Edit: SCR0811
Tám giờ tối Mễ Uyển mới quay lại bệnh viện, tay cầm bình giữ nhiệt đựng thuốc cô vừa luyện xong.
Trong phòng bệnh, viện trưởng Lưu đang nói gì đó với Mễ Thiệu, sắc mặt cậu trai mười sáu tuổi trắng bệch, trong mắt đong đầy lo lắng, Diệp quản gia đứng cạnh cũng nói gì đó, Mễ Uyển không nghe được, cô đẩy cửa bước vào.
Thấy có người tới, ba người đều đồng loạt quay sang.
"Chị" Mễ Thiệu vừa thấy Mễ Uyển, tâm tư lo lắng như tìm được nơi để san sẻ, bước tới vài bước, lắp bắt nhìn chị mình. Không biết do đâu mà sau khi chị mình giảm cân, trên người lại có thêm sự chín chắn khiến người khác cảm thấy an tâm.
"Sao thế?" Mễ Uyển hỏi.
"Chị, viện trưởng Lưu nói trường hợp của anh hai rất lạ, ông ấy đã gọi tất cả chuyên gia trong bệnh viện đến hội chẩn nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân anh hai hôn mê." Mễ Thiệu sợ hãi nói: "Chị, anh hai sẽ không gặp phải chuyện gì chứ?"
"Yên tâm đi, tuy cậu Mễ hôn mê nhưng không nguy hiểm đến tính mạng." Viện trưởng Lưu vội an ủi Mễ Thiệu.
"Nhưng các ông không tìm được nguyên nhân anh hai tôi hôn mê." Mễ Thiệu nói.
"Bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị, tôi đã gửi bệnh án của cậu Mễ đến tất cả những bệnh viện lớn trong nước, tôi tin là sẽ có tin tức ngay thôi." Viện trưởng Lưu nói.
"Làm phiền ông rồi." Mễ Uyển biết, bệnh của anh trai nhà mình dù bệnh viện có mời hết chuyên gia trên thế giới cũng không thể tìm ra nguyên nhân nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một tiếng cảm ơn.
"Việc nên làm thôi, tôi còn có việc phải đi trước." Viện trưởng Lưu nói xong, gật đầu chào bọn họ rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.
"Chị, có cần gọi điện thoại báo cho ba mẹ không?" Mễ Thiệu băn khoăn, nếu anh hai thật sự xảy ra chuyện thì phải mau chóng báo cho ba mẹ trở về.
Báo cho ba mẹ? Mễ Uyển nghĩ tới người ba vì biết con gái mình nghiện ma túy, giận tới mức lên cơn đau tim, phải ra nước ngoài điều dưỡng tận nửa năm, vội cản Mễ Thiệu đang xúc động lại. Đừng để đến lúc đó, người này vừa tỉnh lại, người kia đã ngã xuống thì khổ.
"Tạm thời chưa cần đâu." Mễ Uyển xoay đầu nói với Diệp quản gia: "Chú Diệp, hai người chưa ăn cơm đúng không, ở đây có con rồi, chú dẫn Tiểu Thiệu ra ngoài ăn chút gì đó đi."
"Vâng, cô chủ." Diệp quản gia lên tiếng, quay đầu nói với Mễ Thiệu: "Cậu chủ nhỏ, chúng ta đi ăn chút gì đó trước đi."
Mễ Thiệu gật đầu, đi theo Diệp quản gia với vẻ không tình nguyện lắm.
Hai người vừa đi, Mễ Uyển liền mở bình giữ nhiệt ra, nháy mắt, hương hoa tràn ngập khắp cả phòng bệnh. Mùi thơm ngát lượn lờ theo hô hấp tiến vào xoang mũi, chỉ chốc lát sau người bị cơn đau dày vò hôn mê suốt cả buổi chiều đã chầm chậm mở mắt.
"Tỉnh rồi?"
Mễ Viêm mờ mịt nghiêng đầu, thấy Mễ Uyển đang cầm bình giữ nhiệt đứng ở đầu giường của anh, mùi hương phát ra từ đó khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
"Anh bị sao thế?" Mễ Viêm từ từ ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, từ cách bài trí trong phòng có thể thấy được anh đang nằm viện.
"Lúc chiều cơn đau đầu của anh tái phát, té xỉu." Mễ Uyển nói.
