Hách Liên Diễm dừng một chút, cứng đờ bò qua, hắn biết Kiều Vũ Huyền muốn hắn hầu hạ đi đái buổi sáng...Hắn nhìn ©ôи ŧɧịt̠ vừa mới bắn tinh trước mắt, nỗ lực nuốt ngược nước mắt trên vành mắt vào. Trước đây, Kiều Vũ Huyền rất ít khi bảo hắn hầu hạ việc đi đái, nhưng hôm nay... Hách Liên Diễm khuất nhục cúi đầu, ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn trước mắt.
Nhìn đôi mắt của Hách Liên Diễm mang theo nước mắt, Kiều Vũ Huyền cười xấu xa, bụng nhỏ dùng sức một chút, một cổ nướ© đáı màu vàng bắn vào cái miệng khẽ nhếch của Hách Liên Diễm, nhìn hắn từng ngụm từng ngụm nuốt sạch nướ© đáı, lại cúi đầu rửa sạch ©ôи ŧɧịt̠ cho mình, khóe môi Kiều Vũ Huyền càng thêm cong lên.
Kiều Vũ Huyền đá đá cẳng chân Hách Liên Diễm, ý bảo hắn tách hai chân ra, ánh mắt trào phúng nhìn về phía dưới háng Hách Liên Diễm, giơ chân dẫm thật mạnh xuống ©ôи ŧɧịt̠ đang nhếch lên kia.
"A a a...Tha cho...tiện nô...Chủ nhân..." Hách Liên Diễm biết mình không thể chống cự lại Kiều Vũ Huyền, cho là đau đớn hay là nhục nhã đều có thể mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ cực lớn, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến, ngay cả khi quỳ gối dưới háng uống nướ© đáı của chủ nhân mà mình vẫn có thể cương cứng.
"Đồ đê tiện, nướ© đáı của chủ nhân uống ngon không?" Kiều Vũ Huyền không để ý tới Hách Liên Diễm đang rêи ɾỉ dưới chân, một bên nhục nhã hỏi, một bên duỗi tay ấn lên cái bụng nhỏ đang nhô lên của Hách Liên Diễm, cứng ngắc, còn có thể nghe được tiếng nước đang đảo loạn bên trong.
"A...a a...Uống ngon...Ưʍ...Tạ ơn chủ nhân ban thưởng..." Bị bắt trở thành cái chậu chứa nướ© đáı, Hách Liên Diễm có chút không chịu nổi, Kiều Vũ Huyền dùng sức rất lớn ấn lên bụng hắn, hắn cảm giác cái bụng mình đã sắp bị đè nứt, mà ©ôи ŧɧịt̠ dưới sự giẫm đạp của Kiều Vũ Huyền cũng đã sắp tới cao trào.
"Nói cho chủ nhân biết, muốn bài xuất ra không?" Nhìn trên đầu Hách Liên Diễm chảy đầy mồ hôi, Kiều Vũ Huyền chậm rãi hỏi.
"A a a...Tha cho tiện nô đi..." Không đợi Hách Liên Diễm đáp lời, liền nghe thấy Hách Liên Diễm kêu thảm thiết ra tiếng, bởi vì Kiều Vũ Huyền đột nhiên hung hăng duỗi tay đánh mấy chưởng lên bụng hắn.
Nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục của Hách Liên Diễm, Kiều Vũ Huyền tâm trạng tốt hỏi: "Đồ đê tiện, chủ nhân cho ngươi một cơ hội để cho ngươi tự chọn, ngươi muốn phun từ phía sau, hay là...phun phía trước?" Kiều Vũ Huyền duỗi tay búng búng ©ôи ŧɧịt̠ đã nghẹn biến thành màu đỏ tía của Hách Liên Diễm.
"...Sau...Phía sau..." Tuy rằng ©ôи ŧɧịt̠ phía trước đã nghẹn đến đau đớn vô cùng, nhưng so sánh với cái bụng sắp nứt vỡ, Hách Liên Diễm vẫn lựa chọn trước bài tiết ở mặt sau.
