Ngọn đèn trong phòng rất biết cách làm việc mà tỏa ra ánh sáng ái muội, hơi tối đủ để cho người ta không nhìn thấy rõ, ái muội đến mức để người ý loạn tình mê.
Kiều Tước đêm nay bị chuốc nhiều rượu như vậy, hiện giờ giống như là men say đã hoàn toát phát huy hiệu lực, một thân áo bành tô không cởi, dây kéo quần còn chưa mở ra, theo động tác của Sở Ninh đặt hắn nằm ngửa lên giường, lông mi khép hờ, sườn mặt say rượu ửng hồng như là một mỹ nhân đang say giấc không chút phòng bị nào.
"...Không phải anh nói say rượu không thể cứng sao...Vậy sao anh còn..." Sở Ninh cởϊ qυầи áo cho hắn, lộ ra l*иg ngực rắn chắc, dọc theo tuyến nhân ngư đi xuống nhìn đến quần tây chỉnh chỉnh tề tề của Kiều Tước, chỉ còn có chỗ dây kéo bị cậu mở ra lúc nãy, dươиɠ ѵậŧ lớn dính đầy nước da^ʍ lộ ra bên ngoài, khuôn mặt cậu không nhịn được mà đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm, duỗi tay cởϊ qυầи cho hắn.
Không nghĩ tới Kiều Tước vừa rồi bị Sở Ninh cởϊ áσ vẫn mê mang không phản kháng, bây giờ Sở Ninh chỉ vừa mới chạm vào thắt lưng của hắn, hắn lại dùng một tay giữ chặt móng vuốt của Sở Ninh, nhíu mày giống như là đang nỉ non giãy giụa: "Bỏ tay ra, tôi..."
Sở Ninh bị hắn đẩy tay ra, ngoài ý muốn nhìn hắn, không nghe nửa câu cuối kia hắn nói gì, vì thế bò lên giường, lỗ tai dán sát vào môi Kiều Tước, chịu đựng hơi thở nóng rực của Kiều Tước kí©ɧ ŧɧí©ɧ vành tai, nghe rõ hắn đang nói cái gì, cả người ngây ngốc, trong lòng vừa chua vừa ngọt, trái tim lại nhảy lên "bùm bùm" - -
Hắn nói: "Bỏ tay ra, tôi có vợ rồi."
"...Em chính là vợ của anh đây, đồ ngốc." Sở Ninh theo bản năng buột miệng thốt ra, nói xong liền ngừng lại, bực mình mà hoài nghi Kiều Tước có phải đang cố ý hay không, đánh giá hắn - -
Mỹ nhân say ngủ, hốc mắt thâm thúy, lông mi rũ xuống, cũng không biết là có đang tỉnh hay không. Kiều Tước vốn đã rất đẹp trai, bây giờ bộ dáng yên tĩnh nhắm mắt càng thêm mê người.
Đường cong từ cằm, hầu kết đến xương quai xanh hoàn mỹ, dưới ánh đèn tối tăm càng thêm nổi bật, vốn dĩ là một nam nhân khí thế sắc bén, bây giờ lại bị cởi sạch toàn thân, không có năng lực phản kháng tùy ý đường cong cơ bắp duyên dáng bại lộ dưới ánh mắt Sở Ninh.
"Say thật rồi sao?" Sở Ninh nhìn bộ dáng giống như đã say đến rối tinh rối mù của hắn, đã tin đến tám phần.
Kiều Tước tất nhiên không đáp lại cậu.
Sở Ninh thật sự tin Kiều Tước đã say đến không thể phản kháng, đã biết rằng Kiều Tước say có thể để cho cậu muốn làm gì thì làm, chuyện đầu tiên không phải là tiếp tục cởϊ qυầи cho hắn mà là cúi người xuống, bờ môi nhạt màu hôn lên môi mỏng nóng bỏng của Kiều Tước, như là vương tử hôn mỹ nhân ngủ say trong truyện cổ tích, động tác rất nhẹ lại mang theo tình cảm nồng đậm.
Kiều Tước đang giả say trong lòng giật mình, mới phản ứng lại Sở Ninh là đang làm gì, động tác mềm nhẹ của nhóc con giống như đánh một đòn nghiêm trọng, dễ như trở bàn tay mà khắc sâu lên đầu quả tim hắn, trái tim trong l*иg ngực không chịu theo khống chế dùng lực mà nhảy lên, tốc độ nhanh chóng giống hệt Sở Ninh, nhưng Sở Ninh đang khẩn trương, lại bị rượu làm mờ đầu óc không phát hiện.
