Chuyện trước tận thế?!
"Ý của anh là nói......" Diêu Tư cả kinh, trực tiếp từ trong lòng anh lui ra, gấp giọng hỏi, "Anh nhớ tới biến đổi em như thế nào sao?"
"Ừm." Mộ Huyền duỗi tay lại đem cô kéo trở lại trong lòng ngực, trong mắt luôn luôn đạm mạc, đột nhiên nhiều ra vài phần ý cười, vừa vuốt ve sợi tóc cô vừa gật đầu, "Nhớ tới rồi."
"Em đây rốt cuộc là......" Đối với điểm này cô thật sự rất tò mò.
"Diêu Diêu." Ánh mắt anh trầm trầm hỏi, "Trước khi trở thành Huyết tộc, nhóm máu của em là Rh- , đúng không?"
"Đúng vậy, máu gấu trúc trong truyền thuyết á." Cô theo bản năng gật đầu, "Chính bởi vì cái nhóm máu hiếm này, cho nên từ nhỏ em liền rất chú ý an toàn, sợ khi bị va chạm cần truyền máu lại tìm không thấy nhóm máu ghép đôi." ( Máu gấu trúc: ở TQ, gấu trúc là quốc bảo, rất quý hiếm, vì thế chỗ này tác giả ví von nhóm máu hiếm Rh- với gấu trúc.)
"Ừm." Ý cười trong mắt anh càng sâu, cả người đều tản ra hơi thở vui sướиɠ, "Anh cũng giống vậy!"
"Giống? Giống cái gì?" Diêu Tư cả kinh, "Anh là nói...... Anh cũng là máu gấu trúc?"
"Coi như vậy đi."
"Nhưng cái này cùng anh biến đổi em có quan hệ gì? Em xác thật chưa từng gặp anh, hơn nữa cũng không bị anh cắn mà."
"Diêu Diêu, em cẩn thận ngẫm lại."
"Thật sự không có, việc này trước kia em đã nghĩ tới rất nhiều lần. Lại nói...... Anh vì sao đột nhiên kêu em là Diêu Diêu? Trước đây gọi em như thế cũng chỉ có tên kia......" Cô nói đến một nửa lại dừng lại, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, mở to hai mắt không dám tin tưởng lướt qua anh một lần, "Anh...... Anh là tên quỷ đáng ghét trong bệnh viện đó!"
Nụ cười của anh hơi cứng đờ, nhưng vẫn gật gật đầu.
Đờ mờ!
Muốn nói đời này người đầu tiên cô ghét nhất là ai, thì đó chính là khi cao trung tên quỷ đáng ghét ở bệnh viện ấy đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.
Người có nhóm máu đặc thù giống như các cô, khi còn nhỏ đã bắt đầu ở bệnh viện lưu lại phương thức liên hệ tương quan, để tránh ngoài ý muốn. Cô nhớ rõ một năm ấy, đúng là học lớp 12, cuộc đời lần đầu tiên nhận được điện thoại của bệnh viện, nói có một người bệnh nặng yêu cầu truyền máu. Cô không nói hai lời, thậm chí là mang tâm tình kích động chạy tới hiến tình thương.
Cô nhớ rõ đó là một nam sinh gầy đến gần như là da bọc xương, cắm đầy các ống nằm ở trên giường bệnh, quả thực nhìn không ra hình người. Nghe bác sĩ nói, cậu ta là được người hảo tâm đưa đến bệnh viện, khi tới chỉ còn một hơi, vẫn luôn không liên lạc được người thân, hẳn cũng là cô nhi. Đều là cô nhi, cô nhất thời cảm thấy đồng bệnh tương liên, đồng cảm như bản thân mình. Lập tức liền vén tay áo, đặc biệt hào khí nói, rút! Cứ việc rút! Rút bao nhiêu cũng được!
Vì thế, cô cùng ngày ở bệnh viện đợi một ngày, nam sinh đó là ở xế chiều thì tỉnh lại. Có thể là bởi vì bệnh lâu lắm rồi, lời nói ra rất gian nan, nỗ lực nửa ngày cũng chỉ kêu được hai chữ, "Diêu Diêu". Một đôi mắt lại phá lệ trong trẻo, vẫn luôn nhìn cô.