Mình té xỉu? Mễ Viêm nhíu mày, tuy mình vẫn luôn bị cơn đau đầu quấy nhiễu, nhưng chưa từng đau đến mức này: "Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ mười." Mễ Uyển đáp.
"Anh hôn mê sáu tiếng?" Mễ Viêm nhớ rõ trước khi hôn mê anh có gọi điện cho trợ lý, lúc đó chỉ mới hai giờ.
"Này, anh uống đi." Mễ Uyển đưa bình giữ nhiệt trong tay qua.
"Đây là trà gì thế, mùi rất thơm." Mễ Viêm bất giác đưa tay nhận lấy, anh cảm nhận được mùi thơm rất dễ chịu từ bình trà này, cầm trong tay nhìn nhìn rồi đưa lên miệng nhấp một miếng.
"Cái này không phải trà, là thuốc anh bỏ bốn trăm bốn mươi bốn vạn để mua đó." Mễ Uyển nói: "Anh bỗng nhiên té xỉu nên em với phải gấp gáp nấu bình thuốc này cho anh. Nhưng anh yên tâm, em không lấy thêm tiền tăng ca đâu."
Mễ Viêm liếc mắt nhìn em gái, hỏi: "Cái này là thuốc?"
"Dạ."
"Nếu uống xong mà anh vẫn còn đau đầu thì em phải trả gấp đôi bốn trăm bốn mươi bốn vạn cho anh." Mễ Viêm nhìn nước trà trong bình, mấy cánh hoa màu hồng nhạt còn nổi lềnh bềnh trong đó, tuy rằng không thể từ hình dạng của nó để đoán được nó là hoa gì, nhưng có thể khẳng định bình này là trà hoa.
"Sao em phải trả gấp đôi cho anh?" Mễ Uyển thắc mắc.
Mễ Viêm ngửa đầu uống một ngụm trà, cảm thấy như có một dòng nước ấm chạy thẳng lên đầu, khiến cho cả người đều trở nên khoan khoái, anh nhịn không được lại cúi đầu uống thêm một hớp: "Hợp đồng không thể hoàn thành, tất nhiên phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
"Anh không phải người, ngay cả em gái ruột cũng hãm hại." Lại còn có tiền vi phạm hợp đồng?
"Nếu thuốc không có tác dụng thì phải là em hãm hại anh mới đúng. Em hãm hại anh trai trước, sao anh không thể hại lại em?" Có vẻ nước trà này rất hợp với khẩu vị của anh, trên mặt Mễ Viêm lộ rõ vẻ sung sướиɠ.
Mễ Uyển nhìn hai bên huyệt Thái Dương của anh trai nhà mình, phát hiện luồng yêu lực màu hồng nhạt ngoan cố không chịu đi lúc chiều đã dần dần tản đi, chốc lát sau đã biến mất hoàn toàn. Sắc mặt Mễ Viêm cũng không còn tái nhợt như lúc vừa tỉnh nữa, sau khi được yêu lực của hoa sơn trà tẩm bổ đã dần có lại sức sống, mặt mày hồng hào, hai mắt sáng rỡ.
"Yên tâm đi, thuốc em luyện, nhất định uống vào sẽ hết bệnh." Mễ Uyển tự tin nói, đừng nói Lâm Mạn Ngữ phải mượn dùng yêu lực của mẹ cô ta mới thi triển được thuật trói buộc này, dù Lâm Mạn Ngữ không phải bán yêu, có thêm linh lực của cô, cũng nhất định có thể chữa khỏi.
"Anh chỉ thấy em đang pha trà thôi." Sau khi tỉnh lại, Mễ Viêm chỉ thấy mỗi Mễ Uyển, thắc mắc hỏi: "Tiểu Thiệu đâu? Sao không thấy nó?"
"À, anh bỗng nhiên té xỉu khiến cho nó rất sợ hãi, khóc cả buổi trưa, vừa nãy em kêu Diệp quản gia dẫn nó ra ngoài ăn cơm rồi." Mễ Uyển hãm hại anh trai xong, tiếp tục hại tới em trai.
Mễ Viêm nhíu mày, đương nhiên anh sẽ không tin Mễ Thiệu bị chuyện anh té xỉu dọa tới mức khóc nhè, nhưng từ lời miêu tả của Mễ Uyển, không khó nhận ra tình hình của anh lúc chiều rất nguy hiểm.
"Còn có thứ này, trả lại cho anh." Mễ Uyển lấy một cái đồng hồ nam từ trong túi áo ra, đặt lên đủ đầu giường.
