuyến ---------------

Ở trong không gian và linh tuyền, nấu canh Đông y thanh nhiệt, hơn nữa đi dạo khắp nơi trong không gian, tinh thần sảng khoái ngủ một giấc, giằng co nửa đêm nhọt mới lặn xuống.

Lạc Hương rũ đầu, quyết định không trẻ con tính toán náo loạn với Trác Hiên nữa. Hôm nay, cũng không phải là ngày nghỉ ngơi, bọn họ nhàn rỗi ba ngày, nên thỏa mãn rồi. Như lời Trác Hiên nói, bởi vì cô có không gian, cho nên có quyền lợi nghỉ ngơi vài ngày, nhưng không thể đà điểu cả đời.

"Đi thôi." Trác Hiên thu thập xong đồ, đồ muốn dùng thì vác ở trên vai, đồ tạm thời không dùng đến thì ném cho Lạc Hương.

Lạc Hương rất thoải mái, trên người cũng không mang bao nhiêu thứ, chỉ đeo một cái ba lô nhỏ, hai cái lưỡi lê thì cắm vào trong vỏ đao bên hông. Mà hai người bởi vì đi vào trong rừng, Lạc Hương lục ra một ít quần áo làm bằng vải bạt, đều là áo dài quần dài. Còn giầy thì là giày da trâu, coi như có võ trang đầy đủ. Tuy như vậy có chút nóng, nhưng thế này cũng an toàn hơn, trong rừng chỉ cần sơ sẩy một chút cũng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

"Lên xe. Đừng ngây người nữa. Chúng ta cần phải đến bờ sông trước khi mặt trời lặn, bằng không chỉ có thể ngủ trên tàng cây." Trác Hiên khởi động xe, Lạc Hương cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi này.

"Trác Hiên," cô quay đầu nhìn Trác Hiên chuyên chú: "Em vĩnh viễn cũng sẽ nhớ rõ nơi này." Nhớ rõ bản thân ở nơi này lần đầu tiên phát hiện tình yêu mà mình vẫn luôn không gặp được, nhớ rõ bản thân ở nơi này trải qua ba ngày ấm áp mà nhàn nhã, nhớ rõ bản thân ở nơi này kiên định mục tiêu nhân sinh sau này.

"Đi thôi, chúng ta xuất phát." Thu thập xong tâm tình, Lạc Hương bắt đầu dứt bỏ sầu não. "Đúng rồi, Trác Hiên, chúng ta rốt cuộc đi khu rừng sương mù làm gì? Anh muốn thảo dược trân quý gì à? Đồ trong không gian của em tuy không tính là đầy đủ, nhưng phần lớn vẫn sẽ có, anh nói cho em một chút xem, em tìm thử."

Trác Hiên tránh thoát một chiếc xe báo hỏng ở giữa đường, quẹo vào một đại lộ: "Tôi chỉ đi lấy đồ của sư môn."

Lạc Hương hiếu kỳ, vốn định hỏi tới cùng, nhưng ngẫm lại mình cứ chờ đến nơi thì sẽ biết. Không cần phải tự tìm việc không vui.

Đại khái nửa giờ sau, bọn họ sắp vào khu chung quanh rừng rậm kia. Mà lúc này, Lạc Hương phát hiện, lại có xe từ một con đường khác cùng đi tới.

Trác Hiên bình ổn lái xe, trong mắt đã có một tia thú vị. Lạc Hương cũng có chút nghi hoặc, khu vực này, lại có người mạo hiểm tới đây, rốt cuộc là những người nào vậy.

Ở một trạm xăng dầu nơi đó, Trác Hiên nhìn đồng hồ đo xăng, quyết định dừng lại thêm xăng.

Mà chiếc xe kia cũng dừng lại theo. Từ trên xe đi xuống bốn người mặc quân trang.

Lạc Hương không có cảm giác gì, nhưng Trác Hiên lại căng cứng thân thể trong nháy mắt -- trong bốn người này lại có cao thủ nội khí! ! !

"Chào hai người." Đi đầu chính là một người đàn ông sắc mặt hơi đen, thân cao khoảng 180, bộ dạng trên dưới ba mươi tuổi, hai tay bắp thịt căng phồng, tuy không phải chưa từng luyện qua nội khí, lại là cao thủ ngoại công, không phải loại nửa bình nước đổi nghề giữa chừng như Lạc Hương là có thể so với.