Sở Ninh giúp Kiều Tước cởϊ qυầи, căn dươиɠ ѵậŧ kia giương cung bạt kiếm, một chút dấu hiệu muốn mềm xuống cũng không có, ngược lại gân xanh nhô lên, cứng đến dọa người. Sở Ninh cũng không biết Kiều Tước ngủ say mơ thấy cái gì, nhìn nghiệt căn kia làm ra động tác cᏂị©Ꮒ mình trong không khí, hắn còn dùng thanh âm thở dốc khàn khàn gợi cảm: "...A...Bướm da^ʍ của bảo bối thật mềm...Chặt quá...Ưʍ..."
Sở Ninh vừa rồi vốn là bị tác dụng men say mà xúc động hôn trộm Kiều Tước, bây giờ khuôn mặt lại đỏ bừng nhìn vòng eo rắn chắc kia không ngừng đưa đẩy, kéo theo căn dươиɠ ѵậŧ lớn kia bắt chước tình cảnh cᏂị©Ꮒ bướm cậu, qυყ đầυ Kiều Tước chảy ra nước dịch dính nhớp, theo động tác của hắn mà chuyển động, vừa rồi cái lỗ da^ʍ bị Kiều Tước làm cho ướŧ áŧ trơn trượt càng chảy ra nhiều nước da^ʍ, muốn bị dươиɠ ѵậŧ lớn kia hung hăng chiếm hữu mà lấp đầy.
Động tác trên thân thể còn nhanh hơn so với suy nghĩ, Sở Ninh còn chưa tỉnh lại từ trong cái phản ứng xa lạ này, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã sờ lên căn côn ŧᏂịŧ kia, đầu ngón tay linh hoạt vuốt ve dươиɠ ѵậŧ Kiều Tước đến trơn bóng tỏa sáng, trấn an động tác thao cᏂị©Ꮒ kia của hắn.
Chóp mũi ngửi được hơi thở tỏa ra hormone của Kiều Tước, đầu còn bị choáng đến mơ hồ, mắt thấy cây dươиɠ ѵậŧ bự kia ở trong tay cậu hung ác đưa đẩy, càng thêm cứng rắn nóng bỏng nhưng lại không muốn bắn, bàn tay Sở Ninh không nhịn được mà tê rần, cơ thể mềm nhũn, cặp đùi ngọc dưới váy cưới kẹp chặt, lại ngăn không được cái bướm dâʍ đãиɠ.
Nhìn sườn mặt Kiều Tước bị men say và du͙© vọиɠ nghẹn đến mức ửng hồng, còn có Kiều Tước rũ mắt không hề phòng bị, bộ dáng mặc người làm thịt, du͙© vọиɠ muốn động tay động chân tiến thêm một bước với hắn càng thêm ngo ngoe rục rịch.
Nhưng như vậy không phải sẽ thành mê gian sao? Răng nanh Sở Ninh cắn cắn môi, tình triều xôn xao trong thân thể lại che đi sự phòng bị của cậu, cuối cùng nhìn bộ dáng mê người khi say rượu hoàn toàn khác biệt so với lúc tỉnh táo kia của Kiều Tước, chân cậu mềm đến run rẩy, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "...Em tự mình cởi chắc cũng không tính là phạm pháp đâu."
Ỷ vào Kiều Tước không nhìn thấy, Sở Ninh lớn gan mà sờ lên áo cưới đã được Kiều Tước cởi một nửa ở ngoài hành lang, bàn tay thò ra sau lưng lôi kéo khóa áo, áo cưới theo động tác của cậu mà trượt xuống, lướt qua xương bướm trên tấm lưng tuyết trắng, lướt qua đầṳ ѵú đã bị áo ngực ren nhỏ che lại, lướt qua cái qυầи ɭóŧ lọt khe đã ướt đẫm, cuối cùng mắc lại ở trên mắt cá chân trong giày cao gót của Sở Ninh.
"...A...Còn bảo là sẽ cởi cho em..." Trên người Sở Ninh chỉ còn lại vòng cổ bạch nhung đang khó khăn che đi đầṳ ѵú non mịn, cùng với giày cao gót trên chân.
Không khí lạnh lẽo nhắc nhở cậu giờ phút này là đang trần trụi, những thứ đồ vật tư mật trên người cậu do Kiều Tước thiết kế càng tăng thêm cảm giác thẹn thùng, Sở Ninh xoay người cởi giày cao gót ra, trong miệng lại rầm rì: "Dù sao anh cũng không nhìn thấy."
