Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại s1apihd.com. )
************************
Diêu Tư đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi Lý Chính nhận ra thân phận của cô, câu đầu tiên nói với cô chính là: Em đã chết!
Hóa ra biến thành Huyết tộc là thật sự phải chết một lần! Mà cô trước giờ dường như đã bỏ sót trình tự này, cho nên lần này bị gϊếŧ, là trời xui đất khiến. . . .
Bổ sung cái thủ tục này?
"Số liệu của văn kiện này chính là số liệu đối lập của em trong hai lần kiểm tra gen." Mộ Huyền tiếp tục giải thích nói, "Có thể thấy được rằng, tuy kết quả đều là đời thứ năm, nhưng số liệu huyết thống của em, còn có độ phù hợp huyết thống với anh, đều gia tăng gấp đôi. Em vốn dĩ là người Lam Tinh chân chính, khác với số liệu của người phục chế thức tỉnh ý thức, cho nên lúc trước bọn họ mới không nhìn ra vấn đề."
"Từ từ!" Đầu Diêu Tư có chút ngơ ngác, "Anh nói tôi trước đó vẫn là nhân loại, vậy vì sao. . . Tôi cũng có dị năng, hơn nữa tố chất thân thể tăng mạnh." Bằng không cũng sẽ không bị chôn nhiều năm như vậy mà vẫn không có việc gì?
"Đây có thể là bởi vì anh. . . ." Hắn sờ sờ đầu cô, "Vốn dĩ trong cơ thể em cho dù có huyết thống của anh, cũng không có khả năng tồn tại thời gian dài như vậy, nhưng anh thức tỉnh huyết mạch thủy tổ, cho nên. . . Huyết thống tồn tại trong cơ thể em cũng đã xảy ra thay đổi tương ứng."
". . . ."
Tim. . . Thật mệt!
Khó trách trước kia thời điểm ở Địa cầu, dị năng của cô chậm chạp không thức tỉnh, thì ra cô căn bản không phải Huyết tộc hoàn chỉnh. Thì ra mấy năm nay, cô đầu đang dùng danh nghĩa Huyết tộc đời thứ năm giả danh lừa bịp?
"Theo lời anh nói, nếu tôi hiện tại mới là Huyết tộc chân chính, vậy dị năng bị động hố cha của tôi có thể cũng đã khác hay không?" Cô không nhịn được có chút kích động, đột nhiên nhớ tới lúc ngăn cản hắn trả thù xã hội, trong cơ thể nhảy ra một nguồn dị năng xa lạ.
"Cũng có cái khả năng này." Mộ Huyền gật gật đầu.
"Tôi đây thử xem!"
Diêu Tư vui vẻ, lập tức đứng lên, đem ly đồ uống trong tay đặt lên bàn, hít sâu một hơi, cảm nhận một chút, quả nhiên trong cơ thể nhiều hơn một nguồn năng lượng xa lạ. Hồi tưởng lại cảm giác lúc trước, cũng không dám phóng hết ra một lần, mà là nhẹ nhàng xúc động cổ năng lượng kia, càng chuyên chú nhìn cái ly......
Một phút đồng hồ qua đi......
Mười phút qua đi......
Ba mươi phút qua đi......
Cái ly vẫn là cái ly đó, năng lượng vẫn là năng lượng đó, gà bệnh cũng. . . Vẫn là gà bệnh đó!
"......" Gì cũng chưa xảy ra.
Cái này không khoa học!
Cô rõ ràng nhớ rõ lúc đó chính là nguồn năng lượng này, ngay cả công kích của Mộ Huyền và Lý Chính đều bị chặn lại, còn đem nhiều đá vụn trong tinh không trở thành hư vô. Tại sao đột nhiên không dùng được?
Chẳng lẽ qua thời hạn có hiệu lực rồi hả?
○| ̄|_| ̄|○
"Mộ Huyền......" Tôi ủy khuất! Diêu Tư khóc không ra nước mắt, vốn cho là biến đổi thành Huyết tộc hoàn chỉnh rồi có thể thoát khỏi vận mệnh bị động bị đánh trở nên trâu bò chút, nhưng cái này vẫn không thay đổi, hoàn toàn không có chút tác dụng a!
"Không vội." Mộ Huyền có chút đau lòng sờ sờ con non nhà mình, nghiêm túc an ủi nói, "Em vừa mới biến đổi thành công, cho dù dị năng có biến hóa, nhất thời không ổn định cũng thực bình thường, đây không phải một chốc một lát có thể kiểm tra ra, có lẽ về sau sẽ khác."
"Thật?" Tôi đọc sách ít, anh không cần gạt tôi.
"Đương nhiên!" Hắn nói, vẻ mặt nghiêm túc đáng tin cậy, vuốt vuốt tóc cô, lại bỏ thêm một câu, "Nghiêm khắc mà nói, em mới biến đổi không đến một tuần, vẫn còn là một bảo bảo đó!"
"......" Xin đem câu cuối cùng thu hồi lại đi.
Xốc bàn!
Hoá ra đi một vòng lớn, cô lại biến trở về làm bảo bảo, còn không bằng không biến đổi đi!
"Đúng rồi, anh Lý...... Lý Chính thế nào?" Cô đột nhiên nghĩ tới người kia.
Sắc mặt Mộ Huyền hơi lạnh, tay đang ôm cô căng thẳng, một lát mới trầm giọng nói, "Còn chưa có tỉnh."
