Hách Liên Diễm vẫy lui Tiểu Hạ Tử và một ít hầu nô đang hầu hạ bên người, quỳ gối Kiều Vũ Huyền bên chân lấy lòng nói: "Chủ nhân, Hạ Nô giúp ngài chia thức ăn."
Kiều Vũ Huyền nhìn tiểu nô ɭệ dưới chân, vẻ mặt phức tạp, không để ý đến Hách Liên Diễm đang ận cần lấy lòng bên chân, tự mình cầm lấy đũa lên ăn, nửa nén hương sau...
"Chát!" Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm bị đánh ngã trên mặt đất, nói: "Cẩu nô tài, hồi cung rồi sẽ không nhớ được quy củ đúng không, muốn gia... nhắc nhở lại cho ngươi sao?"
Kiều Vũ Huyền ném chiếc đũa trong tay xuống, y vội vàng muốn làm chút gì đó để che dấu nội tâm khủng hoảng của chính mình, y vội vàng muốn chứng minh, Hách Liên Diễm là thuộc về y!
Đột nhiên bị quăng một cái tát, tuy rằng không biết chủ nhân vì sao đột nhiên phát hỏa, nhưng Hách Liên Diễm vẫn vội vàng cởi long bào trên người, cơ thể trần trụi quỳ thẳng, nhưng tay chân lại hơi hơi cứng đờ, tuy rằng ở trước mặt Kiều Vũ Huyền, hắn đã sớm ném cái thứ gọi là tự tôn kia, nhưng đó đều là ở ngoài cung, mà ở trong cung, hắn vẫn luôn là đế vương tôn quý sát phạt quả quyết, thân phận đột nhiên chuyển biến làm Hách Liên Diễm cảm thấy xấu hổ.
Tâm trạng Kiều Vũ Huyền vốn đã không tốt, nhìn tiểu nô ɭệ trước mắt tay chân cứng đờ, tâm tình càng kém tới cực điểm, lập tức túm đầu tóc Hách Liên Diễm lên, vỗ vỗ mặt hắn, gằn từng chữ: "Hách Liên Diễm, ngươi chỉ là một con chó của gia, một con chó hoang thiếu đυ., cho nên... vứt bỏ mấy cái thứ gọi là kiêu ngạo tự tôn của ngươi đi, một con chó... thứ không cần nhất chính là sự xấu hổ."
"Chủ nhân, Hạ Nô biết sai, thỉnh chủ nhân trách phạt."
"Phạt? A... Đương nhiên phải phạt." Kiều Vũ Huyền nắm đầu tóc Hách Liên Diễm, kéo người về thư phòng đè ở trên bàn sách, cầm cái chặn giấy trên bàn muốn hung hăng quất tới, lại thấy được bên cạnh bàn có đặt một cái hoa đăng hình thỏ con... Đó là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau xem hoa đăng, y đưa cho hắn hoa đăng, thì ra hắn vẫn luôn giữ gìn. Kiều Vũ Huyền quét mắt nhìn tiểu nô ɭệ đang phát run: "Hôm nay gia không muốn thấy máu, vậy nên sẽ thưởng cho ngươi mấy chữ."
"Dạ... Chủ nhân." Kiều Vũ Huyền cầm lấy cây bút chu sa Hách Liên Diễm dùng khi phê duyệt tấu chương, chấm chấm chu sa, mũi bút lông lạnh băng đặt trên đầṳ ѵú bên trái mẫn cảm của hắn, sau đó đến vυ' bên phải... Côи ŧɧịt̠... Cú© Ꮒσα... không bỏ sót chỗ nào... Sau một lúc lâu, Kiều Vũ Huyền vừa lòng buông bút lông, nét mực đỏ nhiễm trên người, thế nhưng lại hiện lên vẻ da^ʍ uế sắc tình. Kiều Vũ Huyền thô lỗ túm chặt đầu tóc Hách Liên Diễm, khiến cho hắn mấy chỗ bị bút lông chà đạp, nói: "Đọc."
Hách Liên Diễm nỗ lực cúi đầu nhìn xuống dưới thân, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, gập ghềnh nói: "Vυ' da^ʍ, ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện, c̠úc̠ Ꮒσα nứиɠ"
"Hửm? Không thích?"
"Hạ Nô... Thích."
"Thích mà không biết tạ ơn sao? Không có quy củ."
"...Hạ Nô tạ chủ nhân ban thưởng"
"Hừ!" Kiều Vũ Huyền nhìn Hoàng đế bệ hạ đang chống hai chân lên bàn, nơi riêng tư mở rộng ra, trên người tràn ngập từ ngữ dâʍ đãиɠ, một cổ dục hỏa chạy thẳng xuống bụng nhỏ, một tay đè Hách Liên Diễm xuống dưới háng, tách chân ra mệnh lệnh: "Liếʍ!"