Mễ Viêm quay đầu nhìn, không hề ngạc nhiên khi cái đồng hồ đã mất của mình xuất hiện trong tay em gái, chỉ bình tĩnh nói: "Anh còn nghĩ là em đã bán đi rồi."
Mễ Uyển ngẩn ra: "Anh biết là em lấy?"
Mễ Viêm không nói gì, chỉ buông bình giữ nhiệt trong tay xuống, cầm đồng hồ đeo lại lên tay mình.
Mễ Uyển thấy anh không trả lời câu hỏi của mình, cũng không hỏi tiếp, chỉ than nhẹ một câu: "Dù sao thì em trả cho anh rồi đó." Coi như giúp em gái anh trả đồ về cho chủ.
"Em thay đổi rất nhiều." Mễ Viêm bỗng nhiên mở miệng.
Tim Mễ Uyển đập thình thịch, hồi lâu sau mới xấu hổ cười cười: "Là thay đổi theo hướng tốt hay hướng xấu?"
"Dù em thay đổi theo hướng tốt hay hướng xấu thì vẫn là em của anh." Mễ Viêm nói.
Nhịp tim Mễ Uyển bỗng nhiên đập nhanh hơn, một thứ tình cảm không phải của mình bỗng trào lên, từng cảnh tượng đau đớn lúc cai nghiện mà nguyên chủ đã trải qua không ngừng hiện lên trong đầu như chiếu phim, và cả câu nói lạnh như băng của Mễ Viêm: Chỉ cần nó chưa chết thì không được trở về.
"Lúc trước không phải anh ghét em lắm sao?" Mang theo cảm xúc của nguyên chủ nên lời nói ra cũng chất chứa oán hận.
"Đúng vậy, anh ghét em ngốc, ghét em không đủ mạnh mẽ, ghét em tự ti, ghét em béo..."
"Anh đủ rồi đó!" Mễ Uyển không thể nhịn được nữa.
"Nhưng đυ.ng tới ma túy thì không được." Mễ Viêm nói tiếp: "Em có ngốc hơn nữa cũng không sao, nhưng không thể nghiện ma túy. Anh đuổi em đến biệt thự ở Mặc lâm là để chặt đứt tất cả đường lui của em, muốn em hiểu được những hành động ngu ngốc của mình phải trả một cái giá rất lớn, biết đâu làm thế em có thể trưởng thành hơn."
"Anh không sợ em sẽ chết thật à?" Mễ Uyển bất giác hỏi, vì mình, cũng vì nguyên chủ.
"Nếu anh mặc kệ thì không bao lâu nữa em cũng sẽ chết vì ma túy thôi." Lúc Mễ Viêm và Diệp quản gia tìm được Mễ Uyển trong nhà trọ, ống tiêm đã sử dụng rải đầy trên đất, Mễ Uyển thì ngất đi do sử dụng thuốc quá liều, hơn nữa do béo phì, sức khỏe không tốt, lúc đưa đến bệnh viện bác sĩ đã nói thẳng nếu không nhanh chóng cai nghiện, Mễ Uyển không thể sống lâu.
Mễ Uyển im lặng, cô không muốn đánh giá việc Mễ Viêm làm như luồng oán khí trong ngực cô đã tản đi.
"Em còn có việc, đi trước đây, nhớ uống hết thuốc đó." Mễ Uyển xoay người định đi.
"Chúc mừng em đã cai nghiện thành công."
Mễ Uyển xoay đầu, thấy Mễ Viêm đang dựa vào đầu giường, ngón tay chà nhẹ vào mặt đồng hồ đang đeo trên tay, nhẹ giọng nói: "Anh tự hào vì em."
Mễ Uyển cười cười, hốc mắt hơi cay, câu nói mà nguyên chủ chờ đợi cả đời, cuối cùng lại không thể nghe thấy.
Ra khỏi bệnh viện, di động của Mễ Uyển bỗng nhiên vang lên, tích tích tích không ngừng, hình như có rất nhiều tin nhắn đang gửi tới cùng lúc.
Chim sẻ tinh: Bà chủ, nghe nói cô gϊếŧ một bán yêu?
Hướng Chân: Chị gϊếŧ bán yêu?
Quan Lý: Đàn chị, có phải chị đã gϊếŧ một bán yêu không?
Tin tức lan truyền nhanh thật, cả ba người bọn họ đều biết?