Lúc trước Mộ Huyền cùng hắn đánh một trận, Lý Chính tuy rằng chỉ còn lại một hơi cuối cùng, nhưng cũng không có yên giấc ngàn thu, sau khi cô ngủ Mộ Huyền cũng thu tay. Hiện tại Lý Chính bị nhốt ở Hội Trưởng lão, là Mộ Huyền tự mình bày ra tường tinh thần lực, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, từ ngày đó về, tuy vết thương trên người hắn đã tự lành, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Tuy rằng tổ chức Vĩnh Nhạc đã bị tan rã không sai biệt lắm, nhưng như cũ có vài người che giấu rất sâu, những người đó chỉ có Lý Chính biết.
Đáy lòng Diêu Tư trầm trầm, đối với Lý Chính, tâm tình của cô rất phức tạp. Cô kỳ thật rất cảm tạ hắn, thời điểm bắt đầu đã nói cho cô tất cả mọi chuyện về Huyết tộc, dẫn dắt cô tiếp thu thân phận của mình. Cô từ nhỏ đã không có thân nhân, đột nhiên phát hiện mình trở nên khác biệt, căn bản không biết phải làm sao? Anh Lý đích thật ở đoạn thời gian đó hỗ trợ cô rất nhiều, cô cũng là thật tình đem hắn trở thành bạn bè, thậm chí là người thân.
"Có thể nói cho tôi một ít chuyện về anh ta không?" Cô đột nhiên muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm hắn biến thành như vậy, "Anh cùng anh ta rất quen thuộc có phải hay không?"
Biểu tình của Mộ Huyền càng thêm trầm, nhìn cô một cái mới mở miệng, "Hắn đã từng là bạn tốt nhất của anh. . ." Hắn than một tiếng, lôi kéo cô ngồi xuống lần nữa, mới trầm giọng nói, "Anh cùng hắn là quen biết ở đoạn thời gian tận thế kia. Trước kia anh đã nói với em, một đoạn thời gian trước tận thế, anh vẫn luôn ngủ say. Khi đó phần lớn người trên Lam Tinh đều đang đào vong. Người phát hiện và đánh thức anh, chính là Lý Chính."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh và hắn cùng nhau kết bạn, đi căn cứ cuối cùng của Lam Tinh. Khi đó virus tận thế vương chủng đã trải rộng toàn bộ tinh cầu. Chúng ta lúc ấy chỉ là Huyết tộc đời thứ tư, mà tang thi lại phần lớn là đời thứ hai thứ ba. Cơ hồ là cửu tử nhất sinh mới đến căn cứ, cũng là ở trên đường, chúng ta gặp nguy hiểm, anh ngoài ý muốn thức tỉnh huyết mạch thủy tổ."
Nói như vậy bọn họ lúc trước còn là sinh tử chi giao.
"Vậy tại sao. . . ." Tại sao lại biến thành như bây giờ, hơn nữa nhìn dáng vẻ Lý Chính ngay cả trả thù xã hội cũng không quên bôi đen Mộ Huyền đấy, không giống sinh tử chi giao, mà như là. . . Hận hắn tận xương.
"Bởi vì......" Hắn đột nhiên ngừng lại, như là nghĩ tới cái gì, mày nhăn càng sâu, thật lâu sau mới than một tiếng, "Con nối dõi của hắn là anh gϊếŧ!"
"Cái gì?" Diêu Tư sửng sốt, đột nhiên mở to mắt, hoàn toàn sợ ngây người.
"Lúc ấy con nối dõi của hắn đã cảm nhiễm virus, lại không nói cho bất cứ người đồng hành nào." Hắn giải thích nói, "Anh khi đó còn chưa thức tỉnh huyết mạch thủy tổ, virus vẫn không giải được. Cho đến khi con nối dõi của hắn hoàn toàn bị biến thành tang thi, mới bị mọi người phát hiện. Lúc ấy anh đi bên cạnh bọn họ là gần nhất, cho nên người đầu tiên mà cô ấy tập kích chính là anh."
". . . . ." Thì ra là như thế, Mộ Huyền vì tự bảo vệ mình, gϊếŧ con nối dõi đã bị biến thành tang thi của Lý Chính.
Cô chợt hiểu ra, anh Lý vốn luôn thân thiện với cô, tại sao muốn nhằm vào cô?
Nói đến cùng chỉ là vì trả thù Mộ Huyền mà thôi.
Việc này cô thật đúng là nói không nên lời rốt cuộc ai đúng ai sai? Có lẽ ngay từ đầu Lý Chính cũng không có hận Mộ Huyền như vậy, dù sao con nối dõi cũng bị biến thành tang thi, đã không còn là Huyết tộc.
Nhưng cố tình là cuối cùng Mộ Huyền lại thức tỉnh, cũng là hắn tự mình giải quyết tận thế virus. Hắn cứu tất cả Huyết tộc, lại cố tình gϊếŧ con nối dõi của anh ta. Cho dù tình hữu nghị có sâu hơn nữa, cũng sẽ không nhịn được nghĩ, tại sao là hắn? Tại sao không có sớm một chút? Huống chi tinh tế cho đến bây giờ, thời gian nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi càng nghĩ càng cực đoan.
Mà cô xuất hiện, vừa lúc chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Một người giống như hắn cô đơn hàng tỉ năm, thậm chí chú định sẽ mãi luôn cô đơn, đột nhiên tìm về con nối dõi. Loại không cân bằng này mới có thể làm hắn bất kể tất cả đại giới muốn gϊếŧ cô. Muốn cho Mộ Huyền cũng cảm thụ, nỗi thống khổ mất đi con nối dõi.
********************
Dạo này đang đối đầu với một loạt đợt thi học phần, ed xin lỗi đã để các tình yêu chờ lâu như thế >W