Lúc cậu đang xoay lưng, đôi mắt đen sắc bén của Kiều Tước mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, giống như báo săn đang quan sát con mồi của mình, tầm mắt cực nóng lưu luyến trên sống lưng Sở Ninh, động tác khom lưng của vật nhỏ làm xương sống trên lưng giống như nụ hoa non nớt hơi hơi nổi lên, bởi vì đã uống rượu, da thịt trắng nõn mang theo màu hồng phấn, dưới tình huống chỉ còn một cái áo ngực dây che chắn càng thêm mê người.
Sở Ninh thật vất vả mới cởi xong giày cao gót, cảm giác có người đang nhìn, cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Tước, phát hiện hắn vẫn là bộ dáng say rượu không tỉnh vừa rồi, môi cong lên cười ra lúm đồng tiền.
"Người đẹp, em tới sủng ái anh đây." Sở Ninh không bỏ vòng cổ ra, cũng không cởϊ qυầи lót, mặc kệ vải ren cọ xát, cậu nhào lên giường nghiêng người dựa vào thân thể đang nằm thẳng của Kiều Tước, như là một vị chủ nhân thật vất vả mới có được sủng vật nhỏ mong muốn, có rất nhiều rất nhiều ý định muốn xuống tay với Kiều Tước, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Sở Ninh nhớ đến câu nói vừa rồi của Kiều Tước ở hành lang, ngửa đầu tiến lại gần vành tai hắn, như là con sóc đang thăm dò đối thủ, nhỏ giọng mà trộm kêu một tiếng: "...Chồng ơi."
"...Chồng à..." Cậu gọi một tiếng lại một tiếng, cho đến khi xác nhận như vậy mà Kiều Tước cũng không tỉnh, Sở Ninh mới càng thêm lớn mật mà duỗi tay tiếp tục vuốt ve châm ngòi trên dươиɠ ѵậŧ Kiều Tước, lông mi rũ xuống nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi nhạt màu ở trước ngực Kiều Tước muốn làm gì thì làm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ láp hầu kết cùng với cơ bụng muốn chơi lại không dám chơi, trong miệng còn dùng tới mấy câu gọi giường mà cậu đã học được từ Lục Thước trong ba năm này, nhưng nghe vào còn có thêm sự ngại ngùng: "...A...Không phải anh muốn cᏂị©Ꮒ em sao?...Đến đây, cᏂị©Ꮒ hư em đi..."
Sở Ninh vốn đang nhỏ giọng câu dẫn, thấy Kiều Tước không giống như ngày thường bị những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà giam cầm cậu lại cᏂị©Ꮒ cậu, khuôn mặt nhỏ ngày càng hồng, con mắt ướt đẫm kêu ra tiếng: "...Chồng ơi...Thọc rộng em, làm em mang thai, để cho em sinh con cho anh có được không?"
Sở Ninh động tình thở gấp, cái tay nhỏ nghịch ngợm đùa bỡn tinh hoàn còn chưa thấy đủ, thậm chí có ý đồ dọc theo đáy chậu thăm dò vùng cấm ở mặt sau, ngay sau đó lại bị Kiều Tước bắt được, cho đến khi Kiều Tước xoay người đè Sở Ninh trên giường, lấy gối đầu lót dưới eo Sở Ninh, kéo bắp đùi Sở Ninh để cậu quấn chặt trên hông mình, quỳ gối giữa hai chân đang mở rộng của Sở Ninh, nhóc con còn đang ngơ ngác nhìn hắn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"...Anh giả vờ?" Răng nanh Sở Ninh nhe ra uy hϊếp hắn, đáng tiếc đôi mắt đỏ hồng ướt dầm dề, cần cổ mang theo vòng cổ bạch nhung, trên người còn mặc nội y tình thú ren trắng mà Kiều Tước thiết kế cho cậu, một chút hung dữ cũng không có, ngược lại mê người đến muốn mạng.
"Còn chưa say đến mức đó." Kiều Tước ép thân xuống, ánh mắt nguy hiểm lại quyến rũ người khác sa đọa, lười biếng liếʍ hôn đầṳ ѵú cứng ngắc của Sở Ninh, ngước mắt nhìn cậu: "Hơn nữa, nếu anh say đến như vậy, còn có thể nghe được mèo nhỏ dâʍ đãиɠ gọi anh "chồng ơi" sao?"
Sở Ninh bị hắn trêu chọc, sườn mặt phiếm hồng, còn không phục mà nghĩ, cho dù Kiều Tước không say đến bất tỉnh nhân sự thì cậu cũng sẽ kêu mà.
-----------
Editor: Dụ thụ ngầm là đây =)))