Quả nhiên giống như Vũ Triết nói, đối với loại chuyện đánh nhau này, Huyết Tộc biểu hiện nhiệt tình không giống bình thường. Nhắc tới đơn đấu, lập tức liền đồng ý. Tên Đại thân vương giống như đứa trẻ ấy, trực tiếp tiến lên một bước đi ra, mang theo biểu tình nóng lòng muốn thử, thẳng tắp nhìn về phía cô. Ý tứ rất rõ ràng, cậu ta muốn đánh với cô một trận.
Đáy lòng Diêu Tư chợt lạnh, học dáng vẻ không ai sánh bằng, khắp thiên hạ đều là rác rưởi của Vũ Triết, nghiêng mắt ngắm nghía hắn một cái, “Ta không khi dễ trẻ con!” Nói xong theo kế hoạch quay đầu nhìn về phía Mộ Huyền bên cạnh, “Đối phó nhóc, Mộ Huyền nhà ta là đủ rồi?” Nói giỡn, tên Huyết tộc thoạt nhìn là đứa trẻ này, lại chính là Đại thân vương mạnh nhất, cô đánh thắng mới là lạ, ta mới không đi tặng đầu người đâu!
Mặt Đại thân vương trong nháy mắt liền đen, thân thể nho nhỏ run rẩy, dường như là tức giận không nhẹ, trên người mơ hồ tràn ra khí đen. Nhưng không biết vì sao lại nhịn xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái, “Hừ, được! Ta muốn nhìn xem những kẻ dám khiêu chiến tộc ta, rốt cuộc có bản lĩnh gì?”
Nói xong bóng người chợt lóe lập tức biến mất tại chỗ, Diêu Tư chỉ cảm thấy một trận gió thổi mạnh về phía mình, ngay sau đó bóng dáng Mộ Huyền cũng đã biến mất. Gió mạnh biến mất, không trung mơ hồ truyền đến một tiếng ‘đinh’ va chạm, sau đó liền không có động tĩnh.
“Bắt đầu rồi.” Giọng Lận Lung trầm xuống, nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đen nhánh phía trước, “Dị năng tốc độ nhanh như vậy, quả nhiên hai người đều là biếи ŧɦái, còn may nơi này là chỗ Vực sâu, bằng không tinh cầu phụ cận liền thảm.” Nói rồi anh ta nhanh chóng dựng lên một bức tường dị năng ánh sáng ở xung quanh mấy người họ, hạ giọng nói, “Mọi người cẩn thận một chút, lực lượng dị năng của hai người bọn họ quá mạnh, đợi ở chỗ này đừng động đậy.”
Ồ? Lực lượng gì? Tốc độ gì? Người ở đâu rồi? Cái gì cô cũng không nhìn thấy a?
()
Cuộc chiến cao cấp, đều thâm ảo như vậy sao?
Bóng dáng của Mộ Huyền cùng Đại thân vương thật sự là quá nhanh, bốn phía ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại, bên tai toàn là âm thanh các loại dị năng va chạm. Mọi người ở đây, bao gồm cả Lý Chính, đều đang gắt gao nhìn chằm chằm cuộc chiến trong sân, thường thường lộ ra biểu tình phong phú như tán thưởng, kinh ngạc, khẩn trương, trầm tư v.v... Dường như thật sự đang xem một trận thi đấu xuất sắc.
Ngoại trừ Diêu Tư……
Đậu má, dị năng 0 điểm như cô căn bản nhìn không thấy á!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Bình tĩnh bình tĩnh! Diêu Tư hít sâu một hơi, một tay chống lên tay vịn của ghế dựa, tiếp tục làm ra bộ dáng mũi hếch lên trời —— làm bộ ta xem hiểu. Phải có tin tưởng với Mộ Huyền nhà cô, không cần lo lắng, cô chỉ cần phụ trách làm màu là được.
Kỳ thật nói không lo lắng là giả, dị năng Mộ Huyền dù mạnh, người cùng anh đánh nhau cũng là Đại thân vương mạnh nhất. Đáy lòng cô đã sớm không ổn, nhưng tất cả mọi người nơi này cho rằng, cô mới là người có dị năng mạnh nhất, nói gì đi nữa cũng không thể lộ ra một chút cảm xúc không thích hợp. Cho nên —— cô chỉ có thể liều chết! Yên lặng ở trong lòng niệm một trăm lần, cố lên, anh là giỏi nhất! Chỉ cần thắng trận này, sau đó liền đến phiên mình hố chết đám bệnh tâm thần này!
Một trận chiến này của Mộ Huyền cùng Đại thân vương đánh suốt nửa giờ, chờ đến khi cô lại lần nữa nhìn thấy rõ bóng dáng của Mộ Huyền, trên người anh đã nhuộm màu. Y phục sạch sẽ chỉnh tề đã bị máu nhuộm đỏ nửa bên, thậm chí sau khi trở về, thân hình lóe lên liền há mồm hộc ra một ngụm máu, màu sắc sặc sỡ ấy, chớp mắt liền làm đôi mắt cô nhói đau.
Cô cơ hồ nhịn không nổi muốn xông lên đỡ người, gắt gao bắt lấy tay vịn mới không có phá công.
Không được, không thể động, nếu động thì các cô công dã tràng.
Hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn sang đối diện mà xem. Còn may nhóc con kia thảm hại hơn, cả người là trực tiếp bị quăng ngã về trong đám người, thiếu một cái cánh tay không nói, ngực cũng có một cái lỗ lớn, máu giống như vòi nước chảy ra ồ ạt. Cả người giống như được vớt ra từ máu loãng, đã hoàn toàn không có sức lực đứng lên.