Hách Liên Diễm vừa dứt lời, lập tức nghe được hai tiếng kêu thảm.
Kiều Vũ Huyền thu hồi bàn tay đang đánh vào trên bụng Hách Liên Diễm: "Càng ngày càng không có phép tắt, là một tên nô ɭệ, ngươi nên trả lời câu hỏi của chủ nhân như thế nào hả?"
"Không...không dám, Hạ Nô cầu chủ nhân ban thưởng, cho c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của nô ɭệ được bài tiết." Sắc mặt Hách Liên Diễm trắng bệch, đầy đầu mồ hôi lạnh run rẩy nói.
Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm đã sắp đến cực hạn, dùng một chân đá người ngã trên mặt đất, ngồi xổm xuống, đột nhiên rút ra cái nút bịt đang chặn trong c̠úc̠ Ꮒσα hắn, sau đó dùng sức nhấn một cái trên cái bụng đã cứng ngắc của Hách Liên Diễm.
"A a a a..." Cả cơ thể của Hách Liên Diễm kịch liệt run rẩy, sau đó liền thấy hai cổ chất lỏng tanh tưởi trào ra khỏi ©ôи ŧɧịt̠ xanh tím và lỗ nhỏ phía sau, ngay cả viên ngọc được nhét vào lúc trước cũng bị phun ra ngoài.
Lượng lớn chất lỏng bị nút bịt chặn cả một đêm đột nhiên có chỗ để phát tiết, lập tức phun tung toé ra khỏi lỗ da^ʍ... Mà Hách Liên Diễm đã một ngày một đêm không được bài tiết, dưới một chưởng dùng hết sức lực của Kiều Vũ Huyền, ©ôи ŧɧịt̠ dựng thẳng cao ngất phía trước cũng nhịn không được bắn ra hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© đáı đã nghẹn một ngày một đêm.
Hách Liên Diễm mất khống chế, hạ thể một mảnh hỗn độn, dưới thân tràn đầy hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt và nướ© đáı tanh hôi, lúc trước hắn còn có thể thuyết phục mình là bởi vì sự dạy dỗ biếи ŧɦái của Kiều Vũ Huyền mới trở nên dâʍ đãиɠ hạ tiện, nhưng... Bây giờ thì sao? Ngay cả việc bài tiết cơ bản nhất mà hắn cũng khống chế không được, Kiều Vũ Huyền bảo hắn đái, hắn phải đái, không cho thì hắn phải nghẹn, cho dù là nghẹn đến mất khống chế.
Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm hai mắt vô thần, nằm liệt trên bãi nướ© đáı, cảnh tượng này thật sự là vừa mê hoặc lại vừa thê thảm, y biết, Hách Liên Diễm đã bị mình bức đến cực hạn. Kiều Vũ Huyền thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm Hách Liên Diễm vào trong ngực, chờ đến khi chất lỏng dưới thân hắn không chảy ra nữa, mới nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ của Hách Liên Diễm, làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© đáı còn sót lại ở bên trong cũng phun hết ra.
"Chủ nhân..." Nhìn bàn tay to đang nhẹ nhàng xoa bụng của mình, Hách Liên Diễm thật cẩn thận quay đầu lại, nhìn Kiều Vũ Huyền nhẹ nhàng gọi.
Nhìn Hách Liên Diễm vừa cẩn thận vừa run rẩy, nếu Kiều Vũ Huyền nói không đau lòng thì là nói dối.
Y duỗi tay bế Hách Liên Diễm đã vô cùng dơ bẩn bước vào trong thùng tắm mà Huyền Nhất đã chuẩn bị tốt, rửa sạch sẽ trong ngoài cho tiểu nô ɭệ, vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, ôm người vào trong lòng ngực, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ngoan, đừng nghĩ đến chuyện trốn khỏi ta nữa, biết không?"
Ngâm mình ở trong dòng nước, Hách Liên Diễm chậm rãi hoàn hồn, gật gật đầu, kiên định nói: "Chủ nhân yên tâm, Hạ Nô sẽ không trốn nữa, chỉ cần...ngài không bỏ rơi tiện nô."