Mễ Uyển cũng không giấu giếm, đồng loạt đáp lại một chữ: Ừ!
Chim sẻ tinh: Trời đất, bà chủ, cô làm cái gì thế, chung quanh có camera không? Có người làm chứng không? Không đúng sự thật tuyệt đối không được thừa nhận.
Hướng Chân: Không phải chị muốn chữa bệnh cho yêu tộc sao? Sao lại đi gϊếŧ yêu, yêu tộc đã tố cáo lên Hiệp hội rồi.
Quan Lý: Đàn chị, bán yêu chị gϊếŧ hình như là cháu chắt dòng chính của tộc trưởng tộc Hoa, tộc trưởng tộc Hoa là đại yêu đỉnh cấp bảy, bà ta luôn thích bao che khuyết điểm, chị phải cẩn thận.
Cái đóa sơn trà kia còn là một con yêu có bối cảnh?
Mễ Uyển tiếp tục cúi đầu trả lời: Gϊếŧ cũng đã gϊếŧ rồi, họ muốn làm gì thì làm.
Ba người đồng thời đáp lại bằng một chuỗi chấm tròn thể hiện sự câm nín, bắt nhịp đều đến mức Mễ Uyển muốn vỗ tay khen họ một trận.
Sau sự im lặng tập thể, ba người lại tiếp tục gửi tin cho Mễ Uyển.
Chim sẻ tinh: Bà chủ, phòng khám của chúng ta mới khai trương có năm ngày, tôi không muốn thất nghiệp đâu (Icon khóc lớn)
Hướng Chân: Hội trưởng đã cho người tới bắt chị, nếu chị chạy không thoát thì đừng có khai là tôi tiết lộ.
Quan Lý: Nếu cần giúp đỡ, tôi có thể tới tìm tộc trưởng của tôi, ông ấy có chút quen biết với trưởng lão tộc Hoa.
Mễ Uyển đang định trả lời, cô đã bị ba người vây quanh, hai nam một nữ, nam chừng năm mươi, nữ chừng ba mươi, thấy Mễ Uyển ngẩng đầu, cô gái đứng giữa hỏi: "Cô là Mễ Uyển?"
"Có chuyện gì?" Mễ Uyển hỏi.
"Chúng tôi là người của Hiệp hội bắt yêu." Cô gái đưa ra một thứ hình như là giấy chứng nhận, xẹt qua một cái rồi thu lại ngay, tiếp tục nói: "Bởi vì cô làm trái với hiệp ước giữa hai tộc, sát hại bán yêu Lâm Mạn Ngữ, mời cô quay về Hiệp hội tiếp nhận điều tra."
"Nếu tôi không đi thì sao?" Mễ Uyển hỏi.
Ba người trước mặt nháy mắt đã khởi động linh lực, đứng thành ba hướng vây chặt Mễ Uyển.
Cả ba đều là người bắt yêu cấp sáu, Bạch Phong cũng tốn công thật đấy. Mễ Uyển cười cười, giơ di động lên nói: "Giỡn thôi, tôi gửi cái tin rồi sẽ đi với các người."
Mễ Uyển cúi đầu, gửi tin cho Diệp quản gia, nói đêm nay mình qua đêm ở nhà bạn học, sau đó cất di động, đi theo ba người.
Hai mươi phút sau, Mễ Uyển ngồi trong phòng thẩm vấn của Hiệp hội bắt yêu, Bạch Phong tự mình thẩm vấn. Ông rót một ly trà, ngồi xuống đối diện Mễ Uyển, vẻ mặt tiếc hận.
"Bạn học Mễ Uyển, sao cô lại nghĩ quẩn trong lòng mà làm ra chuyện như thế."
"Lâm Mạn Ngữ dùng thuật trói buộc hại anh trai tôi, tôi gϊếŧ cô ta để giải thuật pháp, việc đó thì có gì sai?" Mễ Uyển hỏi ngược lại.
"Cô nói cô ta dùng thuật trói buộc hai anh trai cô, vậy thuật trói buộc của anh cô đã giải chưa?"
"Đương nhiên là rồi."
"Vậy chẳng phải cô không còn bằng chứng nào sao."
Mễ Uyển ngẩn ra.