Tốt quá, kết quả trận chiến này rất rõ ràng.
Cô nhịn xuống xúc động muốn đi nhìn Mộ Huyền, lướt qua bốn phía một vòng. Vốn dĩ tinh cầu màu lam cực lớn đã biến mất, chỉ mới nửa tiếng vừa qua, cô nhìn thấy Lam Tinh vừa được chữa trị , giống như trái dưa hấu, một hồi bị cắt thành bốn khối, một lát cắt thành tám miếng, một lát nữa thành hình lập phương, một lát nữa nữa lại thành hạt dưa hấu…… Quả thực bị cắt đến cực hạn của dưa, cuối cùng là trực tiếp bị đánh thành tro tàn. Cô xem như hiểu rõ lời Lận Lung, còn may mà nơi này là chỗ Vực sâu. Đây nếu là ở trung tâm tinh tế, huỷ hoại biết bao nhiêu dưa hấu…… A phi, là tinh cầu.
“Xem ra trận này là chúng ta thắng.” Cô cố ý cười đắc ý một tiếng.
Tên Đại thân vương mang hình hài đứa trẻ kia còn đang thở hổn hển, không có đáp lời, không biết là không muốn hay là căn bản không đáp được.
Diêu Tư không quan tâm điều này, dựa theo kế hoạch quay đầu nhìn về phía một Đại thân vương cuối cùng ở đây, đó là cô gái lớn lên hết sức quyến rũ mĩ lệ, so với Luyến Vũ cũng không thua kém.
Cô dùng ngữ khí càng thêm kiêu ngạo không ai bì nổi nói, “Nhìn các ngươi đánh ta cũng rất nhàm chán, kế tiếp liền đến lượt ta lên sân khấu, các ngươi ai lên?”
Có lẽ là trận chiến vừa rồi của Mộ Huyền thắng được quá xuất sắc, cũng có lẽ là cô làm màu quá thành công. Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đồng thời đen lại, ánh mắt nhìn cô càng thêm kiêng kị.
Vốn dĩ bọn họ đến đây, tất cả mọi người đứng, chỉ có cô ngồi, nói chuyện cũng không khách khí xíu nào, mọi người theo bản năng liền cho rằng cô mới là người có địa vị tối cao, năng lực mạnh nhất trong đó. Hơn nữa vừa nãy Mộ Huyền đánh bại Đại thân vương, càng xây dựng một hình tượng sâu không lường được cho cô, những người khác chỉ là thủ hạ của cô mà thôi. Giờ đây cô muốn đích thân động thủ, bọn họ đương nhiên sẽ hoảng, mà cái Diêu Tư muốn chính là bọn họ hoảng.
“Như vậy đi!” Diêu Tư thuận thế tiếp tục diễn, “Các ngươi ngay cả Mộ Huyền nhà ta cũng đánh không lại, nếu là đua dị năng, có vẻ ta khi dễ người. Nếu không ta và các ngươi so tinh thần lực, thế nào?”
Vừa nói xong, cô không khỏi có chút khẩn trương, yên lặng niệm mau đáp ‘được’ đi, mau đáp ‘được’ đi, đây là một bước cuối cùng của kế hoạch. Chỉ cần so tinh thần lực, cô liền có hi vọng, thắng chắc!
Một lát……
“Được!” Rốt cuộc nữ Đại thân vương cuối cùng cắn răng, tiến lên một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cô, “So tinh thần lực! Ta tới so với cô!”
Diêu Tư vẫn luôn căng như dây đàn nhất thời buông lỏng, thành công!
“Khoan đã!” Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng phản đối, Đại thân vương bị Mộ Huyền đánh bại giãy giụa đứng lên, kéo tay nữ Đại thân vương lại, năng lực tự lành cường đại của Huyết tộc làm lỗ thủng bự trên ngực cậu ta đã lành.
“Nguyên Tiễn?” Cô nàng sửng sốt.
“Cô đánh không lại cô ta.”
“Nhưng mà……” Cô nàng nhíu mày, cho dù là đánh không lại, người Huyết tộc cũng không sợ hãi một trận chiến, đây là kiêu ngạo của Huyết tộc.
“Chuyện đã rõ ràng, không cần thiết.” Cậu ta lại không có trực tiếp trả lời nghi vấn của cổ, ngược lại quay đầu nhìn về phía Diêu Tư, đột nhiên cười một tiếng.
Tươi cười ấy rất bình thường, nhìn thập phần tùy ý, lại không ngọn nguồn làm đáy lòng Diêu Tư chợt lạnh lẽo, lập tức có loại dự cảm không lành, tiểu tử chết tiệt này muốn làm gì!
“Huyết tộc? Cô vừa mới nói, các cô là Huyết tộc của thế giới này, đúng không?”
Cô còn không kịp trả lời, Lý Chính đã hừ lạnh nói, “Đúng thì thế nào?”
“Tốt, thật tốt quá!” Cậu ta đột nhiên cười càng lớn tiếng, tựa hồ nghe được tin tức tốt động trời gì, “Như vậy…… Mặc kệ kết quả trận đánh cuộc này như thế nào, chúng ta đều sẽ không từ bỏ thế giới này.”
“……”
Đậu móa, tình tiết này cùng kịch bản không giống nhau? Đã nói đánh thua liền cuốn gối cút đi đâu? Mặc kệ thế nào cũng không buông tay là cái quái gì, Huyết tộc không phải coi trọng lời hứa nhất sao?