Ánh mắt si mê quấn quýt của Sở Ninh chưa từng rời khỏi Kiều Tước, lúc này cậu đang nhớ lại biểu tình lúng túng thoáng qua vừa rồi của Kiều Tước, ngay sau đó lại không nhịn được thấp giọng rên một tiếng ---
Ngón tay đang dò đường trong động nhỏ của cậu bỗng nhiên cong lại, hướng về phía trước, chuẩn xác đè lên điểm G mẫn cảm.
"...A...Không được...Không...Ô...Ôm không nổi..." Sở Ninh như là một con cá bị giật điện, kɧoáı ©ảʍ sắc bén bất ngờ kéo đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu hô lên tiếng, cặp đùi không khống chế được mà mềm nhũn, đôi tay cũng run rẩy đến mức ôm không được, muốn khép chân lại không để Kiều Tước cắm vào.
Kiều Tước không bỏ qua cho cậu, cường thế thay cậu giữ chân, chỉ chừa lại một bàn tay chơi đùa bướm non của cậu.
Đối mặt với ánh mắt mê mang của thiếu niên, Kiều Tước cười nhẹ một tiếng, ngón tay tránh đi điểm G mà tiếp tục khai thác hoa huyệt, cho đến khi làm cho lỗ da^ʍ chảy nước vang lên tiếng "òm ọp òm ọp" theo động tác của hắn, mới không nhanh không chậm đảo loạn một ít dâʍ ɖị©ɧ dính nị bên trong.
Hiện tại trước tiên cứ bỏ qua cho vật nhỏ này đã, đợi lát nữa hắn sẽ cho Sở Ninh hưởng thụ qua cao trào trước nay chưa từng có, ngay cả cái gọi là huấn luyện gián điệp kia cũng không làm được.
Không biết có phải là nghĩ đến tính cách dạy dỗ thủ hạ của Kiều Thời Chiếu hay không, ánh mắt Kiều Tước trầm xuống, động tác trên tay càng thêm nhanh chóng, đem lại cho Sở Ninh từng đợt kɧoáı ©ảʍ, môi mỏng châm lửa khắp nơi trên cơ thể tuyết trắng của thiếu niên.
"...A...Ô..." Sở Ninh chỉ cảm thấy trong cơ thể rối loạn như nghênh đón thủy triều tràn lan, vừa không bình tĩnh được, lại không thể triệt để thỏa mãn, chỉ có thể không ngừng lắc lắc cặp mông đón ý nói hùa theo động tác của Kiều Tước, ngưỡng cổ, như là một chú cá đang thiếu dưỡng khí.
Kiều Tước nâng Sở Ninh lên cao, dọc theo đường cong hoàn mỹ trên cái cằm của cậu mà hôn xuống dưới, cắn lên hầu kết khéo léo, chọc cho cậu bất mãn hừ hừ, mới tiếp tục hôn xuống xương quai xanh của cậu, sau đó đi đến cặρ √υ' mà tối hôm qua không có cơ hội thưởng thức.
Cơ thể thiếu niên trắng nõn, đầṳ ѵú hơi hơi hở ra, giống như của thiếu nữ vừa mới phát dục, đầṳ ѵú hồng phấn bị hơi lạnh trong không khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng, ánh nắng chiếu xuống trông vừa đẹp đẽ lại tràn đầy tìиɧ ɖu͙©.
Giống như Sở Ninh.
Kiều Tước vừa liếʍ lên đầṳ ѵú đứng thẳng kia, liền cảm giác được thiếu niên nhịn không được ưm một tiếng cùng với tiếng tim đập không ngừng dồn dập, vì vậy hắn lại lần nữa liếʍ lên khe hở trên đầṳ ѵú, nâng mi giống như là lơ đãng hỏi: "Núʍ ѵú của bé da^ʍ là bị ai dạy dỗ thành như vậy, hả?"
Tiếng rêи ɾỉ trầm mê của Sở Ninh tức thì liền im bặt, ánh mắt mờ mịt mang theo hơi nước lập tức đỏ lên, nhìn về phía Kiều Tước, khẩn trương giải thích: "Không, không có ai khác!...Chỉ có anh...Đều là để lại cho anh..."
Giống như sợ Kiều Tước sẽ hiểu lầm cậu không sạch sẽ.
Phản ứng ngoài dự đoán của vật nhỏ rơi vào trong đôi mắt thâm thúy của Kiều Tước, đáy lòng ẩn ẩn đau, nơi mà Kiều Thời Chiếu huấn luyện gián điệp hắn có nghe qua, chỉ là chưa bao giờ đi điều tra chỗ đó. Nhưng hắn vẫn có một ít hiểu biết đối với tính tình Kiều Thời Chiếu, có thể dưới mắt Kiều Thời Chiếu tránh được việc bị phá thân cùng điều giáo, Sở Ninh rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau khổ?