Hách Liên đột nhiên bị đè đến giữa háng, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, vội vàng dùng miệng xốc qυầи ɭóŧ lên, đưa mặt đến sát ©ôи ŧɧịt̠ lớn của chủ nhân lấy lòng cọ cọ, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếʍ láp mỗi một chỗ nếp uốn trên cán ©ôи ŧɧịt̠, ngay cả hai hòn dái phía dưới cũng không buông tha, sau đó cung kính mời tiểu chủ nhân vào trong miệng.
Côи ŧɧịt̠ thô to của Kiều Vũ Huyền rất dài, tuy rằng Hách Liên Diễm đã tận lực thả lỏng yết hầu, nhưng vẫn bị chủ nhân đỉnh đến thống khổ không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể tùy ý để cho căn ©ôи ŧɧịt̠ lớn cứng ngắc của chủ nhân đấu đá lung tung trong khoang miệng mềm mại...
Tuy Kiều Vũ Huyền biết tiểu nô ɭệ đang nằm giữa hai chân đã rất cố gắng trên dưới phun ra nuốt vào, nhưng du͙© vọиɠ càng ngày càng tăng du͙© vọиɠ và hoảng loạn sâu bên trong nội tâm, vẫn làm cho Kiều Vũ Huyền càng ngày càng bực bội, vỗ vỗ tiểu nô ɭệ dưới háng, nói: "Khép hàm răng cẩn thận cho gia!", liền bắt lấy đầu tóc Hách Liên Diễm dùng sức đâm vào...
Hách Liên Diễm đang ngậm ©ôи ŧɧịt̠ của chủ nhân đột nhiên không kịp phòng ngừa, trước mắt tối sầm, chỉ cảm tiểu chủ nhân thô dài ở trong miệng đang dùng sức thật lớn đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong yết hầu hắn, giống như muốn thọc xuyên cổ họng của hắn... Kiều Vũ Huyền bắt lấy đầu tóc Hách Liên Diễm, nhanh chóng dùng sức đĩnh ©ôи ŧɧịt̠, coi cái miệng dưới háng thành một cái lỗ da^ʍ, hung hăng thọc vào rút ra, cho đến sau khi du͙© vọиɠ bắn ra, mới túm cái đầu đang chôn ở dưới háng ra...
Cho dù Hách Liên Diễm đã bị đυ. đến đầu váng mắt hoa, nhưng trong nháy mắt chủ nhân bắn ra vẫn lập tức ngậm chặt miệng, nuốt sạch từng giọt chất lỏng mà tiểu chủ nhân ban, lại liếʍ sạch sẽ ©ôи ŧɧịt̠ lớn trước mặt.
Sau khi Kiều Vũ Huyền phát tiết xong có chút mệt mỏi, dựa vào ghế dựa thưởng thức cây bút lông vừa mới viết chữ, sau một lúc lâu mới ném bút lông vào giữa hai chân Hách Liên Diễm: "Gia mệt mỏi, cho ngươi thời gian nửa chén trà nhỏ, tự mình đυ. cho gia xem."
"Dạ, chủ nhân." Hách Liên Diễm nhặt bút lông trên mặt đất lên, xoay người tách kẽ mông ra, khiến cho c̠úc̠ Ꮒσα hoàn toàn bại lộ ở trước mắt chủ nhân, đột nhiên dùng bút lông thọc vào trong lỗ da^ʍ, ra sức đâm vào điểm mẫn cảm của mình, tranh thủ nhanh chóng bắn ra...
"Ưʍ... A..." Cơ thể Hách Liên Diễm bị Kiều Vũ Huyền thô bạo dạy dỗ nhiều năm, c̠úc̠ Ꮒσα mẫn cảm bị một cây bút lông mảnh dài cắm vào phun nước bốn phía, nhưng mỗi lần đã sắp tới đỉnh điểm của du͙© vọиɠ lại bị kéo xuống, luôn kém một chút như vậy, tra tấn Hách Liên Diễm khiến nước mắt tí tách chảy xuống.
Kiều Vũ Huyền uống trà, nhìn Hách Liên Diễm phát nứиɠ dưới chân, nói: "Ngừng lại, vừa rồi gia đau lòng ngươi nên mới thưởng cho ngươi bắn một lần, nhưng xem ra ngươi không muốn."
"A... Ưʍ... Không phải, chủ nhân... A Diễm... Muốn..." Ở đỉnh điểm của du͙© vọиɠ đột nhiên bị kêu dừng, Hách Liên Diễm khó chịu xoay thân thể, lại không dám lại tiếp tục thọc vào rút ra.
Kiều Vũ Huyền đứng dậy đá đá mông Hách Liên Diễm: "Lên đât, hầu hạ gia đi ngủ, bút lông thưởng chi ngươi, kẹp chặt cho gia."
"Ưʍ... Dạ... Chủ nhân, tạ chủ nhân ban thưởng." Hách Liên Diễm kẹp chặt bút lông trong c̠úc̠ Ꮒσα, nghẹn ngào nói.