Đoạn đối thoại ngày đó ở trên phà giống như là ánh nắng mặt trời chiếu sáng hết thảy những u ám mù mịt trong quá khứ, lúc về tới chung cư, hai người cũng đã xem như là quay về trạng thái cũ.
Buổi tối hôm nay, Sở Ninh mang cơm đến công ty cho Kiều Tước rồi tự mình về nhà.
Hôm nay thiếu niên mặc một cái áo hoodie hình dê con trông rất ngoan ngoãn, cái mũ choàng phía sau còn có đôi tai của dê con, nhìn qua vô cùng mềm mại ngon miệng.
Lúc này cậu đang đi trên con đường nhỏ bên ngoài công ty Kiều Tước, đèn điện trên đường cái cách nhau rất xa, còn có rất nhiều hẻm nhỏ, mỗi lần Sở Ninh đi qua nơi này đều rất sợ hãi.
Đêm nay loại cảm giác đó lại đặc biệt rõ ràng, bởi vì phía sau có tiếng bước chân không nhanh không chậm mà đi theo cậu.
Sở Ninh không dám quay đầu lại, chỉ có thể cúi đầu đi nhanh hơn, nhưng cậu mau người nọ cũng không vội, cứ như đi dạo, giống như là không sợ sẽ bị mất dấu.
Trái tim nhỏ của Sở Ninh liên tục nhảy lên, mới vừa lấy hết can đảm móc di động ra, muốn nhắn tin cho Kiều Tước, liền nghe được tiếng bước chân phía sau nhanh hơn, vì thế hoảng sợ quay đầu lại.
Nam nhân dáng người cao gầy xa lạ, mặc một cái áo đen bó sát và quần đùi, hiển nhiên là mới vừa ra khỏi phòng tập thể thao, trên mặt đeo cái khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng nhìn ánh mắt thản nhiên kia hoàn toàn không giống như kẻ biếи ŧɦái rình rập người qua đường chút nào.
"...Anh, sao anh cứ đi theo tôi làm gì?" Sở Ninh cắn môi nhìn hắn, phô trương thanh thế, trên tay cầm điện thoại muốn gọi cho Kiều Tước.
Nam nhân rất dễ dàng mà duỗi tay lấy mất di động của Sở Ninh, bàn tay to bịt chặt miệng cậu lại, kéo Sở Ninh đang ra sức giãy giụa vào con hẻm tối đen, thân hình cao to vây chặt thiếu niên trong góc tường, cười nhẹ: "Tôi đã quan sát em rất lâu, vừa thấy đã biết em vừa mềm vừa ngon, xem cái bộ dáng đi đường của em thì chắc không phải là xử nam đúng không?"
"Ô...Buông ra..." Sở Ninh lắc đầu, cơ thể vặn vẹo, nghiêng đầu trừng mắt nhìn nam nhân: "Không liên quan đến anh...Mau buông tôi ra..."
"Đương nhiên là liên quan đến tôi, dù sao thì tôi cũng muốn cᏂị©Ꮒ em mà." Nam nhân một bên nói một bên vói vào trong áo Sở Ninh, bàn tay mang theo vết chai mỏng bắt đầu chà đạp bộ ngực thuần khiết kia, ngoài ý muốn mà sờ đến đầṳ ѵú hơi phồng lên, bất ngờ vuốt ve bình luận: "Ngực thật mềm, em trai nhỏ chắc là không thường xuyên rèn luyện nhỉ."
"Ưʍ...Cút...Cút đi...Không được chạm vào tôi..." Sức mạnh khống chế tuyệt đối của nam nhân làm Sở Ninh không thể phản kháng, cặp ngực chỉ bị Kiều Tước chơi qua bây giờ lại bị bàn tay to dơ bẩn của nam nhân xa lạ vuốt ve, làm Sở Ninh không nhịn được khóc nức nở.
Để cho cậu cảm thấy thẹn chính là cậu thế nhưng lại bị nam nhân xoa ra kɧoáı ©ảʍ.