"Được, đều là của tôi." Kiều Tước thong thả kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể Sở Ninh, lưu lại từng đợt dấu vết, làm cho thiếu niên dần dần an tâm, động tác trên tay một chút cũng chưa dừng lại, không nhanh không chậm chế tạo kɧoáı ©ảʍ bên trong hoa huyệt thiếu niên.
"...Ô...Nhanh lên..." Sở Ninh chỉ cảm thấy sóng triều trong cơ thể dần dần cuộn thành từng cơn sóng nhỏ, chồng chất một tầng lại một tầng, nhồi vào khắp cơ thể của cậu, lại không thể lấp đầy làm cho cậu có cảm giác hư không.
"Không vội, trước tiên bảo bối nên giải thích một chút tại sao lại muốn dùng qυầи ɭóŧ của tôi tự an ủi?" Thanh âm của Kiều Tước có hơi ách, ba ngón tay trong bướm mềm chậm rãi chuyển động, tại phụ cận điểm G không ngừng đảo quanh.
Ngón tay Kiều Tước thon dài mà trắng nõn, khớp xương rõ ràng, Sở Ninh nhìn tay hắn không ngừng ra vào trong cơ thể chính mình mà không ngừng động tình, lúc này lại bị hắn như có như không kí©ɧ ŧɧí©ɧ địa phương yếu ớt nhất, chiếc răng hổ không ngừng cắn môi, cố nén xấu hổ khai báo thành thật: "...Bởi vì...Trên đó có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh..."
"Vậy sao? Nhất dịnh phải là của tôi? Người khác không được sao?" Kiều Tước nhìn cậu, biết rõ còn cố hỏi, ngón tay bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm da^ʍ bên trong âm huyệt, động tác thong thả lại ôn nhu.
Dù là như thế, tiểu huyệt của Sở Ninh lại vẫn hung hăng cắn chặt ngón tay Kiều Tước, thiếu niên dường như đoán được Kiều Tước muốn làm gì, lại bị tình triều cuốn lấy, cuối cùng nhịn không được nhắm mắt lại, lông mi ẩm ướt: "...Vì...Em...A...Em ngửi mùi vị của anh mới có thể cao trào..."
"Thật sao?" Động tác trên tay của Kiều Tước ngày càng ôn nhu, lại làm cho người khác có loại cảm giác bình yên trước cơn bão.
"Vâng..." Cơ thể Sở Ninh nhịn không được mà vặn vẹo, chịu đựng tình triều không ngừng đánh tới, chỉ cảm thấy cơn sóng nhỏ vừa rồi đã mãnh liệt cuốn lên, kêu gào muốn phóng thích bể dục đã bị ép xuống.
Giọng nói Kiều Tước trầm thấp lại mang theo tìиɧ ɖu͙©, tại vành tai Sở Ninh cười khẽ, dùng giọng điệu mà Sở Ninh không chịu được nhất nói: "Làm cho tôi xem thử có phải là thật hay không."
Đầu óc của Sở Ninh còn mờ mịt chưa phản ứng lại được, ngay sau đó lại bị động tác của Kiều Tước kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn phá hư ---
Ba ngón tay của Kiều Tước cường ngạnh không tha mà không ngừng gây khích thích lên điểm da^ʍ, ngón cái còn vô tình phối hợp chà đạp âm đế, thiếu niên khép chân muốn chống cự, lại bị Kiều Tước tách mở, động tác bá đạo của nam nhân khiến cho thiếu niên không ngừng động tình, âʍ đa͙σ nóng ướt ẩm thấp không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
"Ô...Không được...Không cần như vậy...Sẽ...Sẽ tiểu mất..." Cơ thể vặn vẹo của Sở Ninh hơi thẳng lên, ngưỡng cằm, khóe mắt bị du͙© vọиɠ tra tấn đến đỏ bừng.
Tiếng gọi giường của Sở Ninh giống như đang khóc, ánh mắt chứa đầy hơi nước mông lung nhìn đường cong cơ bắp duyên dáng của nam nhân mang theo tầng mồ hôi mỏng, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn cứng rắn chống đỡ ở kẻ đùi của cậu, lại cố tình chỉ dùng một bàn tay đã khiến cậu trở thành như vậy.
"...Ô...Đừng đùa...Kiều Tước...Không cần chơi...Em muốn...Muốn tiểu...Ô..." Kɧoáı ©ảʍ trong thân thể không ngừng kéo đến, làn da như bạch ngọc của Sở Ninh dần phiếm hồng, kɧoáı ©ảʍ dày đặt như sóng lớn đánh vào miệng cống, bắt buộc phải phóng xuất ra xuân triều.
"Bảo bối đừng chịu đựng, không phải tiểu, thả lỏng, làm cho nó đi ra, hửm?" Môi mỏng Kiều Tước nóng bỏng, không ngừng liếʍ hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú mẫn cảm của cậu.