Diêu Tư lúc ấy cho rằng cậu ta là vừa tỉnh lại không có cảm giác an toàn, vì cậu ta có thể bảo trì tâm tình tốt mau chóng khôi phục, còn cố ý trốn học, hảo tâm bồi cậu ta nói mấy giờ liền. Vốn dĩ hết thảy đều rất tốt, cô vẫn luôn nói, cậu ta liền ngoan ngoãn nghe. Thẳng đến khi cô phải về trường học, người nhìn như chỉ còn một hơi đó, cũng không biết sức lực từ đâu ra, đột nhiên liền nhào tới cô. Tại lúc cô không kịp phản ứng, ngoài miệng đã bị cậu ta hung hăng cắn một ngụm.
Cái đó nghiêm khắc mà nói, cũng không thể xem như một nụ hôn, bởi vì hai bên đều trầy da chảy máu, đầy miệng đều là mùi máu tươi, phân không rõ là của cậu ta hay là của chính mình. Đối phương có cảm giác gì thì cô không biết, cô đã đau đến muốn mắng bà ngoại. Đặc biệt là sau khi bác sĩ tiến vào, còn chết sống không tin là đối phương tổn thương cô. Lúc ấy ánh mắt kia nhìn cô, cô đến nay còn nhớ rõ.
Từ đó về sau, bệnh viện không liên hệ cô hiến máu nữa. Mà vết thương trên miệng cô, sưng lên suốt hai tuần mới đỡ, vừa vặn lúc ấy cô đang đứng ở thời kỳ đặc biệt khát khao cùng mẫn cảm với tình yêu, tình cảm thiếu nữ luôn là thơ mộng, đối với chuyện mất đi nụ hôn đầu tiên này liền đặc biệt để ý. Nam sinh đó tuyệt đối là lịch sử đen cả tuổi dậy thì của cô!
"Thật xin lỗi!" Mộ Huyền nhẹ nhàng xoa tóc cô, "Anh không biết lúc ấy em chán ghét anh như vậy."
"Anh lúc ấy đυ.ng cho em một miệng máu, em không chán ghét anh mới là lạ." Huống hồ lúc ấy dáng vẻ đó của anh, thật đúng là hoàn toàn nhìn không ra bóng dáng hiện tại, nếu là khi ấy biết anh lớn lên sẽ như bây giờ, phỏng chừng cô sẽ không như vậy đâu, rốt cuộc giá trị nhan sắc tức chính nghĩa!
╮(╯▽╰)╭
"Không đúng!" Cô đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Em nhớ rõ xem báo chí, nam sinh mà em truyền máu ấy, sau đó...... Hình như đã qua đời." Bởi vì tìm không thấy người nhà của cậu ta, bệnh viện đã từng thông qua truyền thông báo chí. Sau đó lúc cậu ta qua đời còn lên báo một lần, chính là bởi vì nhìn thấy tờ báo này, cô mới chậm rãi quên lịch sử đen này.
"Khi đó anh cũng không có hoàn toàn thức tỉnh." Mộ Huyền giải thích, "Anh là trên đường ngủ say bị cưỡng chế đánh thức. Kết quả lại gặp được em......" Anh nắm tay cô thật chặt, "Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh liền biết, em chính là người anh vẫn luôn đang chờ đợi. Ngay lúc đó anh đã suy yếu, tùy thời có khả năng tiếp tục ngủ say. Vừa vặn em lại phải rời khỏi. Anh sợ sau khi anh chân chính tỉnh lại sẽ không còn được gặp lại em, cho nên......"
Cho nên liền trực tiếp biến đổi cô? Bọn họ đây xem như cặp biến đổi ô long nhất trong lịch sử?
"Lần đó sau khi tỉnh lại, anh lại lần nữa lâm vào ngủ say." Cũng chính là lúc ấy bệnh viện xác nhận anh tử vong, "Thẳng đến thời kỳ tận thế mới hoàn toàn tỉnh lại, rồi lại hoàn toàn quên ký ức trước kia."
Thì ra là như thế, cho nên trước đó anh mới vẫn luôn không biết sự tồn tại của cô.
"Diêu Diêu." Anh cúi đầu, đem đầu để ở trán của cô, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt cô, dùng biểu tình trịnh trọng chưa từng có nói, "Tuy rằng rất xin lỗi lúc ấy làm em bị thương, nhưng đời này chuyện may mắn nhất của anh, chính là lựa chọn biến đổi em."