"Thật là dâʍ đãиɠ, núʍ ѵú của em cứng rồi này." Bàn tay nam nhân xoa nắn, bộ ngực mềm mại bị hắn xoa đến đỏ lên, một tay kia theo vòng eo của Sở Ninh đi xuống dưới, vói vào trong quần thun rộng thùng thình của thiếu niên, vuốt ve cái mông vểnh nhiều thịt kia, sau đó dùng sức đánh một cái, dươиɠ ѵậŧ cương cứng dưới lớp quần vận động cọ lên, giọng nói khàn khàn: "Cái mông nhỏ này đúng là cực phẩm...CᏂị©Ꮒ vào nhất định rất sướиɠ."
Sở Ninh bị động tác của nam nhân khiến cho rêи ɾỉ, nhưng cậu lại cắn môi nhịn xuống, cậu không thể làm chuyện có lỗi với Kiều Tước.
Cảm giác được nam nhân muốn cởϊ qυầи mình, Sở Ninh ra sức giãy giụa, tay chân dùng hết sức lực chỉ vì muốn bảo vệ bí mật cuối cùng - - cậu không thể để hắn ta thấy được bướm nhỏ của mình, nơi đó chỉ có Kiều Tước được chơi.
"Giãy cái gì, rõ ràng đã sướиɠ đến phát run." Nam nhân hung hăng tát một phát lên mông cậu, tiếp tục kéo dây quần Sở Ninh.
"Không...Không được cởi...Không cho...Kiều Tước sẽ không bỏ qua cho anh..." Thiếu niên giãy giụa dùng sức đánh đập lên người nam nhân, nhưng hắn lại giống như là không sợ đau, không buông cậu ra. Sở Ninh chỉ có thể bất lực rơi nước mắt, trong miệng hô tên của người mà cậu tín nhiệm nhất.
"Kiều Tước là ai? Bạn trai em sao?" Nam nhân hứng thú hỏi, đôi mắt đánh giá thiếu niên sạch sẽ mê người, cười nhẹ: "Tôi đã biết là em có đàn ông mà, chắc là hắn đã cᏂị©Ꮒ em rất nhiều lần rồi đi?"
Sở Ninh giống như là đã thấy được hi vọng, nỗ lực lấy can đảm, đôi mắt còn hồng, lại nhe răng uy hϊếp hắn ta: "Hừ, chúng tôi đã kết hôn, nếu anh chạm vào tôi, anh ấy chắc chắn sẽ thiến anh."
"Ha hả." Nam nhân giống như là đã nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, không lùi mà lại tiến tới, duỗi tay cởϊ qυầи Sở Ninh, thở dốc: "Tôi chỉ thích cᏂị©Ꮒ hoa đã có chủ, hơn nữa, nếu em đã bị làm dơ rồi, anh ta còn muốn em nữa sao?"
"Lấy ra...Lấy cái tay thối của anh ra...A..." Sở Ninh liều mạng đánh đập đều bị nam nhân dùng l*иg ngực rắn chắc chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta kéo quần mình xuống.
Hẻm nhỏ tối tăm, trong góc tường, áo hoodie của thiếu niên bị đẩy lên cao, lộ ra cặρ √υ' tràn đầy dấu tay hồng nhạt, quần phía dưới bị cởi xuống treo ở mắt cá chân, lộ ra cặp đùi trắng nõn, nơi riêng tư trơn bóng bị một nam nhân xa lạ dùng chân tách rộng ra.
Nam nhân kia hứng thú mà duỗi tay xẹt qua cái bụng nhỏ rắn chắc, xoa vuốt căn côn ŧᏂịŧ đã cứng đến chảy nước của thiếu niên, giọng nói trầm thấp phun ra từ ngữ thô tục: "Dươиɠ ѵậŧ thật cứng, người đàn ông của em có biết em dâʍ đãиɠ như vậy không? Bị người xa lạ lột sạch mà cũng có thể cứng lên?"
"Cút ngay..." Côn ŧᏂịŧ Sở Ninh bị hắn nắn vuốt trong tay, kɧoáı ©ảʍ bén nhọn kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm vòng eo cậu tê dại, kịch liệt giãy giụa giống như muốn bảo vệ bí mật của mình, trong giọng nói nức nở đã lộ ra một chút điềm báo sắp hỏng mất.