"Cô không có cách nào chứng minh bán yêu đó dùng thuật trói buộc lên người anh cô, nhưng chuyện cô đoạt yêu hồn của cô ta thì lại có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu yêu tộc muốn tìm cô hỏi tội, Hiệp hội chúng tôi cũng không cách nào bảo vệ cô được." Bạch Phong phân tích cho Mễ Uyển nghe: "Cô gϊếŧ bán yêu, tình huống lại càng phức tạp hơn."
"Bán yêu có gì đặc biệt sao?" Mễ Uyển nhớ Phàn Thần cũng từng nói, bán yêu là dấu hiệu hài hòa của hai tộc.
Bạch Phong giải thích: "Việc liên hôn giữa người và yêu là một trong những bước tiến lớn sau khi Hiệp hội bắt yêu và yêu tộc ký hiệp nghị hòa bình, đại biểu cho lòng thành muốn chung sống hòa bình giữa hai tộc, sự tồn tại của bán yêu chính là biểu tượng cho lòng thành đó. Nếu có một bên làm hại bán yêu, tương đương với việc xé bỏ hiệp nghị, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Không phải chỉ là liên hôn thôi sao." Mễ Uyển hiểu: "Nói như ông thì bán yêu có thân phận đặc biệt, nên làm chuyện xấu gì cũng không phải chịu trách nhiệm."
"Đương nhiên không phải, nếu bán yêu làm sai, cô có thể tìm chứng cứ, báo lên Hiệp hội, Hiệp hội sẽ hợp tác với yêu tộc cùng nhau thẩm tra xử lý, nhưng tuyệt đối không thể sử dụng hình phạt riêng." Bạch Phong nói.
"Phiền thế, gϊếŧ cũng đã gϊếŧ rồi, các ông muốn làm gì tôi?" Mễ Uyển nghe đống quy trình đó mà thấy đau cả đầu, nếu thật sự làm theo cách của Bạch Phong, chưa nói đến chuyện có thể gϊếŧ Lâm Mạn Ngữ để luyện thuốc hay không, cho dù cuối cùng có thể giải được thuật trói buộc thì cũng không biết anh trai nhà mình phải hôn mê đến bao giờ, cô không phải loại người có thể kiên nhẫn đến mức đó.
"Theo quy định của hai tộc, cô sẽ bị tù chung thân." Bạch Phong nói.
"À..." Mễ Uyển không khỏi bật cười, chỉ vì gϊếŧ một bán yêu tự tìm đường chết mà Hiệp hội bắt yêu đòi bắt giam mình chung thân?
"Đương nhiên, nếu muốn cứu cô, không phải là không có cách." Bạch Phong bỗng nhiên đổi ý.
"Có điều kiện." Mở bài thì tỏ vẻ nghiêm trọng, kết bài lại lòng vòng quanh co, rõ là muốn bàn điều kiện.
Bạch Phong cười khan hai tiếng: "Nếu cô đã đoán được thì tôi không giấu nữa. Nói thật, nếu muốn cứu cô, Hiệp hội bắt yêu cũng phải trả một cái giá rất lớn, cho nên chúng tôi hy vọng bạn học Mễ Uyển có thể đồng ý với tôi một vài chuyện."
"Nói nghe thử xem." Mễ Uyển khá hứng thú.
"Điều một, phòng khám thú y của cô phải đóng cửa, sau này chuyện chữa bệnh cho yêu tộc phải nghe theo sự sắp xếp của Hiệp hội bắt yêu. Điều hai, gia nhập Hiệp hội bắt yêu, làm việc cho Hiệp hội." Bạch Phong nói.
Mễ Uyển lại nhịn không được nở nụ cười, hội trưởng Bạch này tính toán cũng hay thật, định đổi án chung thân thành giấy bán mình sao.
"Bạn học Mễ Uyển, ý cô thế nào?" Bạch Phong cười mỉm, hỏi.
"Ha ha ha... không được." Mễ Uyển nhìn bộ dạng của Bạch Phong, cũng cười đáp lại, nhưng không đồng ý.
Nét mặt Bạch Phong cứng đờ: "Bạn học Mễ Uyển, ngày mai người của yêu tộc tới đây, họ sẽ không khách sáo như vậy đâu. Hơn nữa bán yêu mà cô gϊếŧ còn là cháu chắt dòng chính của tộc trưởng tộc Hoa, bà ta là đại yêu đỉnh cấp bảy, còn là một người thích bao che khuyết điểm, nếu bà ta tức giận ra tay thì không phải chuyện đùa đâu."