Lạc Hương gật đầu: "Chào mọi người." Không có biện pháp, lúc này Trác Hiên đang cùng một trong bốn người của đối phương luyện mắt, không có thời gian để ý những người khác.

Chứng kiến ánh mắt lo lắng của Lạc Hương, một người có làn da trắng nhất trong bốn người cười cười: "Bạn cô cũng là cao thủ nội khí? Ha ha, người anh em họ Trương của tôi đây cũng vậy, bọn họ đang anh hùng luyến tiếc anh hùng. Tiểu thư họ gì? Tôi tên là Đỗ Minh."

"Tôi là Mai Lạc Hương. Mọi người sao lại tới nơi này? Hiện ở trong rừng động vật biến dị hết sức lợi hại, thật sự quá nguy hiểm." Lạc Hương biết mấy người trước mắt không phải là người xấu gì, cũng không có tâm tư xấu xa. Hơn nữa, Lạc Hương khó hiểu liếc nhìn một người có vóc dáng thấp tránh ở sau lưng ba người, khuôn mặt của cậu ta bị mũ che khuất.

Người nam thanh niên kia... có sự thuần khiết khiến cho người ta không tự giác thân cận. Loại cảm giác này không chỉ tồn tại ở tận thế, cho dù là xã hội chưa bị sụp đổ trước kia cũng làm cho người ta lưu luyến.

"A? Nguy hiểm như vậy à. Vậy các cô chỉ có hai người, còn cô nữa một cô gái như vậy, sao cũng chạy đến nơi đây? Sống ở căn cứ người sống sót không tốt à?" Người đàn ông được gọi là Đỗ Minh tựa hồ cảm thấy Lạc Hương không tự giác điều tra người con trai kia, không để lại dấu vết chặn tầm mắt của Lạc Hương.

"Ha ha, cũng đừng xem thường tôi, tôi là người dị năng đó." Lạc Hương cũng không giấu diếm việc này, người dị năng hẳn sẽ càng biến càng nhiều, không có gì ngạc nhiên mới đúng.

"Đỗ Minh. Đi thôi, đừng nói nhảm nữa." Gia hỏa có vóc dáng cao mặt đen sẫm nói một câu, còn nhét nam thanh niên có vóc dáng thấp nhất kia vào buồng xe.

Lạc Hương liếc Trác Hiên vẫn đối mắt với người khác một cái, sờ sờ cằm, trong lòng kỳ lạ tại sao mình lại nhận định cái người có vóc dáng thấp kia là một bé trai, dù sao ngay cả khuôn mặt cũng không thấy qua, không phải à.

"Bọn họ là tiểu đội lưu lạc." Trác Hiên ở bên cạnh nói câu: "Bọn họ rất lợi hại. Em không nên đi trêu chọc."

"Cái gì gọi là tiểu đội lưu lạc?" Lạc Hương theo Trác Hiên lên xe, phát hiện hiện tại biến thành xe của bọn họ đi theo người ta.

"Như chúng ta vậy." Xe phía trước gia tốc, Trác Hiên cũng không để ý, vẫn lấy một loại tốc độ không nhanh không chậm đi theo.

Lạc Hương cũng đại thể hiểu rõ những tiểu đội không dựa vào bất luận thế lực nào, bao gồm cả lực lượng căn cứ người mạo hiểm mà một mình phiêu lưu thì được xưng là tiểu đội lưu lạc.

"Bọn họ dường như cũng rất bảo hộ nam thanh niên thấp nhất kia." Lạc Hương thú vị nói: "Trác Hiên anh có biết nguyên nhân không?"

Trác Hiên rốt cục chuyển qua cái đầu tôn quý của anh, nhìn chằm chằm Lạc Hương, thẳng đến khi Lạc Hương lông tơ dựng đứng lên mới bỏ qua: "Còn có nguyên nhân gì được, đơn giản chính là lý do tôi bảo vệ em."

Lạc Hương thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có người nói sau khi Hương Hương gặp được người nào đó đã bạch rồi, nhưng thật ra là tác giả không am hiểu viết truyện tình cảm, che mặt... Sau khi sửa đổi dàn ý, mặc dù tiểu đội bên này nhiều điểm mập mờ không thay đổi, nhưng về sau sẽ không xuất hiện nhiều hơn, xóa sạch không ít phần diễn của tiểu đội, tranh thủ sớm ngày lên kinh, tiến vào kịch tình chủ chốt.