Nam nhân kia cười nhẹ một tiếng, hắn dễ dàng giam cầm Sở Ninh trong góc tường, đẩy hai cái đùi trắng nõn của thiếu niên ra, làm cho Sở Ninh không thể không tách hai chân, lộ ra bé bướm mềm mại non nớt.
"Thế nhưng lại là người song tính." Nam nhân kinh ngạc mà nói, sau đó rũ mắt lười biếng liếʍ hôn cần cổ duyên dáng của Sở Ninh, như là đang giám định và thưởng thức con mồi của chính mình, một tay sờ lên cái vυ' mềm mại.
Bí mật của Sở Ninh bị phát hiện, trong đầu quanh quẩn lời nói vừa rồi của nam nhân, nghĩ đến mình sắp bị nam nhân làm dơ, cơ thể vẫn luôn giãy giụa yên tĩnh lại, hai chân phát run chỉ có thể mở rộng ra, tuyệt vọng mà quay mặt qua chỗ khác, không nhìn cảnh tượng da^ʍ mĩ này.
"Chồng em có thỏa mãn được em không, hửm?" Nam nhân nắm cằm cậu xoay lại, nhìn đôi mắt ướt đẫm của thiếu niên, nam nhân hơi dừng một chút, tiếp tục duỗi tay cắm vào, bướm non khép lại bị ngón tay thô to mạnh mẽ thọc mở, theo bản năng cắn chặt ngón tay nam nhân.
"Chậc." Nam nhân nhíu mày, đầu lưỡi dọc theo nước mắt của Sở Ninh liếʍ lên khóe mắt, lại liếʍ qua vành tai cậu, giọng nói khàn khàn mang theo hơi nóng: "Em thật chặt, là do nam nhân của em quá nhỏ, hay là anh ta không cᏂị©Ꮒ em?"
"Cút!" Rốt cuộc thiếu niên cũng có phản ứng, răng nanh khuất nhục cắn chặt môi, hai mắt ướt đẫm trừng nam nhân, không màng đến đôi môi đang chảy máu, rống lên: "Không cho anh nói xấu anh ấy!"
Động tác hôn môi của nam nhân ngừng một chút, mới tiếp tục, tay dài cởϊ qυầи mình, căn dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng đến giương cung bạt kiếm bắn ra ngoài, đánh vào cái bướm lỏa lồ rộng mở của thiếu niên, làm thiếu niên cắn môi thở hổn hển.
"Anh ta có to như tôi không?" Nam nhân cầm tay nhỏ trắng nõn của thiếu niên, ép buộc tay cậu vuốt ve cây dươиɠ ѵậŧ của hắn, cảm nhận được gân xanh và nước da^ʍ dính nhớp bên trên.
"A...Lấy ra...Đừng..." Sở Ninh nhập diễn tuyệt đối, giãy giụa vô cùng hăng hái, bất lực nghẹn ngào.
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, lật người Sở Ninh lại, cặρ √υ' dán lên mặt tường lạnh băng, đè cậu trên tường, thấp giọng: "Nếu em không muốn dùng tay cảm nhận thì dùng cái bướm nhỏ tới đo đạc đi."
"Cút...A...Ưʍ...Không được...Cầu anh...Tôi có thể mυ'ŧ cho anh bắn ra...Đừng đυ.ng chỗ đó..." Sở Ninh ý thức được nam nhân thật sự muốn cᏂị©Ꮒ cái bướm mềm của mình, cậu giãy giụa điên cuồng, lần đầu ăn nói khép nép cầu xin nam nhân, chỉ cầu hắn cho cậu một cơ hội, đừng làm dơ mình.
"Nghe có vẻ không tồi, nhưng mà..." Căn dươиɠ ѵậŧ đáng sợ của nam nhân đè nên hai mép bướm ướŧ áŧ, đừng nói tiền diễn, ngay cả đón tiếp cũng không cần, eo thon đẩy một cái, hung ác thọc vào, mới cắn vành tai Sở Ninh, vừa ấn cậu lên tường vừa thọc vào rút ra, tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi chỉ muốn cᏂị©Ꮒ cái bướm nhỏ của em."