"Không sao, tôi cũng muốn xem đại yêu đỉnh cấp bảy có bộ dáng gì." Mễ Uyển nói chả chút quan tâm.
"Tôi biết tu vi của cô không tồi, nhưng sau cấp sáu, mỗi khi tăng một cấp, bản chất của yêu lực sẽ có sự thay đổi. Huống chi, tộc trưởng tộc Hoa còn là đại yêu đã bước được một chân vào cửa cấp tám, chắc chắn cô không phải đối thủ của bà ta." Bạch Phong nói.
"Không sao, thật ra tôi cảm thấy yêu tộc sẽ không làm gì tôi đâu, dù sao tôi cũng là người duy nhất có thể chữa được yêu độc." Mễ Uyển cười nói: "Gϊếŧ tôi, bọn họ được lợi gì chứ?"
"Cô nói đúng, có thể yêu tộc sẽ không gϊếŧ cô, nhưng bọn họ có thể bắt yêu chữa bệnh cho yêu tộc vô điều kiện." Bạch Phong nói: "Cô cũng là người bắt yêu, tài liệu lần trước tôi đưa cô cũng đã xem. Trong điều kiện con non của yêu tộc không ngừng thoái hóa, số lượng người bắt yêu của chúng ta khó khăn lắm mới đạt được cân bằng. Nếu cô cứ tiếp tục chữa bệnh công khai, vô điều kiện cho yêu tộc như thế, cô có nghĩ tới tương lai của con người hay chưa?"
"Đến một ngày nào đó khi số lượng yêu tộc vượt xa người bắt yêu, trận đại chiến năm trăm năm trước có khả năng sẽ diễn ra lần nữa." Bạch Phong cố thuyết phục: "Cũng vì nguyên nhân này, tổng bộ của Hiệp hội mới kêu tôi dùng mọi cách để cứu cô. Nhưng chúng tôi cứu cô không phải để cô tiếp tục ra ngoài chữa bệnh. Nói tới đây, tôi không ngại báo cho cô hay, dù yêu tộc không truy cứu chuyện này, Hiệp hội cũng không thả cô ra đâu."
Hai mắt Mễ Uyển lạnh xuống, lúc này cô mới thật sự hiểu được ý đồ của Hiệp hội bắt yêu. Trước kia bọn họ không tiện ra mặt gây chuyện với mình là do không tìm được cớ, giờ mình cho họ một cái cớ, họ sẽ nương theo đó, giam chết mình ở Hiệp hội. Tổng kết bằng một câu đơn giản chính là không chịu làm việc cho tôi thì đi chết đi.
Để giữ được cân bằng giữa hai tộc, Hiệp hội bắt yêu cũng thật liều mạng.
"Nếu tôi nói, việc tôi chữa bệnh cho yêu tộc không ảnh hưởng đến cân bằng giữa hai tộc thì sao?" Mễ Uyển hỏi.
"Làm sao để chứng minh?" Bạch Phong hỏi.
Mễ Uyển im lặng, cô tin lời Phàn Thần nói là vì cô tận mắt chứng kiến cái chết của Thần Mộc, chứng kiến quyết tâm cứu lấy ngọn núi của Phàn Thần, còn vì cô tới từ năm trăm năm trước, cô hiểu rõ việc linh khí ngày càng thưa thớt có liên quan đến sự thay đổi của hoàn cảnh tự nhiên. Nhưng cô tin Phàn Thần không có nghĩa là Hiệp hội bắt yêu sẽ tin cô. Hoặc là, dù họ có tin, họ cũng không dám mạo hiểm.
So với tin vào phỏng đoán hư vô mờ mịt thì gϊếŧ một người bắt yêu dễ hơn nhiều.
"Cô nghĩ cho kỹ đi." Bạch Phong thấy Mễ Uyển chịu nghiêm túc, không nói thêm nữa, đứng lên rời khỏi phòng thẩm vấn.
Mễ Uyển ngồi tại bàn, im lặng hồi đâu, mãi đến khi di động vang lên cô mới hoàn hồn trở lại. Hiệp hội bắt yêu không phải nhà tù, Bạch Phong chưa tới mức tịch thu di động của cô.
Mễ Uyển lấy di động ra, Hướng Chân gửi tin cho cô: Nói chuyện sao rồi, tôi thấy vẻ mặt của hội trưởng không được tốt.
Mễ Uyển thở dài, trả lời: Hội trưởng các cậu muốn gϊếŧ tôi.