Trái tim Diêu Tư run lên, hồi tưởng chuyện lúc trước, lâu như vậy sớm đã không còn tức giận như lúc đó. Ngược lại có từng đợt từng đợt ấm áp nhè nhẹ từ đáy lòng dâng lên, hóa ra bọn họ cũng đã quen biết lâu như vậy. Không khỏi cười ra tiếng, duỗi tay ôm trở về, "Vinh hạnh của em!"
Nếu lúc trước cô không có bị biến đổi, có lẽ cô căn bản sống không đến bây giờ, thậm chí đợi không được anh tỉnh lại. Cho nên nói...... Làm người tốt chuyện tốt nhiều hơn, vẫn là có chỗ lợi, tỷ như: Thoát ế!
"Đúng rồi, nói như vậy anh thật là Huyết tộc chủng thuần huyết ở thế giới bên kia của Lận Lung?" Lận Lung nói thời điểm bọn họ ngủ say, sẽ phong ấn ký ức của mình, sống lại làm một người hoàn toàn mới, sau khi Mộ Huyền tỉnh lại đã quên chuyện lúc trước, chính là bởi vì nguyên nhân này đi? Còn có lúc trước cô là một cái Huyết tộc giả, có thể ngủ đến lúc một tinh cầu chết đi, hẳn cũng là vì anh là chủng thuần huyết.
"Anh không biết." Ngoài ý muốn Mộ Huyền lại không có lập tức gật đầu, ngược lại vẻ mặt mờ mịt, cau mày, "Ký ức của anh...... Rất hỗn loạn!" Anh có thể cảm giác được mình đúng là sống rất lâu rất lâu, giống như từ khi thế giới này bắt đầu liền ở đó, nhưng những ký ức đó đều giống nhau không có sắc thái gì, giống như nước chảy ở trong đầu hiện lên, hoàn toàn không có cảm giác thật. Thẳng đến khoảnh khắc nhìn thấy Diêu Tư, mới chân chính sống động lên, "Anh cũng không có hoàn toàn nhớ ra, không xác định có phải từ thế giới khác đến hay không, nhưng có thể khẳng định anh cũng không phải người Lam Tinh. Mà em...... Là khế ước giả duy nhất của anh."
Đủ rồi, có cái này vậy là đủ rồi! Diêu Tư trực tiếp vùi vào trong lòng ngực quen thuộc, theo thói quen cọ cọ, quản anh có phải người thế giới khác hay không làm chi, cô chỉ cần biết rằng người đàn ông này, là của cô, vậy là đủ rồi.
"Diêu Diêu......" Giọng của Mộ Huyền càng thêm trầm thấp mang theo một chút run rẩy, như là đè nén rất lâu rồi, nắm tay cô thật chặt, cúi đầu nhẹ nhàng in lên môi cô, từng chút gia tăng, ngay cả tay cũng bắt đầu vô ý thức ở trên người cô vuốt ve.
Diêu Tư chỉ cảm thấy sắp chết đuối trong sự ôn nhu vô tận này, trong đầu trống rỗng, bên tai là tiếng hô hấp có chút thô nặng của anh.
"Có thể chứ?"
Có thể gì?
Đầu óc cô đều đã mơ màng, theo bản năng lên tiếng. Ngay sau đó chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, vị trí hai người liền thay đổi, thân hình cao lớn của Mộ Huyền liền phủ lên, nụ hôn càng thêm mềm mại triền miên rơi xuống, hoàn toàn không có khắc chế như trước, tựa như hồng thủy vỡ đê mãnh liệt mà ra, tiếng thở dốc nặng nề giống như cổ vũ, làm người nhịn không được khát cầu càng nhiều, càng...... =)))
Rầm! Cửa đột nhiên bị phá mở.
"Phụ thân đại nhân, tên Thân vương đó tỉnh......"
Mộ Huyền: "......"
Diêu Tư: "......"
Lý Chính: "......"
Một lát.
"Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy, hai người tiếp tục, tiếp tục......"
Nói xong, nhanh chóng xoay người lấy tốc độ trăm mét chạy nước rút ra khỏi cửa.
"......"
Hiện tại đoạn tuyệt quan hệ, còn kịp không?