"...A!" Sở Ninh kêu thảm thiết, há miệng, môi phát run nhưng lại không nói được một câu.
Bướm non chưa từng có người thứ hai chơi qua ngoại trừ Kiều Tước lại bị làm dơ, cậu đã không còn cơ hội.
Thiếu niên tuyệt vọng, cơ thể phát run, thấp giọng khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không nói gì mà nức nở, mặc cho ai nhìn cũng đều sẽ nghĩ rằng sau khi cậu bị cᏂị©Ꮒ xong nhất định sẽ tự sát.
Nhưng bộ dáng sợ hãi chảy nước mắt của Sở Ninh vô cùng mê người, làm cho ai nhìn thấy cũng ngo ngoe rục rịch, nhịn không được càng muốn bắt nạt cậu đến chật vật dơ bẩn hơn nữa, làm nhục cậu đến mất đi năng lực của người bình thường mới tốt.
Nam nhân bỗng nhiên ngừng động tác, chịu đựng du͙© vọиɠ nguyên thủy muốn lao tới. Sở Ninh đang diễn đến hăng say, cảm giác được người phía sau ngừng lại, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nam nhân, nước mắt cũng chưa lau, lúc nói chuyện còn bị nấc cụt, giọng nói mềm mại không còn khổ sở như vừa rồi, mà lại là sự đáng yêu vốn có của cậu: "...Sao lại không tiếp tục?"
Nam nhân tháo khẩu trang màu đen xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan khắc sâu dưới ánh đèn, chính là Kiều Tước.
"Ngốc." Kiều Tước gõ đầu Sở Ninh, buông cậu ra, lật người cậu lại, dùng quần áσ ɭóŧ phía sau để cậu dựa lên vách tường, hôn lên nước mắt trên khóe mắt cậu: "Diễn giống như thật vậy thì sao anh có thể nỡ ra tay chứ?"
Kiều Tước ôm Sở Ninh vào ngực, trong lòng cậu vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, mắt to chớp chớp: "Anh có thể tiếp tục mà, em thật sự không sao đâu."
"Ai tin được?" Kiều Tước xoa bóp khuôn mặt cậu, nếu lúc nãy Sở Ninh không sao thì sao sẽ phản kháng kịch liệt như vậy chứ. Kiều Tước cũng không nói toạc ra, chỉ bảo: "Bảo bối à, không chơi nữa có được không, em khống chế được chính mình nhưng anh lại không làm được, sẽ làm tổn thương đến em."
Trên đời này làm gì có cái gọi là cường bạo một cách an toàn chứ? Bản chất của cường bạo chính là một bên ngược đãi một bên khác, mặc dù nói hay ho gọi là "cường bạo play" nhưng luôn rất khó khống chế, nhiều người chơi chơi liền nhập diễn mà chơi thật.
Dưới ánh trăng và ánh đèn, Sở Ninh mới phát hiện ra trên người Kiều Tước có rất nhiều vết thương bị cậu cào ra, mới phát giác vừa rồi mình thật sự là nhập diễn quá sâu.
Nghĩ lại, Kiều Tước thế nhưng lại nguyện ý bị mình đánh đập mà không có chút phản kháng nào. Sở Ninh cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của Kiều Tước đang kề sát mình, nhiệt độ cùng độ cứng kia không lừa được người, người này rõ ràng đã động tình mà vẫn chống lại bản năng của nam nhân, không muốn làm cho cậu bị thương.
Sở Ninh ngẩng đầu hôn hắn, tuy rằng hiểu rõ nhưng vẫn cắn môi nói: "Hừ, lần sau để cho em tự tới."