Hướng Chân: Không phải chứ, hội trưởng tranh thủ bắt cô trước yêu tộc, tôi nghe nói là muốn cứu cô mà.
Mễ Uyển: Ông ta sợ tôi bị yêu tộc bắt đi, sau này sẽ chữa bệnh miễn phí cho yêu tộc.
Hướng Chân: Vậy cô đừng chữa bệnh cho yêu tộc là được.
Mễ Uyển: Hội trưởng các cậu còn muốn tôi ký giấy bán mình.
Hướng Chân: Chuyện đó... dù sao vẫn tốt hơn bị yêu tộc bắt.
Mễ Uyển: Không có tự do thì thà là chết.
Hướng Chân: Đã tới lúc nào rồi mà cô còn nói mấy chuyện này chứ.
Mễ Uyển: Cậu không hiểu đâu.
Mễ Uyển thở dài, đều tại mình quá giỏi giang, gϊếŧ có mỗi con yêu mà phải vướng vào lắm chuyện thế này: "Sớm biết vậy, lúc chiều gϊếŧ hết hai cái bông đó pha trà uống luôn cho rồi, đỡ phải phiền hà thế này. Vẫn là chưởng môn nói đúng, diệt cỏ phải diệt tận gốc, gió xuân tới nó lại hồi sinh, mềm lòng là bệnh."
"Hối hận?" Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên vên tai Mễ Uyển.
Mễ Uyển ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, thấy một dây leo xanh biếc đang bò ra từ khe hở của nền đá cẩm thạnh, đóa hoa nhỏ màu tím vươn người về phía cô, nở rộ.
"Phàn Thần? Anh ở đâu thế?" Dây leo ở đây chứng tỏ Phàn Thần cũng đang ở gần đây.
"Quán cà phê kế bên." Giọng nói của Phàn Thần phát ra từ đóa hoa nhỏ màu tím.
"Anh biết tôi bị bắt nên cố ý tới tìm tôi?"
"Ừ."
"Chi? Muốn cướp ngục hả?" Mễ Uyển cười hỏi.
"Một phân hội bắt yêu thôi mà, không cần tôi cướp ngục, nếu cô muốn chạy họ cũng cản không được."
"Vậy sao." Muốn chạy đương nhiên không khó, khó ở chỗ cuộc sống không còn yên tĩnh như trước nữa: "Đừng nói chuyện bằng dây, gọi điện thoại đi, đỡ tốn yêu lực."
Mễ Uyển dứt lời, dây leo xanh nhạt không lặn mất mà tiến tới gần hơn, dừng lại chỗ tay Mễ Uyển.
"Cô tạo cái kết giới ngăn yêu lực đi." Anh sắp phóng thích khá nhiều yêu lực, sợ kinh động tới người trong Hiệp hội bắt yêu.
"Chi vậy?" Tuy thắc mắc nhưng Mễ Uyển vẫn bố trí một cái kết giới vừa đủ bao bọc quanh phòng, sau khi bố trí xong, dây xanh biếc bỗng phát ra yêu lực to lớn, hóa thành một cái vòng tay hình dây leo, rơi vào lòng bàn tay Mễ Uyển.
"Đeo cái này vào." Mễ Uyển nói.
"Anh cho tôi cái vòng tay có thêm yêu lực của anh để làm gì?" Mễ Uyển tò mò nhìn vòng tay, yêu lực trong cái vòng này rất mạnh, còn là yêu lực căn nguyên của Phàn Thần, vô cùng thuần khiết.
"Ngày mai cần dùng." Nói xong, dây leo lắc lắc rồi biến mất .
Cần dùng, dùng làm gì? Tuy Mễ Uyển thắc mắc nhưng vẫn đeo cái vòng vào tay.
Trong quán cà phê kế
bên, Phàn Thần lấy di động gọi cho trợ lý của mình: "Cậu đến tộc Hoa một chuyến, nói với tộc trưởng tộc Hoa, chuyện tộc nhân bị gϊếŧ tuyệt đối không được thỏa hiệp, nợ máu phải trả bằng máu, kêu bà ta phải tự tay gϊếŧ chết người bắt yêu đã hại chết tộc nhân của mình."
Mẫu truyện nhỏ:
Mễ Uyển: Anh nỡ lòng nào muốn gϊếŧ em?
Phàn Thần: Em nghe anh giải thích đã.
Mễ Uyển: Em không nghe, em không nghe, em không nghe...