Cả người Sở Ninh phát run, thiếu chút nữa nhịn không được, xấu hổ thở dốc nhưng lại giống như là đang khóc nức nở chọc người chà đạp: "Không được...Ô...Rất xấu hổ..."
Làm sao cậu có thể ở trước mặt Kiều Tước, còn ngồi trên bụng của Kiều Tước, trên qυầи ɭóŧ của Kiều Tước mà tiểu ra được.
"Không xấu hổ, bảo bối rất đẹp." Kiều Tước nheo mắt, thấy thiếu niên không tự cảm nhận được mị thái của chính mình, thanh âm mất tiếng, ưỡn người, dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn nóng ướt thật lâu cọ qua kẽ đùi thiếu niên, lưu lại một vệt nước, thấp giọng nói: "Không muốn có phần thưởng sao?"
Nhớ tới hôm qua hắn đã hứa là sẽ bắn đầy nhưng lại không thực hiện, rốt cuộc Sở Ninh nhịn không được thở gấp cầu xin: "...Muốn...Muốn anh..."
Kiều Tước nở nụ cười, ánh mắt càng trầm, ngón tay quét lấy một chút dâʍ ɖị©ɧ dính trên qυყ đầυ nhét vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của thiếu niên, lập tức liền bị đầu lưỡi phấn nộn quấn lên.
"Đến đây đi...dùng cái miệng da^ʍ bắn cho tôi xem."
Sở Ninh bị thanh âm của hắn ở bên tai câu dẫn đến xương cốt đều mềm nhũn, cảm thấy cả người đều bị luân hãm vào trong ánh mắt chỉ có bóng dáng chính mình của Kiều Tước, mùi hương của Kiều Tước quanh quẩn trong xoang mũi giống như là xuân dược, làm cho sóng triều trong cơ thể cậu triệt để sôi trào, thêm vào cường độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ của Kiều Tước, rốt cuộc bùng nổ ----
"...Ách...A..." Thiếu niên như là một chú cá bị vớt lên bờ, đùi ngọc banh thẳng, cả người phiếm hồng, thân mình mềm nhũn, vô thức ngửa đầu há miệng, nước mắt bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng chảy xuống, một cổ chất lỏng trong suốt nhanh chóng trào ra khỏi cơ thể cậu, bắn lên cơ bụng của Kiều Tước, hoàn toàn làm ướt cái qυầи ɭóŧ màu xám kia, thậm chí còn bắn đến cái cằm cùng đôi môi Kiều Tước.
Sở Ninh chỉ cảm thấy trong đầu như là có pháo hoa đang bắn đùng đùng, tiếng tim đập kịch liệt quanh quẩn, cả người sướиɠ đến muốn bay, ngay cả rêи ɾỉ cũng không được, chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở.
Cậu chưa từng có cao trào như vậy, bất cứ huấn luyện biếи ŧɦái nào cũng không như vậy. Chỉ có Kiều Tước, mới có thể khiến cho cậu như thế.
Sau một lúc lâu, cây gậy nhỏ phấn nộn của Sở Ninh mới chậm rãi chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầu óc dần dần thanh tỉnh, nhưng tiếng tim đập vẫn còn bang bang nhảy lên.
Ngón tay thon dài của Kiều Tước thay cậu lôi ra hết chút tàn tinh còn sót lại, lười biếng ôm cậu tựa trên đầu giường, môi mỏng nhiễm chất lỏng của Sở Ninh hôn tới: "Bảo bối nếm thử hương vị của mình đi."
"Ô..." Sở Ninh bị hắn hôn xong, trong miệng còn dư lại hương vị của chính mình, mới giật mình nhớ lại mình vừa làm cái gì, khuôn mặt tức khắc nhiễm đỏ.
Đáy mắt Kiều Tước mang theo ý cười, hôn lên khuôn mặt còn ướt đẫm nước mắt của cậu, nhỏ giọng: "Triều phun có thích hay không, hửm?"
Cả người Sở Ninh mệt mỏi, mặc cho hắn ôm, cái mông lại không thể bỏ qua sự tồn tại của căn côn ŧᏂịŧ cứng rắn dữ tợn kia, ý nghĩ vừa động, tay nhỏ liền dọc theo cơ bụng ướt sũng sờ soạng đi xuống: "...Muốn anh thích."
"Bảo bối đừng quậy." Ánh mắt Kiều Tước tối đen, tiểu quỷ này đến cùng có biết rằng bướm nhỏ của mình vừa mới bị phá thân?
Sở Ninh chịu đựng mệt mỏi di chuyển cặp mông, còn muốn tiếp tục, di động đầu giường lại rung lên, thiếu niên sợ tới mức quay đầu --- may mắn, là di động của Kiều Tước rung.