"Được, lần sau sẽ để em cường bạo anh." Kiều Tước bị cậu chọc cười, xoa bóp cằm Sở Ninh, lại cắn môi cậu, môi mỏng vuốt ve sườn mặt Sở Ninh, dọc theo đuôi mắt hôn lên chóp mũi, cuối cùng rơi xuống đôi môi khẽ nhếch, thấp giọng cười xấu xa, nhân lúc Sở Ninh đang phát ngốc mà mυ'ŧ hôn cái miệng đang hé ra, hôn lên đôi môi dính máu.
Vừa rồi hắn nhìn Sở Ninh cắn rách môi liền vô cùng đau lòng.
Hoàn thành xong một nụ hôn, cảm xúc hai người càng thêm kích động, bên môi Kiều Tước còn mang theo một sợi chỉ bạc kéo dài từ khóe miệng Sở Ninh, chọc cho Sở Ninh ngẩng đầu liếʍ đi.
Kiều Tước mặc cậu liếʍ, bàn tay vỗ vỗ sau gáy cậu, cho đến khi nhịn không được mới cúi đầu đè Sở Ninh lên tường, môi mỏng cọ qua cánh môi mềm mại của Sở Ninh, sau đó tách ra môi lưỡi, tiến quân thần tốc, kỹ xảo cao siêu.
Sở Ninh nhịn không được rên một tiếng, cả người mềm nhũn, tay nhỏ theo bản năng ôm chặt eo Kiều Tước, chìm đắm trong nụ hôn triền miên kịch liệt.
"A a...Ưʍ..." Sở Ninh cảm nhận được bàn tay Kiều Tước đang dọc theo vòng eo chính mình sờ xuống dưới, một phen chụp lên cái mông kéo lại gần, bướm nhỏ phía dưới kề sát dươиɠ ѵậŧ đang sưng lên của Kiều Tước. Sở Ninh bị hắn chọc ghẹo không chịu được, đôi mắt ướt dầm dề nhìn Kiều Tước, hé môi thở dốc.
Kiều Tước vẫn chưa tiến vào, chỉ nghiêm túc mà liếʍ hôn sườn mặt Sở Ninh, hôn đến cặρ √υ' mềm mại, ngước mắt nhìn Sở Ninh: "Vừa rồi đều là nói giỡn thôi, bảo bối đừng làm thật có biết không?"
Sở Ninh rũ mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt thành kính của Kiều Tước như muốn xuyên thấu qua ngực cậu, đẩy ngã tường đồng vách sắt, chạm đến trái tim ấm áp yếu ớt kia, nhịn không được chen chân vào quặp lấy eo Kiều Tước, bướng bỉnh mà chớp mắt hỏi: "Chẳng lẽ anh nói muốn cᏂị©Ꮒ em cũng là nói giỡn sao?"
"Em nói xem?" Ánh mắt Kiều Tước hơi tối lại, duỗi tay giam cầm bắp đùi Sở Ninh, hung hăng mà cᏂị©Ꮒ vào, chọc cho Sở Ninh duỗi tay ôm cổ Kiều Tước, ngửa đầu thở dốc.
Người đến người đi, trong lối tắt chỉ có người vội vã đi ngang qua, rất ít người sẽ tò mò trong hẻm tối có cái gì, mặc dù bị tiếng động kì quái kia hấp dẫn, nhưng cũng chỉ sợ hãi mà đi càng mau.
Cuối hẻm tối, ánh đèn tối tăm và ánh trăng ái muội, chiếu lên nam nhân cao lớn trong góc tường.
Trên cái áo bó sát màu đen của nam nhân nhiễm một ít mồ hôi, cơ bắp trắng nõn lỏa lồ che kín mồ hôi tinh mịn, quần đùi mắc lên eo, nương theo ánh đèn nhìn qua, mới nhìn thấy phía trên quấn lấy một cặp chân trắng nõn thon gầy của thiếu niên.
Cặp đùi ngọc kia hiển nhiên bị bắt mở ra rất lâu rồi, hơn nữa bị tình triều xâm nhập, làn da trắng nõn phiếm hồng, cẳng chân duyên dáng run rẩy.
Lại hướng lên phía trên, nam nhân đang hôn lên cơ thể trần trụi của thiếu niên, thiếu niên ôm cổ nam nhân, thỉnh thoảng sướиɠ đến đem ngón tay cắm vào mái tóc nam nhân, khiến cho nam nhân càng tăng thêm thế công mãnh liệt. Thiếu niên lộ ra bờ vai trắng nõn, đối lập rõ rang với chiếc áo đen trên ngực nam nhân, da thịt trắng nõn đầy vết đỏ, thoạt nhìn cực kì ngon miệng.
Mà ngọn nguồn của tiếng "bạch bạch bạch", tiếng nước và tiếng rêи ɾỉ thở dốc, đúng là vị trí kết hợp của hai người, cặp đùi của thiếu niên bị bắt tách rộng, lộ ra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© non nớt, cái mông hẹp của nam nhân điên cuồng đưa đẩy, thế công mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đáng sợ thọc vào trong cái bướm nhỏ non nớt của thiếu niên, tạo ra bọt nước li ti.
"Em nói xem, nếu tôi bắn vào trong, ông xã của em còn muốn em sao?" Kiều Tước thọc vào miệng tử ©υиɠ bị cᏂị©Ꮒ đến mềm mại, hơi hơi thở dốc, lại chịu đựng không bắn chỉ vì muốn thưởng thức vẻ mặt của Sở Ninh.
Biết rõ Kiều Tước đang nói giỡn, nhưng Sở Ninh lại giống như thật sự đặt mình vào trong cảnh tượng kia, nhìn ngũ quan tuấn mỹ nhiễm tìиɧ ɖu͙© của Kiều Tước dưới ánh đèn tối tăm, nhịn không được kêu ra tiếng, trong vách bướm đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bắn ra một cổ chất lỏng.
"Ưʍ...A..." Kiều Tước vốn dĩ đã sắp bắn tinh, qυყ đầυ sưng to mẫn cảm không hề phòng bị mà bị xối nước, nhịn không được thở dốc một tiếng, đè Sở Ninh gầm nhẹ bắn ra.
"A ưʍ...Nóng quá..." Đôi mắt Sở Ninh ướt dầm dề, lại còn si mê mà nhìn vẻ mặt khi cao trào của Kiều Tước, bướm mềm co rút lại thể hiện sự kích động của cậu.
Dươиɠ ѵậŧ nửa cứng của Kiều Tước thọc cậu một hồi, mới không màng đến cái bướm non kia cắn chặt giữ lại mà rút ra, trên cán còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại cùng với nước da^ʍ của Sở Ninh phun ra, hắn lại tiếp tục vỗ vỗ Sở Ninh vẫn còn đang trong dư vị cao trào run nhè nhẹ, hôn lên sườn mặt cậu: "Mùi vị của bảo bối thật thơm, khó trách ông xã của em không nỡ cᏂị©Ꮒ em."
Sở Ninh ôm cổ hắn, không phản kháng, ngược lại ngước mặt lên, không chỉ không tạc mao, còn học bộ dạng Kiều Tước lười biếng mà cười, chỉ là răng nanh và má lúm đồng tiền làm cho cậu trông không cao lãnh như Kiều Tước, ngược lại giống như là bé mèo con vừa mới ra đời: "Anh làm dơ em rồi, ông xã nhất định sẽ không cần em nữa, phải làm sao bây giờ?"
Kiều Tước nhìn vẻ mặt đáng yêu của thiếu niên, khẽ cắn cái mũi cậu, trừng phạt cậu lại nói ra lời như vậy, mới rũ mắt hôn cậu một chút: "Sao anh ta có thể không cần em được, không có em anh ta sẽ không biết nên sống tiếp thế nào."
"Miệng thật ngọt, hôn một cái nào." Trong lòng Sở Ninh rung động, nhưng trên mặt không chịu thua mà bày ra bộ dáng đại gia, mổ lên môi mỏng của Kiều Tước một chút, nam nhân không tức giận, còn phối hợp mà đáp lại Sở Ninh.
Ánh trăng chiếu vào trên người bọn họ, mặt trăng lạnh lẽo phảng phất cũng bởi vì hai người mà nhiễm lên độ ấm.